Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể thêm một bát nữa không?

Phiên bản Dịch · 1250 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Giang gia.

Trong một căn phòng được trang hoàng hoa lệ, sắc mặt phu nhân âm trầm, lạnh giọng nói: "Nó còn chưa chết? Ngươi chắc chắn thằng con hoang kia đã uống hết canh bổ khí rồi chứ?"

"Chắc chắn."

Thị nữ Tú Nhi quỳ trên mặt đất, cung kính nói, "Nô tỳ đã kiểm tra cẩn thận rồi, chén canh kia hắn không hề đổ bỏ. Mà lúc đó trong phòng, chỉ có một mình hắn, cho nên chắc chắn là hắn đã uống hết."

"Điều đó là không có khả năng!"

Phu nhân lạnh lùng nói, "Chén canh kia bổ hư ích khí, đối với người tâm mạch bị thương tổn, nó không kém gì độc dược trí mạng! Mà nó trời sinh tâm mạch yếu ớt, nếu uống chén canh kia, tuyệt đối không thể toàn mạng!"

Tú Nhi cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.

Nàng ta đúng là tâm phúc của phu nhân thật, nhưng tâm phúc... cũng không phải không thể đổi!

Nếu nàng ta dám nói nhầm, nói không chừng ngay đêm nay nàng ta sẽ biến mất khỏi nơi này, sau đó sẽ bị người phát hiện tàn thi trong giếng cạn Giang gia!

"Mang thêm một bát tới!"

Im lặng một lát, trong mắt phu nhân có một tia tàn nhẫn thoáng qua, "Không, lần này ta đích thân đi đưa cho nó! Ta cũng muốn nhìn xem, thằng con hoang kia dựa vào cái gì mà có thể sống sót!"

...

Tam công tử Giang Hàn dẫn một bé gái lưu lạc từ bên ngoài về.

Rất nhanh, tin tức này đã truyền khắp Giang gia.

Gần như tất cả mọi người đều đang nghị luận việc này. Dù sao thân phận của Giang Hàn cũng rất đặc thù, hắn là con riêng, hôm nay lại còn dẫn theo một bé gái nhỏ lưu lạc từ bên ngoài trở về... khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

"Các ngươi nói xem, đó có phải là muội muội ruột của Tam công tử không?"

"Chớ nói hươu nói vượn! Ta nghe người hầu của đại công tử nói, mẹ tam công tử và gia chủ chỉ có tình duyên ngắn ngủi, chỉ gặp nhau có một lần... lấy đâu ra muội muội?"

"Ha, cái này cũng khó mà nói chắc được. Nói không chừng sau khi gia chủ đi rồi người ta lại tìm một người đàn ông khác thì sao..."

Đám người hầu vừa đi vừa khe khẽ bàn luận.

Đột nhiên.

Bọn họ ngừng nói, hơi khom người với một thanh niên đang đi tới, cung kính nói: "Đại công tử."

"Ừm."

Người thanh niên mỉm cười gật đầu.

Mấy tên người hầu vội vàng cúi đầu rời đi, mà người thanh niên này lại nhìn bóng lưng của bọn hắn, trong mắt thoáng qua một tia sáng kỳ dị.

"Muội muội ruột? A..."

Hắn ta cười lạnh một tiếng, xoay người đi về một phương hướng khác.

...

"Y Y, muội tắm xong chưa?"

Giang Hàn ngồi trên ghế ngoài cửa, lười biếng kêu một tiếng.

"Muội xong rồi."

Phòng trong truyền ra giọng nói thanh thúy của tiểu loli.

"Vậy huynh vào nhé?"

Giang Hàn đứng dậy, đẩy cửa ra đi vào. Đập vào tầm mắt là một bé gái mập mạp trắng trẻo đáng yêu, đôi mắt to trong suốt sáng sủa, trên người mặc váy ngắn màu tím nhạt.

Rất giống một con búp bê.

Ánh mắt Giang Hàn sáng ngời, cười nói: "Trông xinh xắn đáng yêu hơn bao nhiêu."

Quả nhiên nội tình của nha đầu này không tệ, cũng không biết vì sao nàng lại lưu lạc đầu đường. Khi mình hỏi nàng, nàng chỉ nói từ nhỏ nàng đã là cô nhi, được một lão ăn mày nuôi lớn.

Năm ngoái, lão ăn mày chết bệnh, nàng lại bắt đầu lưu lạc.

Vận mệnh ngang trái.

Thế nhưng hiện nay nàng đã gặp Giang Hàn, cũng có thể coi là có chốn để về. Dựa vào Hệ Thống Hồi Báo, không nói những thứ khác, chỉ nuôi sống nàng thì không thành vấn đề!

"Đúng rồi Y Y, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?"

Giang Hàn chợt nhớ tới vấn đề này, liền mở miệng hỏi.

"8 tuổi."

Giang Y Y mở to hai mắt, "Ca, ca dẫn muội trở về, người nhà của ca có đồng ý không?"

"Người nhà?"

Giang Hàn cười nhẹ một tiếng, "Ở chỗ này ca không có người thân..."

"Tiểu Hàn, không thể nói lung tung được. Nếu cha con nghe được, không biết ông ấy sẽ đau lòng tới mức nào đây? Hơn nữa, không phải chúng ta đều là người nhà của con sao?" Một giọng nói ôn hòa từ ngoài cửa truyền tới.

Giang Hàn híp híp mắt, lạnh lùng quay đầu nhìn lại.

Người đến chính là phu nhân. Căn cứ ký ức của nguyên chủ, người này chính là đại phu nhân Giang gia, Vương thị ——

Hung thủ đã hại chết nguyên chủ!

【 Vương Tử Linh, đại phu nhân Giang gia, bát tinh Võ sư. Không có hồi báo gì. 】

Chỉ là phế vật, ngay cả một chút tác dụng cũng không có, còn không bằng Tú Nhi.

Giang Hàn thì thào trong lòng.

Không nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, tầm mắt Vương thị rơi vào trên người Giang Y Y. Nàng ta cười tủm tỉm đi về phía Y Y: "Đây là muội muội của con đúng không? Xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật là đáng yêu. Đến, để đại nương ôm một cái..."

"Ngươi muốn giết chúng ta."

Giang Y Y bỗng nhiên mở miệng nói.

Giọng nói của nàng rất thanh thúy, cũng rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ tâm tình dư thừa gì, dường như nàng chỉ đang nói ra một chuyện rất đơn giản.

Vương thị dừng bước, dáng tươi cười của nàng ta cứng đờ: "Cô gái nhỏ này thật thích nói đùa."

Ánh mắt Giang Hàn chớp lên.

Hắn nhìn nhìn Giang Y Y, như có điều suy nghĩ.

Sát ý của Vương thị đương nhiên không thể gạt hắn được, nhưng không ngờ Y Y cũng có thể cảm ứng được... Chuyện này có vẻ hơi thần kỳ. Hiện tại nàng chỉ là một người bình thường thôi, theo lý thuyết, nàng không thể cảm ứng được mới đúng!

Chẳng lẽ là thiên phú?

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên hơi nặng nề.

"Phu nhân."

Lúc này, Tú Nhi đi theo sau Vương thị nhẹ giọng mở miệng, phá vỡ yên lặng, "Bát canh đã sắp nguội lạnh rồi."

Nghe vậy.

Vương thị phảng phất như tỉnh ngộ lại, vội vàng nói: "Coi trí nhớ của ta này! Tiểu Hàn, ta thấy thân thể con suy yếu, nên mới dặn dò nhà bếp đặc biệt nấu một bát canh bổ hư cho con. Nhân lúc còn nóng con mau uống đi!"

Tú Nhi đi lên hai bước, bưng chén canh tới trước mặt Giang Hàn.

"Vậy ta còn phải cảm ơn đại phu nhân nhiều."

Giang Hàn dứt khoát bưng chén canh lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn lại đặt bát canh lên trên mâm. Dưới ánh mắt đờ đẫn của Vương thị và Tú Nhi, hắn cười như không cười, nói: "Canh ngon lắm! Có thể thêm một bát nữa không?"

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 449

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.