Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng đất lạ

Tiểu thuyết gốc · 2421 chữ

Chương 1: Vùng đất lạ

- Đừng... đừng thả tay mà! Tôi xin cô đấy, Marilyn!

Thủ đô London tráng lệ được phủ trong màn đêm lung linh, huyền ảo, tuy không lãng mạn như Pháp, không đa tình như Italy, không chỉn chu như Đức,… nhưng những kiến trúc mang hơi hướm thời thập niên mười bảy, mười tám cổ kính này lại toát lên một vẻ quý tộc, kiêu ngạo riêng không nơi nào có.

Lúc này đây, đối với Mika Kingsley, màn đêm ấy là màn đêm tăm tối, đáng sợ nhất mà cô thấy, vì mạng sống của cô đang thoi thóp nằm trong tay hai sát thủ đường phố máu lạnh, Roye và Marilyn. Trên cây cầu treo, cô bị hai người bọn họ ghì sát vách cầu, chỉ cần cô buông tay họ là sẽ rơi xuống kia ngay - nơi dòng nước lạnh lẽo, và cũng chính là địa ngục dành cho cô. Thành phố phồn vinh tấp nập như vậy mà không ai để ý đến chuyện ấy. Chỉ còn lại những tiếng cầu xin trong vô vọng.

Marilyn nhoẻn miệng cười:

- Tại sao tôi lại không được buông tay nhỉ? Nếu không buông tay, tôi làm sao được món tiền khổng lồ ấy? Ha ha ha! Đừng trách tôi, nếu trách hãy trách người cha tàn nhẫn của cô - bá tước Kingsley.

- Cha tôi sao? Marilyn, cô làm ơn đừng...

- Vĩnh biệt tiểu thư!

Marilyn thả tay, tiếng hét bi thương kèm theo tiếng nước “Tùm”.

Cái lạnh cắt da cắt thịt thẩm thấu qua từng lớp váy áo của Mika rồi ngấm vào da thịt cô. Dòng sông dần dần nuốt chửng cô thiếu nữ, như một con quái vật với cái miệng đen ngòm đang xơi tái con mồi. Áp suất nước như muốn bóp nát nồng ngực, cô vùng vẫy, bởi đơn giản cô chưa muốn cuộc đời của mình chấm dứt tại đây. Tuy bị mọi người khinh miệt, bị gia đình khinh miệt nhưng cô trân trọng nó. Chúa đã sinh cô ra thì hẳn là Người mong cô biến cuộc đời của mình thành một bông hoa của xã hội.

Đã qua bao lâu, nước xộc vào mũi, vào miệng khiến Mika dần mất đi tri giác, không hề có một tia hy vọng nào giúp cô thoát khỏi bóng tối lạnh lẽo. Có lẽ cô đã nhầm. Chúa tạo ra cô không phải vì muốn cô biến cuộc đời thành bông hoa, mà muốn cô thấu hiểu được cảm giác bị người thân, xã hội bỏ rơi. Ngay cả Chúa cũng không dõi mắt đến cô, ngay cả Chúa cũng muốn xua đuổi cô như vậy thì cô trân trọng cuộc đời này có ý nghĩa gì? Mika nhắm mắt lại.

Dòng nước bỗng nhiên ấm áp lạ thường, như bao bọc, che chở lấy Mika. Mika cứ chìm dần, chìm dần... rồi mọi thứ trở thành hư vô, một màu trắng xoá.

*​

Bình minh lên dần trong một khu rừng đẹp như truyện cổ tích. Đám thú nhỏ với bộ lông bóng mượt chui ra khỏi hang rồi mỗi con tìm một vị trí ngồi riêng của mình trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Nói là mỗi con một vị trí nhưng chúng ngồi theo hàng theo lối khá là nghiêm chỉnh. Trên những cành cây, mấy con sóc luồn lách qua những tán lá rậm rạp để rồi chọn một nơi thuận lợi nhất ngắm nhìn bình minh. Chúng cùng hướng về phía đường chân trời đang dần hửng sáng, chúng đăm chiêu như đang chờ đợi một điều diệu kỳ nào đó xuất hiện.

Trời ửng lên một góc rực rỡ, khi tia nắng đầu tiên của ngày lọt vào mắt chúng cũng là lúc đường chân trời lóe lên ánh sáng xanh, cùng với đó như có một năng lực siêu nhiên khiến thời gian ngưng đọng trong một khắc. Khoảnh khắc linh thiêng, thần kỳ đó quá ngắn ngủi, nó xuất hiện và biến mất chỉ trong cái chớp mắt đủ để nhận ra nó có tồn tại, xong lại không kịp lưu giữ nó trong trí óc.

Đối với đám thú, tia sáng ảo diệu đó là một thứ vĩ đại mà thần linh ban tặng. Mặt trời đã nhô lên, những bông hoa đủ sắc màu đang rung rinh dưới ánh dương dịu dàng, như đang đón nhận nguồn năng lượng thuần khiết vô tận từ trời đất. Những Pixie bay vòng vòng, vừa reo rắc bụi tiên lấp lánh vừa tấu lên khúc nhạc binh minh vui nhộn, đầy sức sống.

Đám thú nhỏ bỗng nhiên chuyển hướng nhìn về phía dòng suối nước trong veo vắt ngang giữa khu rừng thơ mộng, nước suối dính bụi tiên trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mika nằm bất tỉnh giữa dòng suối. Khuôn mặt cô ửng hồng dưới ánh bình minh huy hoàng, mái tóc vàng nhạt như hòa làm một với những tia sáng dịu dàng khiến đám thú nhất tề cùng cúi người cung kính trước cô, như tôn thờ Thần Linh.

Một người lính lại gần, thấy vậy liền kêu lên:

- Hoàng tử Sin, ở đây có một cô gái.

Người lính này nom không giống với quân đội bình thường ở Anh hiện đại, anh ta khoác trên mình bộ áo giáp trông có vẻ nặng nề màu xám đen, bên hông dắt một thanh gươm dài, trên vỏ gươm và chuôi gươm có các hoa văn trông giống với hình kim tự tháp.

Đằng xa cách người lính vài chục mét có một anh chàng độ hai mươi tuổi, mặc bộ đồ da màu xanh viền đen lịch lãm, phong độ. Anh ta có mái tóc màu xanh biển, bồng bềnh trông rất là điển trai. Nghe người lính gọi, anh ta bỏ lại thanh gươm với tấm khiên rồi đi tới xem. Vuốt mấy lọn tóc đang rủ trước mặt Mika sang một bên, anh ta thốt lên:

- Oh! Một thiên thần! Có lẽ là người Underland, đưa cô ấy vào trong lâu đài chăm sóc cẩn thận.

- Dạ! Thần sẽ đi làm ngay.

Người lính bế Mika đi về phía một tòa nhà lớn ở cách đó không xa. Trong ấy, các hầu nữ chăm sóc rồi thay đồ cho cô. Họ trầm trồ chiêm ngưỡng vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần của cô.

Khoảng lát sau, cô tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là ánh sáng chói lòa và sự lộng lẫy của một căn phòng. Cô bất giác hỏi: “Đây là địa ngục ư?”

- Cô thấy nơi này giống địa ngục lắm sao công nương?

Mika nhìn quanh, nhận ra các hầu nữ đang nhìn chằm chằm mình. Họ ăn mặc như thời trung cổ, căn phòng nguy nga này cũng có nét bài trí hơi xưa. Cô đã đến đâu thế này? Nhìn không gian trang hoàng đó, đầu Mika bỗng nhói lên khó chịu.

Mika ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình, cô cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó. Cô nhớ rõ nhất nụ cười đáng sợ của Roye và Marilyn khi thả tay để cô ngã xuống cầu. Lúc đó, cô đã rất sợ, nhưng khi được dòng nước ấm áp bao bọc, cô có ý định để dòng nước cuốn đi cuộc đời đầy bất hạnh của cô, cuốn luôn theo sự khinh bỉ mà mọi người dành cho cô.

Tại sao chứ? Chỉ vì cô khác họ mà họ nỡ đối xử lạnh nhạt với cô như vậy ư? Từ lúc chào đời, cô đã mang trên mình đôi mắt màu ngọc sapphire và mái tóc vàng nhạt như những tia nắng dịu dàng đầu ngày này. Trong khi đó, gia tộc của cô - gia tộc Kingsley không ai mang những nét đó. Họ đều có đôi mắt màu hổ phách và mái tóc màu nâu sậm. Thật là sai lầm của tạo hóa!

Sống mũi Mika cay cay, cô bật khóc tự lúc nào. Những giọt lệ long lanh như pha lê chảy dài trên gò má trắng hồng, chứa chan đau thương. Cô bất lực khi Chúa cũng không thương xót mình.

- Các người cứu tôi làm gì chứ? Để rồi lại ghét bỏ tôi ư? Sao không để tôi chết đi!

Các hầu nữ thấy Mika khóc liền luống cuống tiến đến tìm cách dỗ cô. Một bà hầu tầm ngoài sáu mươi vỗ vỗ lưng Mika nói:

- Công nương có chuyện gì buồn cứ nói với già, già sẽ giúp cô.

- Các người đi hết đi, tôi biết đó chỉ là sự giả tạo mà. Tôi biết các người ghét tôi, nên đừng cố tỏ ra thương hại tôi nữa.

Mika vùi mặt vào chăn xua đuổi những người bên cạnh mình. Cô đã phải trải qua những ấm ức gì họ không hề biết. Cô đã sợ như thế nào khi bị đẩy xuống cầu họ chưa thấu nổi. Cô khóc nức nở, tự hỏi rằng tại sao mình lại bị đối xử như vậy? Cô cũng là con người chứ đâu phải ác quỷ.

Lúc ấy, ngoài cửa xuất hiện một cô gái có mái tóc màu xanh lục với vẻ đẹp quyến rũ. Thấy cô, tất thảy các hầu nữ cúi đầu cung kính chào:

Pháp sư Killee.

Cô gái ấy... làm sao vậy? – Cô pháp sư đó nhìn Mika đang khóc nức nở hỏi.

Chúng tôi không rõ, chỉ thấy cô ấy vùi mặt vào chăn khóc.

Killee phất tay ra hiệu cho mọi người không cần hành lễ rồi tiến lại gần Mika, đặt tay lên vai cô định nói mấy câu an ủi nhưng Mika đã phũ phàng hất tay cô ra.

- Đừng có động vào tôi! Đừng cố giả tạo để rồi lại vùi dập tôi nữa. Tôi không thể chịu đựng các người nữa.

Killee không hiểu lý do làm cho Mika khóc, cô càng nói, Mika càng bỏ ngoài tai và càng khóc lớn hơn. Cô không cho ai động vào mình. Killee cũng phần nào tỏ ra bất lực, đôi mắt ngọc lục bảo của cô lóe sáng, cô phẩy tay một cái, ngay lập tức một vệt sáng xanh lục xuất hiện bọc lấy Mika. Mika hơi bàng hoàng, chỉ biết rằng sau đó người cô bị trói chặt bởi dải sáng màu xanh kia không nhúc nhích được. Killee quát:

- Nghe đây cô gái! Dù cô có chuyện buồn gì tôi không cần biết. Bây giờ cô đang ở trong địa phận của hoàng tử Sin, sẽ không còn ai bắt nạt được cô. Hãy an phận!

Mika sững sờ nhìn Killee. Thứ mà Killee dùng để trói cô, hành động mà Killee đã làm... thật giống trong truyện cổ tích. Cô lắp bắp hỏi:

- Cô... cô vừa... dùng phép thuật ư?

- Lạ đến vậy à? Cô không biết phép thuật?

Mika lắc đầu, lấy tay lau đi nước mắt. Cô gạt qua chuyện buồn của mình, giờ cô chỉ thắc mắc về cô gái trẻ xinh đẹp kia.

Killee hỏi tiếp:

- Cô đến từ đâu?

- Tôi đến từ London.

- Lận Đận ư? Là đâu vậy?

- Không phải Lận Đận, mà là London.

- Lận Đận?

Mika thở dài một tiếng. Cô gái này được mọi người cung kính gọi một tiếng “pháp sư”, hẳn là có kiến thức bác học, người người nể trọng mà lại phát âm kém đến vậy. Killee nhìn Mika bằng ánh mắt lạ lùng khó hiểu. Rồi vệt sáng trói chặt Mika cũng biến mất trả lại tự do cho cô. Killee đưa Mika đến một căn phòng khác.

Đến một căn phòng rộng lớn, Mika thấy bên trong là một chàng trai có mái tóc xanh lam bồng bềnh. Anh ta trầm tư ngồi trên chiếc ghế trải lông thú bên cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh phía ngoài. Thấy động, anh ta quay ra và mỉm cười lên tiếng:

Chào công nương, mời cô vào.

Mika ngơ ngác đi vào, Killee đi đằng sau cô nói "đừng sợ!". Theo lời Killee, Mika ngồi xuống một cái ghế trải lông thú đối diện anh chàng điển trai đó. Anh ta niềm nở giới thiệu:

- Ta là Đệ nhị hoàng tử Outland, hoàng tử Sin.

- Tôi... là Mika K... À không, Mika thôi. Tôi đến từ London.

Mika rụt rè giới thiệu, nhưng khi nhắc đến họ Kingsley, cô thấy hơi ngượng miệng liền bỏ luôn.

Sin nhăn mặt hỏi:

Lận Đận?

Mika ngán ngẩm với cách phát âm của những người ở đây. Tại sao họ cứ nhầm London với Đận Đận vậy? Nghe anh chàng hoàng tử kia giới thiệu, cô cũng có phần lạ lùng. Cô sống đến chừng này đã được mười sáu năm nhưng vẫn chưa biết Outland là nơi nào. Nét mặt cô không dấu được ngạc nhiên, cô không trả lời câu hỏi của Sin mà hỏi lại anh ta:

- Outland ư? Đó là đâu vậy?

- Tất nhiên là một vùng đất của Wonderland. Đó là kiến thức địa lý cơ bản thôi mà.

Đầu Mika đặt ra một dấu hỏi chấm lớn. Những địa danh này nghe lạ quá! Hay phải chăng là vùng đất nào đó mới được phát hiện? Những con người ở đây ai cũng kỳ lạ như chính cái tên vùng đất của họ. Và những điều đó cũng không thể khó hiểu bằng chuyện họ có thể dùng phép thuật. Đây đúng là một vùng đất lạ!

Đã ở lại được một khoảng thời gian khá lâu, Mika liền hỏi đường ra khỏi đây. Sin chỉ rằng đi dọc theo bờ suối sẽ đến ranh giới giữa bốn vùng đất gì đó.

Sau khi Mika đi khỏi, Sin và Killee mới trầm ngâm nhìn nhau. Sin một tay chống vào má, tay kia gõ gõ lên mặt bàn gỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía dưới kia, Mika đang dần rời khỏi lãnh địa Underland. Đi đến đâu những con thú nhỏ cùng ngước đầu nhìn đến đấy, các Pixie bay xung quanh cô tạo ra vô số hạt bụi tiên lấp lánh khiến cô trở nên mờ ảo, tôn nghiêm khác thường. Sin vô thức nói: “Cô gái ấy thật giống...”

- Thần chưa thấy sự trùng hợp nào giống trong sách miêu tả đến vậy. Nhưng… cô ta đã chết... mấy trăm năm rồi.

Hết chương 1

Bạn đang đọc In the Wonderland sáng tác bởi Thuyrau

Truyện In the Wonderland tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuyrau
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.