Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo Hạch

Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

Chương 64: Khảo Hạch

Một lượt năm người bước vào bên trong lều trại, tên đầu tiên bước vào liền nhìn thấy một cái bàn lớn, bên trên có để rất nhiều quyển sách làm bằng thẻ tre. Bên trong lều còn có thêm 5 người khác, sắc mạt ai cùng băng lãnh tràn đầy sát khí.

Tên ngồi trên bàn lạnh lùng hỏi.

Tên ?

Trương Nhị Cẩu

Tuổi ?

20

Nơi sinh ?

Thôn Hắc Khẩu - Trấn Mê Linh

Nghề nghiệp ?

Không có.

Những lời hỏi rất máy móc, khuôn mặt cũng không hiện lên biễu tình gì càng khiến cho năm tên tráng đinh kia thân thể có một chút run rẫy.

“ được rồi! ngươi bước vào trong! Người tiếp theo!” tên kia chạm rãi nói.

Trương Nhị Cẩu cảm giác lưng mình có một cỗ băng lạnh bốc lên, mắt hắn liếc qua gian bên trong, đã được che một tấm vải màu đen.

Hắn ta nước nước bọt một cái rồi run rẩy bước vào.

Bên trong lại có hai người khác đang chờ hắn, sắc mặt càng lạnh lùng hơn rất là nhiều.

“ ngươi tên gì?”

Lại một câu hỏi vang lên.

“ Trương! Trương nhị cẩu ?”

“ có bệnh tật gì không ?”

“ không! Ta rất khỏe!”

“ cởi quần áo ra!”

Trương Nhị Cẩu trực tiếp trợn tròn mắt dường như không tin tai mình vừa nghe được.

“ Hả! quan gia! Ngài! Ngài!” Trương Nhi Cẩu lắp bắp.

“ ta nói gởi quần áo ra!” trên quan binh kia lạnh lùng nói.

“ Đại Nhân! Ta là nam nhân! Là nam nhân không phải nữ nhân!” Trương Nhị Cẩu cố gắng nói.

Tên quan binh kia mặt nghiêm lại

“ nếu ngươi không cởi có thể cút!”

“ vâng ! tiểu Nhân cởi!” Trương Nhị Cẩu lúc này nghẹn khuất không nói thành lời.

Trong lòng hắn liền thầm nghĩ, quan gia nhiều tiền lắm của sao không vào trong thành tìm mỹ nữ, lại ép ta bán mông.

Trương Nhị Cẩu rụt rè cởi quần áo ra, để lộ ra một thân hình gầy còm, tuy thế khung xương rất tốt, to khỏe, nếu bồi dưỡng dinh dưỡng thể chất đầy đủ sẽ là một binh sĩ triễn vọng.

“ có từng bị gãy tay chân gì không ?” tên quan binh kia sắc mặt cực lạnh hỏi.

“ không! Ta rất tốt!”

“đằng sau quay!

“ ngồi xuống!”

“ Đứng dậy!”

“ nhảy lên!”

“ nhảy cao nữa!”

“ Lột ….. ra!”

“ chổng mông lên!”

Lúc này Trương Nhị Cẩu mặt đã đỏ lên tới mang tai, đây là lần đầu tiên hắn khỏa thân trước mặt bao người, hơn nữa là người lạ mặt.

( cảm giác này hẳn sẽ có người hiểu! p/s: cười gian)

“ Trương Nhị Cẩu! mặt quần áo vào, ngươi có thể đi! Hướng kia sẽ có người tiếp dẫn ngươi!” tên quan binh không mặn không ngạt nói.

“ Ah! Đại nhân ta được chọn rồi ?”

“ không biết! nhưng ngươi đã qua vòng khảo hạch thứ nhất!”

“ Ah” Trương Nhị Cẩu vui mừng.

Nhìn thấy bóng lưng Trương Nhị Cẩu rời đi một tên quan binh nhỏ giọng, tên nhóc này cũng khá triễn vọng, hy vọng hắn có thể qua được vòng sau.

“ Người tiếp theo!”

Lần lượt từng người một bước vào bên trong, có kẻ đỏ mặt tía tai chạy ra ngoài, có kẻ ầm ỉ phản đối ngay lập tức bị nên một trân rồi lôi ra ngoài trực tiếp gạch tên.

Những người đạt yêu cầu sẽ được đua qua một khu riêng biệt, còn những kẽ bị rớt thì cũng không hề thất vọng chỉ cần nhân thân tốt, không có dính liếu tới các thế gia đại tộc thì vẫn được giử lại cho vào quân hậu cần.

Mà tỷ lệ đào thải cũng khá là cao, nhưng người có tố chất tốt, chiều cao phải đạt ít nhất 1.5 mét vào thời kỳ này quả thật rất ít, hơn nữa bọn họ đều mặc phải các bệnh về da do không thường xuyên tắm rau73, ghẽ lỡ rất nhiều.

Ngoài ra Phạm Long cũng không để cho bọn họ phải chịu đói ,hắn vẫn chuẩn bị thức ăn tuy không phải là ăn no cành bụng, nhưng không đến nổi phải đói lã người, mỗi người một bát cháo cá cũng tính là quá sang trọng với đám lưu dân.

Mà bên trong doanh trướng Phạm Long đang nghiêm mày quan sát 6 tên Võ Sư ứng tuyển chức danh Phó Chỉ huy, bọn họ toàn bộ là người của các thế gia trong Trấn.

Thái độ cực kỳ kiêu ngạo, dường như các chức Phó Chỉ Huy là cái chức của ông nội bọn họ để lại vậy. muốn như thế nào là phải như thế ấy.

Thậm chí bọn họ còn nói tuyển chọn đám dân đen kia chính là sĩ nhục, phải đổi người có thân phận một chút, như vật cầm quân đánh trận mới tối.

“ các ngươi ra ngoài đánh nhau một trận! người nào thắng cuối cùng thì vào đây gặp ta!” Phạm Long thật là không chịu nỗi mấy tên lỗ mũi luôn hướng lên trời như thế này.

Phạm Long thầm nghĩ, nếu có Võ Tánh hay Nguyễn Sí tại đây chỉ cần lườm bọn chúng một cái, thì mấy tên kia ngay lập tức tè trong quần rồi, chứ ở đó mà đánh với đấm.

Phạm Long nói xong trược tiếp đi ra ngoài không đoái hoài với đám võ sư căn thuốc mà lên cấp kia.

…………………………………………………………….

Đến cuối ngày, hơn 5000 người cuối cùng cũng đã sơ khảo xong, số người trúng tuyển chỉ đạt 1500 người, số bị loại trực tiếp đưa ra một khu khác gần quân doanh, nhưng cũng được cung cấp thức ăn.

Số còn lại phải vượt qua một bài kiểm tra khác là vào sáng ngày mai phải chạy đến miếu thờ Thủy Thần ở bên cảng, chỉ lấy 500 tên tới đầu tiên, số còn lại thì trực tiếp loại bỏ.

Nghe như thấy mấy tên kia ngay lập tức có những xáo động, bắt đâu chia phe chia phái muốn cùng nhau phối hợp để về đích. Một số khác thì cố gắng nghĩ ngơi thật tốt để lấy sức ngày mai chạy.

Thế nhưng trong bóng tối luôn có những ánh mắt quan sát đám người bọn họ, không ngừng ghi ghi chép chép cái gì đó.

Sáng ngày hôm sau, khi con gà trống gáy lên tiến đầu tiên. Một tiếng kẻng vang lên, một số tên còn đang ngủ bỗng tỉnh dậy chỉ thấy mấy tên quan binh đang dứng trước đó, tay khẻ ngoắc. mấy tên kia không hiểu chuyện gỉ chỉ đứng dậy đi theo.Một số tên thì tối quan được một bữa no say, ngay lập tức ngủ như một con heo chết.

Một lúc sau bước ra ngoài cổng quân doanh chỉ còn có khoảng 800 tên, số lượng còn lại thì đang ngáy ngủ không biết trời trăng gì cả.

Kim Sao đứng trên đài cao quát lớn.

“ khảo hạch thứ hai chính thức bắt đầu. 300 kẽ về cuối cùng bị loại bỏ! chúc các ngươi may mắn!” nói xong Kim Sao còn lộ ra một nụ cười quái dị.

ấy vậy mà hai tên thủ vệ kế bên lại phì cười “ Trung Đội Trưởng! ngươi ấn tượng thật sâu à”

“ Khốn! hai tên nhóc các ngươi! Muốn no đòn à!” Kim Sao trợn mắt.

“ ha ha ha ! không dám! Không dám!”

Mà bên dưới đám tráng đinh kia lúc này đã điên cuồng chạy về phía Miếu Thờ Thủy Thần tại bến cảng rồi.

Chuyện bên miếu thủy thần cũng đã xắp sếp người an bài ổn thỏa. lúc này Phạm Long vẫn nghiêm mặt ngồi trong doanh trước mắt liên tục nhìn về một nơi xa xăm, nét mặt cực kỳ đăm chiêu.

Quả thật ngày hôm nay hắn phải nói là đen đuổi cực kỳ, mấy tên võ sư kia tài không có là bao nhưng, nhân phẩm phải nói là cực kỳ tệ hại. làm hắn điên tiết muốn đem đao ra làm gỏi vài tên. Sau khi đuổi một đám ruồi nhặn thì lại có một đám khác lại đến càng khiến người ta ức chế.

Người đợi thì không tới còn đám ruồi nhặn thì cứ vo ve xung quanh.

“ Như quả thiên nhược hữu tình

Thiên địa sung mãn quang minh

Ngã chẫm hội khổ khổ tầm cầu

Khước bất kiến tha đích thân ảnh

Ngã tại nhân gian bồi hồi

Khỗ tẫn bất kiến cam lai

Khổ khổ tại nhân gian đẳng đãi

Khước đẵng lai tha đích tàn hai

Thị phủ thuận ứng thiên mệnh

Tẫn khán ngã đích bản tâm

Kiệt ngạo bất tuần đích ngã

Hựu chẩm năng phục thâu khứ tín mệnh

Tựu toán mệnh vận định chú

Ngã hội mai táng địa đễ

Na ngã ba xuất phần mộ

Thiên tẫn phương viên thập vạn lý”

( bài thơi ý đại khái như sau: thiên địa hữu tình trời đất sáng soi, nhưng ta khổ tâm cầu người lại không thấy bóng dáng. Ta tại nhân gian tìm người khổ tận nhưng không thấy cam lai. Ta đau khổ chờ người hiền tài. Thuận theo thiên mệnh hay phải dựa vào bản tính. Ta chính là một kiệt ngao bất tuần, sao lại phải chịu số mệnh . cho dù vận mệnh đã chú định, đất kia có phải là nơi mai táng ta, ta cũng trèo ra khỏi mộ phần đốt sạch 10 vạn dặm giết sạch quân thù)

Trong đêm bài thơ này chính là tiếng lòng của Phạm Long, tìm người người không thấy, chỉ hận số mệnh.

Hắn đang định gấp lại tấp vải đang vẽ gì đó bên trên rồi đi ngủ thì lại nghe bên ngoài có tiếng động.

“ thơ hay! Thơ hay!” thanh âm trầm thấp vang lên.

Phạm Long ngay lập tức sững người lại, tay nhẹ nhàng gấp lại tấp vải kia, rồi lấy ra một chiếc bính nhỏ đặt lên bếp than nhỏ cạnh bên.

“ Bằng Hữu đã đến cần chi lấp ló, bên ngoài sương xuống lạnh lắm! vào đây uống chút rượu cho ấm người!” Phạm Long thản nhiên nói.

“ Rượu của quan gia là rượu quý, kẽ thôn dã này sao dám hưởng dụng!” thanh âm bên ngoài vẫn thế vòng vào.

p/s: ta nghe nó kim phiếu có tác dụng gì đó. Nên đầu tháng cầu ít kim phiếu để có này có nọ với người ta.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.