Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc sứ của hoàng thất (2)

Phiên bản Dịch · 2075 chữ

Chương 66: Đặc sứ của hoàng thất (2)

Đối với những ‘quan chức’ một phương như Uther, đặc sứ hoàng thất thường không khác gì ‘đám gây rối’. Bọn họ nếu không mang đến những mệnh lệnh kỳ quái của hoàng đế thì cũng đến các nơi, ỷ vào thân phận đặc sứ vung tay múa chân, không coi ai ra gì. Chín năm trước có một tên đặc sứ tới thành Đông Phong tuyên bố sắc lệnh của hoàng thất, trong thời gian đó hắn ám chỉ Uther để vợ tới ‘cùng’ hắn vài hôm. Mặc dù với đám quý tộc, để vợ mình thi thoảng tới tiếp đón vui đùa cùng các vị đại nhân cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng Uther không hề do dự lập tức từ chối. Ngày hôm sau đặc sứ tức giận bỏ về, nhưng không biết vì sao trên đường trở về vương thành, đặc sứ đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, không ai biết tung tích.

Hy vọng tên đặc sứ lần này đừng thiếu hiểu biết như trước, Uther thầm than trong lòng, hắn quay sang Lương Lập Đông nói: “Beata các hạ, chúng ta về ứng phó tên đặc sứ kia trước đã, ngài cứ ở lại đây, tuy hoàn cảnh hơi đơn sơ nhưng vật chất không thiếu thứ gì. Sau khi về ta sẽ bảo Barbara và Tess lập tức tới đây giúp.”

Lương Lập Đông gật đầu, thành chủ phu nhân cũng mỉm cười, vòng eo khẽ đung đưa: “Nếu Beata các hạ thấy cô đơn, ta có thể ở lại cùng ngài, trong phòng này có…”

Lương Lập Đông kiên định ngắt lời thiếu phụ nói: “Xin nhận hảo ý của cô, ta cũng không muốn mấy ngày sau xác lại chìm dưới đáy hồ.”

Bỏ lại một tiếng hừ bất mãn, thành chủ phu nhân và Uther cùng đi khỏi. Trước khi đi bọn họ dặn quản gia trung niên ở lại giúp Lương Lập Đông. Mọi yêu cầu hợp lý của người sau đều có thể nhờ quản gia trung niên thực hiện.

Sau khi hai người đi khỏi, Jeanne vẫn đứng trên vai Lương Lập Đông như pho tượng rốt cuộc cũng nói: “Ả phụ nữ kia thật không biết xấu hổ, nói những lời như vậy ngay trước mặt chồng mình. Thật vô liêm xỉ.”

“Nếu vốn không có dây thần kinh xấu hổ thì vĩnh viễn cũng không mọc ra.” Lương Lập Đông nói: “Thành chủ phu nhân là quý tộc điển hình. Chắc khi còn là thiếu nam thiếu nữ bọn họ đã vứt sạch thứ mà mình cho là vô dụng đó rồi.”

Jeanne nghi ngờ nói: “Chủ nhân, theo lý mà nói ngài cũng là quý tộc mà, tôi có thể cảm giác được khí chất và huyết mạch của ngài cao quý hơn so với bọn họ. Thế nhưng ngài lại rất khác với đám quý tộc khác. Tuy tôi không tiếp xúc mấy với quý tộc, cùng lắm chỉ có gia đình Uther, nhưng tôi có thể thấy quan niệm của họ hoàn toàn khác với ngài. Hơn nữa cách hành xử của chủ nhân ngài cũng khác với những tri thức mà ngài truyền cho tôi.”

Thân là thú nuôi, Jeanne có thể tiếp thu rất nhiều tri thức từ Lương Lập Đông, nhưng bất luận trong thế giới trò chơi hay trong hiện thực, thú nuôi đều không nhận được những tri thứ đến từ ‘địa cầu’. Vì vậy Jeanne không hiểu rốt cuộc chủ nhân của mình đến từ đâu, là người nơi nào.

Sau một thời gian chung sống và quan sát, Jeanne nhạy bén phát hiện điểm bất đồng của chủ nhân, nó phát hiện chủ nhân quả thật khác với những người xung quanh.

Người thời đại tin tức đương nhiên khác với người thời đại phép thuật. Có điều Lương Lập Đông không muốn tiết lộ lai lịch bản thân cho Jeanne, hắn chỉ nói: “Vài hôm nữa ta sẽ bố trí ma pháp trận, ngươi chắc không thích ở đường hầm dưới lòng đất. Ngươi cứ bay ra ngoài chơi đi, thuận tiện giúp ta quan sát hoàn cảnh xung quanh, an toàn là số một.”

“Được rồi, tôi còn tưởng lần này ra ngoài còn được chiến đấu cơ.” Jeanne tiếc nuối vỗ cánh hai cái: “Kết quả vẫn phải đi trinh sát.”

“Dẫu sao cũng tốt hơn ở đường hầm dưới lòng đất thế này.”

“Cái này cũng đúng!”

Jeanne nhanh chóng bay từ đường hầm ra, nó thật sự không thích ở trong mỏ vàng. Hoàn cảnh dưới lòng đất cực kỳ ngột ngạt với các loại động vật. Lương Lập Đông bảo quản gia trung niên đem bản đồ đến. Muốn xây dựng một ma pháp trận cỡ trung cần cân nhắc cả yếu tố địa hình. Trong trò chơi, Lương Lập Đông thu thập phần lớn mô hình cấu tạo phép thuật, bao gồm các loại ma pháp trận. Hắn là người chơi nổi tiếng trong trò chơi, cũng là một trong tứ đại lãnh chúa, kiêm cả bậc thầy lý luận phép thuật nổi tiếng.

Chế tạo một ma pháp trận cỡ trung thông dụng không phải chuyện khó gì đối với hắn. Điểm phiền phức duy nhất là vật phẩm luyện kim, có điều Uther sẽ phụ trách giải quyết phương diện này.

Quản gia trung niên nhanh chóng đem bản đồ đến, Lương Lập Đông cầm bản đồ, bắt đầu cấu tạo ma pháp trận theo địa hình.

Trung tâm năng lượng của ma pháp trận phải xây tại nơi an toàn, thường là dưới lòng đất. Mỏ vàng giờ được đào khá rộng, tìm một nơi không dễ đổ nát là bố trí được trung tâm năng lượng. Vấn đề ở chỗ con đường vận hành năng lượng của ma pháp trận. Vàng là kim loại có tính trơ, không dễ phản ứng với các vật chất khác, bao gồm cả nguyên tố phép thuật… Trên thực tế hoàng kim có thể coi như giáp bảo vệ phép thuật, nhưng làm vậy hao tổn khá lớn, hơn nữa tuy giáp vàng toàn thân có thể phòng ngự thương tổn phép thuật nhưng kháng tính vật lý lại khá kém. Lại thêm nếu một bộ áo giáp vàng óng xuất hiện trên chiến trường… ha ha, không đánh vào đó thì đánh vào đâu? Những người chơi giàu sức sáng tạo còn không làm vậy chứ không nói tới NPC bình thường, vì vậy mỏ vàng giờ như một tấm bọt biển đầy lỗ thủng, tuy nó không thể ngăn cản hoàn toàn việc lưu động của nguyên tố phép thuật nhưng lại có thể khiến quá trình này chậm lại. Điều này khiến hiệu quả của ma pháp trận giảm bớt nhiều, thậm chí không cách nào khởi động.

Lương Lập Đông ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu. Hắn rung chuông gọi quản gia đem bản vẽ bố cục trong mỏ tới, lần này quản gia đến và đi đều rất vội vàng, có vẻ rất gấp.

Có điều Lương Lập Đông cũng chẳng để ý, quản gia mà, có nhiều việc cũng bình thường. Hắn tiếp tục đặt sự chú ý trên hai tấm bản đồ.

Để tránh cho ma pháp trận bị mỏ vàng làm ảnh hưởng có hai cách làm. Một cách là dùng đường hầm của mỏ vàng, tạo thông đạo nguyên tố phép thuật tới cửa hang, hoa văn ma pháp trận sẽ được vẽ bên ngoài, trung tâm năng lượng đặt bên trọng. Làm như vậy khá hơn giản, nhưng ma pháp trận lộ ra ngoài, chịu gió táp mưa sa, dễ có vấn đề, cũng dễ bị kẻ địch tấn công từ xa phá hoại. Cách thứ hai là đào mười mấy đường hầm nhỏ trong mỏ vàng, tạo các đường thông nhỏ. Như vậy nguyên tố phép thuật có thể lưu thông trực tiếp,không cần nối ra ngoài mỏ vàng.

Có điều phương pháp thứ hai phiền toái hơn, dẫu sao đào đường hầm nhỏ nối thẳng ra ngoài là chuyện rất khó, không có máy khoan đất như trên địa cầu. Có điều vẫn phải dùng cách thứ hai, sớm muộn cũng phải đào khắp mỏ vàng, bố trí một ma pháp trận vững chắc mới là lựa chọn hợp lý.

Lương Lập Đông căn cứu theo hai tấm bản đồ bắt đầu chế tạo bản vẽ, so với chiến đấu thật ra hắn càng thích những việc mang tính kỹ thuật như phân tích phép thuật, vẽ ma pháp trận, vì vậy mới thành bậc thầy lý luận phép thuật. Có điều người trong trò chơi không thể mãi theo ý mình, chơi trò chơi cho dù ngươi không thích pk cũng có người khác tới pk ngươi. Vì vậy Lương Lập Đông bị cưỡng ép không thể không chiến đấu.

Vì vậy giờ hắn làm việc này thật ra lại rất vui vẻ, nhìn trang giấy trông không xuất hiện từng điểm đen, nối từng điểm đen với nhau, mô tả trí tưởng tượng của mình ra, cảm giác này rất tuỵet.

Có điều không bao lâu sau, đường hầm tâm linh vang lên giọng của Jeanne, ngắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

“Chủ nhân, ngoài mỏ vàng có chuyện, tôi cảm thấy ngài nên xem xem.”

Lương Lập Đông nhíu mày, chuyển sang quan sát thị giác của Jeanne. Trong tầm mắt cô nàng chim, hắn thấy hai phe tập trung ngoài mỏ vàng. Một phe là các chiến sĩ mặc giáp da đang chặn trước mỏ vàng, đây là binh lính của Uther. Phe còn lại là bộ binh mặc áo khác xanh lam, trên y phục còn thêu tiêu chí vương miện.

Bộ binh hoàng gia? Lương Lập Đông nhíu mày, không phải đặc sứ tới pháo đài ư? Sao lại đến đây? Uther lại không ở đây… Lương Lập Đông nhanh chóng đoán được chuyện gì xảy ra, hắn buông bút than, lao ra ngoài cửa động.

Hắn nhanh chóng ra tới ngoài mỏ vàng, vừa đẩy binh lính che trước người ra đã thấy một thiếu niên áo vàng lớn tiếng quát: “Đám hạ nhân thấp hèn các ngươi còn không mau tránh ra. Từ giờ trở đi nơi này do bộ binh hoàng gia chúng ta nắm giữ, các ngươi hoặc tiếp nhận chỉ huy hoặc mau cút xuống núi.”

Lương Lập Đông đi tới kéo quản gia trung niên đang đứng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy!”

Quản gia trung niên sắc mặt trắng bệch rất khó coi, trán lấm tấm mồ hôi, hắn quay đầu lại thấy Lương Lập Đông như tìm thấy phao cứu mạng, vội nói: “Beata các hạ, hắn nói mình là đặc sứ hoàng gia. Hoàng đế lệnh cho hắn tới tiếp quản ngọn núi này,nói nơi này sẽ thành lập phòng tuyến quân sự, những người không liên quan hoặc thành bộ hạ của họ, hoặc lập tức đi khỏi. Nếu không giết chết không cần luận tội!”

Lương Lập Đông liếc nhìn đối phương, lại nhìn quản gia trung niên nói: “Trước khi đi thành chủ đã để lại mệnh lệnh cho các ngươi rồi đúng không? Chúng ta cứ làm theo là được, còn câu hỏi gì?”

“Thành chủ có nói nếu có người ngoài tiến vào cứ giết thẳng tay.” Quản gia trung niên ngại ngùng đáp: “Nhưng bọn họ thật sự là đặc sứ hoàng gia, tôi cũng biết đôi chút về huy chương, những binh sĩ này quả thật là thành viên bộ binh hoàng gia. Người thanh niên kia trước ngực có huy chương lợn rừng, hắn là họ hàng xa của vương thất, thành viên gia tộc Clemente. Chúng tôi không dám tuỳ ý ra tay, bằng không có chuyện gì cũng khó bàn giao lại với thành chủ.”

Lương Lập Đông cau mày: “Nếu thành chủ đã nói giết thẳng tay, các ngươi cứ giết là được, còn chần chừ cái gì?”

Quản gia trung niên sửng sốt một chút, tựa hồ định hành động, nhưng vừa nhìn sang đối phương, chút dũng khí vừa xốc lên lại yếu bớt.

Lúc này thanh niên áo vàng kiêu căng chỉ thẳng vào Lương Lập Đông nói: “Tên làm phép áo đỏ kia, ngươi là ai, mau khai tên ra!”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.