Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài thi thứ ba- Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 2641 chữ

Hắn từ giờ trở đi là một người tên Nhan Lam, một người được sinh ra để hoàn thành sứ mệnh, một người sẽ không ngu ngốc tin vào lời nói của người khác.

Hắn không muốn nhớ lại cái khoảnh khắc đó, cái khoảnh khắc vạn tộc Mộ Lan bị diệt, cái khoảnh khác hắn thân bất do kỉ muốn giết hết đám người kia cứu lấy những sinh mạng vô tội nhưng lại không có biện pháp nào cứu lấy, cái khoảnh khắc Thành An Lan phồn hoa nhộn nhịp bỗng chốc biến thành chiến trường, nơi huyết tẩy cả tộc Mộ Lan.

Tất cả những thứ năm đó hắn đều muốn bản thân quên đi, hắn mong mình không được sinh ra trên thế gian này. Như vậy, tộc Mộ Lan cũng không rơi vào bi cảnh như bây giờ.

Nhưng sao Nhan Lam hắn có thể quên được, sao có thể quên.

Sao có thể quên đi lần huyết tẩy năm đó, quên đi máu vạn người vô tội đã nhuốm đỏ An Lan Thành, quên đi vạn vong linh ôm uất hận cùng lệ khí không siêu thoát, nguyền rủa An Lan Thành. Năm đó toàn bộ người trong Thành An Lan lên tới 2000 vạn người, thân tộc của gia tộc Mộ Lan chiếm 500 vạn người trong số đó, còn lại thì đều là người từ khắp mọi nơi trên đại lục Vạn Quang đến.

Nơi đây ban đầu chỉ là một nơi hoang vu không được người đời biết đến nhưng sau đó lại trở thành nơi phồn hoa tấp nập nhất đại lục Vạn Quang. Lúc đó không biết bao nhiêu kẻ không biết điều đến đoạt thành nhưng kết cục của bọn chúng đều giống nhau như đúc, đều bị gia tộc Mộ Lan đánh thừa sống thiếu chết, cuối cùng đành từ bỏ hi vọng đoạt thành.

Sau sự kiện đó, Mộ Lan từ một gia tộc không có tiếng tăm dần dần nổi lên, sau đó khiến người ta kiêng nể, khiếp sợ. Còn bây giờ thì sao, khi nhắc đến gia tộc Mộ Lan thì có mấy người biết. Một gia tộc từng hưng thịnh như thế, vậy mà, cuối cùng lại bị lãng quên.

Nhan Lam hắn từ trước đến nay đều mong muốn bản thân có thể sống một cuộc đời bình thản, không tai ương, không chém giết. Hắn từng mong ước có một gia đình nhỏ cho riêng mình, trong gia đình đó có hắn, có nữ nhân hắn yêu thương, có những hài tử mũm mĩm đáng yêu gọi hắn một tiếng " cha", như vậy thì tốt biết bao, hắn sẽ không phải lo nghĩ chuyện gì nữa, tận hưởng vui vẻ của cuộc đời. Nhưng người tính không bằng trời tính, nữ nhân mà hắn yêu thương mặc phụ mẫu can ngăn lại là kẻ khiến hắn hận đến xương tuỷ.

Ha ha, tình yêu có thật ư, hay là chỉ lợi dụng đối phương để hoàn thành ý muốn rồi bỏ rơi khi kẻ đó đã hết giá trị lợi dụng?

Hắn cho dù làm ma cũng không quên những thứ mà những kẻ đó đã mang lại cho hắn. Hắn sẽ để cho bọn chúng thấy hối hận, hối hận về những chuyện năm xưa, kẻ đã từng khiến hắn và Mộ Lan gia tộc đi đến bước đường ngày hôm nay đều đáng chết. Hắn đã từng là một người không mưu tính việc gì cho mình, chỉ mong có cuộc đời bình an, vậy mà, đến cuối cùng bọn chúng vẫn muốn hắn chết, không những thế còn lạm sát người vô tội. Nếu đã tuyệt đường sống của hắn thù cũng đừng mong được sống yên thân.

Nhan Lam bốc thăm xong bình thản trở lại vị trí của mình, người chốc lát sẽ giao đấu với hắn tên Thương Ẩn, người thừa kế gia tộc Thương gia, gia tộc này rất có tiếng tăm trên đại lục Vạn Quang.

Thương gia không phải gia tộc duy nhất có chức nghiệp chính là Luyện dược sư, nhưng lại là nơi nổi tiếng cũng như hút khách hàng nhất đại lục Vạn Quang. Cùng là một loại đan dược được luyện ra nhưng đan dược do Hoa Lãm Quán của Thương gia luyện ra lại có hiệu quả cao hơn, bề ngoài tinh xảo hơn nên được nhiều người biết đến. Nhưng không vì thế mà đan dược của Hoa Lãm Quán rẻ hơn, đừng nhiều người chọn mua đan dược ở đây vì nó rẻ hơn chỗ khác, điều đó là vô cùng sai lầm. Mỗi viên đạ dược ở đây tuy luyện ra không nhiều nhưng giá trị thì khỏi nói, có khi hiệu quả còn tăng gấp 2 lần so với những đan dược ở chỗ khác.

Bởi vậy mà giá trị của chúng cũng như diều gặp gió mà tăng cao đến chóng mặt. Giá trị con người của Thương gia cũng tăng theo, cho dù người ở đây không thể tu luyện cũng sẽ không bị coi là phế vật, nhưng được cái này thì mất cái kia, người của Thương gia ai không thể luyện đan thì còn là nỗi sỉ nhục lớn hơn cả không thể tu luyện.

Ngươi thử nghĩ xem, là một gia tộc luyện đan mà lại không thể luyện đan thì sống để làm gì, đây không phải. Nhục nhã thì là cái gì.

Nhưng Thương Ẩn thì lại khác, hắn không chỉ luyện đan tinh xảo vô cùng mà còn là một Kiếm sư Tam giai Trung kì. Hắn được người trong giang hồ, nhất là những người bằng tuổi hắn vô cùng kính nể.

Sao mà không ngưỡng mộ được chứ, hắn mới 18 tuổi thôi đó, là 18 tuổi thôi đó. Mới 18 tuổi mà đã đạt được Tam giai , đây không phải là tốc độ của con người nên có a, bọn họ bây giờ nhị giai sơ kì còn chưa đạt được nữa là.

Ở đây có nhiều người ngưỡng mộ cùng đó kị với Thương Ẩn nhưng khi biết Thương Ẩn là đối thủ của hắn thì mhoong hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm như đã trút đi được một gánh nặng lớn.

Tại sao lại thở phào ư? Không thở phào thì nên có cảm giác gì bây giờ? Trả lẽ lại phải tiếc nuối vì kẻ đen đủi phải đấu với tên trâu bò đến biến thái Thương Ẩn đó không phải là họ.

Họ nhổ a, phải biết tên Thương Ẩn kia trâu bò đến mức nào, Tam giai Trung kì là cấp bậc mà một người mới 18 tuổi có thể đạt được ư? Bọn họ nên xem hắn là được thiên đạo chiếu cố hay nên xem hắn quá trâu bò đây?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hôm nay bọn họ thật may mắn, may mắn vì không phải đấu với tên trâu bò này. Phải biết là trên đại lục Vạn Quang này chưa từng có trên 100 người có thiên phú như hắn. Bọn họ thật muốn khóc thay cho người tên Nhan Lam kia mà, bọn họ chưa từng nghe tin gì về người này hay đúng hơn là trên đại lục này chưa bao giờ thấy người nào tên Nhan Lam. Chả cần nghĩ cung biết kết cục của hắn rồi, chậc chậc, thê thảm biết chừng nào, thật sự thương tâm a, một bông hoa chưa kịp nở đã sớm lụi tàn.

Nhan Lam đảo mắt nhìn người chốc nữa sẽ đấu với mình. Đối với hắn Thương Ẩn chính là một đối thủ đáng để ghi tâm, không nên coi thường. Người đời có câu " biết người ra trăm trận trăm thắng"

Lần này đấu theo hình thức rất đơn giản. Chỉ cần có người rơi xuống võ đài trước tức người còn lại đã chiến thắng. Khi thi đấu ắt phải gặp rủi ro như bị thương, tàn phế hay nguy hiểm hơn chính là mất mạng nên ai ai cũng đều phải kí đơn Tuỳ Thân, cũng giống như tên nó, ai đã kí đơn này thì cho dù bị mât mạng trong khi thi đấu cũng không liên quan gì đến Thần Quyết Tông.

Hai người đầu tiên lên thi đấu chính là hai nữ tử trong đội ngũ 7 người mà Nhan Lam gặp khi còn đang ở Sát Môn. Không biết là do cố tính hay vô tình mà hai người này bốc trúng một số, nên đương nhiên là phải đấu với nhau rồi. Có những người lợi dụng việc công để trả thù riêng, lại với tính cách của Vân Tịch Tịch thù đương nhiên thuộc loại người đó.

Trên đại lục này không ai là không biết đến Vân gia, gia tộc đệ nhất về Pháp khí sư. Vân gia là nơi ra đời của vô số pháp khí cao cấp, mỗi lần một pháp khí ra đời là mở đầu một cuộc tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán chỉ để dành được pháp bảo đó. Cho dù là kẻ không tu luyện cũng muốn có được nó, phải biêt là những pháp bảo đó là thứ không phải ai cũng có thể có được, tiền chưa chắc đã mua được tất cả. Một người sở hữu một pháp khí do Trân Kì Quán làm ra cho dù có thân phận không cao cũng đã được vô số người đố kị cung ngưỡng mộ.

Lúc trước có một thương nhân nắm giữ được một pháp khí cao cấp do Trân Kì Quán làm ra, nhưng không lâu sau đó thì cả nhà 4 người gồm hắn cùng nương tử và hai con nhỏ bị giết không sót một người nào. Sau đó có rất nhiều người đến tìm pháp khí nhưng đều không thấy.

Ngay sau đó trên đại lục truyền ra vô số lời đồn về sự diệt vong cùng pháp khí bị mất tích của thương nhân đó. Lời đồn được thấy nhiều nhất chính là, có kẻ đến lấy cắp pháp khí nhưng lại bị gia đình thương nhân kia phát hiện nên đã dứt khoát giết người diệt khẩu. Từ đó có thể thấy sức hút của pháp khí của Trân Kì Quán là vô cùng cao, gọi là vạn người mê cũng không sai.

Và người của Vân gia cũng được chú ý rất nhiều, đương nhiêm trong Vân gia nổi tiếng nhất là Vân Tịch Tịch- trân bảo trên tay Vân gia chủ Vân Thẩm.

Thanh Ly đi đến võ đài, dừng lại trước mặt Vân Tịch Tịch đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt có chút chán ghét đã cố kìm nén nói:

" Mong ngươi thi đấu cho minh bạch, ta không rảnh để chơi với ngươi". Thanh Ly nàng thật sự rất mệt mỏi rồi, sao nàng cái gì cũng phải nhường nàng ta cơ chứ. Nếu không phải vì nàng ta có gia tộc chống lưng nàng sớm sẽ thay trời hành đạo chỉnh chết nàng ta rồi. Đâu để nàng ta kiêu ngạo hống hách gây khó dễ nàng khắp nơi như vậy. Tưởng Thanh Ly nàng không đánh lại thì nàng ta giỏi chắc, hôm nay nàng sẽ cho nàng ta xấu mặt đến chết mới thôi, để xem nàng ta da mặt dầy đến đâu.

Vân Tịch Tịch nghe lời Thanh Ly vừa nói xong liền kiêu ngạo khi hống hách nói:

" Ai thèm chơi với ngươi chứ, bản tiểu thư đây không có rảnh nha, thời gian của ta đang giá lắm, chơi với ngươi ngươi có trả nổi không a". Hai người đôi co đấu khẩu cho đến khi tiếng kèn báo hiệu bắt đầu mới dừng lại. Cả hai thân ảnh một xanh lam một hồng y lao vào chiến đấu.

Pháp khí của Thanh Ly nhìn qua chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường nhưng người nào am hiểu về kiếm pháp đều có thể biết đây là một thanh kiếm không bình thường. Từng chiêu Thanh Ly vung ra đều đơn giản mà nhanh nhẹn linh hoạt, đa số đều là phòng thủ.

Pháp khí của Vân Tịch Tịch thì lại hoàn toàn khác Thanh Ly, đây là một roi da đỏ rực, trên thân toàn gai nhọn.

Nếu ai nhin thấy Vân Tịch Tịch lần đầu tiên thì còn kinh ngạc. Nhưng những người đang ở đây thì sao, đối bới họ đây là việc quá sức bình thường. Nếu bây giờ bọn họ mà thấy Vân Tịch Tịch dùng thiết kiếm hay bội kiếm gì gì đó mới là không bình thường.

Vân Tịch Tịch là loại nữ nhân gì chứ? Loại nữ nhân chanh chua, tuỳ hứng, kiêu ngạo như nàng ta thì chỉ thích hợp với loại pháp khí đó mà thôi.

Vân Tịch Tịch chiêu nào ra đều đầy sát ý cùng nguy hiểm, nhưng mỗi chiêu lại có rất nhiều nhược điểm. Người ngoài nhìn vào thì điều nhìn thấy duy nhất chính là sự chết chóc vô hạn nhưng chỉ có người đấu với nàng ta mới cảm nhận được, mỗi chiêu nàng ta ra hoàn toàn là đánh bừa, dùng tốc độ ra chiêu thần tốc để che mắt người đời mà thôi. Hoàn toàn chả phải thứ võ công cao siêu gì.

Mà những thứ không phai võ công thường rất dễ bị hoá giải, lại tốn sức rất nhiều nên chẳng bao lâu Vân Tịch Tịch bị Thanh Ly cho một chiêu bay ra khổ võ đài. Nhưng bay đến chính là chỗ Nhan Lam đang ngồi.

Nhan Lam từ nãy đến giờ vẫn không để tâm đến diễn biến trận đấu, tư tưởng vẫn một mực suy nghĩ về cách khống chế sát niệm trong thân thể mình từ lần giết chết linh thú đó thì đột nhiên cảm giác một lực lượng gì đó bay vè phía mình, quay sang nhìn thì thấy là một nữ tử thì chán ghét muốn tránh đi nhưng nghĩ một điều gì đó trong chốc lát lại dang tay ra đỡ Vân Tịch Tịch.

Vân Tịch Tịch đang nghĩ mình sẽ tiếp đất một cách thê thảm thì cảm thấy mình hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì, ngược lại còn cảm giác được nơi đó hơi ấm áp, lại có hương thơm thanh khiết. Vân Tịch Tịch từ từ mở mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là nam tử với khuôn mặt yêu mị vô cùng. Thật đẹp, Vân Tịch Tịch nàng sống cho đến bây giờ cung chưa từng nhìn thấy ai có khuôn mặt cùng phong thái đẹp đẽ đến như vậy. Đang suy nghi vẩn vơ thì vòng tay ôm mình bỗng nhiên buông ra, nàng ta như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, rơi nịch cái xuống đất. Nam nhân kia thì quay đầu bỏ đi, tà áo phiêu diêu tựa như tiên nhân.

Vân Tịch Tịch dần dần hồi phục tinh thần, cảm thấy bản thân như bị xúc phạm. Hừ, hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt ư, tiếp cận bản tiểu thư rồi đá bản tiểu thư đi, ngươi coi ta là gì hả, ta còn lâu mới buông tha ngươi, chỉnh chết ngươi, ta phải chỉnh chết ngươi. Vân Tịch Tịch nhanh chóng khôi phục lại vẻ bá đạo kiêu ngạo đuổi theo Nhan Lam.

P/s: Cầu tlt, lt, kp~~~. Nếu thấy hay thì cho mình một like nhé~. Còn nếu có ý kiến gì thì cứ bình luận nhé, mình luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của mọi người. Cảm ơn mọi người đã ghé qua~~~ thank mọi người nhiều~~~

Bạn đang đọc Huyết Hận Ma Vương sáng tác bởi Atlantis
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Atlantis
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.