Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng giá trao đổi

Tiểu thuyết gốc · 1580 chữ

Lâm Vũ chưa vội trả lời, hắn liếc nhìn hai tên gia nô phía trước, lập tức vung tay một cái, như có cỗ sức mạnh vô hình đẩy bọn chúng bay ra bên ngoài.

Cảnh tượng diễn ra nhanh chóng, Lưu Tam Bản chứng kiến một màn, hắn kém chút nữa há hốc mồm, thao tác này còn là người thường sao.

Chỉ vỏn vẹn một cái vẩy tay mà thôi.

Vị nam tử trẻ tuổi trước mặt đây, rất có thể là tiên nhân hàng thật giá thật.

Cẩn thận ngẫm lại, đối phương và hắn mới gặp lần đầu, cứ như thế liền đoán được nhi tử của hắn gặp nạn, quá mức đáng sợ, hắn có thể chắc chắn chuyện này ngoài bản thân mình ra không có kẻ thứ hai biết được.

Đêm hôm đó, là hắn đang ngồi nghỉ trong thư phòng, sau đó bị nhi tử mang một thân đẫm máu đi vào dọa sợ, mọi chuyện diễn ra ly kỳ như vậy, cho tới nay vẫn chưa công bố ra bên ngoài.

Vậy mà vậy mà cứ như thế bị vạch trần.

Không thể đắc tội Thiên cơ lâu, càng tuyệt đối không thể đắc tội với người này.

Lưu Tam Bản nhanh chóng quỳ xuống, hắn liên tục dập đầu mấy cái, thanh âm run rẩy:

"Tiểu nhân đáng chết, trước đó làm ra hành động sai lầm, mong tiên nhân bỏ qua, mong tiên nhân bỏ qua."

"Ha ha, Lưu lão gia quá lời, ta sẽ không để ý mấy chuyện đó, Thiên Cơ lâu chỉ tiếp người hữu duyên, người không có duyên phải đợi ở bên ngoài."

Ngưng một chút, Lâm Vũ vuốt vuốt cằm:

"Ta chính là chủ nhân của Thiên Cơ lâu, về sau ngài có thể gọi ta là Thiên Cơ lâu chủ, không cần thiết hô tiên nhân làm gì."

"Ra là như vậy, ra là như vậy, ta đã hiểu rồi, cảm tạ tiên nhân giải đáp, ta sai rồi, là cảm tạ Thiên Cơ lâu chủ giải đáp."

Nghe thấy câu trả lời, Lưu Tam Bản thầm hô may mắn, hắn lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, thân ảnh người trẻ tuổi phản chiếu trong mắt càng thêm thâm bất khả trắc, địa vị phút chốc đẩy ngược lên hàng thứ nhất.

Nói không chừng, bản thân tiến vào Thiên Cơ lâu đã được vị này tính ra từ trước.

Nghĩ tới đây, những lời muốn nói trước kia liền phải sửa lại, Lưu Tam Bản thành thật:

"Thiên Cơ lâu chủ, ngài dự liệu như thần, mười ngày trước nhi tử của ta là Lưu Tứ Văn có trở về, hơn nữa còn mang thương thế nghiêm trọng, cho tới nay vẫn ở yên trong phòng chưa chịu ra, ta lo lắng..."

Hắn hơi ngập ngừng, rất muốn nói tiếp, lại len lén liếc nhìn thần sắc của Lâm Vũ.

Chỉ sợ đại họa từ miệng đối phương sẽ trở thành sự thật, hơn nữa không khéo còn là họa sát thân, thi chất thành đống máu chảy thành sông.

Lưu Tam Bản hiểu rõ, nhi tử của hắn có thiên tư tu luyện, mười năm tuổi gia nhập tông môn tiên nhân, năm năm qua đều là nhờ nhi tử gửi đan dược thần binh lợi khí mới kinh doanh khấm khá, phát triển thành thương đội ngày nay.

Có thể khiến nhi tử hắn thảm trạng như vậy, không phải cường nhân cũng là kẻ đáng sợ.

Nếu như đối phương còn không buông tha, quyết đuổi tận giết tuyệt, đây chẳng phải đại họa còn gì.

Chẳng lẽ hết thảy đều đã được Thiên Cơ lâu chủ tính toán.

Lưu Tam Bản rùng mình một cái, hắn cầm chặt tách trà trong tay, có cảm giác mọi chuyện đều như sắp xếp từ trước, chỉ chờ hắn tới mà thôi, bất giác sau lưng ướt sũng, mồ hôi đổ ra như mưa.

Tại thời điểm Lưu Tam Bản đang ngây người, thanh âm ôn dịu dễ nghe truyền tới từ phía trước.

Chỉ thấy Lâm Vũ phe phẩy cái quạt, nét mặt tươi cười, người ngoài nhìn vào đều có cảm giác an tâm.

"Lưu lão gia chớ sợ hãi, hôm nay ngài gặp ta ở đây, ắt là người có duyên, vậy đi ta vì ngài suy tính một chút chuyện của Lưu công tử."

Nói đoạn, Lâm Vũ làm bộ bấm ngón tay, sau đó nét mặt bình thản, nhanh chóng biểu lộ suy nghĩ trong đầu:

"Lưu công tử gia nhập một tông môn có tên là Âm Phong tông, nơi này tuy nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng đáng lưu tâm ở chỗ đệ tử tranh đoạt tài nguyên khốc liệt, nếu như ta đoán không sai, Lưu công tử đắc tội một vị ngoại môn thiên kiêu, sau đó hai bên xảy ra tranh chấp, cuối cùng Lưu công tử ăn phần thiệt mới dẫn đến thân mang trọng thương trở về, bây giờ ở trong phòng hẳn đang bế quan dưỡng thương."

"Thiên Cơ lâu chủ, ngài quả nhiên là thần toán, mọi chuyện đều không giấu được ngài."

Lưu Tam Bản run rẩy, hắn nghe xong lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu xuống đất, cái trán va chạm sàn nhà vang lên thanh âm dữ dội.

"Thiên Cơ lâu chủ, mong ngài cứu lấy Lưu Tứ Văn, cứu lấy Lưu gia chúng ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa, dâng lên toàn bộ gia sản."

"Lưu lão gia bình tĩnh, có gì từ từ nói, không cần thiết phải làm chuyện hao tổn sức khỏe như vậy."

"Không, nếu ngài không chịu giúp ta, ta nhất quyết quỳ ở đây."

Lưu Tam Bản muốn liều mạng, hắn đặt cược vị Thiên Cơ lâu chủ này sẽ giúp mình, mặc dù cái trán đỏ ửng, ẩn ẩn huyết đọng sau làn da, vẵn cắn chặt hàm răng, dập đầu liên tục.

Thẳng đến Lâm Vũ thở dài, hắn bất đắc dĩ nói:

"Ta cũng muốn giúp Lưu lão gia ngài, nhưng mà quy củ Thiên Cơ lâu đã được đặt ra, ai cũng không thể làm trái."

"Quy củ là gì, kính xin Thiên Cơ lâu chủ cứ nói thẳng."

Như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, Lưu Tam Bản mừng rỡ, hắn ngẩng đầu chờ đợi.

"Chính là đồng giá trao đổi, chỉ cần Lưu lão gia đưa được đồ vật giá trị thích hợp, ta sẽ giúp ngài thôi diễn một con đường sống."

Vạn vật có số mệnh, muốn thay đổi thiên cơ hãy bước vào.

Từng câu từng chữ in trong đầu, Lưu Tam Bản bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy, cả đời hắn buôn bán kinh doanh, sao có thể không biết đạo lí này.

Hơn nữa gì chứ Lưu Tam Bản hắn không thiếu nhất chính là tiền tài, bao nhiêu cũng có, lúc này còn tiếc sao.

"Một vạn lượng vàng, không mười vạn lượng vàng, Thiên Cơ lâu chủ, ngài xem như vậy đã đủ chưa."

Chỉ thấy Lâm Vũ lắc đầu, hắn đã câu thông hệ thống, vàng bạc châu báu không có giá trị đổi điểm, cho nên cần tài vật khác.

"Thiên Cơ lâu ta không cần tiền tài vàng bạc, Lưu lão gia ngài có thể dùng đan dược, tài vật liên quan tới tu đạo, còn như không có, ta đành phải từ chối giúp ngài rồi."

"Thiên Cơ lâu chủ, ngài cho ta một chút thời gian, ta lập tức trở về chuẩn bị, ngay trong ngày hôm nay sẽ mang những thứ này tới."

Lưu Tam Bản nghe hiểu, tuy rằng vẫn có thắc mắc trong lòng, nhưng mà đại nạn gần ngay trước mắt, hắn sao mà nghĩ được nhiều chứ.

Mắt nhìn thân ảnh mập mạp chạy vội chạy vàng, Lâm Vũ dựa lưng ra sau ghế, hắn xoa xoa hai huyệt thái dương.

Trang cao nhân là không dễ dàng, muốn mệnh, quá tốn khí lực.

Có lẽ về sau hắn làm nhiều sẽ thành quen, nhưng mà trước mắt phải hao tổn một phen tâm tư.

Bên ngoài.

Lưu Tam Bản sau khi bước qua đại môn, tinh thần bỗng chốc nhẹ nhõm, giờ khắc đối mặt người kia để hắn cố kị, biểu hiện khúm núm, ăn nói dè chừng.

"Thật không hiểu thấu, qua một đêm liền xuất hiện Thiên Cơ lâu, đoán thiên cơ thay đổi mệnh trời, những chuyện này ta có nên nói cho Văn nhi."

Vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên hắn va chạm phải vật gì, nghiêng đầu nhìn, phát hiện hai tên gia nô đang nằm bất động trên đất.

Đúng rồi, là bị Thiên Cơ lâu chủ ném ra, bọn chúng còn sống sao.

Cánh tay mập mạp vỗ vỗ một tên, cơ thể đối phương chấn động, hai mắt trừng lớn, đồng tử co giãn thất thường, sau đó miệng nói hồ ngôn loạn ngữ.

May mắn Lưu Tam Bản kịp thời phản ứng, nhanh chóng tát cho tên này tỉnh ngộ, bọn chúng chật vật đứng dậy, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lưu Tam Bản cũng lười giải thích, hắn nhanh chóng ra lệnh:

"Các ngươi lập tức theo ta trở về Lưu phủ, đừng có chậm trễ, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói cho ai biết."

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Sáng Lập Thiên Cơ Lâu sáng tác bởi khôngcókhảnăngđó
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngcókhảnăngđó
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.