Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Báo Thù!”

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Chương 5: " Báo Thù!"

Nhìn bộ dáng đám người kia tận hưởng từng giọt rượu chua lè kia,làm cho lòng Phạm Long cảm khái cũng như là thương tiếc cho cả một dân tộc bị đô hộ, bị đàn áp, bị bóc lột từ phương bắc.

Ngồi đối diện với Phạm Long là một trung niên mặt hình chữ Đồng, dưới cằm là một chùm râu dài có khí chất văn sĩ, hẳn là người có đọc sách cũng như là có thân phận không hề nhỏ trong nghĩa quân.

Ông là Lỗ Phúc người ở huyện Long Biên từng theo quân của nghĩa quân Lương Long bị thất bại chủ tướng Lương Long bị giết, ông liền theo một nhóm nhỏ nghĩa quân còn sót lại lên trên này ý muốn lập nghiệp chờ thời cơ xây dựng lại cơ đồ ngàn năm của dân tộc.

Lỗ Phúc sinh trong một gia đình có học thức tại huyện Long Biên, từ nhỏ ông đã được đi đọc sách theo kiểu Nho giáo du nhập từ Tây Hán.

Nho Giáo đã xâm nhập vào trong văn hóa người việt, nhằm để cai trị, đồng hóa và phục vụ cho triều đình nhà Hán. Và người Việt phải học nho giáo. Và Lỗ Phúc là một trong những số đó từ nhỏ đã theo học nho giáo, nên tất cả đều rất quy củ nề nếp, tuy sống trong một đám tráng hán cơ bắp đen hôi cả ngày chém chém giết giết. nhưng ông lại có một địa vị không hề nhỏ trong doanh trại nghĩa quân.

Đúng chất nhà Nho gia, ăn uống cực kỳ lễ nghĩa ăn che uống đậy tỏ ra rất là phong phạm, trên tay ông còn cầm một chiếc quạt lông tỏ ra mình là một người đọc sách hiểu lễ nghĩa.

" Võ Tánh huynh đệ! Hôm nay ngươi là người có công lớn nhất, mời! ta mời ngươi một chén!" Kim Thiếc lại hướng Võ Tánh giơ chén rượu lên.

Nhanh chóng có một nữ hầu mang cho Võ Tánh một ly rượu dân lên trước mặt hắn.

" Ta chỉ là một gia nô của Phạm gia! Kim Thủ lĩnh lượng thứ!" Võ Tánh sắc mặt thẫn thờ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không kiêu ngạo, cũng không xiểm nịnh một mực làm tròn chức trách của mình là bảo vệ tốt cho Phạm Long.

Sắc mặt Kim Thiếc có một chút đen lại, nhưng hắn muốn lấy khí phục người ,liều hóa ái giải vây.

" vậy ly rượu này ta mời Phạm Long huynh đệ!"

" Cạn!" Phạm Long cũng lên tiếng chắp tay uống cạn chung rượu chua như giấm kia.

Rượu qua ba tuần Kim Thiếc lại lên tiếng.

" Loạn Hắc Hùng sơn tặc đã qua! Không biết Phạm Huynh có tính toán gì không ?"

Phạm Long trầm ngâm một hơi rồi mới nói.

" Nhà tan cửa nát chẳng còn gì, nếu Kim huynh không chê bai thì ta nguyện ý ở lại nơi này cùng Kim huynh!"

Kim Thiếc nghe Phạm Long nói một câu bỗng nhiên sững sờ ra một hồi lâu, hắn quả thật không ngờ Phâm Long lại có ý đó. Thậm chí hắn còn phải buôn không ích lời mới có thể để Phạm Long cùng Võ Tánh ở lại.

" ha ha ha! Ý Phạm Huynh đã thế! Kim mỗ không còn vui gì hơn!"

" vậy đa tạ ý tốt của Kim Huynh!" Phạm Long chắp tay. Lại kính Kim Thiếc một ly rượu. cả hai cùng cười sảng khoái.

Trò chuyện thêm một hồi lâu, rượu cũng đã quá nữa bình, mọi người cũng có một chút dấu hiệu ngà ngà say. Nói chuyện cũng cởi mở hơn rất nhiều, chỉ có mỗi Lỗ Phúc vẫn một mực im lặng, khi ai nhắc đến hắn chỉ trả lời một cách qua loa ứng phó mà thôi, khuôn mặt luôn nở một nụ cười hòa ái. Nhưng trong mắt Phạm Long là một nụ cười dối trá hình thức.

" Kim huynh! Không biết huynh xử lý thế nào đối với những thôn dân bị bắt kia" nhìn thấy Kim Thiếc đã ngà ngà say Phạm Long mới đi vào vấn đề chính.

Đám thôn dân kia cũng lên đến cả ngàn người tuy phụ nữ trẻ em tráng đinh đều có, nhưng đây là một lực lượng không hề nhỏ để xây dựng thế lực cho bản thân.

Kim Thiếc lúc này cũng đã không còn tỉnh táo, uống một ngụm rượu lớn rồi nói.

" Đám thôn dân kia số cũng khổ nhà tan cửa nát, không còn nơi để về, mà ngặt nỗi doanh trại không đủ lớn để chứa đám người kia! Ta thấy hay là Phạm Huynh cùng bọn họ cùng nhau lập thành một cái thôn nhỏ bên kia như thế nào ?"

Kim Thiếc vừa nói xong thì sắc mặt Lỗ Phúc biến sắc, miệng định nói, nhưng khi nhìn thấy tay Kim Thiếc giơ lên, lại thôi tiếp tục uống rượu của mình.

Chi tiết kia rất nhỏ, nhưng Phạm Long là người hiện đại, một chút dấu hiệu kia hắn cũng nhìn ra, nhưng lại giả ngu đồng ý.

" hắn thở dài một cái! Vậy chuyện này để bọn ta!"

" nhưng Kim huynh! Bọn ta cũng không thể nào trong một hai ngày mà xây dựng được thôn xóm, mong đến lúc đó Kim huynh giúp một tay!"

" ha ha ha! Đó là điều hiển nhiên! Nghĩa quyên Như Nguyệt bọn ta nổi tiếng lấy nhân nghĩa làm đầu. chuyện đó huynh cứ yên tâm. !" Kim Thiếc tỏ ra mình là một bậc vĩ nhân anh hùng thiên hạ. đám thân tính phía dưới tung hô ủng hộ. giống như Kim Thiếc rất được lòng dân và quân vậy.

Tất cả hiện ra trước mắt Phạm Long. Hắn chỉ điềm tĩnh tạ ơn. Đến khi tắt lửa cạn bình bữa tiệc mới kết thúc, tạm thời Phạm Long cùng Võ Tánh được xếp trong một căn nhà cạnh bên gian phòng của Kim Thiếc chứng tỏ hắn vô cùng hậu đãi với hai nhân vật mới này.

Một đêm an bình không có chuyện gì xảy ra, buổi sáng sớm khi ánh bình minh ló dạng qua những ngọn núi trẻ. Ánh nắng ban mai sưởi ấm nhưng tâm hồn bị sứt mẻ, bi thương, nỗi đai nhà tan cửa nát cũng với đi phần nào.

Buổi sáng vùng cao sương sớm phủ đầy, cái lạnh vẫn còn âm ỷ quanh đây. Trên đỉnh các ngọn núi còn lượn lờ một ít sương sớm, phong cảnh cực kỳ hùng vĩ, một quan cảnh tuyệt đẹp của tạo hóa thiên nhiên.

Lúc này trên một bãi đất trống, nơi nghĩa quân thường xuyên luyện binh đã tập trung rất nhiều người, già trẻ lớn bé đều có ,ước chừng có trên 1000 người. đám người này chính là những thôn dân còn sót lại của ba thôn Đông Khê, Tây Khê và Nam Khê.

Mà trên một bình đài cao có 4 người đang đứng trên đó. Chính là đám người Phạm Long cùng Kim Thiếc.

Kim Thiếc lên tiếng trước.

" các vị hương thân phụ lão! Tuy sơn tặc đã dẹp yên, nhưng các vị hương thân lại không còn nhà để về! nghĩa quân Như Nguyệt rất muốn được chở che đùm bọc các vị. nhưng các vì thấy đấy, thực lực nghĩa quân lúc này rất là yếu kém, dân không đủ ăn,quân đi đánh trận cũng không có vũ khí tốt. mà thật có lòng nhưng sự thật lại cực kỳ khốn khó!"

Nghe câu mở đầu của Kim Thiếc đám thôn dân kia cũng hiểu ra ý gì rồi, lòng bọn họ đã nguội lạnh, nhà ta cửa nát người thân chẳng còn.

Thì lúc này cho dù có đi đâu chăng nữa bọn họ cũng chẳng còn một nơi để gọi là nhà. Dù sao trong mấy ngày qua bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.

" Ông trời có đức hiếu sinh! Trời sinh voi sinh cỏ! trời xanh không phụ người hiền từ! mảnh đất trước bên kia dòng Như Nguyệt là một bãi đất trống rộng rãi, cây cỏ quanh năm tươi tốt, đất đai phì nhiêu rất phù hợp cho các vị hương thân dựng thôn lập trấn, một lần nữa xây dựng lại cơ nghiệp của mình!" Kim Thiếc không ngại sử dụng các từ hoa mỹ.

" Nhưng! Bọn ta qua bên kia không có thức ăn, không có nhà ở, làm sao có thể sống sót được!" một người đàn ông bước ra nói, trên cánh tay phải của hắn còn phải băng bó vết thương.

" các vị yên tâm! Ta làm sao cho thể ôm con bỏ chợ được như thế! Ta sẽ cho người cung cấp thức ăn, thậm chí là nhờ các vị nghĩa quân giúp các vị xây dựng lại phòng ốc nhà cửa.

Có nghĩa quân Như Nguyệt ở đây, sẽ không có bất kỳ một tên sơn tặc nào đến nước phá các vị lần nào nữa đâu!" Kim Thiếc vô cùng tự tin.

Nhìn sắc thái trên mặt những người kia, Kim Thiếc biết được lòng dân đã an, đã được lòng dân.

Phạm Long cũng bước lên nói

" Các vị ta là Phạm Long con trai Lý trưởng Phạm Đắc! cha ta, mẹ ta, em gái ta đều bị sơn tặc sát hại không thương tiếc. ta cũng rất là đau lòng! Nhưng người mất đã mất! cho dù có thương tiếc, bi thương, thống khổ thì bọn họ cũng không thể nào sống dậy được.

Người sống vẫn phải tiếp tục sống! không thể cứ vật vờ mất tinh thần như thế này được. như thề làm sao có thể báo thù cho những người thân đã mất được!" Phạm Long lớn tiếng nói, âm thanh vang vọng cả một khu vực.

" sơn tặc không phải đã bị giết sạch rồi sao ?" một phụ nữ có chút run sợ đứng ra hỏi.

" Đại đương gia Hắc Hùng đã bị gia thần của ta Võ Tánh một thương đâm thủng ngực chết ngay tại chỗ. Còn nhị đương gia cũng bị ta một côn đánh giập đầu! chỉ cò tam đương gia Tam Mao đã nhân cơ hội mà tẩu thoát!" Phạm Long tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

" cái gì! Hắc Hùng cùng Nhị Lang đều do hai người các ngươi giết!" một số người không dám tin vào tai mình. Theo như bọn họ nhận định sơn tặc là chính do nghĩa quân Như Nguyệt dẹp loạn.

" Đúng! Long ca ca đã một côn đập vào đầu tên nhị đương gia Nhị Lang! ta tận mắt nhìn thấy!" Vương Nhu xông ra trợ uy cho Phạm Long.

Mà lúc này không ai để ý nét mặt Kim Thiếc đen như nhọ nồi. hắn biết mình đã toán sai một bước.

" Báo thù! Báo thù!" bên trong một tráng đinh khí thế hùng hổ hét lớn.

Ngay lập tức có rất nhiều người đồng thanh hưởng ứng.

" Báo Thù!" âm thanh vang vọng khắp núi đồi.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 14
Lượt đọc 383

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.