Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời khắc quyết định.

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Leon khuôn mặt lạnh lẽo, hai tay cầm lấy Senbonzakura giờ đã hoàn toàn biến thành màu trắng, trên người hắn toát ra vầng hào quang màu trắng, sau lưng xuất hiện đôi cánh hư ảo.

Hắc hiệp sĩ chỉ cảm thấy đột nhiên thiếu niên trước mắt trở nên nguy hiểm hơn không chỉ gấp đôi, ánh mắt dưới chiếc mũ hơi nheo lại.

Leon tuy không phải lần đầu sủ dụng Shukei: Hakuteiken, nhưng sử dụng nó đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ như Hắc hiệp sĩ thì đây đúng là lần đầu tiên.

Bình thường dù là kẻ địch lv90 hắn cũng có thể một đòn giết chết, bây giờ lại hơi chần chờ.

Không phải hắn không dám giết người, mà là sợ không giết được.

Cấp độ chênh lệch giữa hai bên quá xa, không phải chỉ dựa vào vũ khí cùng kỹ năng có thể bù lại.

Hít sâu một hơi, Leon vứt bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, trong mắt chỉ còn lại người trước mặt. Hắn phải đánh bại ông già này.

“Đỡ lấy”

Hét lên một tiếng, đôi cánh sau lưng Leon hơi động. Hắn vậy mà bay lên khỏi mặt đất.

Wilhenm cũng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt:

“Cái quái gì ?!”

Hắn còn chưa nhìn thấy có ai sở hữu kỹ năng kỳ lạ như vậy, vậy mà thật sự có thể sủ dụng như một dôi cánh thật, dùng nó thoát khỏi trọng lực.

Tạm thời thoát khỏi lực hút của hành tinh, Leon dùng tốc độ cực nhanh lao tới, nó nhanh đến nỗi gần như kéo ra bóng chồng ở sau lưng.

“Thật nhanh.” Wilhenm biết kế tiếp sẽ là một đòn mạnh mẽ, ông ta thủ thế sẵn sàng.

Tuy rằng thiếu niên trước mặt chỉ là một học sinh, nhưng ông ta đã biết không thể đối đãi Leon như một học sinh bình thường.

Làm thế quái nào có học sinh bình thường có thể đối kháng Hắc hiệp sĩ của Centraln lâu như vậy mà chưa chết !

Hắc hiệp sĩ cầm kiếm làm ra tư thế trảm kích, thanh đại kiếm bắt đầu hội tụ ma lực.

Leon khóe miệng khẽ nhếch, từ trên người hắn bỗng nhiên tràn ra một đạo bình chướng màu xám mỏng manh đem xung quanh bao phủ, và Hắc hiệp sĩ cũng bị kéo vào trong.

Ma lực đang hội tụ trên thanh kiếm của ông ta đột nhiên biến mất, ngay cả lớp vỏ đen bao phủ thanh đại kiếm cũng rút lui và thanh kiếm lập tức trở về màu sắc ban đầu.

【Không Vực】.

Hắc hiệp sĩ bị biến cố bất thình lình làm cho kinh ngạc ngây người, nhưng ông ta không thể kinh ngạc lâu hơn vì Leon đã xông đến trước mặt.

Trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, Leon hơi nhẹ nhõm vì kế hoạch thành công. Hắn đã dùng 【Không Vực】tập kích bất ngờ khiến Hắc hiệp sĩ không kịp phản ứng.

“Ngay lúc này !”

Leon ánh mắt sắc bén, nhắm chuẩn thời cơ giơ kiếm chém xuống.

Hắc hiệp sĩ không tụ tập được ma lực, giờ ông ta chỉ có cách cứng rắn chống đỡ.

Quát lớn một tiếng, Wilhenm cũng biết mình trúng kế, không kịp nghĩ ngợi thêm mà quét ngang thanh đại kiếm.

Đại kiếm va chạm với Senbonzakura, phát ra âm thanh chói tai.

Nhưng ngay lập tức sắc mặt của Hắc hiệp sĩ biến đổi.

Răng rắc…

Ông ta nghe được âm thanh nứt vỡ.

Nhìn lại thanh đại kiếm của mình, Wilhenm kinh ngạc phát hiện một đạo vết nứt ngay chỗ tiếp xúc với thanh kiếm của Leon, và nó đang ngày càng lan rộng.

Răng rắc, răng rắc…

Chỉ mất vài giây, đột nhiên thanh kiếm của Wilhenm bị gãy làm đôi. Hắc hiệp sĩ kinh hãi đạp mạnh xuống đất lùi lại, nhưng thời gian phản ứng ngắn ngủi không đủ để ông ta triệt để tránh thoát.

Xoẹt !

Âm thanh nghe như tiếng vải vóc bị xé rách vang lên.

Leon hơi cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở của hắn đã có phần gấp rút, lúc này hắn đang ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía Hắc hiệp sĩ.

Về phần Wilhenm, ông ta hoàn toàn bị kinh ngạc ngây người.

Từ bả vai trở xuống, một đạo vết thương kéo dài qua ngực và tới tận phần bụng.

Máu từ vết thương tràn ra khiến ông ta không khỏi hít sâu một hơi.

Wilhenm cũng đưa mắt nhìn sang Leon, giờ trong mắt ông ta đây không còn là một học sinh nữa, đây rõ ràng là một con quái vật.

Giơ lên thanh đại kiếm còn lại phân nửa trong tay, sắc mặt ông ta trở nên khó nhìn.

Tất cả trang bị của Hắc hiệp sĩ đều là đặc chế, từ chiến giáp cho đến vũ khí, nó sử dụng công nghệ rèn tiên tiến nhất và chất liệu thép cực kỳ khó tìm.

Quốc vương đã phải ra mặt nhờ cư dân tộc Drawf chế tạo nên một set trang bị này, có thể xưng đây là một trong những bộ trang bị tốt nhất đại lục.

Vậy mà bây giờ thanh đại kiếm của ông ta… gãy.

“Vũ khí sử thi.” Mấy chữ này bật thốt ra từ kẽ răng của Wilhenm.

Nhưng dù chính miệng nói ra, Wilhenm vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin.

Bởi vì ai cũng biết vũ khí sử thi cực kỳ khó tìm, có thể xem như bảo bối truyền thừa của 1 gia tộc.

Mà bây giờ thứ quý hiếm và mạnh mẽ như vậy lại nằm trong tay một học sinh năm nhất. Điều này làm cho Wilhenm cảm giác cực kỳ không chân thật, ông ta thậm chí sinh ra ảo giác mình đã bị thời đại bỏ lại.

Nhưng tin hay không ông ta vẫn phải chấp nhận sự thật, thiếu niên trước mặt thật sự đang cầm trong tay vũ khí sử thi.

Bởi vì thanh kiếm của ông ta dù không có ma lực gia trì, độ cứng bình thường cũng đã đến gần với vũ khí sử thi.

Vũ khí ở cấp hiếm trở xuống căn bản không thể làm gãy nó.

Đôi mắt dưới chiếc mũ lóe ra hào quang sắc lạnh, sát ý trên người Wilhenm bùng lên mạnh mẽ.

“Phải giết thiếu niên trước mặt.” Đây là ý nghĩ duy nhất của Wilhenm lúc này.

Không chỉ vì vũ khí sử thi trong tay của hắn, mà còn vì năng lực chiến đấu kinh khủng này.

Rõ ràng chỉ mới là học sinh năm nhất, nhưng đã có thể làm ông ta bị thương, mà còn là vết thương tương đối nghiêm trọng.

Nếu không có bộ giáp đặc chế, Wilhenm thậm chí nghi ngờ ông ta có thể đứng hay không cũng trở thành vấn đề.

Vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, tiếp tục để kẻ trước mắt trưởng thành sẽ tạo thành mối nguy hại cực lớn của Nước cộng hòa trong tương lai.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong máy giây ngắn ngủi, Wilhenm cầm thanh đại kiếm bị gãy còn một nửa xông lại.

Rõ ràng đã bị thương, nhưng khí thế so với trước đó còn mạnh hơn.

Leon không dám chủ quan, Senbonzakura ngay lập tức cùng thanh đại kiếm tiếp xúc.

Lúc này hắn đã thu hồi 【Không vực】. Dù sao tác dụng của nó là dùng để đánh bất ngờ Hắc hiệp sĩ, bây giờ có duy trì nó cũng không tạo nên tác dụng thậm chí còn khiến hắn bị giới hạn sức chiến đấu.

Sức mạnh kinh khủng truyền qua thanh kiếm, Leon chỉ cảm thấy mình giống như đang đối đầu với ma thú hình người.

Cả thân thể không ngừng bị đánh lui về sau, nội tạng cũng cảm giác bị chấn động đến quay cuồng.

Chỉ một lần va chạm, Leon liền cảm giác toàn bộ thân thể đau đớn không thôi.

“Dù bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sức mạnh kinh khủng cỡ này, đúng là càng già càng dẻo dai.” Leon mở miệng trào phúng.

Hắc hiệp sĩ mặc kệ vết thương đang đổ máu, tiếng cười lạnh phát ra sau chiếc mũ:

“Không cần khích tướng, nhóc con. Dù chỉ còn một hơi ta cũng dư sức tiêu diệt một đám nhóc như ngươi.”

“Vậy sao ?” Leon đột nhiên thu hồi Senbonzakura vào không gian.

“Huh ? Người từ bỏ chống lại à, thằng nhóc ?” Hắc hiệp sĩ thốt ra âm thanh ngạc nhiên.

Leon tuy có chút đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Hắn dậm chân xuống đất.

“Sandalphon.”

Mặt đất đột nhiên nứt ra một đường, một chiếc ngai vàng trồi lên.

Vừa nhìn thấy Leon lại lây ra vũ khí kỳ dị, Hắc hiệp sĩ liền không hiểu thấu sinh ra một cỗ cảm giác bất an.

“Đừng mong giở trò, thằng nhóc. Chịu chết đi.”

Dù không hiểu Leon tính làm gì, nhưng bản năng mách bảo ông ta không được để cho hắn đụng vào thứ kia.

“Muộn.” Chỉ khẽ nói ra một từ ngắn ngủi, chân hắn đạp lên thành ghế, dùng hai tay rút ra thanh đại kiếm cắm phía trên.

“Halvanhelev”.

Ngai vàng đột nhiên phát ra ánh sáng tím chói mắt, sau đó vỡ tan thành vô số mảnh.

Tất cả mãnh vỡ vừa văng ra như đạt được lệnh triệu tập, nhanh chóng hướng về phía Sandalphon hội tụ.

Mảnh vỡ dán vào thân kiếm, hợp nhất, kéo dài…

Hắc hiệp sĩ bị biến cố đang xảy ra làm giật mình, vung thanh đại kiếm chỉ còn một nửa chém xuống.

“Chết đi !”

Nhưng đáng tiếc ông ta vẫn là muộn một bước.

Leon dồn sức, huy động thanh đại kiếm khổng lồ của mình đón lấy nhát chém.

Bang !

Chỉ một đòn, Leon lui về sau một bước, nhưng Hắc hiệp sĩ lại bị đẩy văng ra phía sau đồng thời lùi lại thêm 3 bước.

“Sức mạnh gì thế này !” Lần này ông ta thật sự trợn tròn mắt.

Rõ ràng vẫn là người đó, nhưng sức mạnh đã hoàn toàn thay đổi, khí tức cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Nhìn lại trên tay của Leon, lúc này Sandalphon đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.

Nếu gọi Sandalphon là đại kiếm, vậy thanh kiếm mà hắn đang cầm trên tay phải gọi là Siêu đại kiếm.

Nó như thể không còn là cho con người sử dụng nữa, vì kích cỡ của nó quá lớn.

Một thanh đại kiếm màu đen với những rãnh chạm khắc màu đỏ nhạt, kéo dài tới mũi kiếm. Tổng chiều dài của nó đã lên đến gần 4 mét.

Thanh kiếm lúc này trông vô cùng dữ tợn, và khí tức của nó cũng vô cùng nguy hiểm, thỉnh thoảng thân kiếm lại xuất hiện dòng điện màu tím đen, tia điện phát ra âm thanh “xoẹt, xoẹt” rợn người.

Là người sử dụng trực tiếp của Halvanhelev, Leon biết lúc này thanh kiếm của mình nguy hiểm cỡ nào. Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang chực chờ trào ra.

Leon giữ lấy sắc mặt bình tĩnh, chỉ mũi kiếm về phía Hắc hiệp sĩ.

“Chết tiệt.” Bản năng của Wilhenm đang vang lên cảnh báo.

Bạn đang đọc Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng sáng tác bởi ToanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanDinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.