Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tử ngươi trông rất quen

Tiểu thuyết gốc · 2716 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương ba:Tương Phùng(phần 1)

Phi Long và lão ăn mày chạy một hồi lâu thì dừng lại thở

-Ôi trời ,người làng của ta mà biết ta bỏ chạy thế này chắc cười vào mũi của ta thôi.....hôc hôc....

-Tiểu tử thúi...chạy cũng nhanh đó...

-Hình như ta thấy thiếu thiếu cái gì thì phải....

-Thiếu cái gì chứ....thôi không nói với ngươi nữa ta còn có chuyện phải làm,cáo từ tại đây nha,sau này có duyên gặp lại lão sẽ đãi ngươi ăn một bữa no nê đền ơn của ngươi hôm nay đã giúp lão...

_Hừm cho ta xin đi,hẹn ngày không bao giờ gặp lão,gặp lão vừa tốn cơm tốn rượu lại còn bị người ta đuổi đánh,hừ nhìn bộ dạng lão có đi xin hết cả năm cũng chưa chắc lo được cho bản thân bữa cơm chứ nói chi đến đãi ta....cho xin nha.

-Hừ lão đây không tệ như thế ...mà này ngươi định đi đâu đấy?

-Ta hả đi Kinh Thành tìm thuốc về cứu mẫu thân.

-Kinh Thành?

-Ừm!sao hả có gì ngạc nhiên dữ thế?

-Ha ha ha....ngươi đã đi nhầm đường rồi,ở đây là giáp ranh Thiên Viên trấn với Thoại Ba trấn,muốn đến Kinh Thành e rằng ngươi phải đi lại đường cũ rẽ lối đến thôn Hàn Y đi thêm mấy ngày đường nữa mới đến Kinh Thành.

Nghe lão ăn mày nói Phi Long như chết cứng cả người,hóa ra mấy ngày băng rừng vượt núi của chàng lại đi hướng ngược lại với Kinh Thành..

-Trời .....ơi....

-Ta đi đây bảo trọng....

Trời tối Phi Long cũng mệt không thấy đường đi nữa đành trèo lên cây ngủ thiếp .

Vương Hỷ cùng Ngụy Công Công đi ra cửa Ngọ Môn,thì thấy có xe ngựa lẫn thị vệ hộ tống hơn mười người đã chờ sẵng,ngoài Nghiêm Thuần thống lĩnh thị vệ của Cung Thái Tân ra còn có một trang nam tử mặc y phục xanh biển đứng cạnh,nhìn thấy Vương Hỷ người này thi lễ

-Vương Hỷ huynh!

-Lưu Khảm huynh!

Lưu Khảm là đại công tử của Lưu Thái Phó ,quan lớn trong triều và cũng là người thầy dạy võ công cho các Hoàng Tử,Lưu Khảm ngoài là bạn từ thuở niên thiếu của Vương Hỷ còn là Ngự Tiền Thị Vệ của Hoàng Đế,nay được lệnh theo bảo vệ cho Vương Hỷ đi Thoại Ba trấn.Khi ở trong Hoàng Thành thì Lưu Khảm giữ lễ thần tử với Vương Hỷ nhưng khi ở bên ngoài thì họ thân thiết gọi nhau như bằng hữu.

Cả hai vào xe ngựa ngồi còn Ngụy Công Công ngồi bên ngoài với phu xe,những thị vệ khác thì cưỡi ngựa đi theo.

-Lần này huynh đi Ngữ Chân chỉ là để thu ngựa và da sói thôi sao?

Vương Hỷ nhếch mép một cái

-Hừm,Phụ Hoàng ta đâu đơn giản như thế,ngoài sai ta đi thu cống phẩm còn có mật chỉ sai ta đi thăm dò địa thế và binh lực của Ngữ Chân.

-Hoàng Thượng vẫn không dừng ý đồ mở rộng vùng biên cương sao?

-Lấy cớ là dọn sẵng đường cho Thế Tử đăng ngôi sau này khỏi phải sợ thế lực ngoại bang,nhưng ta thấy lòng tham của ông ấy không có điểm dừng.

--Khi huynh rời đi ở phía Thế Tử có mưu tính,ta chỉ kịp sai người truyền tin chứ chẳng thể cho người tiếp viện huynh được.

-Nhờ có huynh kịp thời truyền tin tới ,ta mới an bày đi đường khác về Kinh nếu không đã trúng bẫy của Vương Bá bỏ thây nơi quan ngoại.

-Lần này đi Thoại Ba trấn huynh có dự tính gì không?

-Ta chỉ đi bái mộ mẫu thân,không có suy tính gì?

-Sắp đến ngày Bái Thiên của Hoàng Gia cũng gần ngày sinh thần của Hoàng Thượng,huynh không có chuẩn bị lễ vật sao?

_Kỳ trân dị bảo Phụ Hoàng đâu có thiếu,ta chỉ biết khi nào tới ngày đó thì mới suy nghĩ.,đôi khi không suy tín nhiều mới là kế sách chu toàn...Phụ Hoàng cũng chẳng thích những ai có tính suy nghĩ thâm sâu.

-Cũng hay...nhân dịp này huynh cũng nên để mình nghỉ ngơi,ta nghe nói Thoại Ba trấn cũng lắm cảnh đẹp ,mĩ nữ....một trận phong lưu cho thõa.

-Ha haha....cũng mong được như huynh nói....

Xe ngựa của họ đi xuyên suốt có đôi lần nghỉ đêm ở quán trọ trên đường,cho đến khi qua một cánh rừng ,từ bên hai bụi rậm ven đường bỗng bay đến mấy cái móc xích,cấm phập vào cỗ xe ngựa.Nghiêm Thuần hét lên:

-Có thích khách bảo vệ chủ nhân...

_Hí......hí....

Tiếng ngựa kêu lên hoảng sợ,cùng lúc thùng xe bị kéo vỡ nát,Vương Hỷ và Lưu Khảm phi thân bay ra khỏi, xe,mấy chục tên hắc y từ trong rừng như đã mai phục từ trước chạy ra hỗn chiến với thị vệ của Vương Hỷ.Tiếng đánh nhau ồn ào truyền đến tai Phi Long đang ngủ ngon trên cành cây cách đó không xa,hiếu kỳ chàng chạy đi tìm hiểu là có chuyện gì xảy ra.Thấy có hai toán người đánh nhau,Phi Long nhảy lên ngọn cây gần đó quan sát.

Người của bên hắc y tuy nhiều nhưng thị vệ của Vương Hỷ đều là cao thủ ,Lưu Khảm với Vương Hỷ võ công lại phi thường chẳng lâu sau,giết sạch bọn chúng,còn bắt sống một tên,để tra xét.

-Nói là ai phái ngươi ám sát ta?

Tên hắc y liền cắn thuốc độc trong miệng tự sát..

-Hừ,hắn tự vẫn rồi,Vương Hỷ huynh ...

Vương Hỷ hơi chau mài

_Nơi này không tiện ở lâu,mau đi thôi.

Nghiêm Thuần xem xét cỗ xe ngựa bèn nói

-Bẩm Tứ Hoàng Tử cỗ xe đã hỏng nặng xin Hoàng Tử cưỡi ngựa đi tiếp,độ chừng năm dặm sẽ đến Lạc Hương thôn,đến nơi chúng ta sẽ mua cỗ xe khác.

-Được!

Vương Hỷ liền nhảy lên một con ngựa,Lưu Khảm cũng được Nghiêm Thuần đưa ngựa cho cưỡi,những người khác cùng Ngụy Công Công hai người một ngựa rời đi.

Sau khi thấy bọn người lạ đi hết Phi Long đến bên mấy cái xác xem xét

_Hừm cái tên mặt trắng nhà giàu đó thật tàn nhẫn hơn mấy chục mạng người chẳng chừa một ai sống sót,đáng đời các ngươi,võ công thấp kém mà học đòi ăn cướp,chết đáng,chết đáng....

Nói xong Phi Long cũng đi theo hướng của bọn người lạ khi nãy

-Chẳng phải tên hầu đó nói có cái thôn gần đây sao?Hay mình đi đến đó ăn một bữa no rồi hỏi đường lên Kinh vậy,chứ đi lòng vòng trong rừng quái quỷ này biết đến bao giờ tới .

Phi Long lại đi tiếp mà chẳng hay biết mình vẫn còn đi ngược hướng đường đến Kinh Thành.

Bọn người của Vương Hỷ đến thôn Lạc Hương,sau khi tìm quán trọ ăn uống nghỉ ngơi định tiếp tục lên đường thì Nghiêm Thuần vào thưa chuyện

-Thưa Công Tử cỗ xe ngựa vẫn chưa sữa chữa xong,e là đêm nay phải ngủ lại quán trọ một đêm.

Ngụy Công công lên tiếng

-Lão nô đã cho thị vệ đến Thoại Ba trấn hoàn thành việc trùng tu phần mộ của Phu Nhân rồi,mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa,chỉ cần Công tử đến nơi là có thể bày hương án,chuyện này không mất nhiều thời gian,chúng ta có thể đến và về Kinh kịp thời gian cho phép.

-Vậy đêm nay nghỉ ở đây.

-Dạ tuân lệnh!

Lưu Khảm ra lệnh cho các thị vệ

-Đêm nay tất cả canh giữ ngoài phòng của Công Tử,đừng để lại có khách không mời viếng thăm.

-Dạ,tuân lệnh.

-Lưu Khảm kế hoạch du sơn ngoạn thủy của huynh xem như xong rồi!

-Hì hì...đời còn dài ta chẳng phải tiếc việc trong nhất thời....

Tên tiểu nhị đến ân cần nói

_Dạ phòng thượng hạng đã chuẩn bị xong mời khách quan theo tiểu nhân lên trên lầu...

Đoàn người của Vương Hỷ vừa rời đi thì Phi Long cũng đến quán trọ

-Ông chủ cho ta phòng thượng hạng...

vừa nói chàng vừa nắm một nắm bạc rãi lên trên quầy

-Thật ngại quán khách quan,phòng thượng hạng hết rồi,chỉ còn có một phòng ở sau hậu viên thôi.

_Hừ sao cũng được....

Một tên tiểu nhị liền dẫn đường cho Phi Long đi ra sau hậu viên,khi vào trong phòng ,Phi Long liền đưa bạc cho tiểu nhị căn dặn hắn

- Đem thức ăn ngon và rượu cho ta ,chuẩn bị nước cho ta tắm,à đi ra thị phố mua cho ta hai bộ y phục đi,số bạc còn lại thưởng cho ngươi.

Tên tiểu nhị được thưởng mừng ra mặt..

_Dạ dạ, đa tạ khách quan ,đa tạ....tiểu nhân sẽ làm xong nhanh thôi...

Tiếng cười đùa hi hi ha ha của trẻ con vang lên ,Phi Long thấy có một tiểu cô nương độ tuổi mười ba,mười bốn đang chạy ở phía trước mình,bóng hình mờ mờ lúc rõ,lúc nhòe,thì ra đôi mắt của mình đã bị bịt bằng vải mỏng.Phi Long không khó bắt được vị cô nương chạy phía trước.

-Bắt được rồi!

-A ha...Thế Tử giỏi quá....bắt được Uyển Đình rồi....

Phi Long cố mở dây lụa bịt mắt ra để nhìn rõ mặt vị cô nương kia nhưng ánh sáng quá chói,chiếu thẳng mắt chàng,

-_Chói quá,chói quá....

Qua một đêm yên bình nghỉ ngơi Phi Long cũng choàng tỉnh,căn phòng nơi hậu viện nên bị nắng chiếu trực tiếp vào,ánh nắng len qua các khe hở ở cửa chiếu vào phòng,vừa hay đánh thức Phi Long.

Chàng đi đến chậu nước rửa mặt đã được tiểu nhị chuẩn bị sẵng,rữa mặt xong chàng đi đến nhìn mình trong gương đồng.Một chàng thanh niên với gương mặt khôi ngô ,tuấn lãng,đôi mắt to tròn có thể làm các cô nương mê đắm nếu vô tình nhìn vào,chỉ tiếc là làn da đen như cái bánh nướng quên lấy ra khỏi lửa.Cũng đúng thôi,biết bao nhiêu năm Phi Long chạy hết ngõ ngách trong làng,vừa lên rừng lại ra biển,liêu lỏng khắp nơi bắt kể ngày đêm hay mưa gió,da không muốn đen cũng không được.

-Hơ...thật là quá khôi ngô,ta thật là yêu gương mặt này,tiêu soái chết người...hì hì....

Tự khen mình một hồi,Phi Long dạo bước đi quanh hậu viện xem xét,chợt nghe tiếng sáo thổi du dương,âm điệu nghe như ru hồn,thoáng chất chứa tình cảm buồn mang mác,chàng đi theo hướng ra hoa viên của quán trọ,thì thấy một người ngồi trên ghế đá ở hoa viên đang thổi sáo bạch ngọc.Người ấy mặc y phục trắng,gương mặt đẹp hút hồn,cốt cách tựa thần tiên đang ngồi thư thả theo điệu sáo,xung quanh có bướm lượn chập chờn,ánh nắng buổi sớm chiếu lên thân thể làm người đó tựa như phát sáng.Phi Long đứng ngẩn ngơ như bị điểm huyệt

-Sao đẹp thế này,nhìn đi làn da trắng như đậu hũ non ấy,nếu cắn một cái chắc mềm lắm,cái môi thì đỏ như một nụ đào ngậm nước kìa...đẹp đến phát hờn ấy...

_Chụt!

Một thứ gì đó mềm mềm chạm vào bên má của mình kèm theo làn hơi thở nhẹ lên da mặt, Ngọc Vân hoảng vía buông sáo xuống xoay mặt nhìn sang,chàng kinh hoàng hét lên

-Cái tên điên ngươi,làm cái gì vậy hả?

Thì ra trong lúc nhìn Ngọc Vân thổi sáo,Phi Long tơ tưởng rồi trong vô thức đã đến bên cạnh Ngọc Vân,cúi đầu hôn trộm chàng một cái lên mặt.

_Bốp!

Sau tiếng hét của Ngọc Vân là một bạt tay như sấm vỗ lên má của Phi Long,khiến chàng té ngã ra sân ,chàng đưa tay xoa xoa mặt mình ấp úng nói

_Xin lỗi ,xin lỗi Công Tử ta cũng chẳng biết sao ta lại làm như vậy nữa...hay là ta cho ngươi hôn lại nha...,đừng giận ,đừng sợ ta..

Chỉ nghe thêm câu này mặt Ngọc Vân đã bừng bừng ,chàng quay người bỏ đi,mặc kệ những lời xin lỗi nham nhỡ của tên điên phía sau lưng ,hình như cố gắng nén giận,vì không muốn gây thêm chuyện phiền phức trên đường khi mình chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao.Ngọc Vân đi nhanh qua dãy hành lang phòng trọ,bất ngờ chạm phải hai tên khách trọ đã say khướt.

-Ơ..ta xin lỗi.

Ngọc Vân định bỏ đi thì bị một tên nắm tay lại

-Xem kìa cái tên này sao lại có dung mạo như thế chứ....ngươi xem có phải nữ cải nam trang không.?

Ngọc Vân nổi giận kéo tay lại

Tên kia tiếp lời bạn hắn

_Ngươi muốn biết thì lột hết y phục của hắn ra,sẽ biết thôi..ha ha ha...

Hai tên liền kéo y phục của Ngọc Vân,chàng đánh trả,thế nhưng hai tên này cũng không tầm thường chúng đều biết võ công,mà thân pháp hơn hẳn Ngọc Vân.Mấy chốc Ngọc Vân đã bị đánh hạ,còn bị một tên giữ chật hai tay,tên còn lại khoái chí cười ha ha,định xé y phục của chàng.

-Ha! chuyện lạ trên đời này đúng là quá nhiều,dâm tặc thì ta thấy lâu rồi nhưng loạn trí không biết phân biệt nam nữ như các ngươi thì lần đầu tiên ta mới thấy đó.

(Đương nhiên ngoại trừ ta)(^o^)!

-Hừm tên tiểu tử kia đừng lo chuyện bao đồng!

_Ta thích lo chuyện bao đồng đó thì sao,ngươi quản được ta à?

Hai tên kia thả Ngọc Vân ra,liền xông đến đánh Phi Long,nhưng chưa quá năm chiêu đã bị Phi Long đánh bất tỉnh nằm lăn ra đất.

_Thích cởi đồ người khác hả,ta lột sạch các ngươi buộc vào cây cột cho người khác chiêm ngưỡng nè!

Nói xong Phi Long lột sạch bọn chúng trói chặt vào cây cột ở hành lang dãy phòng trọ.

_Xong!

Phi Long phủi phủi tay rồi nhìn sang Ngọc Vân hỏi

_Công Tử có sao không?

Ngọc Vân vẫn chưa quên chuyện khi nãy,chàng bước lui vài bước nói

_Ngươi đừng đến gần ta.

Cùng lúc đó thì Tôn Ngũ và thủ hạ vừa đến

_Công Tử,có chuyện gì vậy?Hắn gây chuyện với Công Tử sao?

_Không có,hắn vừa giúp ta đánh kẻ xấu,mặc kệ hắn!

Tôn Ngũ ghé tai Ngọc Vân nói

-Tứ Hoàng Tử Vương Hỷ cũng đang ở đây chúng ta mau chóng rời đi,để tránh phiền phức.

Ngọc Vân liền theo Tôn Ngũ đi ra ngoài,Phi Long chạy theo sau nói nhăng nói cuội

-Ơ Công Tử đi đâu thế,Công tử tên là gì?nhà Công Tử ở đâu.....này này này...

Theo ra tới quầy tiếp khách của quán trọ Phi Long bị Tôn Ngũ nắm cổ áo..

-Công Tử ta là con nhà phú hộ,không phải là thứ cùn đinh vô danh như ngươi,đừng có mà bám theo quấy rầy Công Tử ta,cút xéo...

Hắn quăng Phi Long qua một bên trúng vào người Ngụy Công Công

_Ối da...ngươi đi đứng mắt mũi để đâu thế hả?

_Ơ ta xin lỗi lão bá,ta cũng bị người khác xô ngã thôi!

Phi Long không chờ Ngụy Công công phản ứng gì,đã chạy ra đường,đuổi theo Ngọc Vân,Ngọc Vân lên ngựa phóng đi mặc kệ Phi Long cố nói vọng theo.

_Công Tử....ta tên là....là....ôi đi mất rồi...người đẹp mà tính cách khó gần quá...xì...ai thèm..ta đây cốc cần làm bạn với hạng phú gia như ngươi...

Đoàn người của Vương Hỷ cũng thu dọn trả phòng,lúc đi ra xe ngựa Vương Hỷ và Phi Long đi lướt qua nhau.

-Là cái tên Công Tử nhà giàu đêm hôm trước ở rừng ....

Phi Long đi thẳng ra hậu viện không mải mai tò mò thêm chuyện gì,còn Vương Hỷ khi nhìn thấy Phi Long cảm giác như đã từng gặp qua chàng ở đâu đó,có chút quen,chút lạ,tâm trạng mơ hồ không thể giải thích.

_Có chuyện gì sao?Mặt của huynh lạ lắm Vương Hỷ.

Lưu Khảm nhận ra điều gì thắc mắc hiện ra trên mặt Vương Hỷ nên hỏi thử

-Tên tiểu tử đó.....à không gì,mau nhanh rời đi...chuyện còn phải làm nhiều lắm..

_Ừm....

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.