Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn sự nhờ vào Thiên Cơ lâu

Tiểu thuyết gốc · 1626 chữ

Lưu Tam Bản trở về phủ, việc đầu tiên hắn làm là gọi hết con cháu trở về, trong một buổi đóng cửa ngăn cách ngoại nhân, bất luận ai trái lệnh sẽ bị đuổi ra lưu gia, xoá tên khỏi gia phả.

Mặc kệ mọi người nghi hoặc, hắn chuẩn bị xong xuôi liền tới trước cửa phòng nhi tử, vươn ra cánh tay mập mạp muốn gõ cửa, đưa lên không trung liền khựng lại.

Giọng nói khàn khàn từ trong vọng ra.

"Có chuyện gì sao phụ thân, ta nhớ là đã bảo ngài trừ khi có việc hệ trọng, nếu không đừng đến làm phiền ta hay sao."

Lưu Tam Bản khẽ nhíu mày, hắn vội vàng nói:

"Văn nhi, hôm nay ta tiến vào một chỗ gọi là Thiên Cơ lâu, gặp được Thiên Cơ lâu chủ, người này không tầm thường, có thể nhìn thấu tương lai, biết được đêm nay Lưu gia ta sẽ gặp nạn, hơn nữa còn là do tên kia mang tới."

Thanh âm vừa dứt, nhất thời bầu không khí đông kết, người trong phòng lâm vào trầm tư.

Cuối cùng cánh cửa chấn động, hé mở ra một lối nhỏ.

"Phụ thân vào đi, nói rõ cho ta nghe."

Chỉ thấy Lưu Tứ Văn ngồi xếp bằng trên giường, gương mặt thiếu huyết sắc, môi trắng bệch khô khốc, trong phòng nồng đậm mùi đan dược, khói bốc lên nghi ngút.

Khục khục...

Lưu Tứ Văn ôm miệng ho khan, cố nén đau đớn.

Vết thương kia ngày càng trở nặng, vỏn vẹn một chưởng đã khiến hắn thành ra như vậy, quả thực đáng sợ không tưởng nổi, hắn bây giờ hối hận, chỉ vì nóng giận nhất thời mà gây nên họa lớn về sau.

Đại nạn sao, kể cả tên đó buông tha mình, sợ rằng bản thân cũng không chịu nổi thương thế này, âm sát độc đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, sớm hay muộn cũng sẽ bỏ mình.

"Văn nhi ngươi không sao chứ?"

Lưu Tam Bản thấy nhi tử trở thành như vậy, hắn cũng đau đớn trong lòng, duy nhất một đứa con trai, hắn từ đầu liền hết mực cưng chiều, nếu không phải Lưu Tứ Văn tự mình trắc ra thiên tư tu luyện, hắn sao lại để nhi tử đường sá xa xôi, đi lên bái nhập Âm Phong tông.

Còn không phải.

Cuối cùng đắc tội người ta, bị đánh cho trọng thương.

"Ta không sao, trước hết ngài hãy nói rõ Thiên Cơ lâu là sự tình thế nào."

Lưu Tứ Văn bình tĩnh, hắn là người tu đạo, so với phụ thân phàm nhân phải biết được nhiều lắm, mang hai từ thiên cơ ra để nói, trừ khi tu vi nghịch thiên, bản sự thần thông quảng đại, nếu không phải chính là kẻ ngu.

Thiên cơ bất khả lộ, trước nay đều như vậy, kẻ tiết lộ thiên cơ ắt chịu thiên đạo trừng phạt, ai dám mang ra trước cửa miệng nói đùa.

Gặp được nhi tử hứng thú, Lưu Tam Bản thầm kêu may mắn, hắn nhanh chóng kể hết sự tình, tùy từng lúc biểu hiện ra thần sắc hoảng sợ, càng cho thấy Thiên Cơ lâu chủ bá đạo.

"Văn nhi, ngươi chớ bảo ta nói đùa, Thiên Cơ lâu chủ mới lần đầu tiên gặp ta hôm nay, vậy mà đối phương vừa nhìn liền bảo Lưu gia sắp gặp đại hoạ, thậm trí nhấc nên sự tình ngươi bái nhập Âm Phong tông, bởi vì tranh chấp tài nguyên nên đắc tội ngoại môn thiên kiêu, bị ăn phần thiệt, ôm một thân trọng thương đi trở về."

"Thần kì như vậy."

Lưu Tứ Văn trầm ngâm hồi lâu, người kia đích xác có chút bản sự, vậy mà nhấc lên cả hắn tranh chấp tài nguyên mới trọng thương, chuyện này ngay đến phụ thân đại nhân hắn còn chưa kể.

Nhưng mà nếu đối phương thật sự tiết lộ thiên cơ, không sợ thiên đạo trừng phạt sao.

Hoặc là.

Tu vi sớm đã đạt trình độ coi nhẹ sinh tử, thiên đạo không làm gì được.

Nghĩ đến, đại não ầm ầm chấn động, nếu như người này lợi hại như vậy, lại nhờ hắn chữa trị thương thế cho mình, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích.

Lập tức, Lưu Tứ Văn bất chấp thương thế, hắn đi xuống giường, muốn tự mình ra ngoài.

"Phụ thân, dẫn ta đi gặp Thiên Cơ lâu chủ, ta muốn đàm đạo cùng người này."

"Không được, Văn nhi nghe ta nói, Thiên Cơ lâu chủ đã dặn bây giờ phải chờ ở trong này, canh ba giờ tý sẽ có người tới bất thiện, thậm chí ta còn đánh đổi rất nhiều tiền tài mới lấy được phương pháp giải quyết."

Lưu Tam Bản vội vàng lấy hộp gỗ trong người ra, cẩn thận từng chút một đưa cho nhi tử xem, nội tâm hắn thấp thỏm, sợ hãi nhi tử làm ra chuyện sai lầm dẫn tới hậu quả khó lường.

Vừa tiếp nhận hộp gỗ, Lưu Tứ Văn đầu tiên là nhíu mày, phụ thân vậy mà phải đánh đổi tiền tài mới có được, thứ gì phàm phẩm tới vậy, Thiên Cơ lâu vốn thôi diễn thiên cơ, cần tài vật của phàm nhân làm gì.

Nguyên bản hắn thất vọng cho rằng Thiên Cơ lâu chủ là kẻ bàng môn tà đạo, dùng mánh khóe lừa người kiếm tiền.

Nhưng mà nghĩ lại, chuyện này không có đơn giản như vậy, chỉ một hơi đã nói ra hết chuyện của hắn, có thể bình thường được sao.

Tuyệt đối bất phàm, nên là hộp gỗ trong tay hắn cũng chưa chắc như mặt ngoài biểu hiện phàm phẩm, chẳng lẽ ẩn giấu huyền cơ gì.

Lưu Tứ Văn muốn mở hộp gỗ, đột nhiên bị Lưu Tam Bản ngăn lại, ngữ khí có phần hoảng sợ.

"Chớ có mở Văn nhi, Thiên Cơ lâu chủ còn dặn, đây chỉ là vật dùng một lần, là dùng cho kẻ mang tới đại hoạ, mở ra sẽ mất tác dụng."

Ách, còn chuyện như vậy.

Lưu Tứ Văn thoáng kinh ngạc, động tác dừng lại, hắn có cảm giác hiểu biết của bản thân đang chịu trùng kích, chuyện hôm nay gặp phải đúng là chưa từng xuất hiện qua.

Thiên cơ bất khả lộ, vậy mà lại là thiên cơ bất khả lộ.

"Thôi được, ta tin tưởng Thiên Cơ lâu chủ lần này vậy, cùng lắm cũng là chết, trước sau đều có chung một kết quả."

Sớm hay muộn hắn cũng phải gặp vị Thiên Cơ lâu chủ này một lần.

Lưu Tứ Văn đưa lại hộp gỗ cho phụ thân, hắn tỏ ra mệt mỏi ngồi xuống giường, nhanh chóng lấy đan dược ra phục dụng, điều chỉnh khí tức bản thân, ôn dưỡng thân thế.

Hai người trở nên im lặng, ai cũng hiểu rõ, vạn sự đều phải nhờ vào Thiên Cơ lâu rồi.

Bên ngoài trời diễn ra mưa lớn, giọt nước ầm ầm đổ lên mái nhà, âm thanh ồn ào xuyên suốt nhiều canh giờ.

Vào ban đêm, Lưu phủ yên tĩnh tới kì lạ, phàm là con cháu hay gia nô đều ở yên trong phòng, bọn họ nhớ lời căn dặn của Lưu gia chủ, không dám làm trái.

Mà Lưu Tam Bản lúc này như ngồi trên đống lửa, mắt nhìn nhi tử yên tĩnh tu luyện, hắn không nhịn được lại lấy ra hộp gỗ, cầm chắc nó trên tay, có thứ này của Thiên Cơ lâu chủ, nội tâm an ổn đôi chút.

Thời gian trôi nhanh chóng.

Thoáng cái, canh ba giờ tý vừa điểm, bên ngoài vốn yên tĩnh chợt vang lên từng tiếng bước chân, nhìn xuyên qua khe cửa phảng phất có bóng dáng.

Lạch cạch.

Lưu Tam Bản nín thở, nguyên bản Lưu Tứ Văn tập trung tu luyện, bây giờ cũng mở hai mắt, ngưng trọng nhìn phía đối diện, toàn thân lông tóc dựng đứng, tay nắm chặt túi trữ vật, chỉ cần xuất hiện biến cố sẽ lập tức thôi động chân nguyên, xác định liều mạng giết ra một con đường sống.

Theo cửa gỗ chầm chậm hé mở, gió lạnh từ bên ngoài luồn vào, mang theo cỗ sát khí như có như không.

Thân ảnh cao gầy bại lộ trước tầm mắt Lưu gia hai người.

Giọng nói trầm thấp vang dội.

"Mệnh của Lưu Tư Văn ngươi cũng thật lớn, với vết thương như vậy mà chạy được xa thế này, hại ta phải tốn không ít công sức tìm ngươi đâu."

Chỉ thấy người này mặc một bộ hắc bào, gương mặt lạnh lùng, thời khắc hắn tiến vào trong này, uy áp bá đạo đã chèn ép đám người tới mức khó thở, không chút nào che dấu khí thế thuộc về nguyên khí cảnh đỉnh phong.

Răng rắc.

Lưu Tư Văn siết chặt nắm đấm, có thể nghe thấy xương cốt vang dội, bởi vì hô hấp khó khăn mà toàn thân run rẩy, sắc mặt ngưng trọng:

"Tiêu Hàn, đồ vật đã thuộc về ngươi, vì cái gì còn muốn đuổi tận giết tuyệt tới như vậy."

Ngươi kia nghe xong liền cười phá lên:

"Ngươi có thể mang theo thắc mắc xuống hỏi đồng bạn đi."

Trong nháy mắt nhiệt độ ầm ầm hạ xuống, Tiêu Hàn nâng lên cánh tay hóa chưởng pháp, nguyên khí ngưng tụ thành âm sát độc vật bao phủ lấy bề mặt, nhìn qua vô cùng ghê rợn.

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Sáng Lập Thiên Cơ Lâu sáng tác bởi khôngcókhảnăngđó
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngcókhảnăngđó
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.