Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Li Gián

Tiểu thuyết gốc · 1855 chữ

Chương 30: Li Gián

Không lâu sau từ trong Phụng phủ chạy không ít hộ vệ, mỗi tên đều mang dáng vẻ hung thần ác sát, gậy gộc, loang đao đền vung lên. Chí ít cũng có 50 tên hộ vệ như thế.

“ Xem ra đây là đạo đãi khách của Phụng phủ!” Phạm Long lạnh giọng.

“ ha ha ha! Phụng Phủ không phải là nơi để tùy tiện dạng a miêu a cẩu lến giương oai!” một tên mang trang phục tộc quản bước ra bộ dáng cực kỳ bá khí nói.

“ Tiểu tử! còn không mau quỳ xuống bó tay chịu trói để tránh khỏi đau khổ da thịt!” tên tổng quản kia vô cùng ngạo mạn nói.

“ Khốn Kiếp! mau gọi Phụng Lã ra đây cho Bản Quân! Nếu không! Hừ hừ!” Phạm Long lúc này cũng đã tức giận. hắn liền một cước đá nát cảnh cửa bên cạnh.

“ To gan! Xông lên cho ta!” tên tổng quản kia tức giật quát lớn.

“ Ta xem kẻ nào dám xông lên!” Phạm Long ngay lập tức tức lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài bằng đồng. phía trên còn có hai chữ Phó Quân.

Tên tổng quản sắc mặt ngay lập tức tái nhợt quát

“ Dừng tay! Dừng tay!” sau đó hắn xông người đến trước mặt Phạm Long quỳ bái.

“ Tiểu… Tiểu nhân là Phùng Hà tổng quản Phùng phủ! Lão gia đã đi Thanh Lâu! Tiểu nhân sẽ cho người gọi lão gia trở về!” Phùng Hà run sợ nói.

“ Khái!” Phạm Long than nhẹ một tiếng

“ Xem ra quan chức thời này có khác, không có việc thì ngay lập tức tìm chốn tửu sắc ăn chơi!”

Phạm Long được Phụng Hà mang đén phòng khách, mang trà thượng hạng từ Kinh Châu ra tiếp đãi, thậm chí còn mang đến hai nha hoàn có vóc người tuyệt đỉnh đến phục thị cho Phạm Long.

Chừng nửa giờ sau Phụng Lã cũng từ từ bước vào phòng khách, nhìn thấy người đến tìm hắn là Phạm Long hắn cũng không một chút khách khí nói.

“ Thì ra là tân Phó Quân! Không biết đại nhân nay đến nhà tiểu nhân có chuyện gì?” giọng điệu của hắn cực kỳ không cao hứng.

Thử nghĩ là coi sao cao hứng cho được, vừa mới tìm được hai ả kỹ nữ có dáng người tốt, chuẩn bị lên ngựa song phi lại bị gọi về, thì làm sao ai mà chịu nổi.

“ ha ha ha! Vậy xem ra ta đã quấy rầy chuyện tốt của Phụng huynh rồi!” Phạm Long cười cười ái ngại.

“ Nếu Phụng lão cao không cao hừng như vậy, tiểu đệ cũng xin được phép cáo lui. Nhưng xem ra hai bình rượu ngày hôm nay không được khai bao rồi!” Phạm Long tỏ ra vẻ núi tiếc nói.

Nói xong hắn cũng đứng dậy rời đi, đồng thời trên tay cũng mang đi hai bình rượu nhỏ.

“ ấy ấy ây! Phạm lão đệ! Làm sao ta không cao hứng được chứ! Ha ha ha! Người đâu chuẩn bị đồ nhắm, hôm nay ta phải cùng Phạm Lão đệ chè chén một trận!!!” Phụng Lã ngay lập tức thay đổi thái độ thân thiết nói.

Không lâu sau một bàn tiệc nhỏ được dọn lên, thức ăn phải nói chỉ là thịt nướng, gà luộc, một ít hoa quả khô, hương vị phải nói là ăn không tốt. đương nhiên Phạm Long sẽ không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh kia.

“ Nào! Phụng Huyh ta mời huynh một chén!” Phạm Long rộng lượng rót cho Phụng Lã một chén đầy, đồng thời lại rót cho bản thân nửa chén.

Đồng thời khi cả hai nâng rượu hắn cố tình nâng thấp hơn chén Phụng Lã một chút, tỏ ý mình là người dưới so với Phụng Lã một bậc.

Phụng Lã liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn càng vui thích, uống một ngụm cực kỳ sảng khoái. Hương rượu cay nồng thắm vào tim phổ, chỉ một chén rượu pha đậm đáng cay ngọt bùi.

“ ha ha ha ha! Rượu tốt! quả thật rươu tốt!” Phụng Lã cười ha hả sau đó chép chép miệng coi như chưa đã thèm.

Hiều ý Phụng Lã Phạm Long cố ý chuốc cho Phụng Lã say, còn bản thân cố gắng để mình còn tỉnh táo.

Rượu qua hai bình, Phụng Lã lúc này mặt đã đỏ ngầu, tay chân đã có một chút không kiểm soát.

“ Ta nói Phạm tiểu đệ! Trong cái quân doang trấn Mê Linh này! Lời của Phụng lão ca đây coi như là quân lệnh! Ngay cả tên rác rưỡi Hầu Hùng kia cũng không bằng! tất cả các chính sự, đều do một tay lão ca đây quản đấy!” Phụng Lã có chút đắc ý nói.

“ Á! Sao nghe Hầu Tướng quân nói! Quân Doanh là của huynh ấy! chuyện của huynh ấy quản! còn tất cả chỉ là một lũ sâu bọ nhải nhép” Phạm Long ngà ngà say nói.

“ Má nó! Khốn kiếp!” Phụng Lã gầm lên một tiếng giận dữ.

“ Tên khốn Hầu Hùng, không phải vì đại ca hắn nhậm chức Hiệu Úy Mê Linh Trấn, thì cái chức Phó Quân kia từ sớm là của ta rồi!

“ Con Gấu Chó đó suốt ngày răn rồi lại năm, rồi lại đi kiếm gái, tất cả mọi sự vụ đều do một mình ta quản!”

“ A! sao có thể à! Ta thấy Hầu Tướng Quân dù sao cũng là một Võ sư à!” Phạm Long cố gắc sát muối vào vết thương Phụng Lã.

Bởi vì Phạm Long có thể nhìn Phụng Lã chỉ có cấp bậc Võ Sĩ bậc cao mà thôi, tuy chỉ kém Võ Sư một bước nhỏ, như kém vẫn là kém.

“ Mồ Tổ Cha Nó! Không phải lần vận cống phẩm năm ngoái hắn đem quân đánh cướp một ngôi làng, tình cờ phát hiện được một gốc Huyết Nhân Sâm 50 năm. Vì thế hắn mới đột phá ư!” Phụng Lã trong lúc điên cuồng đã lộ ra một tin tức chấn động.

Phạm Long ngây ra cả người.

“ hắc hắc! chắc Phạm Lão đệ không biết chuyện này, đây là lệ thường khi đi vận cống phẩm. hắc hắc! bọn ta nào không công lặn lội cả tháng trời đi giao cống phẩm chứ! Ha ha ha! Cứ dọc đường thấy thôm trang nào thì cứ vào, đánh cướp, nêu nào không phục thì cứ giết, sau đó cắt đầu mang về, đem đến quan phủ gọi là tiêu diệt phỉ tặc, nhận thưởng được không ít à!” Phụng Lã cười khà khá nói.

Phạm Long lúc này hít thờ không thông! Hắn dồn nén khí vào ngực, hắn tu luôn số rượu còn lại vào miệng, nếu không hắn sẽ không kìm được cảm xúc muốn giết người.

“ ha ha ha! Có phải rất kích thích không! Thử nghĩ la xem! Một cái đầu phỉ tặc là 5 xâu tiền, một cái nô lệ cũng năm xâu tiền. hắc hắc hắc!”

“ Phụng ca! nếu như Hầu Hùng đã bất nhân với ca như vậy sao Ca không bất nghĩa lại với hắn!” Phạm Long âm thâm chăm ngòi ly gián.

Phụng Lã ngay lập tức cau mày nhìn Phạm Long.

“ không phải mọi nguyện trong quân doanh là do Lão ca đây quản hay sao, như vậy Hầu Hùng là một tên có chức nhưng không có quyền, người trong quân doanh không phải là của huynh hay sao!” Phạm Long nhỏ giọng nói.

“ không phải mỗi lần vận cống phẫm sẽ xuất hiện nhiều phỉ tặc hay sao! Hầu tướng Quân vì chiến quên mình, một mình xông vào giữa trận hình định chém giết, không ngờ lại sa vào bẫy của địch nhân, bị mai phục vạn tiễn xuyên tim!” Phạm Long nhỏ giọng nói.

“ cho dùng lúc đó Hầu Chính muốn tra! Cũng tra không được! ai bảo một lần vận cống phẩm xuất ra nhiều phỉ tặc như thế! Lật thuyền trong mươn cũng là chuyện không sớm thì muộn!” Phạm Long vẽ đường cho Phụng Lã chạy.

“ ahhhhh! Hahahah! Phạm Lão đệ thật cao tay!” ha ha ha Phụng Lã cười nham hiểm.

Chuyện cần nói, Phạm Long cũng đã nói, chuyện cần biết hắn cũng đã biết, trời cũng đã khuya Phạm Long cũng rời đi Phụng Phủ, ánh mắt phát ra sát khí dường như muốn ăn tươi nuốc sống mấy tên kia.

………………………………………….

Ngay từ sáng sớm, Phạm Long cùng Võ Tánh đã rời Mê Linh Trấn trở về Phục Hưng thôn, mang theo 10 chiếc thuyền cùng một lượng lớn tài nguyên, lương thực, vãi vóc, muối, gia vị cùng một số nông cụ, gia cụ phục vụ cho Phục Hưng Thôn.

Còn Phạm Ngũ Lão mang theo nhiệm Vụ của mình vào quân doanh Trấn Mê Linh báo danh với Hầu Hùng. Hầu Hùng nhìn thấy Phạm Ngũ Lão ngay lập tức sáng mắt ra, hắn có thể cảm nhận Phạm Ngũ Lão là một hảo thủ, thận chí thân thủ còn hơn cả hắn, là một chiến tướng, nếu tên này theo hắn, thì đại nghiên sau này ai sẽ cản hắn được.

Vì thế Hầu Hùng vô cùng quan tâm, đối với Phạm Ngũ Lão, thậm chí coi thân hắn còn hơn cả huynh đệ.

Rất nhanh vị trí thứ hai trong quân đã phải nhường cho Phạm Ngũ Lão, mà vị trí đó trước giờ là của Phụng Lã, điều này càng khiến Phụng Lã sát tâm đối với Hầu Hùng càng mãnh liệt.

…………………………………………..

“ Công Tử! ngài có tính toán gì ?” Võ Tánh đứng phía sau Phạm Long dò hỏi.

“ Diệt Sạch bọn Hán Gian bán nước,! giết sạch những kẽ cặn bã!” Phạm Long sát khí cực nặng, mắt hắn ngắm nhìn cảnh sắc núi non hùng vĩ, nhưng không một chút cảm giác thư thái, chỉ thấy một cỗ áp bức nặng nề trong lòng.

Vì là ngược dòng mà đi, phải mất đến ba ngày đoàn thuyền mới trở về Phục Hưng Thôn. Trong những ngày Phạm Long rồi đi Phục Hưng Trấn cũng đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là khu huấn luyện quân lính, nơi này đã dựng lên những bia bắn tên.

Ngoài ra, một bãi cỏ lớn dọc theo dòng Như Nguyệt Giang cũng đã được gọn sạch sẽ. có lẽ dùng để trồng trọng một ít cây gì đó.

Cư dân trong thôn, bất ngờ nhìn thấy một đoàn thuyền lớn đến như thế ngay lập tức chạy ra xem náo nhiệt.

Khi nhìn thấy Phạm Long cùng Võ Tánh đứng ở mũi thuyền, ngay lập tức bọn họ tung hô lên

“ Lý trưởng! là Lý Trưỡng! Lý Trưỡng đã trở về!” thanh âm vang vọng khắp cả núi đồi.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 325

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.