Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng chàng rong ruổi-Cam Lương hướng(2)

3269 chữ

Hai người cùng ngạc nhiên quay đâu lại nhìn, thấy một đám mây đỏ đang cuồn cuộn cát bụi phi tới, hình như còn nhanh hơn con lừa Hắc Toàn Phong của Thượng Quan Phụng cưỡi là khác.

Mộ Quang vừa kêu được một tiếng “ủa” đám mây đỏ ấy đã phi qua cạnh hai người và tiến về phía trước hơn mười trượng rồi.

Lúc ấy hai người mới trông thấy rõ, một mỹ phụ tuổi trung niên mặc quần áo toàn đỏ và cưỡi con ngựa đỏ như lửa, nên hai người mới trông thấy người ngựa đó như một đám mây đỏ vậy.

Mộ Quang định đuổi theo, nhưng lại chần chừ, chỉ thoáng cái mỹ phụ trung niên với ngựa như đám mây đỏ đã phi đi thực xa và đã sắp mất dạng đến nơi rồi.

Gia Cát Lang thấy thái độ của Mộ Quang hơi khác vội hỏi :

- Nghiêm huynh quen biết người đàn bà ấy hay sao?

Bỗng lộ vẻ đau đớn và rầu rĩ, Mộ Quang đáp :

- Đệ không biết người đó là ai? Nhưng chỉ nhận ra được con ngựa của nàng ta cưỡi thôi.

Gia Cát Lang khen ngợi :

- Con ngựa ấy còn phóng nhanh hơn con lừa của Thượng Quan Phụng nhiều, không hiểu lai lịch của nó như thế nào?

Mộ Quang đã ứa nước mắt ra, với giọng rầu rĩ đáp :

- Con ngựa này tên là Thiên Lý Hỏa Vân Câu, là ngựa của Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa vẫn cưỡi.

Gia Cát Lang nghe nói ngạc nhiên hỏi tiếp :

- Con ngựa ấy đã là ngựa của Hứa Linh Sa tại sao lại lọt vào tay của tên ma đầu này?

Mộ Quang chớp mắt mấy cái, rồi hỏi lại Gia Cát Lang rằng :

- Gia Cát huynh có biết người đàn bà xinh đẹp mặc áo đỏ cưỡi trên mình con ngựa đó là ai không?

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Y thị là Cưu Bàn công chúa Hách Liên Anh, người trong nhóm Thế Ngoại bát hung đấy!

Mộ Quang hỏi tiếp :

- Căn cứ vào ngoại hiệu của y thị là Cưu Bàn công chúa, vậy hai chứ Cưu Bàn đó, Hách Liên Anh phải là người đàn bà vừa già, vừa xấu, sao lại là một mỹ phụ trung niên và còn được gọi là Công chúa?

Gia Cát Lang cười ha hả đáp :

- Biệt hiệu của y thị cũng tương tự như biệt hiệu của Lệnh Hồ Sở Sở cô nương vậy, có thể nói là lòng trời lở đất được.

Mộ Quang lại hỏi tiếp :

- Gia Cát huynh nói như thế là có ý nghĩa gì?

Xếch ngược đôi lông mày thanh tú lên. Gia Cát Lang đã không trả lời Mộ Quang thì chớ, trái lại chàng ta còn hỏi ngược lại rằng :

- Tại sao Lệnh Hồ cô nương lại có biệt hiệu là Xà Khiết mỹ nhân như thế?

Mộ Quang vội đáp :

- Theo lời giải thích của cô ta, thì khi ở quanh ác ma, cô ta là như rắn rết, khi ở cạnh quân tử, thì cô ta là một mỹ nhân.

Gia Cát Lang vừa gật đầu vừa nói tiếp :

- Căn cứ vào lý luận ấy. ta có thể tìm ra được hai câu kết luận. Đệ cho Hách Liên Anh là lòng như Cưu Bàn, mặt như Công chúa!

Mộ Quang có vẻ chịu phục, liền nhìn Gia Cát Lang mà khen ngợi rằng :

- Gia Cát huynh quả là người thông minh tuyệt thế.

Gia Cát Lang vội xua tay, khiêm tốn cảm tạ rằng :

- Đó chỉ là ngẫu nhiên nghĩ ra đấy thôi, chứ đệ làm gì được thông minh tuyệt thế như Nghiêm huynh vừa khen ngợi.

Nói tới đó, chàng lại trợn mắt sáng quắc lên gật đầu mỉm cười nói tiếp :

- Nhóm Thế Ngoại bát hung chỉ có ba nữ ma là khó đối phó nhất, mà trong ba nữ ma ấy, bây giờ đã có hai người tới đây rồi. Hai người đó là Thiết Tâm Vương Mẫu Thượng Quan Phụng với Cưu Bàn công chúa Hách Liên Anh. Như vậy phía đằng trước chúng ta, thế nào cũng có nhiều trò vui vẻ diễn ra cho chúng ta đến xem.

Mộ Quang cười khẩy đỡ lời :

- Thảo nào đối phương để lại câu: “Đi về phía trăm dặm là Quỷ Môn Quan”

ở trong vách núi như thế.

Gia Cát Lang lắc đầu, mỉm cười nói tiếp :

- Dù chúng có Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh hai người liên tay vẫn chưa xứng với câu “Quỷ Môn Quan”. Trừ phi cả U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai cũng tới nốt.

Mộ Quảng mỉm cười hỏi :

- Gia Cát huynh đã gặp U Minh Quỷ Nữ bao giờ chưa?

Gia Cát Lang lắc đầu đáp :

- Chưa, nhưng đệ nghe người ta nói nhóm Thế Ngoại bát hung, U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai là người g võ công cao siêu nhất, tính nết điêu ngoa và thủ đoạn độc ác nhất. Một mình y thị có thể địch nổi bảy người kia.

Mộ Quang nghe thấy Gia Cát Lang nói như vậy, cảm thấy rất hào hứng và vội đỡ lời :

- Âm Tố Mai đã khét tiếng là lợi hại như vậy, nếu có dịp may nào đệ cũng muốn gặp y thị một phen.

Gia Cát Lang không đợi chàng nói dứt, vội xua tay vừa cười vừa ngắt lời :

- Xin Nghiêm huynh đừng gặp y thị.

Mộ Quang tưởng Gia Cát Lang khinh thường mình, liền trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, đang định cãi lại thì Gia Cát Lang vội nói tiếp :

- Không phải tiểu đệ khinh thường Nghiêm huynh đâu, chỉ vì huynh đẹp trai quá, trong tục thế này ít có người sánh bằng, mà U Minh Quỷ Nữ lại là một ngươi đàn bà tuyệt sắc, nhớ y thị trông thấy Nghiêm huynh đã chung tình và yêu mến ngay cũng như Lệnh Hồ Sở Sở yêu mến huynh vậy, thì lúc ấy Nghiêm huynh thế nào cũng bị mê hoặc ở trong trận phấn son mà giảm mất hào khí tức thì.

Mộ Quang cười khẩy đáp :

- Mộ Quang này không phải là một kẻ hiếu sắc, trừ phi vì Lệnh Hồ cô nương hành vi chính đại, không có tính nết Xà Khiết và đối với tiểu đệ quả thật nhất tâm yêu mến, thì may ra đệ mới không phụ tình ý ấy của nàng ta. Còn U Minh Quỷ Nữ dù có đẹp đến khuynh nước khuynh thành và lõa lồ ngay ở trước mặt tiểu đệ cũng không khi nào động lòng cả.

Thấy chàng nói như vậy, Gia Cát Lang vừa cười vừa cải chính lại :

- Nghiêm huynh đừng có nói cứng như thế vội. Nếu U Minh Quỷ Nữ mà ra tay đấu với huynh thì còn dễ đối xử, chỉ sợ nàng ta giăng cái lưới tình, sử dụng chính sách nhu mì thì chưa chắc huynh đã thoát khỏi được, vì người ta khó xử nhất là vấn đề phụ lòng mỹ nhân...

Vội xua tay ngắt lời Gia Cát Lang, Mộ Quang thở dài một tiếng và đỡ lời :

- Nam Nhạc song xu đã chết, người có thể khiến Nghiêm mỗ tôi cảm động vì ơn người đẹp thì ngoài Lệnh Hồ cô nương ra không còn người thứ hai. Như vậy đệ còn hãi sợ gì lưới tình với thủ đoạn nhu mì của U Minh Quỷ Nữ nữa?

Nói tới đó, chàng nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Lang cười nói tiếp :

- Gia Cát huynh đừng có nói rỡn tiểu đệ như thế nữa. Huynh nên biết nhân phẩm và tài ba của huynh còn hơn gấp mười đệ, nên U Minh Quỷ Nữ nếu có lòng yêu thì nên yêu huynh trước chứ có khi nào y thị lại yêu tới tiểu đệ?

- Đệ chỉ là một kẻ tốt mã rẻ cùi, có khi nào Âm Tố Mai lại yêu một người như đệ?

Mộ Quang vừa cười vừa nói :

- Gia Cát huynh, huynh tốt đủ mọi điều, riêng có một điểm quá khiêm tốn là hơi xấu một chút thôi. Không phải đệ nói ngoa đâu, cứ xem huynh võ nghệ cao cường, lại có thần lực và khinh công tuyệt đỉnh như thế. Ngoài ra huynh còn là người bác học đa tài, mặt mũi anh tuấn phong lưu, bất cứ điểm nào huynh cũng hơn đệ. Sao. huynh lại tự nhận là người tốt mã rẻ cùi như thế? Huynh phải người tốt mã đẹp cùi mới đúng...

Nói tới đó, Mộ Quang uống một hớp rượu, thủng thẳng đi về phía trước, Gia Cát Lang rảo bước đi theo.

Hai người vừa đi vừa chuyện trò, không bao lâu đã đi được bảy tám mươi dặm đường, Gia Cát Lang chỉ bốn chung quanh mà nói với Mộ Quang rằng :

- Nghiêm huynh, có lẽ chúng ta đã đến chỗ mà Thượng Quan Phụng gọi là Quỷ Môn Quan rồi đấy.

Mộ Quang đáp :

- Nếu gặp Thương Quan Phụng với Hách Liên Anh, chúng ta mỗi người lựa chọn một người để đối địch. Chẳng hay Gia Cát huynh có tán thành không?

Gia Cát Lang gật đầu và nói :

- Cây gậy Hàn Thiết Vương Mẫu của Thượng Quan Phụng vừa nặng, vừa bá dạo, nhưng đệ nhờ có thần lực và khinh công cũng có thể tin tưởng hơn được kẻ địch, vậy để đệ đối phó với y thị cho.

Mộ Quang gật đầu tiếp :

- Gia Cát huynh đấu với Thượng Quan Phụng, đệ đấu với Hách Liên Anh, xếp đặt như vậy rất phải, vì đệ còn đang muốn dò hỏi Hách Liên Anh xem con Thiên Lý Hỏa Vân Câu y thị đã cướp được của ai?

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói :

- Tiểu đệ biết Nghiêm huynh đã học được bảy thành chân truyền của Lãnh Trúc tiên sinh rồi, công lực của huynh có thể nói là người số một số hai của nhóm trẻ tuổi ở trong võ lâm đường thời...

Không đợi cho Gia Cát Lang nói dứt, Mộ Quang bỗng lộ vẻ ngạc nhiên hỏi :

- Sao bỗng dưng Gia Cát huynh lại đem tiểu đệ ra mà chế giễu như thế?

Gia Cát Lang lắc đầu, vừa cười vừa đáp :

- Không phải là đệ nói bông Nghiêm huynh đâu. Với công lực của huynh hiện thời mà đấu với Hách Liên Anh, dù không thắng nổi đối phương, nhưng huynh cũng không thể nào bại được. Riêng có một điểm này huynh phải đặc biệt chú ý, là ngón tay trỏ bên trái với cái túi da beo đeo ở ngang lưng bên phải của y thị, là huynh phải cẩn thận đề phòng mới được.

Mộ Quang vội hỏi :

- Gia Cát huynh đã có lòng chỉ điểm cho như vậy, xin huynh nên chỉ điểm tường tận thêm một chút thì hơn.

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói :

- Tiểu đệ nghe người ta nói, ngón tay ở bên tay trái của Hách Liên Anh có nuôi một cái móng tay rất bén nhọn dài chừng ba tấc và tẩm một chất độc rất lợi hại, hễ người nào bị y thị cào phải là người đó phải nghe theo y thị ngay. Khi nào không sử dụng tới, y thị có thể cuốn móng tay ấy lại, dắt vào đầu ngón tay, nên mới thoáng trông, không ai biết ngón tay của y thị lại có một cái móng lợi hại đến như thế. Ngoài ra, cái móng tay ấy của y thị còn có thể xuyên thủng được sắt đá, cho nên y thị mới đặt cho cái móng tay ấy một cái tên là La Sát Đoạt Hồn Đao.

Vậy huynh phải cẩn thận đề phòng mới được.

Nghe thấy Gia Cát Lang nói như vậy, Mộ Quang giật mình kinh hãi thầm đỡ lời :

- Nếu Gia Cát huynh không nói cho đệ biết, thì có lẽ đệ khó mà thoát khỏi móng tay độc ác của y thị.

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói tiếp :

- Còn cái túi da beo của y thị, trong có đựng một đàn ong độc. Khi nào y thị thả đàn ong ấy ra, là đối phương khó mà thoát khỏi ngòi đốt ác độc của đàn ong.

Nghiêm huynh cũng phải rất cẩn thận đề phòng mới được.

Mộ Quang gượng cười nói tiếp :

- Dùng ong độc làm ám khí như vậy thì còn ai ngờ được.

Gia Cát Lang nói :

- Giang hồ xảo quyệt, chuyện kỳ lạ như thế nào cũng có, nên người chính nhân quân tử mà có cử chỉ đàng hoàng như Nghiêm huynh thì tránh sao khỏi bị thiệt thòi.

Mộ Quang bỗng nhìn vào mặt Gia Cát Lang, mỉm cười hỏi :

- Sao Gia Cát huynh lại biết rõ lai lịch và căn bản của nhóm Thế Ngoại bát hung như thế?

Gia Cát Lang vừa nói vừa cười :

- Vì đệ có hai người bạn thân đi lại trên giang hồ lâu năm, rất rộng kiến thức.

Trong lúc nhàn rỗi chuyện trò, đệ đã lãnh hội được khá nhiều điều lợi ích của hai người ấy.

Mộ Quang cười hỏi tiếp :

- Chắc hai người bạn thân ấy của huynh thế nào cũng là cao nhân xuất kỳ của võ lâm?

Bỗng vái Mộ Quang một lạy, Gia Cát Lang đáp :

- Xin Nghiêm huynh cho phép đệ được giấu tên tuổi của hai người bạn ấy.

Chờ khi nào chúng ta ra ngoài sa mặc làm công việc mà mình đã định rồi quay về tới Quỷ Môn Quan này, thì lúc ấy đệ mới thưa cùng để huynh rõ.

Mộ Quang hỏi tiếp :

- Sao Gia Cát Lang lại thần bí như thế?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp:.

- Xin Nghiêm huynh đừng có trách đệ vội, và cho phép đệ được thương lượng với huynh một việc trước.

Mộ Quang ngạc nhiên hỏi lại :

- Việc gì thế? Chúng ta đã tâm đầu ý hợp và là đạo nghĩa chi giao thì việc gì huynh phải dùng tới hai chữ “thương lượng” nặng nề đến như thế?

Gia Cát Lang mỉm cười hỏi tiếp :

- Nghiêm huynh đã nói là chúng ta tâm đồng ý hiệp và là bạn chí thân với nhau rồi, mà chúng ta vẫn còn gọi nhau là Nghiêm huynh với Gia Cát huynh như vậy, chả lẽ huynh không cảm thấy hơi xa lạ một chút hay sao?

Lúc này Mộ Quang mới vỡ lẽ, vừa cười vừa đáp :

- Chả lẽ huynh muốn kết nghĩa kim lan với đệ hay sao?

Gia Cát Lang gật đầu hỏi tiếp :

- Nghiêm huynh cho đệ có thể với cao được như thế không?

Mừng rỡ đến cười ha hả, Mộ Quang đáp :

- Vấn đề này đệ muốn đã lâu rồi. Nhưng không ngờ huynh lại lên tiếng nói trước.

- Chúng ta dã đồng tâm nhất trí thì phải nói tuổi ra, để xem ai là huynh, ai là đệ mới được.

- Năm nay Mộ Quang hai mươi bảy tuổi.

- Nếu vậy đại ca lớn hơn đệ bốn tuổi. Từ giờ trở đi chúng ta phải gọi nhau là huynh đệ, đừng gọi là Nghiêm huynh và Gia Cát huynh như trước nữa.

Mộ Quang đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, rồi cau mày lại nói tiếp :

- Chúng ta kết nghĩa kim lan với nhau thì thế nào cũng phải có nghi thức mới hợp lệ, nhưng nơi đây là chốn cánh đồng hoang vu, thì lấy đâu hương nhang?

Không để cho Mộ Quang nói hết, Gia Cát Lang vội xua tay đỡ lời :

- Sao đại ca lại hủ hóa đến như thế? Chúng ta kết giao với nhau trọng ở như lòng chứ không cần đến hình thức. Bây giờ chúng ta có thể nặn đất làm nhang, chỉ trăng làm bằng, lấy núi non làm chứng, như vậy có phải là xong không?

- Nặn đất làm nhang, cổ nhân đã có, nhưng chỉ mặt trăng làm bằng, lấy núi non làm chứng thì có lẽ hiền đệ mới có thể nghĩ ra được, quả thực là tao nhã vô cùng.

Hai người nói xong, liền làm lễ kết nghĩa ngay.

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói tiếp :

- Đại ca, còn một việc này đệ muốn thương lượng với huynh nữa.

Mộ Quang ngạc nhiên, vừa cười vừa đáp :

- Hiền đệ có việc gì thế, ngu huynh đã. nói rồi, khỏi cần phải dùng đến hai chữ “thương lượng” kia mà.

Gia Cát Lang hỏi tiếp :

- Đại ca du hiệp ở trên giang hồ nổi danh bát phương, khí giới và ám khí của huynh vẫn thường dùng có phải là cây sáo ngọc, một cái cung vàng, một thanh đoản kiếm với mười hai mũi tên bằng gang hình cong queo không?

Mộ Quang gật đầu đáp :

- Hiền đệ nói đúng đấy, vì mấy món khí giới ấy kẻ đa sự trong giới giang hồ mới đặt cho ngu huynh một biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ.

Chìa tay ra, Gia Cát Lang vừa cười vừa đỡ lời :

- Đại ca làm ơn cho đệ mượn những khí giới và ám khí đã làm cho đại ca được nổi danh ấy, để sử dụng tạm một chút.

Cởi ngay cung với sáo ra đưa cho Gia Cát Lang, Mộ Quang ngạc nhiên hỏi :

- Hiền đệ muốn dùng khí giới và ám khí của ngu huynh làm chi?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Đại ca chưa gặp gỡ Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh bao giờ, cả tiểu đệ cũng thế, nên tiểu đệ muốn khi đi qua ải chúng ta thay đổi thân phận của nhau, để đối phương nghi nghi hoặc hoặc một phen kể cũng lý thú đấy.

Ngẫm nghĩ giây lát Mộ Quang vừa cười vừa đáp :

- Phương pháp này của đệ rất hay, sáo ngọc, cung vàng với đoản kiếm thì không có pháp thủ gì đặc biệt hết, nhưng còn mười hai mũi tên cong queo?

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Tuy đệ không biết dùng tên cong queo này, nhưng đệ lại biết dùng Hồi Toàn Nhật Nguyệt Đao, chắc sử dụng tên cong queo cũng tương tự như sử dụng Hồi Toàn Nhựt Nguyệt Đao phải không?

Đưa cung tên và các thứ cho Gia Cát Lang, Mộ Quang mỉm cười đáp :

- Nếu vậy, khi sử dụng mười hai mũi tên cong queo đó, chắc oai lực của hiền đệ còn mạnh hơn cả ngu huynh.

Gia Cát Lang lắc đầu nói tiếp :

- Võ công thủ pháp mỗi người có một sở trường riêng, dù sao đệ cũng mới học hỏi sử dụng Kim Cung thì thâm điệu bằng sao được đại ca? Nhưng chúng ta thay như thế này cũng đủ làm cho bọn Thượng Quan Phụng và Hách Liên Anh ngơ ngác không hiểu gì hết.

Mộ Quang cả cười đỡ lời :

- Đã chắc đâu Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh ngơ ngác như hiền đệ tưởng tượng.

Bạn đang đọc Huyết Mĩ Nhân của Hoài Ân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong-Long
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.