Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch Triển Khai

Tiểu thuyết gốc · 1888 chữ

Chương 38: Kế Hoạch Triển Khai

Thời hạn cuối cùng đã đến, vào cuối buổi chiều cuối cùng nhóm tân quân cũng đã hoàn thành bài khảo hạch đầu tiên trong cuộc đời binh nghiệp của mình.

Dưới bao nhiêu ánh mắt mong đơi của bao thân bằng quyến thuộc, bọn họ cũng đã trở về với rất nhiều chiến lợi phẩm trên tay.

“ Báo Cáo! Tiểu đổi một đã trở về! quân số đủ!” Tiểu đổi trưởng số một đứng nghiêm trang trước mặt Võ Tánh cùng Nguyễn Sí báo cáo.

Tiếp theo đó cả 30 tiểu đội đều báo cáo như nhau.

Nhìn những khuôn mặt đã lăn qua gió sương bụi trần, bọn họ bậy giờ đã không phải là nhưng người nông dân chân lấm tay bùn nửa rồi, mà là những chiến binh được mài giũa trong những buỗi rèn luyện khốc liệt, nghiêm minh.

“ Tốt! các ngươi đều trở về! rất tốt! Thu Hoạch của các ngươi trong những ngày qua như thế nào!” Võ Tánh tỏ ra cao hứng vô cùng.

Ngay lập tức các tiểu đội nhanh chóng lấy ra những chiến lợi phẩm mang về, bọn họ không hề phân ra từng tiểu đội mà trực tiếp xếp thành một đống lớn trước quảng trường.

“ Báo Cáo! Đại Đội đi săn tổng cộng giết được 42 con trâu rừng, 28 con cá sấu đầm lầy, 23 sói lớn, 30 heo rừng, cùng 5 con rắn lớn. tất cả thịt đã được sơ chế hong khô, da, gân, đều được thu hoạch toàn bộ!” Bạch Ngưu là người đứng ra báo cáo.

“ Oh!” Võ Tánh khá là kinh ngạc.

“ Các ngươi làm rất tốt! nhưng các ngươi không phân chia tiểu đội, làm sao mà phát phần thưởng, rượu chỉ có ba bình, hơn nữa ba chức vị trung đội trưởng cũng có ba vị trí!” Võ Tánh chợt nói.

“ Báo Cáo Tướng Quân! Bọn ta đã thống nhất! tất cả những chiến lợi phẩm kia do tất cả mọi người đều góp sức, rượu huynh đệ có thể ngửi, còn chức vị Trung Đội Trưởng tùy tướng quân quyết định!” Bạch Ngưu cực kỳ kiên định nói.

“ Tốt! vậy các ngươi đã chọn ra ai đảm nhiệm chức vị Trung Đội Trưởng chưa ?” Võ Tánh hỏi.

Ba người bước ra khỏi hàng “ Báo Cáo! Bạch Ngư Tiểu Đội 10!”

“ Báo Cáo Kim Sao Tiểu Đội số 23!”

“ Báo Cáo Ô Luông tiểu đội số 5 !”

“ Từ giờ phút này ba người các ngươi chính là ba trung đội trưởng mới! hãy quản Trung Đội của mình cho thật tốt!”

“ Rõ!” rất cả đều đồng thanh.

“ Từ Ngày Hôm Ngay Chủ Công ban cho đội quân các ngươi một cái tên! Ưng Sát Vệ! hãy nhớ các ngươi từ nay trở đi chính là những con hùng ưng, hãy kiêu hãnh như hùng ưng! Hãy quyết đoán máu lạnh như Thiếc ưng!” Võ Tành giọng vô cùng hào hùng nói.

“ Rõ!” 300 con người cùng nhau đồng thanh.

“ Các ngươi có ba ngày để nghĩ ngơi! Đại tiệc bên trong đã sẳn sàng! Ba ngày sau chúng ta cùng hành động! Tất cả giải tan!”s Võ Tánh gầm lớn.

“ Rõ!” dường như âm thanh kia tiếp thêm sức mạnh cho bọn họ, 300 Ưng Sát Vệ nhanh chóng trở lại lều trại của mình.

Dường như ngày hôm đó trong quân doanh luôn phát phát ra những tiếng hoan hô cực lớn, tiếng vui cười, riếng hát, tiếng reo hò náo động cả một vùng.

Phạm Long dựa theo kế hoạch đã định sẵn, lần này hắn không có trực tiếp chỉ huy tham gai vụ cướp bóc này, mà trực tiếp ở lại Trấn Mê Linh xây dựng căn cơ cho đại kế sau này.

Ngày 15 tháng mười âm lịch, khí trời bắt đầu chuyển về cuối thu, nhiệt độ không khi cũng bắt đầu giảm dần, trước khi cơn gió mùa đông bắc thổi về Trấn Mê lại bắt đầu huy động đại quy mô quân binh.

Một năm hai lần, đều phải giao nộp cống phẩm cho triều đình Nhà Hán. Một đoàn người ngựa thật dài , chít ít có gần cả 2000 người, nhưng trong số đó chỉ có khoảng 500 quân binh trang bị đầy đủ, trong đó dẫn đầu có bốn 6 con chiến mã. Số còn lại chính là những xe trâu dung để kéo những chiếc xe hàng khủng bố.

Cũng giống như mọi lần, việc vận cống phẩm luôn diễn ra rầm rộ nhất có thể, hầu như dân cư toàn trấn Mê Linh đều tham gia náo nhiệt đưa tiễn đoàn người.

Nhìn nhưng chiến xe kéo nặng triễu tài vật, lòng người vây xem đó chính là một nỗi đau xót, có chính là tiều tài, là của cải, là mồ hôi nước mắt của dân tộc việc, vậy mà hằng năm phải cống nạp cho lũ chó má.

Tiền Vàng, Châu Báu, Đồng thô, Sắt Thô, Lương thực, sản vật, da thú, vải vóc, dược liệu tất cả được chất lên 25 chiếc xe trâu thật đầy, theo sau có khoảng 700 nô lệ hay lao dịch đi theo để phục dịch cho đoàn người.

Hầu Hùng ững ngực cưỡi ngựa đi phía trước, hôm nay hắn một bộ giác trụ bằng thép tinh, phía sau lưng là một chiếc áo choàng màu đỏ, gió thổi bay phần phật. theo sau hắn là một vị võ tướng tay cầm đại đao oai khí mười phần.

Phạm Ngũ Lão cùng 130 thân binh của mình dùng Hầu Hùng đi hàng đầu, còn lại khoảng 400 quân binh lại ở phía sau đuôi đảm nhiệm nhiệm vụ đôn thúc cũng nhưng một số chuyện khó nói do Phụng Lã cùng đám tay chân của hắn.

Phụng Lã cưỡi một con Hoàng Mã dáng người thấp bé đi phía sau, đôi mắt oán độc hình hai con chiến mã to cao đi đầu hàng.

“ Mã mẹ nó! Thằng khốn Hầu Hùng! Ông may theo mày bao lâu nay lại không bằng một thằng oát! Mày xem ma có sống sót qua lần cống vận này không!”

“ Đại Ca! Hầu Hùng thật là bất công! Huynh đệ chúng ta theo hắn bao lâu nay ,lại bị hắn ghẽ lạnh đến như thế!” một tên tùy tùng sau sau Phụng Lã nói.

“ Hắc hắc hắc! Lão Tam, Lão Tứ! các ngươi yên tâm! Hai tên kia đắc ý không được bao lâu đâu!” Lã Phụng cười âm hiểm.

Đoàn người đi được hai ngày, thì dừng lại một ngày, một ngày kia cũng không phải bọn họ dừng lại nghĩ ngơi gì, mà chính là bọn chúng dừng lại cướp bóc mấy cái thôn làng ven đường đi của chúng.

Phạm Ngũ Lão cùng đám thân binh của mình không co tham gia vào hoạt động này, chỉ có nhóm người Phụng Lã là điên cuồng chém giết cướp bóc.

Cứ mỗi lần bọn chúng đi về thì bọn chúng mang theo rất nhiều của cải, lương thực cùng khoảng 100 cái đầu người, phụ nữ, tráng đi bị bắt đi cũng vô số khoảng 200 – 300 người một lần.

Tráng đi đều bị trói tay trói chân bị gôm đi như chó, còn phụ nữ số phận bi thảm hơn rất nhiều, hầu như đều bị bọn chúng chà đạp.

Tuy trong lòng Phạm Ngũ Lão cực kỳ giận giữ, nhưng hắn vẫn cố nén giận vì đại cuộc.

Năm ngày sau,tại một đoạn sông nhỏ, đây chính là một phụ lưu của Như Nguyệt Giang, đây chính là tuyết đường bặc buộc phải qua khi trự chỉ Giao Châu đi về Phương Bắc.

Vì đây là con đường quan trọng, để thuận tiện cho việc giao thông vận chuyển hàng hóa, nơi này đã được xây dựng một chiếc cầu lớn bắc ngang hai bờ.

Tuy gọi là một chiếc cầu lớn, thế nhưng chiếc cầu này không phải to lắm, chỉ đủ cho một chiếc xe trâu đi ngang mà thôi.

“ Tất cả dừng lại đóng trại! hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày!” Hầu Hùng lên tiếng.

Ngay lập tức đội ngũ phía sau lục tục dừng lại, đã có thường lệ từ trước, nhóm người Phạm Ngũ Lão đảm nhận nhiệm vụ dựng lều trại cũng như canh gác bảo vệ cống phẩm, còn đám người Phụng Lã lại chuẩn bị kéo bè kéo lũ đi đánh cướp.

Mấy ngày nay bọn chúng đánh cướp đã thành nghiện rồi. khi Hầu Hùng ra lệnh dừng lại, bọn chúng đã không nhịn được bắt đầu đi theo đường mòn tới mấy cái thôn làng xung quanh.

Nhưng bọn chúng nào biết được, tại một vị trí không xa có không ít ánh mắt đang quan sát bọn chúng.

Trên một tán cây cao, Võ Tánh, Nguyễn Sí, Kim Thiếc, đang tụ lại một chỗ, sắc mặt bọn họ vô cùng nặng nề.

“ Xem ra! Bọn chúng muốn đóng trại, kế hoặc hẳn phãi thay đổi rổi!” Kim Thiếc trầm giọng.

“ chúng ta có thể lợi dụng ban đên tập kích bọn chúng!” Kim Thiếc nói tiếp.

Đối với những lời của Kim Thiếc hai người Võ Tánh, Nguyễn Sí dường như muốn ngó lơ.

“ Báo Cáo tướng quân! Phát hiện bọn chúng đã tách ra thành hai nhóm! Dường như bọn chúng muốn tiếp tục đánh cướp!” một tên trinh sát ưng Sát Vệ báo cao cho Võ Tánh.

Sắc mặt cả ba trở nên trầm trọng hơn.

“ ngôi làng kia chính là nơi chúng ta giấu thuyền, nếu bị bọn chúng phát hiện vậy thì hỏng mất!” Võ Tánh trầm giọng.

“ Toán quân kia bao nhiêu người!” Võ Tánh hỏi.

“ Cáo Cáo! Khoảng 200 người!” tên trinh sát nói.

“ Chỉ 200 người! chúng ta có thể phục kích bọn chúng!” Nguyễn Sí băng lãnh nói.

“ Tốt! rất hợp ý ta!” không biết tại saos Kim Thiếc lại nổi hứng.

“ vậy lần này phải nhờ Kim Thủ Lĩnh rồi! Nguyễn Sí mang theo Thần Khuyển Quân cùng 100 Ưng Sát Vệ theo Kim Thủ Lĩnh phục kích đám quân kia!” Võ Tánh nhà nhạt nói, nhưng sát khi tỏ ra cực kỳ nặng nề.

“ Ta! Tại sao ta phải đi!” Kim Thiếc chợt hỏi.

“ Nếu Kim thủ lĩnh không muốn, thì ta cùng Nguyễn Sí đi!” Võ Tánh nhìn Kim Thiếc với ánh mắt cực kỳ kinh miệt.

“ Tốt! Nguyễn Sí chúng ta đi!” Kim Thiếc đỏ mặt nói, hắn mang theo 200 quân của mình cùng haivi5 phú thủ lĩnh, số còn lại thì giao cho Lỗ Phúc áp trận.

Nguyễn Sí lướt qua người Võ Tánh, chỉ thấy môi Võ Tánh khẽ mấp máy câu gì đó không ai có thể đoán được. chỉ thấy mắt Nguyễn Sí sáng rực, sát khí lại nặng nề thêm một phần.

P/s: Heyyyy Vk nghén thật là khổ. Nửa đêm nó gọi dậy, bảo them phở, lặn lội đi 3km về nó húp 2 muốn bảo ngán rồi. cay cay cay cay!>>>>>>

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.