Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu trai trưởng thôn (2)

Phiên bản Dịch · 2418 chữ

Nghe thiếu niên nói vậy, trưởng thôn tức giận quát: “Kayle, mày thiếu ăn thiếu học thì đừng có nói lung tung, mau im đi, sang bên kia đứng đợi.”

Chẳng trách trưởng thôn tức giận tới vậy, ông lão biết, ma pháp là điều mà những người biết phép thuật kiêu hãnh nhất, là cơ sở chống đỡ sự kiêu ngạo của họ, cháu trai mình vừa mở miệng đã nói muốn dùng tiền mua lấy sự kiêu hãnh của đối phương, như vậy có khác nào nói với một mỹ nữ quý tộc: tôi cho cô ít tiền, cô ngủ với tôi một đêm nhé… Cảm giác đại khái như vậy, nếu đổi lại bất cứ ai có chút tự tôn, không đánh người vừa nói câu này tới hộc máu mới là lạ, huống hồ là một người biết phép thuật vốn nổi tiếng thần bí đáng sợ.

Thấy ông nội đột nhiên nổi giận, Kayle cũng biết dường như mình nói sai rồi, cậu trai quay sang Lương Lập Đông mỉm cười áy náy, sau đó nhanh chóng chạy sang bên ngồi, không dám nói lung tung nữa.

“Thưa mục sư tôn kính, Kayle tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nó không cố ý đâu!” Trưởng thôn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Kayle: “Ba năm trước, Kayle bị bệnh nặng suýt chết, được một vị thần quan cứu chữa. Sau đó nó vẫn mơ học được ma pháp nên mới kích động như vậy, không phải cố ý xúc phạm ngài đâu.”

Lương Lập Đông xua tay: “Không sau!”

Ông lão cùng thiếu niên cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là người dùng phép bình thường, nghe thiếu niên nói câu đó chắc chắn sẽ nổi giận, cho dù không trừng phạt Kayle cũng sẽ phẩy tay áo bỏ đi. Có điều Lương Lập Đông không phải những quý tộc truyền thống hay người dùng phép truyền thống, hắn chỉ là một người chơi. Ngược lại, hắn rất thích những người thẳng tính như thiếu niên Kayle này, ít nhất cũng bộc trực, không tuỳ ý hại người. Hắn nhìn thiếu niên, tiếp tục nói: “Con tên Kayle phải không, vừa rồi ta nghe ông con nói con đang tập kiếm, sao lại muốn học ma pháp?”

“Tập kiếm có thể rèn luyện cơ thể, học tập ma pháp có thể phát triển tinh thần!” Kayle đứng bật dậy, kích động nói: “Đây là những lời mà tổ tiên chúng tôi, dũng sĩ truyền kỳ Kate Reed đã nói, được ghi vào giáo huấn của gia tộc. Tôi thấy tổ tiên nói rất đúng, ta có thể học kiếm thuật theo sách dạy kiếm của tổ tiên, nhưng vấn đề là ma pháp. Có người nói tổ tiên cũng từng để lại sách ma pháp, nhưng tiếc là mất tích đã lâu.”

Xem ra gia tộc này rất tin tưởng tổ tiên họ là dũng sĩ truyền kỳ. Lương Lập Đông cười nói: “Dũng sĩ truyền kỳ nói rất đúng, kiếm thuật có thể rèn luyện cơ thể, ma pháp có thể phát triển tinh thần. Thế nhưng vấn đề là quy tắc này chỉ áp dụng được với những thiên tài mà thôi, người bình thường dốc sức cả đời cũng khó lòng đạt thành tự trên một phương diện, huống hồ là cả hai. Ta có thể thấy con nghĩ ma pháp rất lợi hại, nhưng trên thực tế kiếm thuật cũng không kém. Đại sư kiếm thuật vĩ đại nhân, ví dụ như đại kiếm sĩ, khả năng giết người không kém hơn pháp sư truyền kỳ bao nhiêu, hơn nữa nếu xét về khả năng sinh tồn, đại kiếm sĩ còn giỏi hơn pháp sư truyền kỳ nhiều.”

Kayle nghe vậy hai mắt bừng sáng, song cậu chàng vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng tôi nghe nói, ma pháp sư vung tay lên là một cơn mưa sao băng, dễ dàng huỷ diệt một thành thị. Những đại kiếm sĩ làm sao có bản lĩnh lớn như vậy?”

“Đúng vậy, về khoản này đại kiếm sĩ quả thật không bằng ma pháp sư.” Lương Lập Đông mỉm cười: “Nhưng vấn đề là những pháp thuật quy mô lớn bình thường căn bản vô dụng đối với đại kiếm sĩ, bọn họ có năng lực đặc thù ‘cứng cáp truyền kỳ’. Nếu cường độ ma pháp không đủ, cho dù dùng lửa ma pháp thiêu bọn họ một ngày một đêm cũng không làm bọn họ bị thương chút nào, nếu muốn đối phó với đại kiếm sĩ phải dùng ma pháp đơn thể cường độ cao, vị dụ như Đại Hoả Cầu định vị. Có điều, rất đáng tiếc, tốc độ đại kiếm sĩ rất nhanh, cực kỳ linh hoạt, còn có chiêu Trùng Thứ Trảm, Khiêu Dược Trảm. Ma pháp sư cùng đẳng cấp khi đối đầu với đại kiếm sĩ, nếu không có năng lực đặc thù thường chỉ gặp thất bại. Hai đám người đó phương thức tác chiến bất đồng, đại kiếm sĩ am hiểu đối phó với sinh vật truyền kỳ, ví dụ như rồng. Ma pháp sư am hiểu tác chiến quần thể, bọn họ biết cách khống chế nhịp điệu chiến đấu, nếu bảo họ đối phó với sinh vật truyền kỳ như cự long thì chỉ có đường một đi không trở lại.”

Ánh mắt Kayle càng lúc càng sáng rực, trong thôn này chỉ mình thanh niên luyện kiếm thuật, mơ ước thành lính đánh thuê phiêu bạt thiên hạ. Chuyện này cũng khiến cậu trai không có tiếng nói chung với những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn. Kayle mở miệng ra thì ngày hôm nay tao vung kiếm bao nhiêu lần, tao nghe nói một lính đánh thuê nào đó diệt bao nhiêu Goblin, đào được một kho báu nào đó. Mà những thiếu niên khác thì hôm nay kiếm được bao nhiêu củi, hôm qua đi đâu chăn dê, ngày kia có còn bánh mỳ không.

Hoàn cảnh không giống khiến ước mơ cũng bất đồng, cũng khiến Kayle không có bạn thân trong thôn, chỉ mình Belin có thể nói chuyện với hắn, vì Belin đồng ý nghe giấc mơ và lý tưởng của hắn. Những người khác lại không mấy hứng thú, bọn họ dùng phần nhiều thời gian vào việc lấp đầy cái bụng.

Kayle lại nói: “Nếu đại kiếm sĩ lợi hại như vậy, vì sao thực tế lại là ma pháp sư và thuật sĩ mạnh mẽ hơn?”

“Đầu tiên là tính thực dụng từ ma pháp của ma pháp sư với thuật sĩ cao hơn. Ví dụ nhé.” Lương Lập Đông vung tay lên, một bức tượng gỗ trên mặt bàn lảo đảo bay về phía tay hắn. Thưởng thức cái ly trong tay, hắn mỉm cười nói: “Ma pháp không chủ dùng để giết người, còn có thể dùng để biến hình, thay đổi khí hậu, chữa bệnh cứu người, sáng tạo của cải, tìm tòi chân lý trên thế gian. Nó có thể chăm chút mọi phương diện trong cuộc sống mọi người. Một ma pháp sư chỉ biết giết chóc không phải ma pháp sư hợp cách. Chỉ có đem ma pháp ứng dụng tới trong cuộc sống mới là ma pháp sư chân chính. Về phần đại kiếm sĩ… Tuy lợi hại thật đấy, nhưng họ chỉ là những đao phủ đơn thuần mà thôi. Con cảm thấy một đao phủ với một ma pháp sư năng lực quảng đại ban phước cho dân chúng. Ai sẽ được mọi người tôn kính hơn?”

“Mà một nguyên nhân khác nữa là đại kiếm sĩ trưởng thành rất khó khăn, họ phải không ngừng chiến đấu chém giết trong biển máu, còn cần phải có thiên phú mới có thể trở thành đại kiếm sĩ.” Lương Lập Đông thở dài nói: “Có biết bao người còn chưa trở thành đại kiếm sĩ đã gục ngã trên đường thực hiện ước mơ, lại có biết bao người chứng kiến cảnh tượng đó, sợ hãi bỏ qua con đường đại kiếm sĩ.”

Kayle im lặng một lúc lâu: “Xưa nay chưa ai nói với tôi chuyện này.”

Trưởng thôn nhân cơ hội nói ngay: “Kayle, giờ cháu biết lính đánh thuê nguy hiểm thế nào rồi đấy, không cẩn thận chết nơi đất khách quê người. Nếu cháu mà có chuyện gì thì ông biết sống thế nào!”

Kayle nhìn trưởng thôn, cậu đột nhiên thần sắc bừng sáng nói: “Ông nội, tái hiện vinh quang của tổ tiên là trách nhiệm của đời sau chúng ta, nếu con đường kiếm sĩ đã gian nan như vậy thì cháu có thể chọn con đường ma pháp, dẫu sao tổ tiên chúng là là dũng sĩ trong truyền thuyết. Trên người cháu có dòng máu của ngài ấy mà, cháu tin rằng cháu cũng học được. Mục sư các hạ, ngài có thể nói với ta điều kiện cơ bản nhất để học tập ma pháp là gì không?”

“Điều kiện đầu tiên là có đủ trí tuệ.” Lương Lập Đông cảm thấy đề tài lại quay về ma pháp bèn nói: “Bất luận ma pháp sư, thuật sĩ hay mục sư, điều kiện đầu tiên để học ma pháp đều là trí tuệ. Hay nói cách khác, ngươi phải đu thông minh. Ma pháp sư tập trung vào việc lý giải vạn vật trên thế gian, vì vậy bọn họ cần trí lực càng cao mới có thể học tập ma pháp, thuật sĩ lại chỉ cần trí tuệ như người bình thường nhưng lại cần có huyết thống đặc thù. Còn về thần quan, tuy yêu cầu trí tệ thấp hơn ma pháp sư nhưng yêu cầu về ý chí lại khá nghiêm khắc. Chỉ những người có ý chí kiên cường, có thể bảo trì thành tín đối với thần thánh mới có thể trở thành mục sư, mượn sức mạnh thần thánh để thi triển thần thuật.”

“Tôi thấy mình không ngu đâu.” Kayle ưỡn cao ngực: “Tôi có thể thử thành ma pháp sư.”

Lương Lập Đông mỉm cười, hắn khá cân nhắc nhìn thiếu niên: “Ta biết con không ngốc, ta tin trí tuệ của con hẳn vượt qua yêu cầu của ma pháp sư. Có điều trước đó, ta phải hỏi con, con vừa bảo mình tiết kiệm được rất nhiều tiền, vậy có bao nhiêu?”

“Mười bảy đồng bạc!” Kayle tự đắc nói.

“Ha ha ha ha!” Lương Lập Đông mỉm cười đầy thiện ý, hắn nói: “Ta cũng có chút hiểu biết về ma pháp sư. Theo ta biết, nếu trí tuệ của con đạt tới yêu cầu của ma pháp sư, như vậy con cần chuẩn bị một quyền sách ma pháp ngưng tụ pháp thuật vị. Pháp thuật vị ít nhiều cũng có liên quan tới trí tuệ. Con có biết một quyển sách ma pháp như vậy cần bao nhiêu tiền không?”

“Bao nhiêu?” Kayle hai mắt sáng lên, cậu trai không chờ nổi muốn mua một quyển.

“Một trăm… đồng vàng!” Lương Lập Đông không chút chậm trễ đả kích tâm linh yếu ớt của thiếu niên: “Đây vẫn là giá cơ bản trong hiệp hội ma pháp sư, nếu là giá bán đối ngoại, giá cả tăng thêm gấp rưỡi, cũng tức là một trăm năm mươi đồng vàng.”

“Một trăm năm mươi đồng vàng!” Kayle hai mắt thất thần, cậu trai tiết kiệm tiền tiêu vặt bảy năm mới được bảy đồng bạc, ngay bìa ngoài sách ngưng tụ pháp thuật vị cũng chẳng mua nổi. Một trăm năm mươi đồng vàng đã là tiền thu thuế một năm của một khu chợ nhỏ rồi.

“Cho dù con có tài năng tuyệt thế, có thể tự ngưng tụ pháp thuật vị, cũng cần tốn mười mấy năm.” Vẻ mặt Lương Lập Đông bỗng mang chút “ác ý”: “Người khai sáng ra nghề nghiệp ma pháp sư là nữ thần ma pháp. Khi vẫn còn là nhân loại, người phát hiện ra phương pháp ngưng tụ pháp thuật vị, con có biết người ngưng tụ pháp thuật vị mất bao lâu không? Năm năm lẻ sáu tháng. Người là thiên tài trong thiên tài, gần vạn năm nay, người là thiên tài siêu cấp duy nhất có thể từ nhân loại thành thần thánh. Con cảm thấy con có thể sánh được với nữ thần ma pháp?”

Sắc mặt Kayle lập tức trở nên thiếu tự tin: “Tôi… tôi!”

“Được rồi, lui lại một bước, sau khi ngưng tụ pháp thuật vị đầu tiên, cho dù con rất thông minh, chỉ cần mười lăm năm để ngưng tụ pháp thuật vị. Tiếp đó có thể học tập ma pháp.”

Nghe tới đó, gương mặt Kayle lại dấy lên hy vọng, cậu giờ mới mười lăm tuổi, cho dù qua mười lăm năm cũng chỉ ba mươi tuổi. Ba mươi tuổi trở thành ma pháp sư chân chính cũng không phải trễ quá.

Lương Lập Đông liếc mắt nhìn thiếu niên, cười nói: “Học tập ma pháp cần mô hình cấu tạo ma pháp, cái này cũng cần tiền.”

Nghe tới đó, Kayle lại có dự cảm xấu: “Cần khoảng bao nhiêu tiền.”

“Lấy ví dụ nhé, cho dù là ma pháp sư kém cỏi nhất cũng có thể thức tỉnh năm pháp thuật vị cấp 0, bốn pháp thuật vị cấp 1, ba pháp thuật vị cấp 2, hai pháp thuật vị cấp 3, một pháp thuật vị cấp 4. Mô hình cấu tạo pháp thuật cấp 0 cơ bản nhất có giá mười lăm đồng vàng, sau đó cứ ma pháp đẳng cấp cao hơn một thì chi phí đắt hơn cấp trước gấp đôi. Ta nhớ ma pháp sư kém cỏi nhất nếu muốn lấp kín pháp thuật vị của mình ít nhất cũng tốn tầm 350 đồng vàng. Có điều ma pháp sư có thể thay đổi ma pháp trong pháp thuật vị để ứng đối với hoàn cảnh chiến đấu bất đồng. Vì thế một ma pháp sư hợp lệ ít nhất phải học lượng ma pháp gấp ba lần pháp thuật vị, nói cách khác con cần tốn ít nhất bảy trăm đồng vàng mới có thể trở thành một ma pháp sư hợp lệ, hơn nữa còn là loại kém cỏi nhất trong giới ma pháp sư.”

Sắc mặt Kayle bỗng tái xanh.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.