Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con sâu kinh tởm

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Chương 76: Con sâu kinh tởm

Pháp thuật Cấm Ngôn thường dùng khi các pháp sư quyết đấu, vì rất nhiều phép thuật phải niệm chú mới có thể sử dụng, chỉ cần khóa kín miệng đối phương, rất nhiều phép thuật không cách nào thi triển. Nhưng thực tế phép thuật này lại không mấy tác dụng trong quần thể người chơi, vì các người chơi ma pháp sư theo đuổi cường độ phép thuật và bạo lực cực đoan, bọn họ nghĩ đủ mọi cách rút ngắn thời gian ngâm xướng phép thuật, thậm chí không cần ngâm xướng.

Mặc dù phép thuật do ngâm xướng uy lực càng lớn, nhưng người chơi cho rằng hy sinh uy lực đổi lấy thời gian thi pháp giảm xuống hữu dụng hơn. Trong cùng thời gian, tuy phép thuật được ngươi ngâm xướng uy lực quả thật rất lợi hại, nhưng nếu ta ném ra ba phép thuật cùng cấp uy lực hơi yếu hơn, vậy về mặt hiệu quả lại cao hơn nhiều. Hơn nữa ngâm xướng càng nhanh đồng nghĩa với phương thức chiến đấu càng linh hoạt, điều này cực kỳ quan trọng trong chiến đấu giữa các cao thủ.

Chuyện này có liên quan tới việc người chơi có thể phục sinh vô hạn, nhịp điệu chiến đấu nhanh là cách thức chung của mọi người chơi. Người chơi theo phép thuật thường kết thúc trận chiến chỉ trong hai đến ba phút. Nhưng NPC lại khác, bọn họ theo đuổi độ hoàn thành ma pháp cực đoan, tuy bọn họ cũng muốn giảm thời gian ngâm xướng, nhưng lại càng coi trọng lượng ma lực hội tụ trong thời gian đó. Vì vậy, so sánh ra NPC làm phép thường có thói quen ngâm xướng ‘thời gian dài’, đây cũng là lý do phép thuật Cấm Ngôn rất thịnh hành trong bọn họ. Có điều phép thuật Cấm Ngôn không phải khiến người ta không thể nói mà chỉ che đậy những từ ngữ đặc biệt, chỉ có tác dụng nhất ở những từ ngữ then chốt thường được sử dụng. Vì vậy người dùng phép thuật cấm ngôn phải ‘đưa’ những từ ngữ cần thiết vào ‘tiếp điểm’ của phép thuật Cấm Ngôn mới có hiệu quả.

Giờ tình huống của Rex cũng giống như vậy, hắn bị cấm phát ngôn những từ ngữ đặc biệt nào đó. Lương Lập Đông kéo cổ áo của hắn, lôi thẳng sang ném tới bên bàn, nói: “Viết ra đi, mau lên, ta không mấy kiên nhẫn đâu.”

Rex xoa ngực đứng dậy, chỗ bị Lương Lập Đông giẫm lên vừa nóng vừa đau, hắn tức giận nói: “Ta là quý tộc, ngươi dám đối xử với ta như vậy không sợ người trong gia tộc ta trả thù ư?”

“Ta cũng là quý tộc, thần duệ quý tộc. Đối phó với gia tộc ngươi có gì khó.” Lương Lập Đông mỉm cười: “Nếu luận hệ thống, ta mạnh hơn ngươi nhiều. Đừng nói nhảm, mau viết đi, ta cho ngươi cái kết sảng khoái. Nếu không ta sẽ xử lý ngươi từ từ, ngươi từng nghe tới hình phạt lăng trì chưa, dùng dao sắc gọt từng dao một, mỗi lần chỉ cắt một miếng thịt mỏng như cánh ve, phải cắt đủ ngàn nhát phạm nhân mới chết, so với xuống địa ngục còn đau đớn hơn nhiều.”

Nghe giọng nói âm trầm của Lương Lập Đông, đôi mắt tam giác của Rex run rẩy lẩy bẩy, hàm răng va nhau lập cập không ngừng, một lúc lâu mới nói: “Ngươi nhất định muốn giết ta? Có thể tha cho ta không? Cho dù không tha cho ta, xin hãy tha cho vợ của ta, tha cho con trai ta được không? Ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, hơn nữa sau này bọn họ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi.”

“Ta biết tính của quý tộc... Lật lọng là tính cách chung của chúng ta, không cần như vậy. Nếu ngươi đã có ý định biến ta thành thú hợp thành, vậy cũng phải tự nghĩ có thể ta sẽ giết các ngươi.” Lương Lập Đông cười ha hả: “Mặt khác, ta từng giết rất nhiều người rồi, nam nữ già trẻ đều có, vì vậy đừng hy vọng mấy lời cầu khẩn của ngươi có thể lay động ta, để ta buông tha cho người nhà ngươi. Giờ ngươi mau viết đi còn có thể chết không đau đớn. Không viết, ta sẽ cho ngươi một cái chết rất chậm rãi, đau đớn rồi tự thăm dò. Chỉ tốn chút thời gian thôi.”

“Ta… ta!” Rex chống bàn, thân thể lung lay không ngừng, nỗi sợ tử vong khiến hắn không cách nào suy nghĩ, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp. Trong tình trạng như vậy, cũng chẳng thể viết được chữ nào.

Thật là phiền phức! Tin tức từ phép thuật Giá Vụ truyền lại, thành chủ phu nhân đang tiến tới nơi này. Tuy lớp sương mù dày đặc ngăn cản tầm mắt và tốc độ di chuyển của cô ta, nhưng chỉ hai ba phút nữa chắc vị phu nhân này sẽ tới đây. Dẫu sao lâu đài này cũng là nhà của cô ta, đương nhiên phải nhớ rõ đường đi trong lâu đài.

“Như vậy đi, nếu ngươi viết tên ra, ta có thể cân nhắc chuyện tha cho vợ và con ngươi.” Lương Lập Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói.

“Thật ư?”

“Ta không thể hứa với ngươi, nhưng ngươi có thể thử tin ta.”

Rex nhìn sắc mặt bình thản của Lương Lập Đông, là một quý tộc, hắn biết cách quan sát sắc mặt cử chỉ, vì vậy hắn cũng nhận ra đối phương là người rất quả quyết, đã nói là làm. Chần chừ trong chốc lát, hắn khóc, hai tay ôm mặt gào khóc thảm thiết, thế nhưng Lương Lập Đông vẫn không hề lay động. Khoảng mười mấy giây sau, cánh tay run rẩy của hắn viết một cái tên lên mặt bàn. Lương Lập Đông đi tới, đang muốn đọc cái tên đó, thân thể Rex lại phình lên một cách kỳ quái, như một quả bóng bay bị thổi phồng lên.

Chết tiệt!

Lương Lập Đông mắng thầm trong lòng, xoay người chạy khỏi phòng. Di chuyển nhanh nhạy’ thêm vào Giá Vụ bổ trợ, hắn như cơn gió lao ra ngoài cửa, lật người lăn sang trái, thân thể vừa dựa vào vách tường, trong phòng đã vang lên một tiếng ầm như quả cầu khí nổ tung, mưa máu bắn tung khắp phòng như suối phun, tầng năm nhanh chóng ngập trong mùi hôi thối buồn nôn.

Lương Lập Đông búng tay, thu lại phép thuật Giá Vụ, lúc này thành chủ phu nhân vừa từ tầng dưới lao lên, cô nhìn đống máu thịt bầy nhầy trong phòng, lại nhìn Lương Lập Đông hỏi: “Beata các hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong giọng nói của cô mang rõ ý trách cứ và chút vẻ đề phòng.

Lương Lập Đông chỉ đống máu thịt bầy nhầy: “Rex các hạ tự nổ.”

“Tự nổ? Rốt cuộc có chuyện gì?” Thành chủ phu nhân càng thêm tức giận, một đồng minh quý tộc chết trong nhà cô, hơn nữa tử trạng thê thảm như vậy. Nếu chuyện này loan truyền ra sẽ khiến gia tộc Longman bọn họ mất mặt với những quý tộc to to nhỏ nhỏ trong thành Đông Phong này: “Sương mù vừa nãy là kiệt tác của các hạ đúng không? Cái chết của Rex chắc cũng liên quan đến các hạ rồi.”

Lương Lập Đông gật đầu: “Đúng là có liên quan... Tuy ta cũng muốn giết hắn nhưng hắn lại không phải do ta giết.”

“Vậy là ai?”

Lương Lập Đông chỉ vào cửa: “Vào nhìn là rõ.”

Thành chủ phu nhân đưa tay xuống dưới đùi, nơi đó có một con dao tẩm độc, nhưng cô lại do dự một hồi, cuối cùng cắn răng bỏ đi.

Giẫm lên lớp máu thịt dinh dính, hai người bước vào trong phòng, nhìn vách tường bốn phía thậm chí cả trần nhà đều bị ‘sơn’ thành màu đỏ, đôi chỗ còn có máu nhỏ xuống. Cạnh nơi Rex đứng chỉ còn một bộ xương đỏ lòm.

Lương Lập Đông đi tới, dùng đáy giày gạt bộ xương này ra rồi quay đầu lại nói: “Rất rõ ràng, pháp thuật Thi Bạo của pháp sư Tử Linh.”

“Ý ngài Rex là người chết?” Thành chủ phu nhân dùng ánh mắt ‘ngươi nghĩ ta ngu chắc’ nhìn chằm chằm vào Lương Lập Đông: “Ngài nghĩ tôi tin chắc?”

“Ai nói với cô pháp thuật Thi Bạo phải dùng thi thể người mới được?” Lương Lập Đông chỉ vào xương sọ: “Cô nhìn đi, trên xương sọ có một cái lỗ nhỏ này.”

Thành chủ phu nhân nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cô bước tới hai bước, đặt chân lên xương sọ. Là một người theo nghề cận chiến, thành chủ phu nhân mặc dù là nữ nhưng sức mạnh không yếu. Xương sọ bị cô giẫm xuống, kêu lách cách hai tiếng, vỡ thành mấy mảnh, sau đó cô thu chân lại, giữa đống xương vỡ là một con côn trùng béo mập không hề nhúc nhích, có vẻ đã chết được một lúc.

“Đây là cái gì!” Thành chủ phu nhân lộ vẻ chán ghét.

“Sâu rối não! Thứ này vốn thuộc về vực sâu, là thể sống xen giữa sinh vật và linh thể, có thể làm trung gian thi triển phép thuật Thi Bạo!” Lương Lập Đông nói: “Pháp sư Tử Linh thích loài sâu này nhất, khi nó ăn sạch não người bị cấy, nó sẽ nắm giữ ký ức và tri thức người bị ăn, coi bản thân là ký chủ, khống chế thân thể ký chủ hành động. Thậm chí nó không ý thức được mình là một con sâu. Nhưng thực chất nó vẫn chịu sự khống chế của pháp sư Tử Linh. Rex chúng ta vẫn gặp thời gian vừa qua thật ra chỉ là một con sâu thôi.”

Thành chủ phu nhân hít một hơi lạnh: “Không thể nào!”

“Sâu rối não là kết quả của vực sâu, muốn nuôi dưỡng một con trong thế giới này cũng chẳng dễ dàng.” Lương Lập Đông cười nói: “Hơn nữa về bản chất nó không thể ăn nổi não của người có nghề nghiệp. Trong đầu não của người có nghề nghiệp ẩn chứa quá nhiều năng lượng, con sâu này chỉ cắn một cái thôi cũng không chịu nổi, tự chết. Vì thế phu nhân cô không cần lo bị thứ này tập kích.”

Thành chủ phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy kinh tởm đống máu thịt đầy phòng này, cô nói: “Tới phòng tôi đi, nơi này không thích hợp để nói chuyện. Ngài phải nói hết những gì ngài biết cho tôi. Dẫu sao nơi này cũng là nhà của gia tộc Longman chúng tôi, có một quý tộc quan trọng chết ở đây, tôi không thể không quản được.”

Lương Lập Đông nhún vai: “Như cô mong muốn.”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.