Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngạnh cứng Dưỡng Thai Cảnh! Trốn thoát!

Tiểu thuyết gốc · 1823 chữ

- Mặc huynh, phía sau có người đuổi! Ta đã bảo là không nên làm ngay từ đầu mà..

Cưu Mộc phía sau khóc không thành tiếng, mồm miệng luôn than trách quấy rầy khi bị Nhâm Huyền xách gáy áo chạy thục mạng.

Không thân pháp, không đạo thuật hay võ kỹ, Nhâm Huyền dùng sức của chính hắn mà chạy đua với thị vệ Dưỡng Thai Cảnh, tốc độ hiển nhiên là không quá nhanh so với cường giả chênh lệch một đại cảnh giới.

Càng chạy vào sâu bên trong di tích, Nhâm Huyền lại càng phát hiện lượng người tìm kiếm cơ duyên ngày một ít ỏi đi lại trên hành lang.

Có hằng hà vô số các căn phòng, cửa vào khác nhau, nhưng không ai dám chắc bên trong sẽ có thứ gì bởi sau môn quan đều bị một màu đen của bóng đêm che phủ.

Nhâm Huyền đánh lái quăng Cưu Mộc về phía trước, bản thân ngưng lại đối diện với thị vệ Dưỡng Thai Cảnh nói:

- Ta không muốn có người theo đuổi kiểu này đâu.

Thị vệ Dưỡng Thai Cảnh mười phần bất ngờ, thay vào đó trong giọng nói lại mang theo một vẻ mừng rỡ:

- Sâu kiến, rốt cuộc cũng chịu từ bỏ rồi?

Cứ đuổi mãi cũng không phải là ý hay, hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian chỉ để bắt hai con sâu bọ.

- Từ bỏ? Ừ, ta từ bỏ việc trốn chạy.

Hơi thở của Nhâm Huyền chợt ngưng đọng lại, khí thế xung quanh cũng thay đổi rõ rệt trở nên sắc bén và hung mãnh.

Nhâm Huyền đã bước vào tư thế chiến đấu, lần đầu đối chiến cường giả chênh cấp làm cảm giác Nhâm Huyền trái lại không những không sợ mà còn hưng phấn cực độ.

Cơ hội rèn giũa trau dồi kinh nghiệm không phải lúc nào cũng tồn tại.

Thị vệ hiểu rõ không nói hai lời, trực tiếp đánh tới người Nhâm Huyền, cánh tay thị vệ bao bọc lấy linh khí thanh thuần xung quanh bắt về phía Nhâm Huyền hòng một phát bóp chết.

Nhâm Huyền không tránh né, trực tiếp vung tay ngạnh cứng trực diện với một đòn của cường giả trên cấp.

Hai vật cứng giao nhau, tạo ra làn gió thổi vù khắp xung quanh nơi cả hai đang tiếp xúc.

Rắc..

Nhâm Huyền chau mày lui lại, giương đôi mắt với vẻ mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm thị vệ.

Quả nhiên vẫn không được sao?

- Ngu ngốc, khác biệt cảnh giới không phải là thứ ngươi có thể tùy tiện phá vỡ.

Thị vệ mảy may chẳng tốn bất kì công sức nào đỡ lấy, vẻ mặt trêu tức nhìn Nhâm Huyền dè bỉu.

Nhưng nội tâm lại hơi động, từ bao giờ mà Luyện Khí Kì tu tiên giả lại có thể đọ cứng với Dưỡng Thai Kỳ thế này?

Kết quả thị vệ nghĩ tới dĩ nhiên là sau đòn này Nhâm Huyền chắc chắn sẽ bị hắn chấn bay gãy toàn bộ xương cốt.

Dưỡng Thai và Luyện Khí cách nhau chỉ một bước đường, nhưng lại khác biệt như thể trời và đất.

Đến cấp bậc Dưỡng Thai đã có thể xem như tu "tiên" thật sự, hô phong hoán vũ cũng là kiện chuyện khả thi. Lại nói Luyện Khí Kỳ không khác gì tu luyện võ thuật, làm nền tảng để phàm nhân thuế biến lột xác thành tiên nhân.

Tiên phàm cách biệt, mãi mãi không cách nào đọ lại được.

Trường hợp của Thiên Kiếm và Diệc Phi lại là một phương diện khác, người ta được trọng yếu bồi dưỡng, thiên tư thể chất siêu việt gấp người khác không chỉ nghìn lần, đã đặt sẵn bước đệm tiến lên vị trí tiên giả thuận lợi.

Còn kẻ trước mắt chỉ đơn giản là tín đồ của một giáo hội cuồng tín có thể gặp bất kì nơi đâu, hay là nói kỳ thực kẻ này cũng là một phương thiên tài?

Có cần phải đắc tội với Minh Dạ Thần Giáo hay không?

Thị vệ mau chóng lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ, ta chính là làm theo lệnh của thiếu gia, hậu quả thế nào đã có Thiên Hạ Kiếm Trang chống lưng.

Thông suốt suy nghĩ, thị vệ không tiếc một câu khen thưởng đối với Nhâm Huyền:

- Ngươi nếu không đối địch với Thiên Hạ Kiếm Trang, tương lai chắc chắn sẽ có thể phát quang dương đại một phương.

Nhưng Nhâm Huyền chẳng thèm đoái hoài gì tới hắn, ngoái về sau nhìn Cưu Mộc đang cười hề hề hỏi:

- Xong chưa?

Cưu Mộc gật gật, xoè bàn tay của hắn để lộ ra chiếc nhẫn nằm nguyên vẹn trong lòng bàn tay.

Thị vệ cảm giác được bất thường, vội vàng kiểm kê lại hành trang trong người, gương mặt sau đó hiện rõ vẻ khó coi.

- Vậy mà lại là các ngươi!

Màn tiếp theo để thị vệ triệt để há hốc mồm, suy nghĩ có chút không theo kịp.

Chỉ thấy Nhâm Huyền chạy về phía Cưu Mộc chộp lấy nhẫn trữ vật, sau đó chợt tàn nhẫn đánh gãy cả hai tay Cưu Mộc trong nháy mắt.

Nhất thời làm Cưu Mộc không hiểu chuyện gì liền nằm lăn ra giẫy giụa đau đớn.

- AAAAA!! Mặc.. ngươi làm cái gì!?

Cưu Mộc run rẩy không tin nhìn chằm chằm hướng Nhâm Huyền chất vấn, hai tay đã gãy, hắn xem như không có sức hoàn thủ trong di tích.

- Nực cười, ta biết thừa ngươi là hàng giả.

Nhâm Huyền không nhanh không chậm xách người Cưu Mộc lên, phía sau thị vệ đã bắt đầu nghiêm túc rống lên bắn người về hướng cả hai.

- Biết ngươi sai ở đâu không? Sai ở chỗ biết quá nhiều, sai ở chỗ.. nghe theo kế hoạch ngu ngốc của ta, vốn đặt riêng cho ngươi chứ không phải Thiên Kiếm và Diệc Phi.

- Giả dối là không tốt, ta đã cảnh cáo ngươi. Lần sau có giả dạng thì nên giả dạng thân phận mà ngươi biết luật một chút.

- Ngu xuẩn.

Nhâm Huyền tiện miệng giễu cợt làm mặt mo Cưu Mộc đỏ bừng nhăn nhó vì căm phẫn.

- Mặc, con mẹ ngươi! Lão tử giết ngươi!!!

Cưu Mộc nghĩ đến hàng trăm tình huống khác nhau, cũng không ngờ rằng bản thân bị tàn nhẫn bóc trần tại đây không thương tiếc.

Nhất là ngay khi cả hai vừa đạt thành hiệp nghị!

Cưu Mộc chớp thời vào di tích trước cùng một tín đồ, thẳng tay dùng thực lực nghiền nát tín đồ phàm nhân, quan sát chung quanh, lại thấy thân cô thế cô, đành dựa vào cái mác Minh Dạ Thần Giáo để tiện di chuyển.

Chỉ là ngàn lần cũng không ngờ vận rủi của hắn cao ngất ngưỡng!

Vụt.

Thân người Cưu Mộc bị ném ngược lại đập về phía thị vệ, thị vệ theo bản năng vung tay đỡ lấy hất văng Cưu Mộc sang một bên.

- Thị vệ huynh đệ, tên đó cướp, ta không liên quan.

Dứt câu, Nhâm Huyền thản nhiên nở nụ cười tà chui sâu vào trong bóng tối, ẩn mình vào một trong vô số các cánh cửa đen tuyền không thấy lối.

Khí tức vì đó cũng dập tắt mất tăm, sự tồn tại của Nhâm Huyền như đã hoàn toàn bị xoá sổ khỏi di tích.

- Chết tiệt!! Chết tiệt!! Mặc! Minh Dạ Thần Giáo!!!

Cưu Mộc phía sau rống giận gào thét, thị vệ cạnh bên nhìn cũng thấy tiếc thương nhưng vẫn không tiếc rẻ ban cho Cưu Mộc vài đấm.

- Câm miệng, chuẩn bị đối mặt với cơn giận của Thiên Kiếm thiếu gia đi.

Thị vệ lột chiếc mũ che mặt của Cưu Mộc ra, bên trong là khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đầy tia máu ương ngạnh nhìn thị vệ, mái tóc màu bạch kim dấy lên sự bắt mắt tâm điểm.

- Ồ? Là người của Ngân Long tộc?

- Mặt ngươi có chút quen thuộc, mặc kệ, cứ đem về cho thiếu gia.

Phút chốc thị vệ có phần bất ngờ, tay nắm tóc Cưu Mộc kéo lê dài trên thông đạo đi về lối của "Binh Khí Các", trở lại với thân chủ của riêng hắn.

Một người một thân bất tỉnh lê lết đường dài trên hành lang gây ra động tĩnh không nhỏ, làm người đi đường phải ngưng lại cắn dưa quan sát bàn luận.

- Tràng diện cũng đủ lớn..

- Đáng thương tiểu tử tóc bạc, con nhà ai lại đi quấy phá lung tung thế không biết.

...............

Bên phía Nhâm Huyền đồng dạng cũng không được thoải mái, mục đích đạt được đồng thời làm cho hắn rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan phải chạy vào môn quan để trốn thoát.

- Toàn lực của ta.. lại không bằng thị vệ tùy tiện đánh tới? Cách biệt vẫn là quá lớn.

Cẳng tay có phần đau nhức làm Nhâm Huyền xúyt xoa than thở.

Hắn muốn kiểm chứng thực lực của mình liệu có ngang cơ khác biệt với những thiên tài đồng lứa khác hay không.

Thực tế chứng minh, hắn chẳng khác gì vài mống tép riu có thể tùy tiện bắt gặp bất cứ nơi đâu cả, điểm đặc biệt tương tự như kiếm trận và tài năng kiếm pháp, Nhâm Huyền đều chẳng có cái nào.

- Ta nếu có một loại tài năng, hẳn là lừa mình dối người đi.

Tự giễu một câu, hắn lại nghĩ về khả năng Thần Thủ của Cưu Mộc, trong lòng không khỏi nháy lên một tia đố kỵ.

Năng lực đó nếu nằm trong tay hắn, chắc chắn Minh Dạ Thần Giáo lúc đó sẽ bị Nhâm Huyền bào mòn hao cạn tài nguyên.

Kế hoạch phản kích Cưu Mộc cũng đã được lên sẵn ngay từ khi giao dịch đạt thành, chỉ là nhờ vào manh mối theo thời gian mà Nhâm Huyền lại có cách đối phó khác biệt trong nhiều tình huống khác nhau.

May mắn Cưu Mộc ngu ngốc để lộ sơ hở ngay khoảnh khắc kế hoạch Nhâm Huyền được đặt ra, rằng chỉ có tín đồ của Minh Dạ Thần Giáo mới hiểu rõ bộ luật không được để lộ mặt, nên kế hoạch ngu xuẩn nhất đối với tín đồ khác, vào tai tín đồ giả mạo lại trở thành một kế hoạch sắc sảo.

- Mỗi lần hắn xuất thủ đều sẽ đưa tay ra một điểm chờ đợi, hẳn đấy là cách nó hoạt động.

- Mà giữ trộm bên người, ta không an tâm chút nào. Nếu như trong phút cuối, hắn vô thanh vô tức cướp đoạt mọi thứ từ ta thì sao?

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.