Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tướng Công, Thiếp Thân Thay Áo Cho Ngài

Phiên bản Dịch · 2670 chữ

Núi Quảng Vân, bên trong tiểu viện.

Ninh Kiêu chịu khổ nỗi khổ tương tư, trà không nhớ cơm không nghĩ.

Đám thánh thú cũng rốt cuộc đã biết, lão lưu manh này, vẫn là kẻ si tình.

Chúng nó đều nghĩ, chờ Hứa Thanh Linh tới, nhất định phải giữ Hứa Thanh Linh lại.

Có Hứa Thanh Linh làm chủ cho chúng nó, Ninh Kiêu cũng sẽ không ngày nghĩ ăn thịt tụi nó.

Nhưng mà, lúc này mới qua một ngày một đêm, Ninh Kiêu thoạt nhìn đã gầy ốm đi không ít.

Tương tư khổ, tương tư muốn mạng người a.

Ngay lúc này, một giọng nói truyền tới, nói: “Hứa Thanh Linh, tiến đến bái kiến Ninh tiền bối.”

Ninh Kiêu lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế nằm, vẻ mặt chờ mong nhìn về phương xa.

Hắn sợ đó chỉ là ảo giác của chính mình, cho nên không dám xác định Hứa Thanh Linh rốt cuộc có phải thật sự đã tới hay không.

Không bao lâu, giọn nói kia lại vang lên lần nữa, nói: “Hứa Thanh Linh tiến đến bái kiến Ninh tiền bối.”

Bên ngoài núi Quảng Vân, tổ phụ và phụ thân của Hứa Thanh Linh cung kính hành lễ, nhưng trên mặt lại toàn là vẻ mặt sốt ruột không thôi.

Chẳng lẽ vị tiền bối kia không muốn gặp bọn họ?

Bọn họ lại không biết, Ninh Kiêu hiện đang liều mạng chạy vội xuống chân núi.

Hứa Thanh Linh đại khái gọi năm tiếng, nhưng cũng không nhận được đáp lại.

Ngay lúc Hứa Thanh Linh cũng cho rằng Ninh Kiêu không muốn gặp lại nàng, một bóng hình đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt ba người bọn họ.

Bóng người kia, rõ ràng là Ninh Kiêu đang liều mạng chạy xuống, mệt thở hổn

hển.

“Ninh tiền bối……”

Hứa Thanh Linh lập tức cười tươi như hoa.

Ninh Kiêu nhìn thấy Hứa Thanh Linh, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Giai nhân trước mắt, còn không phải là người khiến mình hồn khiên mộng nhiễu đó sao?

Chỉ là lúc này, tổ phụ và phụ thân của Hứa Thanh Linh lại nhăn mày.

Thanh niên đang thở hồng học, mồ hôi đầy đầu này, trên người còn có chút bùn đất này, chính là tiên nhân?

Ninh Kiêu tự nhiên cũng thấy được tổ phụ và phụ thân của Hứa Thanh Linh, hắn vội vàng sửa sang lại quần áo, cười nói: “Hứa cô nương, hai vị này là?”

Hứa Thanh Linh vội vàng hành lễ nói: “Ninh tiền bối, đây là tổ phụ của ta, Hứa Khánh Hỗn, còn đây là phụ thân của ta, Hứa Quảng Sơn, tổ phụ, phụ thân, vị này chính là Ninh tiền bối.”

Tổ phụ và phụ thân của Hứa Thanh Linh tự nhiên có thể cảm giác được đạo vận cùng đại đạo chi ngân ở trên núi Quảng Vân, thấy Ninh Kiêu có thể nhẹ nhàng tự tại đi lại ở bên trong, cũng là kinh hãi không thôi, nào còn dám hoài nghi, vội vàng hành lễ nói: “Bái kiến Ninh tiền bối.”

Ninh Kiêu xua tay nói: “Hai vị khách khí, người tới là khách, mời vào đi.”

Ba người vội vàng tiến vào bên trong khu vực vô đạo mà Ninh Kiêu căng ra giúp bọn họ, đi theo Ninh Kiêu một đường lên núi, đi tới bên trong tiểu viện.

Vừa vào tới tiểu viện, mèo trắng lập tức bổ nhào vào lòng Hứa Thanh Linh, Hứa Thanh Linh hoảng sợ, sắc mặt chợt trắng bệch như tuyết, không dám động đậy.

“Hứa cô nương yên tâm, Tiểu Bạch rất dịu ngoan.”

Ninh Kiêu cười nói.

Hứa Thanh Linh lúc này mới cười gượng vài tiếng, khẩn trương ôm lấy thánh thú Bạch Hổ trong lòng ngực, đi vào trong.

Sau khi ngồi xuống, Ninh Kiêu rót trà mời ba người, nói: “Ba vị tới đây, không biết là vì chuyện gì?”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn vội vàng đứng dậy, Ninh Kiêu lại cười nói: “Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn lúc này mới lại ngồi xuống, Hứa Khánh Hỗn nói: “Ba ông cháu chúng ta tới đây, thứ nhất là muốn cảm tạ Ninh tiền bối ban cho Tiên khí, thứ hai là còn có việc muốn nhờ.”

Ninh Kiêu nhướng mày, cười nói: “Không dám, không dám, uống trà trước.”

Ninh Kiêu bảo bọn họ uống trà, bọn họ không dám không uống?

Chỉ là Hứa Thanh Linh ôm mèo trắng, không rảnh tay uống trà.

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.

Uống cạn nước trà, Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn còn muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó, hai người lại ngây ngẩn cả người.

“Trà này……”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đồng thời trợn to mắt nhìn chén trà trong tay.

Tu vi của Hứa Khánh Hỗn vốn đang dừng lại ở Động hư cảnh sơ kỳ, nhưng mà một chén chà xuống bụng, chân khí trong cơ thể tức khắc quay cuồng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Khánh Hỗn cảm giác những khuyết điểm tồn tại trong lúc tu luyện trước đó của mình đã được hoàn thiện hết, thậm chí tu vi còn đang tăng lên.

Động hư cảnh trung kỳ, động hư cảnh hậu kỳ……

Không bao lâu, trong cơ thể ông đột nhiên vang lên một tiếng “ca”, ông thế nhưng một thoáng liền đột phá lên Đại Thừa kỳ.

Trên không trung, mây đen ngưng tụ, đó là thiên kiếp.

Đột phá Đại Thừa kỳ sẽ có thiên kiếp buông xuống?

Nhưng thiên kiếp kia còn chưa kịp ngưng tụ thành hình hoàn toàn, thì đã trực tiếp tiêu tán, như là muốn chạy trốn mất dạng.

Một màn này, khiến Hứa Khánh Hỗn khiếp sợ vô cùng.

Còn về Hứa Quảng Sơn, tu vi còn đang dừng lại ở Nguyên Anh cảnh trung kỳ, nhưng sau khi uống trà, khuyết điểm trong tu luyện của Hứa Quảng Sơn đều được hoàn thiện, tu vi tăng lên nhanh chóng.

Nguyên Anh cảnh hậu kỳ, Hóa thần cảnh sơ kỳ, Hóa thần cảnh trung kỳ, Hóa thần cảnh hậu kỳ, Động hư cảnh, cuối cùng, tu vi của Hứa Quảng Sơn, dừng lại ở Động hư cảnh hậu kỳ đỉnh chi cảnh.

Hai cha con nhà này, người sau khoa trương hơn người trước, biểu cảm trên mặt, quả thật là tựa như người thường nhìn thấy quỷ vậy.

Rồi sau đó, hai người vội vàng đứng dậy, quỳ lạy xuống trước mặt Ninh Kiêu, đồng thời nói: “Đa tạ tiền bối ban đạo.”

Ninh Kiêu như là dẫm phải cái đinh, lập tức nhảy dựng lên.

Hai vị này, chính là lão trượng gia và cha vợ tương lai của hắn, nào dám nhận bái lạy của hai người.

Ninh Kiêu cười khổ nói: “Hai vị vẫn là mau mau đứng lên đi.”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đều nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy.

Ninh Kiêu một lần nữa ngồi xuống, nói: “Ba vị tới đây, là vì chuyện gì, nói một chút đi.”

Hứa Thanh Linh lúc này mở miệng nói: “Ninh tiền bối, ông cháu ba người chúng ta tới đây, là muốn cầu tiền bối ban cho một kiện linh bảo.”

“Linh bảo?”

Ninh Kiêu cau mày.

Cái này khiến sắc mặt ba ông cháu Hứa Thanh Linh trở nên tái nhợt.

Bọn họ sợ Ninh Kiêu không vui, sẽ phế đi bọn họ.

Ninh Kiêu đúng là có chút khó xử, bởi vì chỗ này của hắn, hình như không có linh bảo.

Chỗ này của hắn, thứ thấp kém nhất, giống như đều là từ Tiên Khí trở lên.

Nhưng mà ngay lúc này, mèo trắng trong lòng Hứa Thanh Linh lại đột nhiên nhảy ra, rời khỏi ôm ấp của Hứa Thanh Linh, cái này khiến Hứa Thanh Linh rốt cuộc có thể thả lỏng một ít.

Nhưng mà ngay sau đó, mèo trắng lại nhảy trở lại vào lòng Hứa Thanh Linh, còn giống như tranh công đưa cái chén bể còn ngậm trong miệng lại gần Hứa Thanh Linh.

Cái chén bể này, trước đó là dùng để đựng đồ ăn cho Tiểu Bạch, nhưng sau đó bị mẻ một góc, cho nên bị Ninh Kiêu ném sang một bên.

“Linh bảo cực phẩm……”

Nhìn thấy cái chén bể, ba người Hứa Khánh Hỗn, Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh đồng loạt kinh hô một tiếng.

Cái chén bể đó, thế nhưng là linh bảo cực phẩm!

“Linh bảo cực phẩm sao……”

Ninh Kiêu cũng nhìn về phía cái chén bể kia, sau đó cười hỏi: “Không biết cái chén này có được không?”

Ba người Hứa Khánh Hỗn, Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh liên tục gật đầu, tỏ vẻ có thể.

Rồi sau đó, Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đứng dậy, muốn tiếp tục hành lễ với Ninh Kiêu, tỏ lòng biết ơn.

Ninh Kiêu cười khổ, cũng đứng dậy, trốn đến một bên, nói: “Hai vị không cần khách khí như thế.”

Hứa Thanh Linh bởi vì còn phải ôm mèo trắng, cho nên cũng không đứng dậy.

Ninh Kiêu lúc này chi chi ô ô muốn nói cái gì, lại có chút ngượng ngùng chưa dám nói.

Nhưng ở trong mắt ba người Hứa Khánh Hỗn, Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh, lại cho rằng vị tiên nhân Ninh Kiêu này đang không được vui.

Điều này khiến cho ba người lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không đợi bọn họ có thêm động tác gì, Ninh Kiêu rốt cuộc mở miệng, nói: “Tại hạ cùng với Thanh Linh cô nương có duyên, hai vị nếu như không chê, tại hạ nguyện cùng Thanh Linh cô nương kết làm đạo lữ, mong rằng hai vị thành toàn.”

Nói xong này đó, Ninh Kiêu đứng lên hành lễ với Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn.

Ninh Kiêu nhưng cũng không nghĩ tiếp tục chịu nỗi khổ tương tư, tuy rằng ngượng ngùng lại không thể không nói.

Nhưng mà ba người Hứa Khánh Hỗn, Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh lại ngây ngẩn cả người.

Đường đường tiên nhân, muốn cùng Hứa Thanh Linh kết làm đạo lữ?

Ngay sau đó, sắc mặt ba người lập tức biến đổi.

Tiên nhân muốn cùng nữ tử phàm trần kết làm đạo lữ, kết quả sẽ là như thế nào?

Lô đỉnh?

Hứa Thanh Linh giống như còn chưa đủ tư cách.

Nhiều nhất, chỉ là món đồ chơi hứng thú nhất thời mà thôi.

Lúc này Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn rốt cuộc biết được vì sao vị tiên nhân Ninh Kiêu này, lại đối xử với Hứa Thanh Linh như vậy, lại đối với hai người bọn họ như vậy.

Thì ra, là vì đã coi trọng Hứa Thanh Linh, muốn Hứa Thanh Linh làm “đồ chơi” của hắn.

Cũng giống như đám gà, cá, rùa đen và mèo trắng ở trong tiểu viện này, đều chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đương nhiên không muốn, nhưng không muốn thì có thể thế nào?

Người trước mắt này, chính là tiên nhân.

Ở Thiên nga giới, Tiên nhân mới là chân chính vô địch, bởi vì một khi Tiên nhân giận dữ, cả Thiên nga giới đều phải hủy diệt.

Vì chúng sinh của Thiên nga giới, vì người nhà, Hứa Thanh Linh trực tiếp tỏ rõ thái độ, nói: “Thanh Linh nguyện phụng dưỡng bên người tiền bối.”

“Thanh Linh……”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn sắc mặt đại biến, nhưng bọn họ có thể làm được gì?

Cuối cùng, Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn chỉ có thể thở dài một hơi.

Thôi.

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn chưa nói gì, bởi vì bọn họ biết, mặc kệ bọn họ nói cái gì, đều là uổng công.

Bọn họ lại không biết, Ninh Kiêu lúc này có bao nhiêu khẩn trương.

Nhưng mà để Ninh Kiêu ngoài ý muốn chính là, Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn chỉ hành lễ một cái với Ninh Kiêu liền rời đi.

Đây là có ý gì?

Đồng ý, vẫn là không đồng ý?

Ninh Kiêu không khỏi nhăn mày lại, dừng lại ở trong mắt Hứa Thanh Linh, như là đang giận dữ.

Hứa Thanh Linh vội vàng quỳ xuống, hai mắt ửng đỏ nói: “Cầu tiểu ca ca tha thứ tổ phụ cùng phụ thân vô lễ, từ nay về sau, Thanh Linh liền lưu lại phụng dưỡng tiểu ca ca.”

Ninh Kiêu nâng dậy Hứa Thanh Linh, nhíu mày nói: “Hứa cô nương, nàng nếu như không muốn, ta sẽ không cưỡng cầu.”

Hứa Thanh Linh sắc mặt chợt tái nhợt, vội vàng nói: “Nguyện ý, vãn bối nguyện ý.”

Ninh Kiêu trong lòng thở dài, đây là làm sao vậy, giống như hắn ta cường đoạt dân nữ vậy?

Thở dài một tiếng, Ninh Kiêu trực tiếp vào nhà, trước khi đóng cửa, nhàn nhạt nói: “Hứa cô nương nếu như không muốn, liền mời rời đi cho, Ninh Kiêu ta cũng không có ý muốn cưỡng cầu người khác.”

Tiếng nói vừa dứt, Ninh Kiêu liền đóng cửa phòng.

Hứa Thanh Linh lại cả người run lên, quỳ xuống trước cửa phòng.

Nhưng mà ngay lúc này, mèo trắng trong lòng Hứa Thanh Linh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chủ mẫu, chủ nhân là kẻ si tình, hắn là thật sự thích ngươi, muốn ngươi làm “lão bà” của hắn.”

Hứa Thanh Linh ngẩn ra, hỏi: “Lão bà là cái gì?”

Mèo trắng liếc nhìn Hứa Thanh Linh một cái, nói: “Lão bà chính là tức phụ, chính là đạo lữ đó.”

Hứa Thanh Linh lại ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Tiểu ca…… Ninh tiền bối không phải muốn coi ta như một “món đồ chơi” hay sao?”

Mèo trắng trợn trắng mắt, nói: “Ngươi cho rằng chủ nhân có hứng thú đó sao? Chủ nhân ấy, là người trọng cảm tình, ngươi không biết đâu, ngày hôm trước ngươi rời đi, chủ nhân tựa như mất đi linh hồn nhỏ bé, ta dám khẳng định, chủ nhân nhất định là vô cùng thích ngươi. Chủ mẫu à, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi, sau này ngươi trở thành chủ mẫu của chúng ta rồi, cũng không thể để chủ nhân ăn thịt chúng ta nha.”

Hứa Thanh Linh nín khóc mỉm cười, trong lúc nhất thời, nàng nhớ tới cảnh tượng lúc mới gặp Ninh Khỏa.

Gương mặt xinh đẹp của Hứa Thanh Linh nhịn không được đỏ ửng, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch, ngươi yên tâm, ta sẽ không để tiểu ca ca ăn các ngươi đâu.”

Bên trong tiểu viện, một chúng thánh thú lúc này đều đang âm thầm hoan hô, rốt cuộc không cần phải lo lắng bị người ta ăn thịt, sống bữa nay lo bữa mai.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Thanh Linh đứng dậy, đi tới trước cửa phòng, gõ cửa.

“Hứa cô nương nghĩ kỹ rồi?”

Giọng nói của Ninh Kiêu từ trong phòng truyền ra.

Hứa Thanh Linh đầy mặt e lệ, nói: “Tướng công, thiếp thân vì ngài thay quần áo.”

Hứa Thanh Linh vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Ninh Kiêu đầy mặt kinh hỉ nhìn Hứa Thanh Linh đầy mặt e lệ, không khỏi phá lên cười.

Hứa Thanh Linh nhìn bộ dạng cười to của Ninh Kiêu, không khỏi cảm thấy, Ninh Kiêu vẫn rất đáng yêu.

Hết chương 4.

Dịch: ThiAnn_0416

Cảm ơn các bạn.

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Không Phải Đạo Tổ (Dịch) của Thâm Ý Đồng Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiAnn_0416
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 453

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.