Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yurei (Phần 4)

Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

-Ặc!!!!

Tôi gục xuống đất và ho ra máu.

"Có vẻ mình đã quá liều lĩnh lần này rồi"

Linh năng là năng lượng được rút trực tiếp từ linh hồn của người sử dụng, nếu như sử dụng quá nhiều linh năng người sử dụng có thể bị thiệt hại trực tiếp tới linh hồn, dẫn tới những vết thương sâu trong cơ thể và giảm tuổi thọ, thi triển cả 3 bùa nổ và 2 kết giới cùng một lúc đã là quá giới hạn đối với tôi lúc đó, và cho đến giờ hậu quả từ việc đó vẫn còn tồn tại dù chỉ là rất nhỏ.

Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tôi vực dậy và đi vào trong Aokigahara một lần cuối. Bước đến khu vực vừa xảy ra giao tranh, tôi nhìn thấy một cây lưỡi hái dài với lưỡi liềm ngắn nằm ở dưới đất.

"Vậy đây là linh cụ của Yurei à?"

Tôi tiến tới và nhặt nó lên. Sau đó ánh sáng màu bạc một lần nữa hiện ra và đưa tôi trở lại căn phòng đó.

…..

Tôi chưa từng mong ước điều gì, một kẻ không có chỗ đứng trong xã hội như tôi thì làm gì xứng đáng được mong ước chứ.

Thế giới của tôi chỉ là một sa mạc trống rỗng không có gì ngoài cát và cát, những hạt cát giống như những người xung quanh tôi vậy, họ vô vị, khô cằn và tĩnh lặng.

-Ôi Isami mày biết tao buồn chán như thế nào khi không có cái bao cát như mày để hành hạ không.

-Lúc này mày cũng tới trường với cái bộ mặt vô hồn đó, nó thực sự khiến mọi khối cơ trong cơ thể tao bị kích thích đó!!!!

-Đúng rồi đại ca tẩn cho thằng đó một trận đi.

Thật là, hôm nay cũng vậy, vì sao những kẻ này không thể để tôi yên nhỉ, đánh người thực sự vui đến thế sao, chắc bọn chúng không biết là tôi đã không còn cảm thấy những nắm đấm của chúng nữa rồi.

Bây giờ trong mắt tôi những nắm đấm của chúng chỉ là tôi đang tự đánh chính mình, giống như tôi đang tự hủy hoại bản thân vậy thôi, nhưng tôi có thể làm gì được cơ chứ, nếu như tôi không tự hủy hoại bản thân mình thì cái thế giới này cũng sẽ làm vậy thôi.

Suốt ngày tôi chỉ đang lang thang trong cái sa mạc dài bất tận đó, suốt ngày tôi chỉ vùi đầu mình vào trong những cảm xúc tiêu cực, suốt ngày tôi chỉ đang nhìn thế giới qua cặp mắt vô hồn.

Tôi đã mất niềm tin từ lâu về một ánh sáng có thể xua tan đi mặt trời đen trên cái sa mạc đó, một ánh sáng có thể chiếu xuống những hạt cát để tôi có thể thấu hiểu và nhìn thấy vẻ đẹp của chúng.

Nhưng ánh sáng đó sẽ không bao giờ đến, tôi sẽ mãi đơn độc trên thế giới này và sẽ không có ai chấp nhận hoặc thậm chí là nhận ra sự tồn tại của tôi, nhưng có lẽ cái chết sẽ chấp nhận tôi.

…..

Tôi chưa từng muốn một lời tán dương nào, nhưng một nhà văn thành công là thứ mà mọi người đã dùng để tán dương tôi, có thể bề ngoài là như vậy nhưng sâu bên trong tôi là một người ám ảnh với những hương vị.

Cuốn sách của tôi, những hương vị của cuộc sống đã bán ra hơn được 120 triệu bản trên toàn quốc, đem lại cho tôi tiền bạc và danh vọng, nhưng mà tôi lại không hề thỏa mãn.

Những hương vị trong cuốn sách của tôi đều được viết dựa trên những trải nghiệm của tôi, từ đau buồn, hạnh phúc, vui vẻ…tất cả đều có trong đó.

Nhưng khi bạn bị ám ảnh bởi một điều gì đó, thì bạn sẽ không bao giờ thỏa được ham muốn của mình, tôi cũng vậy dù đã nếm trải tất cả hương vị trên thế giới này, nhưng tôi lại không hề thoả mãn.

Vì còn một hương vị, một hương vị mà tôi luôn khao khát được thưởng thức, một hương vị mà tôi luôn thèm khát được tận hưởng và đó chính là hương vị của cái chết.

Có người sẽ bảo tôi bị điên, có người khác sẽ bảo tôi chỉ đang đùa cợt, nhưng tôi đang thực sự nghiêm túc, những kẻ đó sẽ không bao giờ hiểu được.

Tôi đã hỏi chúng về hương vị của cái chết nhưng chúng chỉ diễu cợt về việc đó, nên tôi đã cho bọn chúng nếm thử hương vị của cái chết, nhưng chúng vẫn không chịu trả lời và cho đến khi tôi nhận ra điều gì, thì những kẻ tôi giết đã lên đến hàng trăm, nhưng bọn chúng vẫn không ai trả lời và đó cũng là lúc tôi nhận ra là bọn chúng quá yếu đuối để có thể thấu hiểu được hương vị cái chết.

Bọn chúng đều sợ hãi trước cái chết và không hề muốn chấp nhận nó, lũ nhát gan đó không thể hiểu được nghệ thuật thực sự, vậy thì tôi sẽ cho bọn chúng thấy, cho cả thế giới này thấy, cách để thực trải nghiệm hương vị của cái chết.

…..

Tôi là….

…..

Tôi….

…..

Tô….

…..

T….

…..

Trở lại từ kho tàng ký ức của những Yurei, tôi đi đến một nhận thức là bọn họ thực sự rất đặc biệt và không ai trong số họ kể một câu chuyện giống nhau.

Tất cả đều thật khác biệt, nhưng mà tôi vẫn không thể hiểu được, vì sao con người có thể vứt bỏ sinh mạnh của mình dễ dàng đến như vậy.

Có một số câu chuyện tôi có thể cảm thông và hiểu được lý do vì sao họ lại tự kết liễu cuộc đời mình, nhưng có một số câu chuyện khác tôi lại không thể hiểu được.

Những người trong câu chuyện đó đều là những người thành công, những người không có vấn đề gì trong cuộc sống, những người đang ở ranh giới của một cuộc sống trọn vẹn, vậy thì sao họ lại chọn phía bên kia.

Lẽ nào họ không hề quý trọng mạng sống của mình, lẽ nào họ không hề thoả mãn với cuộc sống của mình, lẽ nào họ không hề thấy bản thân có một chút giá trị gì trong cuộc sống, lẽ nào họ không hề nghĩ tới cảm xúc của những người thân của mình.

Nhưng mà tôi cũng không thể trách họ được, vì qua những câu chuyện của họ, tôi có thể thấy một phần của chính mình trong chúng. Đúng vậy, tôi cũng từng có suy nghĩ tự tử và khoảnh khắc đó không phải đâu đó quá xa, mà chính là vào đêm định mệnh đó, cái đêm mà tôi đã được chứng kiến ký ức của Kade.

Tôi đã thật sự tuyệt vọng và bế tắc lúc đó, nếu như cuộc đời là một con đường trôi nổi trên bờ vực của sự hư vô, thì lúc đó tôi đã gặp chướng ngại lớn nhất trên con đường của mình, và tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài gieo mình xuống hư không bên dưới, nơi chỉ có cái chết là đang chờ đợi tôi.

Tôi có thể chắc chắn là họ cũng đã gặp một chướng ngại gì đó, nhưng khác với tôi họ đã không tìm được sức mạnh để có thể phá bỏ chướng ngại đó, họ đã không tìm được thứ có thể cứu rỗi được họ hoặc có thể nói là đã không còn thứ gì có thể cứu rỗi họ rồi.

Nên tôi không thể trách họ được, vì nếu như tôi không được chứng kiến những ký ức của Kade, thì có lẽ kết cục của tôi cũng sẽ như họ thôi.

Bạn đang đọc Số Phận sáng tác bởi Astrol

Truyện Số Phận tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Astrol
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.