Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn xóm nơi biên giới

Phiên bản Dịch · 2219 chữ

Đối với cô gái chăn dê Belin, thần quan đại nhân trước mặt là người xinh đẹp nhất mà cô bé từng gặp. Tuy dùng hai chữ xinh đẹp để mô tả một nam nhân không tốt lắm nhưng ngoài từ ngữ đó ra, Belin không tìm được từ khác để hình dung, dẫu sao nàng không biết chữ, kiến thức cũng ít, thậm chí chưa từng vào trong thành, nơi xa nhất cô từng đi chính là cánh rừng đầy hoa quả cỏ dại phía sau thôn, hàng năm mỗi khi thu về, nơi đó sẽ có ba loại trái cây chua chua ngọt ngọt mặc nàng thưởng thức, cũng là nơi đám trẻ con trong thôn thích nhất, là thứ “đồ ăn vặt” duy nhất lũ trẻ được ăn trong một năm.

Đưa tay lên miệng, thổi một tiếng sáo, bảy con sơn dương quây lại. Belin thầm tự đắc, trong thôn chỉ mình cô có thể huýt sáo để chăn nuôi, người khác đều không cách nào nắm giữ kỹ năng này, cho dù người cha đã chăn dê cả đời của cô bé cũng không làm được

Có điều cô bé lại nhanh chóng cúi đầu đỏ mặt, thổi sáo là hành động rất thô lỗ, nếu là trước mặt mọi người trong thôn cũng không sao, nhưng làm vậy trước mặt vị đại nhân anh tuấn này thật quá thất lễ. Bảy con sơn dương chen chúc bên cạnh cô bé, Belin liếc mắt qua Lương Lập Đông, thấy gương mặt hắn vẫn mỉm cười ôn hòa, không ghét bỏ, tâm trạng lúng túng trong lòng mới dần dịu bớt.

“Thàn quan đại nhân, mời ngài theo con.” Belin cúi đầu đi phía trước, bảy con sơn dương màu xám đi theo phía sau nàng.

Lương Lập Đông nhanh chóng bước tới, đuổi theo Belin, đi bên cạnh cô bé: “Con gái, con tên là gì?”

“Belin.” Gương mặt thiếu nữ hơi nóng lên, hai tay theo bản năng đặt trước bụng, dáng vẻ văn nhã.

“Vậy cũng tương tự tên ta rồi!” Lương Lập Đông ánh mắt lấp lánh: “Ta tên Beata, con cũng đừng gọi ta là thần quan đại nhân, hiện tại ta chỉ là một giáo đồ. Không phải ai cũng có thể đáp lại lời gọi thần quan, nếu bị những người bảo thủ nghe được thì xui xẻo cho ta rồi. Con có thể gọi ta là tín đồ Beata, anh Beata hay gọi trực tiếp Beata cũng được!”

Trong ánh mắt Beata, trên đầu của thiếu nữ từ đầu đã có gợi ý của hệ thống, dùng suy nghĩ mở gợi ý đó ra, có thể thấy số liệu thiếu thốn hết mức.

Chủng tộc: Human

Giới tính: Nữ

Họ tên: ? ? ?

Tuổi tác: ? ? ?

Nghề nghiệp: ? ? ?

Ngoại trừ chủng tộc và giới tính, tất cả các tư liệu khác đều là đấu chấm hỏi, có điều sau khi cô bé nói lên tên của mình, dòng tư liệu đó lập tức thay đổi. Bởi vậy tâm trạng Lương Lập Đông mới hơi xao động, điều này khác với trong trò chơi. Trong trò chơi, tất cả mọi tư liệu của NPC đều là dấu chấm hỏi, cho dù bạn có biết tên người đó, dòng họ tên vẫn chỉ là một loạt dấu, chỉ sau khi học được sở trường “Tri thức về sinh vật hình người”, tư liệu về NPC mới xuất hiện. Hơn nữa sở trường “Tri thức về sinh vật hình người” còn là một loại sở trường hiếm thấy có thể trưởng thành, có đẳng cấp kèm theo, đẳng cấp càng cao, tư liệu nhìn thấy càng nhiều, khi lên cấp cao nhất thậm chí có thể kiểm tra thuộc tính và trang bị của NPC.

Ngoại trừ sở trường “Tri thức về sinh vật hình người” ra còn có các loại sở trường “Tri thức về sinh vật hình rồng”, “Tri thức về các loại chó”, “Tri thức về sinh vật lưỡng thê” vân vân. Thế nhưng sở trường Tri thức về sinh vật hình người” là thực dụng nhất. Dẫu sao phạm vi bao dung của sinh vật hình người cực lớn. Human, Goblin, Dwarf, Elf, Giant… Thậm chí ngay cả Angel đều được coi là sinh vật hình người. Xác suất xuất hiện của kỹ năng này cực thấp, hơn nữa không cách nào học tập từ NPC. Trong trò chơi Lương Lập Đông biết rất nhiều người, chỉ duy nhất một người chơi đồng minh không thân quen lắm có thần kỹ này.

“Con… không dám!” Nghe Lương Lập Đông tự giới thiệu bản thân, Belin ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu: “Con chỉ là một… đứa chăn dê thấp kém, không có tư cách gọi tên của người!”

Lúc này trong mắt Belin, dòng nghề nghiệp lập tức thay đổi thành: Người chăn dê!

Thay đổi tư liệu theo thực tế! Lông mày Lương Lập Đông khẽ nhíu, chức năng này thật sự rất hữu dụng, dẫu sao tiếp xúc nhiều người, rất nhiều việc nhỏ có thể sẽ quên mất, nếu có công năng phụ trợ này từ hệ thống, việc giao tiếp quan hệ với mọi người đều sẽ tiện lợi hơn nhiều. Là một người chơi tám năm, đồng thời tự gây dựng sự nghiệp, nắm giữ lãnh địa của bản thân, hắn biết giữ quan hệ tốt với NPC quan trọng tới mức nào.

“Nữ thần đã nói với chứng ta, con người sinh ra đều bình đẳng!” Lương Lập Đông dự định mượn tên nữ thần Ác Kim, dẫu sao hiện giờ hắn cũng đang mặc trang phục tín đồ của nữ thần này: “Không ai cao quý hơn ai cả, khác biệt giữa người với người chỉ ở phẩm giá và đức hạnh. Nếu trong lòng có một trái tim thiện lương, cho dù bản thân chỉ là một tên ăn mày cũng cao quý hơn nhiều so với những quý tộc cuộc sống xa hoa nhưng trong lòng lại chẳng có gì.”

Belin nghe vậy cũng không hiểu lắm, có điều cô bé cũng hiểu một chuyện, vị thần quan anh tuấn này có vẻ không quá quan tâm tới thân phận của cô bé, cũng không coi thường cô. Điều này khiến cô gái bé nhỏ thầm vui vẻ. Thiếu nữ cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Lương Lập Đông, dốc hết dũng khí dùng giọng nói run run hỏi: “Ngài là người Hollevin ư?”

“Không phải!” Lương Lập Đông lắc đầu: “Ta chỉ vô tình tới đây, phụ trách truyền bá vinh quang của nữ thần mà thôi.”

Thấy Lương Lập Đông thật sự trả lời câu hỏi của mình, Belin lại trấn tĩnh thêm, cô bé tiếp tục hỏi: “Vậy Beata đại nhân, ngài tới từ quốc gia nào? Vương quốc Sorscher? Hay là Wuda?"

Trong trò chơi, Sorscher cùng Wuda đều giáp ranh với Hollevin, trong đó Wuda còn là nước đối địch với Hollevin, nơi này thật sự không phải thế giới trò chơi? Lương Lập Đông càng lúc càng nghi hoặc, có điều gương mặt hắn vẫn không hề lộ ra mà tiếp tục trả lời: “Sau khi bước vào vòng tay của thần, chúng ta đã không còn phân chia bởi quốc tịch, trong mắt chúng ta, người trên toàn thế giới chỉ chia thành hai loại: tín đồ đã quy y cùng tín đồ sắp quy y.”

Belin chỉ là một thiếu nữ nông thôn, căn bản không hiểu nổi Lương Lập Đông đang nói gì, có điều nàng cũng mơ hồ hiểu được những lời này rất cao thượng, chỉ có người cao thượng mới có thể nói ra. Nhìn dung mạo oai hùng của Lương Lập Đông, gương mặt nàng càng bỗng nóng lên: “Tín đồ có phải sẽ cao quý hơn người không phải tín đồ không? Nữ thần Ác Kim là nữ thần ra sao?”

“Chúng sinh bình đẳng, tín đồ không cao quý hơn người không phải tín đồ, chỉ là những người hiểu lý giải lý niệm của thần linh mà thôi. Chuyện mà giáo đồ chúng ta cần làm chính là để càng nhiều người biết về lý niệm của nữ thần. Đương nhiên có thờ phụng nữ thần hay không cũng không trở ngại nữ thần bảo vệ thế nhân.” Lương Lập Đông biết giáo đồ chân chính nên thế nào: “Nữ thần Ác Kim là nữ thần cai quản của cải, người phụ trách đại thể dòng chảy phân phối tiền tài trên khắp thế gian.”

Belin nháy mắt một cái: “Chẳng lẽ thôn của con nghèo như vậy là vì không tín ngưỡng nữ thần Ác Kim?”

Không thể không nói, Belin cũng khá thông minh, lập tức nghĩ tới chuyện thôn nghèo và nữ thần Ác Kim. Lương Lập Đông lắc đầu: “Không phải, nữ thần Ác Kim chỉ phụ trách đại thể dòng chảy tiền tài mà thôi, bất luận là ai trong mắt nàng đều bình đẳng. Có của cải hay không không liên quan lắm đến nữ thần, chủ yếu là dựa vào bản thân mình, cần cù, thông minh, có đầu óc buôn bán, muốn có của cải cũng không khó khăn gì.”

“Ồ!” Belin đáp một tiếng, như hiểu như không. Belin rất thích nói chuyện cùng Lương Lập Đông, cô bé cảm thấy vị thần quan đại nhân này thật hòa ái, không kỳ thị vì nàng ngốc mà cẩn thận giải thích cho cô. So sánh ra, bác gái Jessica hàng xóm thật chẳng ra sao, chỉ biết nhiều hơn cô bé một chút mà luôn lên mặt như học thức uyên bác, hỏi cô chút chuyện thì giấu giấu diếm diếm, không dám cho ai khác biết.

Belin còn muốn hỏi thêm chút chuyện bên ngoài, nhưng lúc này thôn đã hiện lên trong tầm mắt. Vài người lớn không có việc gì làm ngồi ngoài cửa thôn, bọn họ lập tức thấy Belin, sau đó lại thấy Lương Lập Đông. Có thiên phú “Khí chất quý tộc” đám người lớn này lập tức đứng lên, vẻ mặt sợ hãi tránh khỏi cửa thôn. Dẫu sao bọn họ cũng là người lớn, vừa thấy Lương Lập Đông, lập tức “biết” ngay người này là quý tộc, tuy rằng sợ sệt nhưng không đến mức quỳ xuống làm đại lễ như Belin.

Trong đám người lớn có một người là cha của Belin, cô bé quay sang Lương Lập Đông lên tiếng xin phép, đem đám sơn dương giao cho cha, nhờ ông chăn giúp một lúc.

Mà Lương Lập Đông cũng nhân cơ hội này quan sát thôn xóm… Cũng như đại đa số những thôn xóm trong trò chơi, diện tích không lớn, một con đường đất nhỏ màu vàng kéo dài tới cửa thôn, tường rào bằng gỗ giản dị bao quanh kiêm bảo vệ thôn làng. Ngoài cửa thôn, đám đàn ông con trai ai nấy mặc quần áo màu xám vá chằng vá đụp, tay chân đầy bùn đất. Hiện tại Lương Lập Đông có Vân Long lam đồng, dùng thị lực của hắn có thể thấy đầu tóc đám đần ông này rất bẩn, bết lại như từng sợi dây thừng, đám ve rận lẩn trong tóc họ, thậm chí còn có một quả trứng ve dính tại chân tóc.

Trong trò chơi hắn gặp tình huống như vậy quá nhiều lần rồi nên cũng không thấy khó chịu, từ điểm này có thể thấy trò chơi Pháp Lan Đại Lục tỉ mỉ ra sao.

Belin nói vài lời cùng cha, sau đó chạy về trước mặt Lương Lập Đông: “Beata đại nhân, giờ con sẽ dần ngài tới nhà trưởng thôn. Trong thôn này chỉ có nhà trưởng thôn là sạch sẽ nhất, nếu ngài định nghỉ lại ở đây một thời gian vậy chỉ có thể tới đó. Những nơi khác đều quá bẩn, không xứng với thân phận của ngài.”

Lương Lập Đông gật đầu: “Vậy phiền con.”

Belin xua tay liên tục ra hiệu không dám nhận lời cảm ơn của đối phương. Lương Lập Đông lựa chọn tới nhà trưởng thôn không phải vì hắn ghét bỏ nhà thôn dân bình thường bẩn thỉu, mà là do hắn đã nhìn ra thôn này rất nghèo, có thể nghèo tới mức đồ ăn không có bao nhiêu. Vài chàng trai thanh niên ngoài cửa thôn sắc mặt vàng vọt biểu hiện đờ đẫn như vậy rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng một thời gian dài. Có thể nói nam nhân trưởng thành là trụ cột trong gia đình, nếu ngay cả họ cũng ăn không đủ no có thể thấy gia đình này đã đến mức đói mốc meo rồi. Nếu Lương Lập Đông tới nhà những người bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết gia sản để chiêu đãi khách, không khéo Lương Lập Đông ăn hai ba miếng cũng đã là lương thực vài ngày của cả gia đình.

Mà trưởng thôn thường là nhà giàu nhất trong thôn, tới nhà người khá giả như vậy ăn vài bữa cơm cũng không mấy ảnh hưởng.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.