Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quầy hàng và ân huệ

Tiểu thuyết gốc · 2717 chữ

Leon nghĩ sau bài báo cáo vừa rồi thì hắn và đám người hoàng tử hẳn đã không còn bất cứ liên quan nào.

Chí ít bọn họ sẽ không cần dính dáng đến nhau cho đến khi có bài kiểm tra tương tự xuất hiện lần nữa.

Giờ thứ hắn cần làm là chú tâm vào lễ hội văn hóa ngày mai.

Muốn bán thịt xiên Orc thì hắn cần 1 chỗ để dựng quầy hàng, và cả nguyên liệu.

Chỗ dựng quầy chỉ cần chọn 1 vị trí rồi báo với nhà trường để thuê là được.

Nhưng nguyên liệu thịt Orc muốn có chất lượng ngon nhất thì hiển nhiên không thể đi mua rồi.

Leon dự tính sẽ tự mình đi nhập hàng.

Về phần đi đâu kiếm thịt Orc ?

Tuy rằng Vương đô không có dugeon orc nào, thậm chí cái gần nhất cũng phải mất hơn 4 tiếng để đi đến.

Nhưng đừng quên, hắn còn có Kara.

Cô có thể bay mà, những lúc như thế này không dùng Kara chẳng phải rất lãng phí sao.

Chỉ cần buổi tối tranh thủ để cô bay đi săn 2 con để chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai là vừa kịp.

Chỉ là chưa kịp đợi hắn rời đi thì đã bị người gọi lại.

Lần này người gọi hắn không phải Ophelia mà là Artermia.

“Này, Leon-kun.”

“Vâng, có chuyện gì không Artermia-sama ?”

Leon nghi hoặc.

Hắn không nghĩ mình còn lý do gì để phải dính líu tới cô.

“Cậu đã nghĩ xong sẽ làm gì ở lễ hội trường chưa ? Nếu chưa, cậu nghĩ sao nếu tham gia vào nhóm hoàng tử một lần nữa ?”

Artermia mỉm cười nói ra mục đích của mình.

Ừ nhỉ, cô nàng này đã được hoàng tử mời nhập bọn mà.

Nhưng tại sao cô ta lại mời hắn chứ ?

Ảo thật đấy !

“Thứ lỗi cho thần. Lần này thần đã dự định sẽ mở một quầy thịt xiên nướng, thần…”

Leon chưa nói hết câu, Artermia liền cắt ngang:

“T-Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã đường đột mời cậu.”

Trông cô có vẻ hơi sa sút tinh thần.

“Nếu ngài có gì cần thần giúp đỡ thì…”

Leon dò hỏi.

Cô nàng này là con gái công tước đấy.

Nếu chỉ vì 1 chuyện nhỏ nhặt này mà khiến cô ta ghi thù thì không tốt đâu.

“Không có gì đâu. Xin lỗi. Ừ, chúc cậu may mắn nhé.”

Nói xong cô liền quay người bỏ đi.

Dáng vẻ thất vọng đó là sao nhỉ ?

Thật khó hiểu.

Leon nhíu mày suy tư, nhưng hiển nhiên hắn không thể nghĩ ra.

Lắc đầu, hắn đi 1 mạch về phòng để thương lượng với Kara chuyện về Lễ hội.

“Huh ? Master vậy mà muốn tôi đi săn mấy con Orc ?”

Vẻ mặt Kara rất bình tĩnh, mặc dù hắn không hiểu sao cảm giác những lời này không ổn lắm.

“Ặc, cô biết đó, cô có thể bay nên sẽ nhanh hơn tôi nhiều.”

Leon ngượng ngùng giải thích.

Nghĩ lại thì việc để cho Hạt nhân ma thuật, Vũ khí trong truyền thuyết, Phát minh vĩ đại nhất của vương triều cổ đại… đi săn mấy con Orc, nghĩ thế nào nó cũng rất không hợp lý.

Nhưng ai bảo hắn không thể tự mình hoàn thành chuyện này đây.

“Vậy còn chuyện bán hàng thì sao ?”

Kara giọng không mang theo cảm xúc hỏi lại.

“Cái này… thì dù sao tôi cung phải lo phần nướng thịt, nếu chỉ có 1 mình tôi thì bận lắm.”

Leon giải thích.

“Không phải còn có Ophelia-sama hay sao ?” – Kara nghiêng đầu.

“Để cô ấy làm 1 mình thì không ổn lắm, bình thường cô ấy cũng khá hậu đậu nữa. Tôi nghĩ nếu là Kara thì tôi có thể trông cậy vào cô.”

Leon nói.

Kara bình tĩnh đánh giá hắn từ trên xuống dưới 1 lần, ánh mắt cô làm Leon cảm giác hơi không được tự nhiên.

“Được rồi, nếu đó là yêu cầu của Master thì tôi sẽ miễn cưỡng làm vậy.”

Kara đáp lại bằng giọng lạnh lùng đặc trưng.

“Cảm ơn.”

Leon gật đầu cảm kích.

---------------------------

Sáng hôm sau…

Lễ hội trường đã bắt đầu.

Hôm nay Leon dậy từ rất sớm.

Hắn đã thuê 1 vị trí, và cũng đã dựng xong quầy hàng từ hôm qua.

Tối hôm qua Kara sau khi ra khỏi trường đã bay thẳng 1 mạch đến dugeon ở gần rừng Altmunt, và gần sáng thì cô mang về 2 con Orc to bự.

Leon bỏ đi những phần thừa thãi và giữ lại những bộ phận ăn được, sau đó liền lôi nó ra sạp hàng.

Bên cạnh hắn còn đi theo Kara trong trang phục hầu gái.

Bởi vì còn rất sớm nên hiện tại sân bãi vẫn chưa có bóng người nào.

Leon đi đến trước quầy và treo 2 cái xác Orc tươi mới vừa săn được lên.

Hắn vẫn để nguyên xác Orc như vậy, đợi khi bắt đầu mở bán thì mới tiến hành mổ xẻ và nướng tại chỗ.

Làm vậy sẽ giữ được độ tươi.

Nói thật thì Leon hôm qua cũng đã thử chế biến một ít thịt Orc nướng và nói thật thì mùi vị nó cùng thịt heo cũng không khác gì nhau, thậm chí thịt Orc còn thơm ngon hơn 1 chút.

Chỉ là heo thì có thể chăn nuôi, còn Orc chỉ có vào hầm ngục hoặc đi những địa điểm quái vật tụ tập thì mới gặp được.

Các mạo hiểm giả thường rất thích thịt Orc, thứ nhất là do giá trị dinh dưỡng của nó, thứ 2 là nó khá hiếm, nghe đồn thịt Orc khi được vận chuyển đến vương đô đều có giá gấp 10 lần thịt heo thông thường.

Đương nhiên hôm nay là lễ hội trường, Leon sẽ không bán thịt xiên với giá cắt cổ như vậy.

Hắn chỉ yết giá mỗi xiên 100 Jelly thôi.

Trải nghiệm vui vẻ là được.

Trời dần sáng, và người bắt đầu đông hơn.

Quầy hàng của Leon đã thu hút được một số sự chú ý.

Một phần là do hai cái xác Orc, một phần là do Kara đủ xinh đẹp.

“Hửm ? Quầy hàng gì đây ?” Một thanh niên quý tộc nào đó hỏi.

“Đây là thịt Orc xiên que.” - Leon cười nói.

Lời của Leon khiến mấy người vây xung quanh bàn tán xôn xao.

“Thịt Orc ăn được ư ? Nó không phải 1 loại quái vật sao ?”

“Ăn thịt quái vật á ? Eo ôi.”

“Món ăn này nghe cứ như món của mấy tên thường dân ấy.”

“…”

Kara đứng bên cạnh chỉ bình tĩnh không nói lời nào.

Leon nói với đám người vây xem:

“Chúng tôi sẽ mở bán sau 1 tiếng nữa, mong được mọi người ủng hộ.”

Nói xong, hắn liền bắt đầu mổ xẻ, nướng thịt và quét nước sốt đặc chế.

Loại nước sốt này là thứ mà ông nội đã dạy hắn.

Hắn cung khá thích nó, và nguyên liệu lẫn cách làm nước sốt cũng đơn giản.

Tối qua hắn đã dành thơi gian để làm ra thứ này.

Đám người thấy hắn bắt đầu bận rộn thì cũng giải tán mà đi tìm chỗ khác.

Lúc bọn họ đi hết thì từ đằng xa hắn thấy được bóng dáng ai đó tiến lại.

“Xin lỗi, mình đến trễ.” Ophelia thở hồng hộc chạy tới.

Có vẻ cô nghĩ mình đến muộn nên đã cố chạy thật nhanh đến.

“Không có đâu. Bọn tôi cũng vừa đến thôi.” – Leon nói, trong khi tay hắn vẫn đang xử lý con Orc một cách điêu luyện.

Về cơ bản thì kỹ thuật dùng kiếm khi ứng dụng lên dao bếp cũng không khó, và hắn đang trình diễn một màn mổ xẻ điệu nghệ.

“Leon-san thuần thục thật đấy.” Ophelia hai mắt tỏa sáng.

“Quen thuộc là được.”

Hắn trả lời.

“Chào cậu, Kara-san, hôm nay trông cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”

Ophelia quay sang chào hỏi Kara đang đứng bên cạnh.

“Cảm ơn Ophelia-sama. Cô cũng vậy.”

Kara khom người, hai tay nhấc mép váy chào một cách thuần thục.

“Cậu khen như vậy làm tớ ngại quá.”

Ophelia ngượng ngùng cười.

Hôm nay cô không còn mặc đồng phục mà là một bộ áo liền váy với màu lam nhạt, tuy đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp.

Chỉ là có vẻ ngực cô nàng này hơi lớn.

Khục…

Leon vội xóa bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu mà tập trung vào việc chính.

Một bên cắt thịt, hắn không quên dặn dò hai người kia chú ý đừng để xiên thịt bị cháy.

Mùi hương lan tỏa ra khắp nơi.

Vì vẫn còn thời gian nên hắn cũng không vội bán mà trước tiên cứ nướng ăn đã.

Dù sao do sáng thức rất sớm và phải chuẩn bị khá nhiều thứ nên đến giờ Leon vẫn chưa có gì vào bụng.

Ba người vừa nướng vừa ăn, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu.

Mà thật ra chỉ có Leon trò chuyền với Ophelia thôi, còn Kara cơ bản trầm mặc.

Nhìn thấy bọn họ ăn ngon miệng như vậy, một vài người ở đằng xa nhìn qua.

“Bọn họ ăn gì trông ngon thế ?”

“Nghe bảo là thịt Orc đấy.”

“Eh ? thịt Orc cũng ăn được sao ?”

“Nhìn bọn họ ăn làm tôi cung đói theo…”

“…”

Một tiếng trôi qua, đã đến lúc mở hàng.

Nhưng vẫn chưa có một ai ghé qua quầy của Leon.

Ophelia khó hiểu:

“Sao họ lại không ghé quầy của chúng ta nhỉ ? Món này ngon lắm mà.”

“Chắc do bọn họ nghe đây là thịt quái vật nên không dám thử ấy mà.”

Leon cười nói.

“Nhưng chẳng phải chúng ta cũng ăn sao ?”

Ophelia nghi ngờ nhìn quanh.

“Kệ bọn họ đi, nếu hôm nay không bán hết thì chúng ta tự xử là đươc.”

Leon nói.

“N-Nhưng… ăn nhiều như vậy mình sẽ béo mất.”

Ophelia có chút dè dặt.

“Có vấn đề gì sao ?”

Leon nghi hoặc nhìn cô.

“Leon-san đúng là không hiểu con gái gì cả.”

Ophelia đột nhiên phồng má làm hắn không hiểu ra sao.

Cô gái này đột nhiên lên cơn gì thế ?

Leon nghi hoặc gãi đầu.

Lúc này, bỗng nhiên bọn họ nghe được có người gọi mình.

“Oh, Leon cậu mở bán rồi à ? Cho tôi một xiên được không ?”

Người đến là Artermia.

“A-Artermia-sama..”

Ophelia lắp bắp, cô không ngờ Artermia lại đến quầy hàng của bọn họ.

“Của quý khách đây, một xiên giá 100 Jelly. Cảm ơn.”

Kara bình tĩnh đưa cô xiên que và lấy tiền.

“Cô gái này là ?”

Artermia liếc mắt nghi ngờ.

“Kara, hầu gái của thần. Thần nhớ học viện cũng không cấm người ngoài tham gia nhỉ ?”

Leon cười hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, tôi chỉ không ngờ cậu có một cô hầu gái xinh đẹp thế này, hơn nữa… cậu nói cậu là thường dân mà nhỉ ?”

Artermia hỏi lại.

“Có một số chuyện đã xảy ra nên cô ấy mới đi theo và làm người hầu cho thần.” – Leon dùng mấy câu đơn giản để giải thích qua loa.

“Thật ra lần đầu thần gặp Kara-san chính bản thân thần cũng bất ngờ lắm.”

Ophelia cũng xen vào.

Artermia gật đầu và không nói gì thêm.

“Etou, Artermia-san, ra là cậu ở đây.”

Một giọng nói khác đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Chủ nhân của giọng nói là một cô gái có mái tóc hồng được buộc hai bím trông khá năng động, và có vẻ là người quen của Artermia.

“Vị tiểu thư này là…”

Leon hỏi dò.

“Xin chào, tôi là Rehartna Fia Ramslert, con gái hầu tước Ramslert, tôi là bạn thân của Artermia.”

Cô gái bày tư thế chào một cách chuẩn mực.

“Nếu thần nhớ không lầm thì Ramslert là… gia tộc của lãnh chúa vùng Altmunt…”

Ophelia hơi chần chờ.

“Đúng rồi, là chỗ đó đấy. Mà, không cần phải rụt rè vậy đâu. Tôi đến đây là vì nghe được mùi thơm từ quầy hàng của cậu, không ngờ Artermia-san cũng ở đây.”

Rehartna mỉm cười một cách hào phóng và nói.

“Mình cũng chỉ là đi dạo và tình cờ ghé qua thôi.” – Artermia nói.

“Vậy cậu mua cho mình1 que nhé, thế nào ?”

Rehartna tỏ vẻ rất hào hứng.

“Vậy bán cho mình thêm 1 que nữa nhé Leon-kun.”

Artermia lấy tiền và đưa cho Kara.

“Cảm ơn quý khách.”

Leon đưa cho cô xiên que vừa nướng và gật đầu cảm ơn.

“Cậu biết tin gì chưa Artermia-san ?”

Hình như nhớ ra gì đó, Rehartna một bên ăn xiên que một bên nói.

“Hửm ?” Artermia cũng đang ăn và quay sang nhìn cô.

“Mình nghe lén được từ cha, có vẻ hôm nay lễ hội trường sẽ có đại nhân vật xuất hiện đấy.”

Rehartna thần bí nói.

“Đại nhân vật ? Ý cậu là người của tam đại gia tộc Công tước sao ?”

Artermia đưa ánh mắt nghi ngờ sang phía cô.

“Không không, không phải tam đại công tước.”

Cô gái lắc đầu, mái tóc hai bím đung đưa qua lại.

“Không phải ? Chẳn lẽ là…”

Artermia hình như nghĩ tới gì đó, cô hốt hoảng che miệng.

“Chắc là vậy đó, thái độ của cha trông trịnh trọng lắm.”

Ăn nốt xiên que, Rehartna gật đầu.

Leon và Ophelia mặc dù nghe hết câu chuyện nhưng chẳng hiểu họ đang nói về cái gì.

“Thịt Orc này rất tươi và mọng nước, cậu đã tìm chúng ở đâu vậy ? Tôi nhớ gần vương đô đâu có dugeon Orc nào.”

Cô quay sang trò chuyện với Leon.

“Hả ? À vâng, thật ra thần có con đường bí mật, thần là một mạo hiểm giả mà. Và thần đảm bảo loại thịt này không có vấn đề gì đâu.”

Leon nói.

“Tôi hiểu. Nhưng không phải giá của thứ này rất đắt sao ? Bán 100 Jelly thì cậu còn chẳng kiếm lời.”

Rehartna hỏi.

“Vâng, nhưng đây là lễ hội trường mà, quan trọng là vui vẻ, hơn nữa thần cũng muốn để mọi người hiểu thêm về ẩm thực của mạo hiểm giả.”

Leon cười nói.

“Xiên cậu nướng ngon lắm đấy. Cho tôi thêm 1 que nhé ?” -Rehartna cười hỏi.

“Ngài cứ tự nhiên.” Leon nói và đưa cô 1 que vừa nướng xong.

Artermia đột nhiên lên giọng đặt câu hỏi:

“Rahartna-chan này, cậu là chuyên gia về thịt Orc đúng không ?”

“Dĩ nhiên, đây là đặc sản của vùng Altmunt nhà mình. Thịt Orc rất ngon và có giá trị dinh dưỡng hơn thịt heo bình thường. Thứ này ở vương đô chính là hàng cao cấp đấy. Bình thường thì một xiên như thế này phải có giá 1000 Jelly cơ.”

Rahartna lớn tiếng nói, cô còn nháy mắt với Artermia mấy cái.

“Hai người này…”

Leon cười lắc đầu.

Bỗng dưng lại thiếu bọn họ 1 món ân tình rồi.

“Cậu cười gì thế Leon-san ?”

Ophelia thấy hắn đột nhiên cười lên thì khó hiểu hỏi.

Leon chỉ lắc đầu:

“Không có gì.”

Những người xung quanh đã nghe được cuộc trò chuyện của Artermia, bọn họ bắt đầu tụ tập trước quầy hàng.

Ophelia đột nhiên thấy nhiều người như vậy đến mua xiên que thì cảm thấy không hiểu ra sao.

Không phải vừa nãy họ còn tránh xa sao ? Xảy ra chuyện gì rồi ?

“Cảm ơn hai người, Artermia-sama và cả Rehartna-sama nữa.”

Leon gật đầu với bọn họ.

“Cậu nói gì vậy chứ ? Bọn tôi chỉ trò chuyện bình thường thôi mà.”

Artermia cười đáp.

Leon không nói gì nữa mà cùng Kara và Ophelia bán thịt xiên cho đám người.

Người thông minh đều hiểu.

Bạn đang đọc Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng sáng tác bởi ToanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanDinh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.