Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỗ Phúc Đề Mưu.

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

Bên kia dòng Như Nguyệt giang, doanh trại nghĩa quân Như Nguyệt lúc này này tại doanh trướng đang tụ họp lại các nhân vật chủ chốt bên trong nghĩa quân.

Có năm người tất cả, ngồi tại chủ vị đương nhiên là Kim Thiếc với bộ dáng trầm tư, bên cánh tả là Lỗ Phúc mặc một bộ nho bào chức vị quân sư cho nghĩa quân. Ngoài ra ba vị trí còn lại đều là những thống lĩnh khác của nghĩa quân, dưới trướng bọn họ đều có 100 binh sĩ.

Bộ dáng những người kia đều là những người thô lỗ ăn to nói lớn cực kỳ thô kệch, chỉ có Lỗ Phúc cùng

Kim Thiếc là lộ ra tác phong hơn người thần thái của người làm đại sự.

" Thiếc Huynh! Tối qua huynh hẳn là có nghe tiếng hổ gầm bên kia núi!" một đã thô kệch ngồi đối diện với Lỗ Phúc nói.

" Ta gọi các ngươi đến cũng là vì chuyện này!" Kim Thiếc khá là trầm mặc.

" hiện tại tuy danh tiếng nghĩa quân khá vang dội, cũng có không ích thôn làng muốn gia nhập nghĩa quân chúng ta, nhưng tiền tài cùng lương thực chúng ta cũng không hề dư giả gì cả!" Kim Thiếc rầu rĩ nói ra.

Lỗ Phúc sắc thái vẫn như thường, hắn chỉ khẽ vuốt râu rồi uống một ngụm trà, dường như không có nghĩ đến chuyện nghĩa quân đang gặp phải.

" Thiếc Huynh! Tình hình nghĩa quân đã như thế! Sao huynh còn cho đám người kia lương thực tiền đồng làm gì?" một tên khác ngồi ở vị trí kế cuối có chút tức giận nói.

Kim Thiếc khẻ thở dài, bàn tay không nhịn được và vuốt lên thanh đại khảm đao đặt bên hông.

" Thực lực nghĩa quân ngày càng lớn mạnh, kèm theo đó là binh khí, giáp trụ, cùng lương thảo là chuyện cấp bách lúc này! Ta mời các vị đến đây là cùng nhau thương thảo một ít! Xem có cách ứng đối nào không?" Kim Thiếc trở nên trầm giọng.

Ba tên thống lĩnh khác mặt lột ra một chút chu ngốc, trong lòng không ngừng thầm mắn Kim Thiếc một hồi.

" bảo lão tử đi chém, đi giết! lão tử đảm bảo làm không sai! Bảo lão tử nghĩ cách thì không khác gì bắt con heo trèo cây!"

Bên trong trướng bồng trở thành một mảnh im lặng.

" Lỗ Quân sư! Ngài có cao kiến gì ?" sau một hồi không ai lên tiếng Kim Thiếc liền cúi đầu cung kính thỉnh giáo Lỗ Phúc.

Lỗ Phúc nhìn Kim Thiếc một hồi lâu rồi mới nói.

" Kim Thủ Lĩnh! Ta hỏi ngươi một vài câu?"

" Nguyện vì quân sư trả lời!"

" Ta hỏi Kim Thủ Lĩnh! Danh vọng nghĩa quân từ đâu mà có ?"

" Nghĩa quân ta trừ gian diệt bạo, hành thiện tích đức cho muôn dân!" Kim Thiếc rất tự hào mà nói.

" Tốt! ngươi đã có cách giải quyết rồi! cần gì phải hỏi thêm cách!" Lỗ Phúc tự tiếu phi tiếu nói.

" Ah! Lúc này Kim Thiếc mới tỉnh ngộ. không phải nghĩa quân thành lập ra là dùng để như thế sao, từ ngày ban đầu chỉ có vài người, sau đó nghĩa quân từ từ lớn mạnh, thu nhập lưu dân từ khắp nơi tới, xây đồn lập ấp, khai hoang trồng lúa. Rồi sau đó trải qua bao nhiêu cuộc chém giết, tài phú mà từ đó mang về. vũ khí, vải vóc, kim tiền, lương thực, ngay cả mỹ nữ đều có cả.

Kim Thiếc lộ ra chân lý ngay lập tức thần thái trở nên sắc bén hơn nhiều.

"cứ bốn tháng một lần, sẽ có một toán quân lính từ trấn Mê Linh đi về thành quận Giao Chỉ. Mà lần bọn chúng vận cống phẩm gần đây nhất là một tháng trước. lần vận cống phẩm tiếp theo sẽ vào đợt cuối năm, hàng hóa, Lương thực, kim tiền lúc đó sẽ không ít." Lỗ Phúc bất ngờ nói ra một thông tin chấn động.

Kim Thiếc nghe cái tin trên nhất thời trợn mắt há mồm một trận thật lâu, thần sắc kinh hãi.

" Quân Sư! Ngươi bảo chúng ta đánh cướp tiền tài của quận thành!"

Lỗ Phúc không nói gì chỉ vuốt râu

" kế ta đã nghĩ! Còn có thực hiện hay không phải do thủ lĩnh rồi!" Lỗ Phúc thở dài một cái, bộ dáng tràng đầy tâm sự. hắn ngao ngán bước ra ngoài nhìn qua bên kia dòng Như Nguyệt Giang, nơi đó đang có một ngôi làng nhỏ đang xây dựng, tuy cực kỳ bừa bộn, nhưng sinh cơ bừng bừng.

Còn đối với Kim Thiếc lúc này mà nói đây là một sự lựa chọn cực kỳ kinh khủng đối với hắn trong lúc này.

Mấy năm trước khi hắn còn theo Lương Long, tận mắt thấy sự lợi hai của quân Hán, bọn chúng không những có vũ khí tốt, giáp dày mà còn có sức chiến đấu cực kỳ cao. Mười tên kết thành đội có thể thoải mái chém giết với 50 nghĩa quân mà không hề có một chút nao núng gì cả.

Mà mỗi lần thành trấn vận cống phẩm nộp cho quận thì đoàn người có chí ít 200 người, trong đó đều là quân chính quy sức chiến đấu cực kỳ hung hãn, nếu dùng 500 quân của hắn không đủ để đám người kia nhét kẽ răng.

Mà nếu hắn không đem quân đi cướp hắn sẽ bị Lỗ Phúc xem thường, cho là người không có tài năng. Như thế hắn sẽ mất đi một nhân tài. Một quân sư duy nhất mà nghĩa quân hắn có.

Đang lúc trầm tư, thì bên ngoài chạy vội vào.

" Thủ Lĩnh!"

Đang suy nghĩ lại bị làm phiền Kim Thiếc có chút bực dọc, liền trầm giọng quát

" Có chuyện gì! Trời sập mà còn có ta chống mà!"

Tên kia biết được mình làm sai, liền nhanh chóng quỳ một chân xuống bộ dáng thĩnh tội.

" Thủ Lĩnh! Ta có chuyện tình cần cấp báo!"

" Có rắm mau thả!" Kim Thiếc bực dọc.

" Vâng! Con hổ tối qua gào rống đã bị giết!"

" ừ! Giết cũng tốt! hả! ngươi nói gì!" Kim Thiếc dường như không thể tin vào tai mình.

Con hổ bên kia núi hắn biết, hắn cũng từng dẫn người qua bên kia muốn chém giết chúa sơn lâm để lấy uy danh cho nghĩa quân. Như rất tiếc con đại hổ kia cực kỳ tinh ranh, không những không giết được nó, mà còn bị giết ngược hơn 10 quân sĩ. Nên hắn đành phải rút quân về bên đây bờ sông.

Vậy mà hôm nay lại có một tin động trời như thế con hổ kia đã bị giết. điều đầu tiên đương nhiên là hắn không tin vào tai mình rồi. vì con hổ kia hắn đã gặp qua, cực kỳ to lớn uy dũng khôn lường. nó giống như u linh trong rừng già mỗi lần nó xuất hiện chính là một mạng người ra đi.

" Là đám người hôm trước! ta bên này nhìn thấy trong sân bọn họ có phơi một bộ da hổ lớn, ta ban đầu không tin vào mắt mình, liền qua bên kia giả vờ quan sát hỏi thăm bọn họ thuận tiện nghe ngóng tin tức!" tên kia thành thật báo cáo.

" là ai giết hổ! có phải là Võ Tánh hay không ?" tim Kim Thiếc đã có chút đập nhanh.

" Không! Là một người khác! Ta chưa nhìn thấy mặt hắn, nghe dân làng nói là người kia đã ra ngoài đi săn!" tên lâu la không giam dấu diếm một chút tin tức nào cả.

" người có khả năng đã hổ lại không phải là Võ Tánh! Xem ra nhân tài bên trong đám người kia không hề ít! Xem ra lần này ta phải tự mình xem xét rồi!" Kim Thiếc âm thầm suy tính từng bước đi cho mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chừng nữa ngày sau, Kim Thiếc mang theo ba tên nghĩa quân hộ vệ lên một chiếc bè nhỏ đi qua dòng Như Nguyệt, tìm gặp mặt Phạm Long.

Lúc này bên trong ngôi làng đang được xây dựng, những ngôi nhà đã được mọc lên, bộ dáng rất tốt, tuy không quá cầu kỳ đẹp mặt, nhưng là một nơi đủ để che mưa che nắng, tối không cần ngần ngại sương lạnh.

Phạm Long ước tính chỉ chừng nửa tháng toàn bộ kiến trúc như nhà cửa, kho sẽ xây dựng xong, lúc đó hắn cũng sẽ thuận tay làm thêm nhiều thứ khác, như khai hoang trồng lương thực. thậm chí là đóng thuyền làm vũ khí.

Đang giám sát tiến độ thi công thì, có người báo tin đến Kim Thiếc đến gặp mặt. lòng Phạm Long trầm xuống, hắn biết tên Kim Thiếc kia cũng không có tốt lành gì. Nhưng lúc này hắn đang yếu thế, không nên gây sự với tên kia. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu mà. Hắn thở dài đi ra gặp Kim Thiếc.

" Kim Huynh!" Phạm Long lộ ra bộ mặt tươi cười chắp tay chào hỏi Kim Thiết.

" ha ha ha! Phạm Hiền đệ! Ta chỉ muốn qua đây xem tiến triển của đệ như thế nào thôi! xem ra đệ làm chuyện không tệ!" ánh mắt Kim Thiếc tỏ ra cao thâm liếc ngó xung quanh.

" Nửa tháng sau là phiên chợ đầu tháng tại Trấn Mê Linh, không biết Phạm hiền đệ có hứng thú!" Kim Thiếc sau cùng Phạm Long đi dạo một vòng rồi mới nói chủ đích của mình.

Phạm Long cũng dựa vào những tin tức cũng biết được, thành trấn gần nhất chính là trấn Mê Linh cách đây 2 ngày đi thuyền. cũng có thể dùng thuyền từ Mê Linh đi sang Luy Lâu thậm chí là Giao Chỉ, khoảng cách của ba thành trấn này cũng khá gần hình thành một cái tam giác. Đi đi xa hơn là một thành trấn ven biển Khúc Dương.

Phạm Long cũng đang tranh thủ thời gian muốn đi khảo sát thành thị xung quanh, rồi từ đó mới đề ra kế hoạch phát triển tốt nhất.

" ha ha ha! Vậy thì hay quá! Đệ cũng muốn đi đến thành trấn xem như thế nào !" Phạm Long tỏ ra cực kỳ háo hức.

Thật sự cho dù hắn là người xuyên không từ hiện đại, nhưng hắn không có một ít thông tin hình ảnh của người Việt vào thời Bắc thuộc cả. cho dù có là những hình vẽ được tạo dựng lại. thậm chí trong sử sách cũng không có ghi rõ nét về kiến trúc văn hóa , tập tục, thành thị thời kỳ này. Mà cho dù có để lại thì cũng bị lũ giặc Minh đốt phá hủy diệt cả rồi.

" Oh! Đây là!" đang lúc hai người đang nói chuyện rất vui vẻ thì bộ dáng Kim Thiếc tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. vì trước mặt hắn là một tấm da hổ còn tươi mới, hẳn là vừa mới lột ra không lâu.

" Con Hổ này vừa bị gia thần nhà ta giết tối qua!" Phạm Long vui vẻ giải thích, nhưng trong bụng lại hận khôn mắn Kim Thiếc một trận.

" mẹ nó! Tổ cha nhà nó, không phải mới sáng đã có mấy tên sang đây dò tình hình rồi sao! Không phải mục đích ngươi qua đây là vì tấm da hổ này ư! Còn bày đặt bây giờ mới nhìn thấy! Tổ cha nó!" Phạm Long hận không thể đem 18 đời tổ tông Kim Thiếc ra mắng.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 374

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.