Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng cấp (1)

Phiên bản Dịch · 2211 chữ

Từng đôi tay nhỏ giơ lên trước mặt Lương Lập Đông, nếu là trên địa cầu, trẻ con trong tầm tuổi này hai tay đều trắng trẻo, nhưng tại đây hắn chỉ thấy từng đôi tay vàng đất, bàn tay phủ kín vết chai. Ngay trên tay cô bé Belin cũng có vết chai lớn. Thế giới này bình dân luôn phải lao động, nhưng không lúc nào lấp đầy được bụng, chỉ cần một lần hạn hán nhỏ, có không ít người chết đói. Bọn họ tốn công tốn sức chăm bẵm vùng đất nhỏ của mình, thế nhưng lương thực thu được lại phải giao cho lãnh chúa tới 60%, thêm 10% giao cho trưởng thôn, chỉ có 30% để lại cho mình.

Trong trò chơi, sau khi trở thành lãnh chúa, hắn chỉ thu thuế 20%, theo hắn thấy con số này đã rất cao, thậm chí hắn không định thu lương thực. Thế nhưng chính sách của vương quốc Hollevin không cho phép hắn làm vậy, lãnh chúa phải thu lương thực, phải trên 20%, dưới 60%... Toàn bộ NPC lãnh chúa trong Hollevin đều thu thuế ở mức cao nhất, Lãnh địa của Lương Lập Đông thu thuế ở mức thấp nhất, thuế thương mại cũng là thấp nhất, vì vậy thu hút rất nhiều NPC bình dân di cư tới lãnh địa của hắn.

Lãnh địa của hắn phát triển từ thôn xóm hoang vắng danh tiếng không đáng một đồng, chỉ vài năm đã trở thành trọng điểm thương mại. Không tính nhân khẩu lưu động, có bốn trăm ngàn cư dân bản địa, tuy còn không sánh được những toà thành cổ cư dân hơn mười triệu, nhưng với tốc độ phát triển như vậy chỉ cần mười mấy hai mươi mấy năm là trở thành thành lớn nhân khẩu hơn triệu người. Nhưng do quá nhiều bình dân xung quanh di cư tới lãnh địa của hắn, những NPC lãnh địa giáp ranh đều cực kỳ căm thù hắn, vài lần đã liên hợp lại lấy lý do không đâu tấn công lãnh địa hắn.

Đáng tiếc cho họ, hắn có rất nhiều người chơi bằng hữu. Toàn bộ trò chơi chỉ có bốn người chơi troẻ thành lãnh chúa, toàn bộ đều theo nghề Thần duệ quý tộc, mà hắn là một trong số đó.

Mà những người chơi cũng thích tập trung hành động trong lãnh địa của người chơi hơn, cũng bởi có cảm giác thân thiết, vì vậy bốn lãnh địa của người chơi được xưng tụng là tứ đại chủ thành. Người chơi tập trung phát triển trong bốn thành thị này, tiến hành giao lưu buôn bán. Mỗi lần quý tộc giáp ranh tấn công lãnh địa của Lương Lập Đông, những người chơi trong thành đều tự phát bảo vệ lãnh địa của hắn, binh lính bình thường không phải đối thủ của người mang nghề nghiệp, huống hồ còn một công đoàn cỡ lớn đóng quân trong lãnh địa của Lương Lập Đông.

Với người chơi công đoàn cỡ lớn, mỗi lần quân đội kẻ địch tấn công đều là cơ hội “cày kinh nghiệm” cực tốt, bọn họ chỉ ước gì kẻ địch ngày nào cũng tới quấy rầy. Mà Lương Lập Đông cũng rất hiểu chuyện, thi hành chính sách xa thân gần đánh, quan hệ giữa hắn và những quý tộc Hollevin khác không tệ, song đối với những lãnh chúa giáp ranh vừa gặp đã chửi, ngày ngày dẫn một đoàn kỵ binh nhỏ chạy tới bênh thành người ta dùng ma pháp hô hào quấy rầy. Nếu đối phương đã gây chuyện Lương Lập Đông cũng chẳng ngại trả đũa, khiến đám lãnh chúa kia đau khổ không thôi.

Chiến tranh giữa Lương Lập Đông và các lãnh chúa xung quanh hầu như đều kết thúc bằng thắng lợi của hắn, ngoại trừ lần dính Thuật Tiên Đoán.

Trong trò chơi, Lương Lập Đông thi hành thu thuế lương thực và thương mại thấp, hắn còn dùng hệ thống lãnh chúa ban bố rất nhiều nhiệm vụ giữ gìn trị an cho các người chơi, khiến cho tình hình trị an của lãnh địa cực tốt, bình dân phổ thông an sinh tốt, ăn uống no đủ, ăn mặc ấm áp.

Giờ thấy đám trẻ này mặt lấm lem, thân hình bẩn thỉu, tâm trạng cũng không được tốt: “Sau này không chỉ trước khi viết chữ các con phải rửa tay, lúc thường cũng phải giữ hai tay cho sạch. Lao động cũng là một hành động quang vinh, nhưng sau khi lao động cũng phải rửa tay, cố gắng giữ cho hai tay thật sạch… Nếu thân thể bản thỉu là thiếu tôn trọng với văn tự, hôm nay cứ thế đã, bắt đầu từ mai các con phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới được đến đây. Quần áo có thể rách, có thể vá, nhưng không thể bẩn. Nơi này ta không nhận học sinh khi nhờn văn tự, hiểu không?”

Đám trẻ vội vã gật đầu.

Lương Lập Đông không giảng đạo lý gì với đám trẻ, trong thời đại sức sản xuất thấp này, dùng danh nghĩa tôn giáo làm việc có hiệu quả tốt hơn nhiều so với giảng dạy đơn thuần. Thời kỳ khởi nguyên của vô số nền văn minh, thứ gọi là lễ nghi thật ra đều là tự tẩy rửa sạch sẽ bản thân trước khi tế thần, mà một phần của nghi thức tôn giáo. Người sạch sẽ, tỷ lệ mặc bệnh cũng thấp hơn, lúc đó nhân loại mới mơ hồ cảm giác được ích lợi này, tiếp đó mới từ từ thay đổi thành nếp sinh hoạt của người bình thường. Có thể nói do những sùng bái tôn giáo và tổ tiên ban đầu mới khiến nhân loại trở nên sạch sẽ.

Thấy tất cả đám trẻ đều đã nghe lời, Lương Lập Đông dựng tấm bảng đá bên cạnh lên, sau đó lấy thuốc màu do trưởng thôn phái người đưa tới viết ba chữ màu đỏ lên tấm bảng đá.

“Ta”

“Ngươi”

“Hắn”

Chữ Hollevin cũng là chữ tượng hình, mỗi chữ có thể đại biểu cho một hoặc vài ý, hơn nữa cách viết của ba chữ này cũng rất đơn giản, chỉ có hai đến ba nét, rất thích hợp để giảng dạy khi mới bắt đầu.

Bọn nhỏ chăm chú lắng nghe Lương Lập Đông giảng giải ý nghĩa và cách viết của ba chữ, rồi tập viết chữ lên mặt cát, đây cũng là nguyên nhân hắn bảo bọn trẻ tập trung ở bờ sông học. Đương nhiên nếu có đủ tiền có thể dùng giấy để tập viết, thế nhưng vấn đề là tất cả trẻ con ở đây đều là nhà nghèo, một tấm giấy da dê bình thường giá 38 tiền đồng… Ngoại trừ cực ít quý tộc có tiền, không ai đồng ý bỏ tiền mua giấy da dê để bắt đầu học viết.

Đến giữa trưa, bọn nhỏ đều đã hiểu cách viết và ý nghĩa của ba chữ, Lương Lập Đông bảo bọn trẻ buổi chiều tự tập và học thuộc, sau đó tuyên bố giải tán.

Lúc này thanh niên trai trang lên núi khai thác đá cũng đã trở về, bọn họ chất đống đá lên vùng đất trống giữa thôn, tạo thành một gò núi nhỏ. Ăn lương khô mang theo, uống chút nước giếng, lại nghỉ ngơi một lúc xong, bọn họ lại bắt đầu đập nền. Một căn nhà xây bền hay không phải xem nền đất có chắc chắn không. Một số học sinh tuổi hơi lớn cũng không vội về nhà mà theo người lớn cùng giúp đỡ xây dựng thần điện.

Lúc này đương nhiên có người hỏi chúng tình hình học tập ra sao? Nếu là lúc trước hay là người khác yêu cầu con cái họ mỗi phải phải tắm rửa, đại tiểu tiện xong phải rửa tay, đám người này không chửi cho một chặp mới là lạ: có ai thấy trẻ con nhà nghèo ngày tắm một lần không?

Nhưng Lương Lập Đông lại khác, hắn là mục sư, là người dùng phép, là đám người cao quý hơn cả quý tộc. Hơn nữa quan trọng nhất là con cái họ đã bắt đầu biết chữ, sau này cũng có thể coi là nửa ‘học giả’ không còn là tiện dân nghèo khổ nữa, học giả có lễ nghi cần phải tuân thủ. Học tập lễ tiết từ khi bắt đầu là chuyện đương nhiên, điều này càng chứng tỏ mục sư đại nhân không phải tuỳ ý lừa gạt bọn nhỏ mà thật sự chú tâm giảng dạy.

Thế giới này không có thành ngữ ‘uống nước nhớ nguồn’ thế nhưng bọn họ cũng hiểu, văn tự không phải cứ có tiền là học được, mục sư đại nhân đồng ý dạy là do nữ thần Ác Kim ban ân. Huống hồ nếu mình vào thành học văn tự, một trăm chữ tốn một đồng vàng, hơn nữa còn không giảng, càng không dạy cách viết, chỉ dạy ngươi cách nhận ra, cho dù sau này ngươi có không nhận ra cũng không liên quan tới họ.

Mục sư đại nhân định dạy bọn họ 540 chữ, đổi thành đồng vàng là 5 vàng 40 bạc. Số tiền này cả làng họ không ăn không uống chỉ làm lụng cả năm cũng chưa chắc gom đủ. Trưởng thôn Serly đem đống da thú cao cấp của lão bán sạch chắc cũng đổi được không ít vàng, thế nhưng đó là của cải lão tích luỹ cả chục năm, có nói dùng mạng mới đổi được cũng không qua; lão cũng không muốn đổi thành tiền.

Nếu mục sư đại nhân đã hào sảng như vậy, bọn họ muốn báo đáp lại ân tình cũng chỉ có dốc hết sức xây dựng thần điện thật vững chắc.

Lương Lập Đông không thấy mình hào sảng thế nào, trong mắt những người chơi giáo trình dạy chữ chẳng đáng bao tiền, với bọn họ mà nói, đáng giá nhất là các kỹ năng chiến đấu, thiên phú hay ma pháp cùng với điểm kinh nghiệm nhân vật… Dạy học có thể thu được điểm kinh nghiệm, thật ra đây là hai bên cùng được, với người chơi, kinh nghiệm nhân vật còn quan trọng hơn chút tiền lẻ kia.

Lúc ăn cơm trưa, Lương Lập Đông hỏi trưởng thôn: “Ông Reed, có thể cho ta mượn Kayle một chút không, ta định tới thành Đông Phong một chuyến mua một số vật phẩm ma pháp luyện kim.”

Trong trò chơi, thành Đông Phong bị huỷ diệt dưới tay người chơi, vì vậy Lương Lập Đông tuy từng nghe đồn nhưng chưa từng tới.

“Beata các hạ, Kayle giờ là học sinh của ngài, học sinh làm việc cho thầy giáo là chuyện đương nhiên, có chuyện gì mời ngài cứ sai nó, tôi không có quyền hỏi tới.”

Kayle miệng vừa nhai chứng chưng thịt do Lương Lập Đông làm, đầu vừa gật. Thân là thiếu niên hoạt bát, cậu trai cũng muốn được du ngoạn khắp nơi, có điều mỗi lần vào thành đều phải nộp thuế đầu người khiến hắn rất khó chịu, vì thế nếu không có việc gì hắn cũng ít vào thành. Có điều, nếu theo thầy vào thành chắc không phải nộp thuế đâu nhỉ, đám lưu manh gác cửa kia chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bọn chúng chỉ dám thu tiền của thôn dân bình thường, nhưng nếu gặp phải lính đánh thuê, người có nghề nghiệp hay người dùng phép, thậm chí còn chẳng dám thở một hơi.

“Ừ, tiện gọi cả Belin đi cùng đi.” Lương Lập Đông nghĩ một chút rồi nói.

Vừa nãy lúc dạy bọn nhỏ học chữ, hắn phát hiện Kayle là đứa thông minh nhất trong đám trẻ, vừa học là biết, hơn nữa học viết cũng nhanh chóng thành thạo. Belin kém chút nhưng cũng coi như hạc trong bầy gà nếu so với đám trẻ khác, rất đáng để bồi dưỡng. Nếu bồi dưỡng hai đứa trẻ này thành tín đồ của nữ thần Ác Kim, hắn sẽ nhận được điểm thành kính từ hệ thống, có thể dùng để đổi lấy thần thuật cấp thấp, mặt khác còn được hai trợ thủ hỗ trợ quản lý việc vặt trong thần điện.

“Vâng, để con đi gọi Belin.” Kayle đem đồ ăn còn lại nhét vào mồm, lau miệng rồi chạy ra cửa.”

“Beata các hạ…” Ông lão trưởng thôn do dự một hồi, dáng vẻ khổ sở, cuối cùng mới nói: “Nếu ngài gặp chuyện không tiện xử lý tại thành Đông Phong, có thể tới khu đông, tìm quán rượu Hắc Thiết, gặp một ông lão tên Thiết Câu, thân thủ của lão ấy cũng không tệ, trước cũng có nghề nghiệp, chỉ cần trả đủ tiền chuyện gì lão cũng làm.”

Lương Lập Đông ngẩng đầu nhìn trưởng thôn, khó hiểu: “Sao đột nhiên ông lại nói với ta chuyện này?”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.