Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng gió ở bữa tiệc cuối năm

Tiểu thuyết gốc · 3460 chữ

C38

Sau một bài kiểm tra định kỳ cuối tháng 12, tất cả mọi người được dịp nghỉ ngơi lấy lại sức.

Cũng may lần này nhà trường không hề bổ sung sửa đổi bất cứ gì khác, chỉ là 1 bài kiểm tra 4 môn thì viết và 1 bài test năng lực như các kỳ kiểm tra thường lệ.

Và kết quả của cuộc thì cũng đã có ngay hôm sau.

Hạng nhất: Leon de Fedorov – 500 điểm

Hạng 2: Gerazt Ralpha Richartd – 498 điểm

Hạng 3: Army fou Krezt – 495 điểm

Hạng 4: Fluss fia Mamorier 494 điểm

Hạng 5: Chris fia Sebert – 490 điểm

Hạng 6: Ophelia fou Loudie – 488 điểm

Hạng 7: Artermia Raphal Guinier – 485 điểm

Hạng 8: Makus fou Luinberg – 480 điểm

….

Hạng 12: Chase fia Beaufort – 471 điểm

Hạng 40: Oscar fou Winlet – 442 điểm

Lần này người hạng nhất không còn là Artermia mà trở thành Leon.

Nếu muốn hỏi nguyên nhân thì là do hắn đã mất đi khả năng tiếp tục giả ngu.

Dù muốn hay không hắn đều đã nổi tiếng rồi, có giả vờ cũng vô ích.

Thế nên Leon cứ làm bài như bình thường và không bỏ trống một vài câu như mấy lần trước.

Trong 4 tháng qua hắn lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.

Hoàng tử Gerazt đã rất cố gắng nhưng Leon chỉ đành xin lỗi cậu ta.

Dù đa rất nỗ lực và chỉ thiếu 2 điểm, nhưng chính vì vậy cậu ta lại tiếp tục đứng hạng hai… 4 tháng liên tục.

Không biết có nên gọi cậu ấy là vạn năm lão nhị không nữa, hết Artermia đè ép thì tới lượt Leon.

“Leon-san lại đứng hạng nhất kìa…”

“Hiển nhiên rồi, cậu ta là cháu của ngài hiền giả mà.”

“Điện hạ cũng rất giỏi mà, nếu không có Leon-san thì ngài ấy đã hạng nhất rồi.”

“…”

Không giống với lúc trước, hiện giờ tất cả mọi người đều cảm thấy việc Leon đạt hạng nhất là đương nhiên.

“Cậu ta là cháu của ngài hiền giả.” – Tất cả lý do chỉ có vậy.

Điều làm Leon hơi kinh ngạc là xếp hạng của Artermia, người luôn luôn có xếp hạng đứng đầu vậy mà bây giờ lại rớt xuống hạng 7.

Từ sau vụ việc hồi giữa tháng 9, học lực của cô giảm xuống thấy rõ.

Cứ mỗi lần kiểm tra cuối kỳ, thứ hạng của Artermia lại giảm đi một chút, lần này đã lọt ra ngoài top 5.

Có vẻ dù tỏ ra mình không hề bận tâm, việc hoàng tử buộc tội mình vẫn khiến cô gái này trăn trở khá nhiều.

Bỏ qua những chuyện không vui đó thì có 1 chuyện vui sắp diễn ra, đó là tối nay – đêm cuối cùng của tháng 12, Trường học sẽ tổ chức buổi tiệc cuối năm tại Học Viện.

Và sau đó sẽ là kì nghỉ đông kéo dài 1 tháng từ tháng 1 kéo dài đến đầu tháng 2.

---------------

Buổi tối, Phòng hội trường Học viện Hoàng gia.

Một bữa tiệc cuối năm như thường lệ được tổ chức.

Các món ăn xa hoa được chất thành hàng tại các dãy bàn, và chất lượng của chúng là không cần bàn cãi.

Ở bữa tiệc này, tất cả học sinh tham dự có thể mặc gì tùy thích, đồng phục hay lễ phục đều không thành vấn đề.

Đám con trai khá xuề xòa nên đa số đều mặc đồng phục, chỉ có một vài tên bóng bẩy như Fluss mới mặc lễ phục để thu hút sự chú ý.

Leon cũng thuộc về loại thứ nhất nên hắn chỉ mặc đồng phục bình thường.

Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chủ yếu là do hắn thấy mặc đồng phục thoải mái hơn mặc lễ phục mà thôi.

Trái ngược với đám con trai, các cô gái đều khoác lên người những chiếc váy từ rẻ đến đắt khác nhau.

Rất ít cô gái lựa chọn mặc đồng phục trong trường hợp này.

Trừ khi họ không đủ tiền…

Leon có từng đi qua cửa hàng trang phục và Wow, ngạc nhiên chưa ! Một bộ váy rẻ nhất có giá 200.000 Jelly.

Nếu quy đổi ra yên nhật thì nó bằng với 200.000 yên đấy, và đó là loại rẻ nhất.

Có những bộ còn đắt tiền và xa hoa hơn nhiều, dĩ nhiên giá cũng cực kỳ cao.

Hiện giờ Leon đang đứng cạnh một bàn thức ăn và thưởng thức các món ăn, cạnh bên hắn là 3 người bạn dở hơi đã lâu không gặp – Blanch, Austin, Darriel.

Nói là đã lâu không gặp vì hắn bận túi bụi từ hồi tháng 9 mà, việc đi thám hiểm các dugeon và cày level đã chiếm dụng phần lớn thời gian của Leon.

Ba thằng dở hơi này vẫn vậy, cứ thấy con gái lướt ngang là ánh mắt trở nên sáng như bóng đèn pha, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên biến thái.

“Cái ly vừa rồi là cup F phải… không, ý tôi là đồ ăn ở đây thật tuyệt vời.”

Blanch đôi mắt không ngừng đảo quanh, và sau khi nhận ra mình nói hớ thì cậu ta vội ho khan.

Austin cũng đưa mắt nhìn quanh, cậu ta hơi gật gù:

“Đa số đều rất lớn… ý tôi là đa số các bạn nữ đều mặc váy, có rất ít người mặc đồng phục.”

Cậu ta vừa nói xong thì trước mặt liền có một cô nàng mảnh mai đi ngang qua.

Vội nuốt nước miếng, Austin đem sự chú ý tập trung vào đồ ăn trên bàn.

Darriel một bên cầm lấy khay đồ ăn, một bên ngắm nhìn đám nữ sinh.

Cậu ta thuộc kiểu người trầm lắng hơn 2 tên kia nên không đưa ra câu bình luận biến thái nào mặc dù ánh mắt của cậu ta cũng không trong sáng gì cho lắm.

Leon chỉ yên lặng nghe bọn họ bàn luận, hắn đang rất hưởng thụ bữa ăn của mình.

Những món ăn ở đây đều được dùng nguyên liệu đắt tiền chế biến và trang trí đầy hoa mỹ, nói thật thì đây là lần đầu Leon được ăn một bữa tiệc sang trọng thế này.

Lần dùng bữa ở nhà của nữ hoàng Elf cũng rất xa hoa, nhưng vì là bộ tộc sống gần với thiên nhiên nên đa số món ăn của bọn họ đều là các loại rau củ chế biến thành.

Hơn nữa món ăn của nhân loại và món ăn của Elf thuộc về 2 loại ẩm thực khác biệt, nên đây có thể xem như lần đầu Leon được ăn tiệc đúng nghĩa.

Cách đó không xa là Ophelia, hôm nay cô nàng mặc đồng phục.

Nghĩ cũng đương nhiên thôi, dù sao nếu chỉ vì 1 bữa tiệc cuối năm mà bắt cô phải mua váy dạ hội thì…

Leon nghĩ đến cảnh cô mếu máo mặc chiếc váy dạ hội, hắn không nhịn được bật cười.

Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, hắn đoán Ophelia sẽ đau lòng rất lâu.

Xung quanh cô cũng có 1 vài bạn nữ lớp khác, đều là những bình dân nhận học bổng như cô.

Ở đằng kia, Artermia mặc 1 chiếc váy dạ hội tinh xảo. Cô đang cùng Rehartna và những tiểu thư quý tộc khác trò chuyện.

Leon hơi quét mắt nhìn xung quanh, và hắn đã thấy được cô gái kia.

Army.

Hôm nay cô nàng cũng mặc đồng phục.

Rõ ràng điều kiện của Army không tệ đến mức không mua nổi cho mình1 chiếc váy, nhưng cô vẫn mặc đồng phục.

Leon không biết cô nàng này lại tính làm gì.

Những hành động của Army theo hắn thấy đều không phù hợp với logic.

Army đi đến chỗ của đám người Hoàng tử.

Gerazt hơi ngạc nhiên khi cô không mặc váy dạ hộu mà lại mặc đồng phục, hiển nhiên những người khác trong nhóm của cậu ta cũng có biểu cảm tương tự.

“Army, em không có váy sao ?”

“Etou, em cảm thấy váy dạ hội không hợp với mình lắm…”

Cô nói với giọng dễ thương và làm ra vẻ ngại ngùng.

“Nếu em không muốn mặc váy thì cũng không sao, dù sao miễn là Army thì em mặc gì cũng đẹp mà.”

Chris cười mỉm và tán thưởng.

Những anh chàng khác đều đồng ý với lời của cậu ta.

Bốn chàng trai vây quanh Army và bắt đầu cuộc trò chuyện một cách hào hứng.

Artermia thỉnh thoảng lại hơi liếc qua nhóm người Hoàng tử, những rất nhanh liền sẽ dời mắt đi và làm bộ như không có gì xảy ra.

Leon thu hồi sự chú ý.

Thời điểm xử lý xong đống đồ ăn, Leon ngẩng mặt lên và phát hiện mấy tên bạn dở hơi của mình đã đi đâu mất tăm.

Khi thử tìm kiếm bọn họ thì hắn mới nhận ra họ đã đi đâu.

Leon thở dài và lắc đầu.

Ba tên này đang đi tán tỉnh các cô gái, sau khi bị từ chối thì họ lại nhanh chóng đổi sang mục tiêu khác.

Bọn họ thật sự rất cố gắng nhỉ ?

Mặc dù liên tục bị từ chối, nhưng ba tên này có vẻ càng trở nên hăng máu ?

Leon chỉ có thể âm thầm cổ vũ và mong họ thành công.

Hắn tiếp tục đi dạo quanh bữa tiệc và quan sát mọi người.

Đôi lúc sẽ có một vài vị tiểu thư đến bắt chuyện với Leon, nhưng hiển nhiên hắn đều từ chối nhã nhặn.

Cũng không thể vì người ta tới bắt chuyện liền đánh họ đi ?

Nhưng có vẻ Leon đã thật sự trở nên nổi tiếng, vì càng lúc càng có nhiều cô gái thử bắt chuyện với hắn. Không còn cách nào, Leon lựa chọn tạm thời đi ra ngoài hóng gió.

Chỉ là chưa ở ngoài được bao lâu, hắn chợt không còn nghe thấy âm thanh náo động của hội trường nữa.

Bỗng dưng nó trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Hơi nghi ngờ, Leon quay trở vào, và có một người đang chạy đến chỗ hắn.

Ophelia thở hồng hộc, cô lo lắng nói:

“Leon-san, có chuyện không ổn rồi. Artermia-sama bị…”

Hắn ngăn cô nói tiếp mà kéo cô chen vào đám đông đang tụ tập.

Những người kia khi thấy được là hắn chen vào thì cũng hơi gật đầu rồi nhường ra một vị trí nhỏ.

Mất không quá lâu Leon đã thành công chen đến phía trước, và hắn cũng chứng kiến được những gì đang diễn ra.

“Artermia Raphal Guinier, ta có chuyện muốn nói với cô.”

Hoàng tử Gerazt tự mình chỉ tay điểm mặt Artermia, cậu ta nhấn mạnh:

“Từ hôm nay, ta tuyên bố hôn ước giữa ta và cô hủy bỏ !”

Cả hội trường trở nên xôn xao trước lời tuyên bố của hoàng tử.

Leon trầm mặc.

Giờ hắn chỉ có một câu muốn hỏi.

“Thằng này bị não à ?”

Không nên trách Leon thô tục, vì tên hoàng tử này từ trước đến giờ toàn làm mấy chuyện không hiểu ra sao thôi.

Đang yên đang lành hủy hôn cái gì ? Cậu ta tưởng đây là chơi nhà chòi à ?

Việc hủy hôn với con gái Công tước Guinier, người nắm giữ mạch máu lương thực của đế quốc là rất ngu ngốc, không, là ngu hết thuốc chữa.

Cậu ta không sợ Công tước vì con gái mà làm phản sao ?

Vương quốc đúng là có Tam kì nhân, nhưng họ sẽ không rảnh đến mức đi chùi đít cho hậu quả mà cậu ta gây ra đâu.

Và tam đại gia tộc công tước đều sở hữu vũ khí sử thi đấy ! Đánh nhau bọn họ cũng không sợ đâu !

Lần trước ở lễ hội trường, nữ hoàng đã lên tiếng cảnh cáo cậu ta. Leon cứ tưởng tên này chí ít cũng phải tỉnh táo hơn chứ ?

Tuy lúc đó cậu ta có bảo cái gì mà “con sẽ không bỏ cuộc.”…

Nhưng đây không phải quyết tâm đâu, đây là đang tự hủy và đào hố đi vào lòng đất, hơn nữa còn tự mình lấp luôn miệng hố.

Leon ngao ngán thở dài.

Army núp ở sau lưng Hoàng tử, miệng cô khẽ nở 1 nụ cười mà khó ai có thể nhận ra.

“Thưa điện hạ, ngài nghiêm túc sao ?”

Artermia không hề tỏ ra phẫn nộ hay thất vọng, thay vào đó cô hỏi với một thái độ vô cảm.

“Đúng, ta nghiêm túc. Chỉ có Army mới xứng đáng trở thành vợ của ta. Ngay tại đây, ta sẽ thể hiện quyết tâm của mình.”

Quyết tâm cái búa – Leon xoa trán.

Hướng ánh nhìn vô cảm sang Army, cô lại hỏi:

“Điện hạ thật sự muốn một người không biết gì về chính trị như cô ta làm Hoàng hậu ?”

“Ta đã nói rồi, ta yêu Army ! Cô ấy tốt bụng và tử tế, đây là thứ mà Hoàng hậu cần phải có. Cô đúng là rất thông minh, hành xử cũng rất quyết đoán, nhưng cô quá lý trí và cứng nhắc. Ta không nghĩ một người như vậy thích hợp để làm vợ ta. Và hơn hết, ta ghét thái độ của cô đối với Army.”

Hoàng tử hờ hững nói.

“Điện hạ thật sự không muốn chuyện này kết thúc như một trò đùa bình thường, đúng không ?”

Vẫn giữ vẻ không cảm xúc, Artermia hỏi lại lần nữa.

“Ta nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi.”

Hoàng tử khẳng định một cách chắc nịt.

Artermia hơi cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy khuôn mặt cô lúc này.

Nhưng Leon biết đây là sự bình tĩnh trước cơn bão.

Kế đó…

Với một biểu cảm trống rỗng, cô bỗng nhiên tháo găng tay của mình và ném nó về phía Army.

Mọi người đang vây xem đều ồ lên.

“Chuyện này… nghiêm trọng rồi.”

Leon hơi lắc đầu.

Ở các nước Châu Âu cổ đại, việc ném găng tay vào đối thủ là hành động thể hiện cho một lời thách đấu tay đôi.

Hiển nhiên , ở thế giới này cũng áp dụng luật tương tự.

Nhưng một nữ Công tước lại thách đấu một cô gái gia đình Tử tước, việc này là chưa từng có.

“Nhặt nó lên.”

Artermia lạnh lùng nói.

“Eh…” Army hơi chần chờ rồi nhặt chiếc găng tay lên và trả nó cho Artermia.

“Cô định hạ nhục tôi đến mức nào nữa đây ?”

Artermia không tỏ ra nổi giận, nhưng bầu không khí áp lực của cô tỏa ra lại càng lúc càng trầm trọng.

“Army, cô ta ném găng tay vào em tức là cô ta cảm thấy mình bị hạ nhục và yêu cầu một trận quyết đấu tay đôi đấy.”

Hoàng tử Gerazt giải thích.

“Ehhh ? Em… tay đôi ư?”

Gương mặt Army hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Không sao, em hãy chấp nhận nó. Sẽ ổn thôi. Anh sẽ đại diện em ra trận.”

Hoàng tử nở nụ cười tự tin.

Thông thường trong một trận tay đôi thì việc nhờ người đại diện là hành vi đáng xấu hổ, nhưng đây là một cô gái nên… chắc nó ổn thôi.

“Điện hạ, không có quy định nào ghi rằng một cô gái chỉ có thể có 1 người đại diện. Thần cũng sẽ đại diện Army ra trận.” – Fluss chen ngang.

“Tuy không muốn bắt nạt phụ nữ, nhưng đây là vì Army, vậy nên tôi cũng sẽ làm người đại diện cho cô ấy.”

Chase hơi chần chờ nhưng rồi cũng đứng ra tuyên bố.

Chris cũng bước một bước về trước.

“Tôi khá tự tin vào kỹ năng dùng kiếm của mình, sẽ ổn nếu tôi thay Army ra trận, phải không ?”

Army cảm động nhìn 4 chàng lính ngự lâm, cô hit một hơi rồi lấy dũng khí đối mặt với Artermia:

“Em.. em sẽ chấp nhận cuộc đấu này. Artermia, mình sẽ chiến đấu với tất cả những gì mình có !”

Cô ta bỏ kính ngữ luôn rồi kìa, vậy là cô gái này định làm thật ? Cô định chấp nhận lời tuyên chiến và để 4 anh chàng kia đấu với 1 mình Artermia ?

Leon cảm giác tam quan của hắn lại được đổi mới.

“Làm sao đây Leon-san ?”

Ophelia tỏ ra lo lắng.

“Sao cậu lại lo cho cô ấy như thế ? Hai người thân lắm sao ?”

Leon khó hiểu với thái độ của cô.

“Không phải chúng ta đã là bạn rồi sao ?”

Ophelia đáp lại bằng một câu hỏi khác.

“Bạn sao…”

Hắn đột nhiên trở nên trầm mặc.

Trở lại với trận quyết đấu.

“Sao nào ? Cô sẽ không từ chối phải không ? Cô cũng có thể tìm người đại diện cho mình đấy.”

Chris vẻ mặt như cười như không.

Artermia đưa mắt nhìn quanh.

“Có ai… muốn trở thành người đại diện của tôi không ?”

Cô hỏi, nhưng gần như mọi người đều tránh ánh mắt của cô.

Hiển nhiên rồi, có thể học lực của bốn ánh chàng ngự lâm có chút… nát, nhưng về phần chiến lực thì không thể phủ nhận.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Leon.

Về phần những người khác, bắt họ đối đầu với hoàng tử và những quý tộc trụ cột tương lai của vương quốc là điều khá khó khăn.

Dù có thể thắng đi nữa thì cũng không ai dám xung phong, vì họ sợ bị ghi hận.

Artermia trầm mặc, nhưng hai tay cô đã nắm chặt lại. Hiển nhiên cô không bình tĩnh như đang thể hiện.

“Cô là người đã đề ra trận đấu này. Cô sẽ phải chiến đấu cho dù không có người đại diện đi nữa ! Đây là cuộc chiến của niềm vinh dự và tự hào !”

Hoàng tử Gerazt lớn tiếng nhắc lại.

Đám đông vây xem đang có đủ loại biểu cảm khi nhìn cô lúc này.

Có người cười lạnh và hào hứng chờ xem trò vui, có người lo lắng vì không ai giúp cô, cũng có người nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông.

Artermia nhìn lại đám người lần nữa, ánh mắt cô thể hiện rằng cô cần sự giúp đỡ.

Ánh mắt của Artermia và Leon chạm nhau trong thoáng chốc.

“Leon-san…”

Bên tai, hắn nghe được giọng khẩn thiết của Ophelia.

“Haizz…”

Leon biết mình không thể đứng xem được nữa.

“Kể cả khi không có người đại diện, tôi…” Artermia đang định nói gì đó.

Chắc là cô định tự mình chiến đấu... với 4 thằng ngố kia ?

“Ai nói không có chứ !”

Một giọng nói cắt ngang lời của cô.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào bóng người đã phát biểu ra câu đó.

“Leon…”

Hoàng tử Gerazt nhìn chằm chằm vào bóng người kia.

“Cậu ta định thay cô ấy xuất chiến sao ? Vậy cũng tốt, tôi cũng muốn biết cậu ta mạnh đến đâu.”

Chase trở nên nhẹ nhõm hơn và thoáng tỏ ra hưng phấn. Chí ít cậu không cần mang danh bắt nạt phụ nữ…

“Đó là cháu của ngài hiền giả sao ?”

“Cậu ta định đối đầu với nhóm của điện hạ à ?”

“Tuy cậu ta là cháu của hiền giả-sama, nhưng với 4 người thì…”

“…”

Đám đông bắt đầu xì xào.

“Tôi chỉ là không thể đứng nhìn bạn của mình bị bắt nạt thôi.”

Leon nhún vai bước tới bên cạnh Artermia.

“Tôi sẽ làm người đại diện cho Artermia-san. Thế nào ?”

Artermia có vẻ bị hắn làm cho sửng sốt trong thoáng chốc. Cô hơi lo lắng nói:

“Leon-kun, cậu thật sự có thể sao ? Cậu sẽ phải đối đầu với điện hạ.”

“Cứ tin ở tôi.”

Leon khẳng định một cách chắc chắn.

Nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, Artermia cuối cùng thở dài:

“Vậy xin nhờ cậu.”

Hơi nở nụ cười, Leon hướng về phía đám người hoàng tử và lộ ra biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy.

“Tôi sẽ đánh cho bọn họ tỉnh ra.”

Bạn đang đọc Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng sáng tác bởi ToanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanDinh
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.