Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu lạc

Tiểu thuyết gốc · 3414 chữ

Bìa rừng Lang Châu.

Cánh đồng tối đen như mực. Trên vùng cỏ rậm rạp có tiếng động khẽ, sóng cỏ lung lay dần thành đường thẳng dài xiêu vẹo. Gần đó không xa, lửa cháy đỏ cả góc rừng. Đoàn người ngựa vũ khí sáng choang, tiếng kim loại va vào nhau kêu ken két, lạnh đến thấu xương. Những khuôn mặt hung tợn trong bộ giáp đen, sục sạo khắp rừng, không sót bất kỳ nơi nào.

Phùuu ...

"Biểu ca, muội không chạy nổi nữa."

Thanh âm yếu ớt vang lên rất khẽ, vừa đủ truyền đến tai hài tử đi bên cạnh nghe thấy. Hai hài tử trong bộ xiêm y hoa lệ, ít nhất bằng loại tơ tằm ngũ sắc Giang Nam, ở mỗi vạt áo thêu kim xuyến vàng óng ánh. Trong đêm tối, những sợi chỉ kia lóe lên nhiều ánh vàng rực rỡ.

"Suỵt!" Nam hài tử mặc như nam nhân hoàng tộc khẽ vỗ nhẹ vào đầu nữ hài: "Đến chỗ kia chúng ta sẽ nghỉ một lát." Đoạn hắn nắm vội tay đứa bé, cẩn thận không làm kinh động đám người kia. Bọn họ nhanh chóng đến cạnh tảng đá nhỏ nhô ngay giữa đồng. Bên hông tảng đá có một hốc nhỏ, cỏ dại mọc cao đến quá đầu hài tử. "Tìm được rồi." Hắn thì thầm mừng rỡ.

"Hải Triều, ngồi đây đừng đi đâu. Biểu ca đến chỗ này một chút, sẽ quay lại nhanh, có nhớ không?" Hắn ân cần dỗ dành nữ hài. Nước mắt nhòe ra bẩn cả khuôn mặt thanh tú, vành môi mấp máy nhưng không thốt nên lời, chỉ khẽ mím chặt rồi gật cái đầu nhỏ lia lịa.

"Ngoan, biểu ca đi đây."

Cánh đồng hoang vắng, bờ cỏ lau nhấp nhô trong gió theo từng hồi liên tiếp nên hắc nhân không phát hiện điều dị thường bên dưới hàng lau. Một bóng nhỏ luôn chuyển động không ngừng.

Xẹt! Vật thể lạ phóng ngang khoảng không tối đen nhưng độ đáp của nó đủ để hắc nhân nghe thấy, đám đông hô toáng lên:

"Hướng này."

Đợi tiếng huyên náo kia dần im bặt hẳn, hắn quay về chỗ núi đá lúc nãy. Nữ hài đã ngủ thiếp. Chốc chốc nó hoảng lên từng cơn kinh động rùng mình. Những lúc ấy, hắn lại choàng cánh tay nhỏ ôm lấy nó:

"Biểu ca ở đây, Hải Triều, đừng sợ."

...

Lang Châu thành.

"Thuở khai thiên lập địa Lạc Hồng, đất trời còn nhiều hỗn độn, Nữ Oa thần đã bắt đầu kiến tạo ra loài người. Khi ấy triết lý âm dương chưa được khai sáng, Nữ Oa thần không biết tạo con người có hình dáng khác nhau thế nào. Đắn đo trong suốt nhiều ngày, thần quyết định thuận theo tạo hoá, bèn nhắm chặt mi tâm để cho khối óc và bàn tay khéo léo của mình ngẫu nhiên tạo nên hai con người đầu tiên trên đại địa.

Hai nam hài tử lần lượt được Nữ Oa thổi luồng khí trời vào người để bắt đầu sự sống. Hài tử được truyền sinh khí thần đầu tiên có tên là Âu, hài tử còn lại thì tên Lạc.

Âu và Lạc sống chan hoà với nhau ở thôn nhỏ, nằm sát chân núi Tản Viên. Thời gian cứ thế trôi đi trong êm đềm cho đến ngày kia, nước dâng ngập làng, cuốn theo trâu bò chim chóc, thiệt hại không sao kể xiết. Nước mỗi lúc lên cao dần, cuối cùng cũng chạm đến đỉnh núi.

"Đại ca, hãy nắm chặt tay đệ." Lạc cố gắng bám chặt thân cây to bên đường, một tay nắm chặt cây, tay còn lại nhất quyết không buông người huynh trưởng.

"Ta sắp không trụ được nữa." Âu bất lực kêu thán trời xanh.

Trận chiến khốc liệt năm đó giữa Văn Thanh, Đông thuỷ quân, và Linh Tùng Sơn, sơn thần Tản Viên khiến nhà cửa, cây cối, chim muông chết không kể xiết. Ta nghe nói đâu cũng mất không non dưới một tháng trời mới biển yên sóng lặng. Tất nhiên qua ngần ấy thời gian thì trâu bò còn chết la liệt huống chi huynh đệ Âu Lạc.

Nước dâng đến đâu thì huynh đệ Âu Lạc trôi xa nhau hơn đến đấy. Người huynh trưởng bị nước cuốn trôi về phương Bắc, theo dòng Phổ Mai (1) trôi mãi đến đoạn Nam Cương thì dạt vào bờ. Đường về chốn cũ bị lũ cuốn tang hoang, muôn vàn hiểm trở nên Âu không thể về lại được nữa.

(1) Tên sông Nho Quế thời Việt cổ.

Lạc ngày đêm khóc than thảm thiết, thương nhớ không nguôi. Xót xa cho hoàn cảnh bi ai của Âu Lạc, Nữ Oa thần một lần nữa xuất hiện và kiến tạo thêm một con người mới làm bầu bạn với hắn. Lần này người đã tạo ra hình hài của một nữ nhân. Nhờ vậy mà nỗi nhớ thương huynh trưởng của Lạc dần nguôi ngoa.

Lạc Hồng đại địa từ đó phồn thịnh, trở thành những nhị bộ, tam hoang và tứ cứ. Nhưng chung qui vẫn chưa thể kết thành khối liên minh đại hợp nhất nên sau đó lại tiếp tục phân mảnh thành những bộ lạc khác nhau, chiếm cứ các vùng cai trị riêng lẻ."

"Khách quan mời đi lối này." Tiểu nhị tử đơm đả dẫn khách mới đến vào bên phải đạo đài, một số khác phong lưu thì mời lên lầu trên. Đám đông ngày một đông dần, người qua kẻ lại không ngớt chuyện, hầu hết bọn họ thích ngồi chen chúc nhau quanh đạo đài để có thể nghe rõ mồn một câu chuyện của lão Hổ. Lão Hổ là người hầu chuyện Đông Tây trích lục từ Hồng Bàng thị ký, mà theo lời lão đó là vật gia truyền của dòng họ để lại. Còn mặt mũi quyển thị ký đó ra sao thì có trời mới biết! Lão giấu nhẹp trong hòm rương nhỏ vẫn luôn mang theo bên người, ngay cả đứa đệ tử đi cùng cũng chưa từng được xem qua vật đó. Lão vẫn luôn khoát lác với đám đông ở khắp Lang Châu rằng nếu Hồng Bàng thị ký của gia tộc lão xếp hàng nhị phẩm thì sẽ không bao giờ đại địa này xuất hiện quyển thị ký thứ nhất. Điều này ngay đến đứa trẻ ăn mày như a Dục còn rõ hơn ban ngày thì sao những người khác lại không rõ chứ?! Lão là người buôn những chuyện phiếm kỳ dị bậc nhất Lang Châu, nhưng điều làm cho đám đông kia vô cùng tán thưởng lão hầu chuyện là bởi lão có giọng kể chuyện vô cùng dẫn dắt tinh thông, thêm vào ngữ điệu hoạt múa đôi tay với chiếc quạt rách ra chiều từng trải khiến đám đông còn nghĩ rằng lão chính là người xuất hiện trong những câu chuyện đó, là nhân chứng của những trang sử độc nhất vô nhị trên từng ngõ ngách của đại địa.

Lão Hổ có tài hầu chuyện tuyệt kỹ là như thế.

"Rồi cái tên Lạc có tìm được huynh trưởng của mình không? Lão kể nốt phần sau câu chuyện của huynh đệ họ nữa đi chứ?" Đám đông khuẩn trương thúc giục lão. Thấy vậy tên chủ quán béo nhanh nhảu bảo mấy tiểu nhị gần đó đến chào mời đám đông dùng thêm đồ nhắm.

"Nhanh, nhanh đi mời họ. Chè cháo gì cũng được."

"Cho ta hai dĩa heo rang và bầu San Lùng loại nhỏ." Khách vừa vào khi nãy lớn giọng gọi món. Tên chủ quán với cái bụng núc ních dẫn đường đi trước chạy ào vào nhà bếp, vừa chạy vừa hô to:

"Đến ngay, khách quan đợi chút."

Tiểu nhị quan sát tình hình nên cũng hiểu ý, liền rón rén nói nhỏ bên tai khách quan. Tên khách không thèm ném cho hắn cái nhìn ngay thẳng mà hai mắt cứ trông về hướng đạo đài:

"San Lùng, à thêm ít đồ nhắm nữa."

"Khách quan muốn dùng nhắm loại nào?"

"Tuỳ ý ngươi. Ừa ... ừa." Hắn vội vã hóng chuyện vì thấy lão Hổ chuẩn bị hầu chuyện tiếp nữa.

"Theo các ngươi, Lạc sẽ tìm gặp được Âu không?"

"Ta nghĩ là không. Từ Tản Viên đến Nam Cương phải vượt qua bao nhiêu ngọn núi trùng điệp, huống hồ muốn đi đường thuỷ thì Hắc Long muôn vàn hiểm trở."

"Quan nhân đây nói không sai. Quả nhiên là không thể gặp được! Dù Lạc đi về hướng thái dương quang, nơi có sự sống bất diệt để tìm Âu thì chưa chắc có thể tìm được. Lạc Hồng đại địa to lớn như vậy, há chẳng phải khẩy đá cuội vào Kattigara (2) sao?"

(2) Kattigara: tên hải cảng sầm uất thời Việt cổ, ngã ba sông Bạch Hạc, nơi có Thanh Long, Hắc Long và Xích Long (3) giang tụ về.

(3) Cũng là tên gọi ba con sông nổi tiếng thời Việt cổ. Thanh Long: sông Lô; Hắc Long: sông Đà; Xích Long: sông Hồng.

Lão lại vuốt hàm râu lỏm chỏm muối tiêu của mình, thở dài trầm lắng. Bầu không khí xung quanh cũng chùng xuống một nỗi buồn nhàn nhạt.

"Đến thời Thuỷ tổ Vương, các bộ lạc chiến tranh không ngừng, Thuỷ tổ Vương dẫn dắt vạn quân binh bình định thiên hạ. Thuỷ tổ Vương có dòng máu chiến thần dũng mãnh lại mang lý tưởng thiên hạ đại đồng, nên ..." Khụ khụ ...

"Rồi sao nữa?" "Lão kể tiếp đi!" Đương thời gay cấn nên đám đông cáu bẳn hẳn, mặc cho lão Hổ ho sặc sụa trên đạo đài (4) ngay chính điện. Sáng nay, lão đã hầu chuyện liên tiếp mấy điển tích luyên thuyên không ngơi nghỉ. Điển tích cổ kim thì bất tận như sông Phổ Mai nhưng số mệnh con người nào buông tha lão. Lão đã quá tuổi ngũ tuần, sức khoẻ vốn chẳng còn như trước kia nữa.

(4) Đạo đài: đài nhỏ, nơi cho người hầu chuyện vừa thưởng thức trà đạo vừa thong thả kể chuyện.

"Đợi ta một chút." Khụ khụ ...

Năm lạc thù được ném vào chân lão, hai mắt lão sáng rỡ liền cám ơn người bên dưới rối rít. Khẽ nhắp một ngụm trà của đệ tử lão rót từ lúc nãy. Trà cũng nguội dần nên cảm giác đắng chát đầu lưỡi khiến lão hít hà, phả làn khói nhẹ vào không trung, lão cũng không quên trừng mắt đay nghiến sang đứa đệ tử chểnh mảng đang ngồi ngay cạnh, dường như đã trút được cái giận dỗi của lão đầu tử thì tiện tay còn lại đưa lên vuốt hàm râu muối tiêu lởm chởm của mình.

"Lão hầu đến đâu rồi nhỉ?" Lão phe phẩy cái quạt sờn, giả vờ hỏi đám đông.

"Đến đại đồng, cái gì là thiên hạ đại đồng ..." "Ừ, đúng rồi, đến đó." Nam nhân lục bào hét to về phía lão.

"Khà khà, lão nhớ rồi." Đệ tử lão hiểu ý nên nhanh tay rót chung trà mới cho lão. Lão gật gù khoái trá nhấp liền một ngụm vào miệng.

"Tấm lòng đại đồng cốt thiết của Thuỷ tổ Vương khiến Kim Qui thần thán phục nên hiển linh ban tặng cho người thanh Xích Long Thiên Chi. Có thần kiếm trong tay, Thuỷ tổ Vương như rồng mọc thêm cánh, lần lượt chiến thắng vẻ vang, uy chấn vang dội khắp đại điạ. Tuy nhiên, từ đó đến nay chưa một ai có thể nhìn thấy mặt người phong phong liệt liệt dũng mãnh thế nào. Vì ngài ấy luôn che chắn khuôn mặt mình bằng một chiếc mặt nạ quỷ dị."

"Chà, sao lại như vậy chứ?"

"Cái này thì lão không rõ, nhưng theo lời của ông tổ, ông tổ, tổ của tổ, của tổ lão truyền lại thì trong trận đánh kịch liệt với Kình Ngư, Thuỷ tổ Vương bị nó bất ngờ phun ra thuỷ độc nên đã huỷ một phần gương mặt của ngài. Kình Ngư là một con hải quái thú cổ đại, vô cùng hung tợn, liên tiếp sát hại chúng sinh ở Thiên Hải thành, máu đổ thành sông, người chết không kể xiết.

Từ sau trận ác chiến đó, Thuỷ tổ Vương luôn mang theo bên mình chiếc mặt nạ quỷ. Sau đó, ngài gặp cơ duyên mà có được Xích Long Thiên Chi nên thiên hạ Lạc Hồng gọi người là Xích Quỷ (5), Xích Quỷ Vương cũng từ đó mà ra."

(5): Một tên gọi khác của An Dương Vương trong truyền thuyết.

"Thì ra là vậy." "Còn Kình Ngư thì sao? Xích Quỷ có tiêu diệt được cổ thuỷ quái đó không?"

Lão Hổ nheo cặp mắt già nua tinh nghịch nhìn đám đông, lão cao ngạo như một nhà thông thái tinh thông mọi thứ trên khắp Lạc Hồng đại địa.

"Các người nghĩ xem? Xích Quỷ Vương không diệt trừ được nó thì các người liệu có yên ổn ngồi nơi này nghe lão hầu chuyện không?" Khà khà. Lão phe phẩy cái quạt rách vui vẻ cúi đầu cảm tạ người bên dưới. Hơn nữa lạc thù (6) thu vào không hề ít sau mỗi câu chuyện nên lão không hớn hở ra mặt, không phí bao năm lão kiếm sinh nhai từ cái nghề hầu chuyện phiếm nhàn rỗi nhất thiên hạ này.

(6) Bên cạnh tiền ốc dùng để tượng trưng cho việc trao đổi hàng hoá mệnh giá nhỏ của người Việt cổ xưa (đặc biệt là cư dân Văn Lang và Thiên Hải thành) thì lạc thù cũng là phương tiện tiền tệ lớn và hợp nhất chung của thế giới Lạc Hồng. Một xâu gồm mười ốc tiền sẽ được đổi thành một lạc thù.

"Đa tạ, đa tạ." Đứa đệ tử cúi đầu nhận lạc thù rơi cám ơn rối rít. Con gà béo ngậy với làn da rưới mật ong nướng vàng ươm, cái mùi vị đậm đà đó quyến luyến mãi trong miệng hắn từ mấy ngày trước vẫn còn đọng lại. Tối nay, thầy trò hắn sẽ lại có bữa ăn thịnh soạn ở Tú Nguyệt lầu. Nghĩ đến thế thôi, nước dãi trong miệng hắn cứ sôi trào muốn vọt ra ngoài.

Mặt trời dần lên cao nơi có cây cầu gỗ bắc qua khu phố đèn lồng nằm ở cuối đường. Ánh nắng tạt nghiêng một góc chói lòa trên mặt sông, lâu lâu lại nghe tiếng mái chèo khua cót két của những quý nhân mặc gấm hoa dạo thành.

Không hòa nhập vào "quần thể" ăn mày phía đối diện tửu lầu của lão Hổ, hai đứa trẻ bên bìa rừng vài hôm trước đang ngồi co ro bên cạnh quầy hàng son phấn. Trước mặt bọn chúng là một cái nón rách đến đổ gạo đến đâu sẽ rớt ngay đến đó. Có lẽ bên trong góc vẫn còn thừa miếng vải lành lặn nhất có thể, đủ để đựng vài xâu tiền ốc nhỏ. Nói là xâu cho oai chứ thật ra kiếm từng ốc tiền còn khó huống chi nằm mơ thấy cả xâu như vậy.

Nữ hài ngồi nép vào hắn. Hai khuôn mặt khô hốc vì rám nắng lẫn đói khát. Bé gái hoàng tộc rụt rè nhìn người người qua lại. Nhưng hắn hoàn toàn khác hẳn. Hắn luôn tỏ ra mình là người hoàn toàn có thể tin cậy, đủ bản lĩnh để bảo vệ nữ hài. Chốc chốc xoay người vỗ vai nữ hài, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu.

Một ốc tiền vừa nhảy lọt vào nón vải. Bốn con mắt khô héo chợt bừng tỉnh reo lên nhìn nhau. Không hẹn mà cùng cúi đầu thật sâu cảm tạ người vừa hào phóng mặc dù đến việc ngoái đầu xem hai đứa ăn mày có bộ dạng ra sao họ cũng chẳng có thời gian.

Vài phút sau thì một bàn tay đen đúa, hơi thở nồng nặc mùi rượu thò vào "vật báu" của chúng.

"Chúng mày cũng biết xin tiền nữa sao? Chặc chặc!" Hắn cố giãn cơ miệng hết cỡ thô kệch nhìn hai đứa trẻ.

"Sao không tiếp tục đóng vai quý nhân đạo mạo cho ta xem nào!" A Dục, tên nhóc ăn mày trạc tuổi đứa bé trai lúc này đã kéo vài tên lâu la đồng đảng đứng trước mặt bọn họ.

Nữ hài ngập ngừng nói, nhưng hai tay vẫn ôm chặt một bên cánh tay hắn:

"A Dục, ngươi ... ngươi còn nhỏ ... mà lại ... uống rượu sao? Không ... không tốt."

"Không tốt là sao hỡ tiểu nương tử?" Nói đoạn nó chìa một bàn tay dơ bẩn chạm vào má nữ hài. Tức thì một bàn tay gầy guộc nhưng trắng trẻo khác thình lình chộp lấy tay nó, siết chặt đến đau đớn. Lúc này nó mới phát hiện những vệt đỏ in hằn trên hai con ngươi của hắn. Ánh mắt đó có thể khiến nó bị sát thương, đúng hơn là khiếp sợ. Thoáng ngập ngừng, biết mình đã quá trớn, nó rút tay ra khỏi má nữ hài, bàn tay ghì chặt trắng trẻo kia cũng thôi siết chặt, dần thả lỏng và buông ra khỏi người nó.

"Đi thôi chúng mày. Thu tạm một ốc này cũng được." Tiếng cười hô hố sảng khoái của đám người a Dục vang lên rồi thưa dần từ đằng xa.

Ọt! Nữ hài nhìn hắn, ánh mắt khi nãy giờ đã mát dịu. "Biểu ca, muội đói."

Bấy giờ hắn mới ngẩn người ra chợt nhớ cả ngày nay huynh muội hắn vẫn chưa có gì trong bụng. Chút nước thừa của vị quý nhân nào đó quăng ở góc đường chỉ kịp cứu khát trong nửa ngày nay. Hắn còn phải chống đỡ cơn đói nửa ngày còn lại. Hắn có thể gắng gượng đôi chút nhưng biểu muội còn quá nhỏ để chịu đựng bao giầy vò. Nhìn đôi gò má hồng mận ngày nào giờ héo hắt hẳn đi, hắn buồn bã cùng cực.

"Biểu ca đi đằng này một chút sẽ quay lại nhanh thôi. Muội đừng đi đâu đó, được không?"

"Vâng, muội biết rồi. Sẽ không chạy lung tung." Bé gái gật gật cái đầu xù xì ra chiều hiểu biết, hắn đang định quay lưng đi thì nghe tiếng nữ hài nói vọng phía sau:

"Mẫu phi muội sẽ tìm được chúng ta chứ?"

Mắt hắn bất chợt đỏ hoe, cảm xúc dâng trào mãnh liệt như muốn vỡ oà trong đau đớn cùng cực, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra bình thản trước mặt nữ hài. Họ làm sao tìm được huynh muội hắn khi còn ai có thể sống sót được nữa?! Cô mẫu vì bảo vệ giọt máu cuối cùng của gia tộc và nữ nhi của mình nên liều thân cản chân bọn giặc giáp đen. Trong đêm tối, hai người bọn hắn cứ chạy, chạy mãi, hắn biết bảo vệ bản thân và biểu muội thật tốt là cách tốt nhất để báo ơn cô mẫu. Hai người bọn họ nhất định phải sống sót, trước tiên là tìm đường sinh tồn cho bản thân. Sau đó là báo thù gia tộc.

"Muội không khóc nữa và hứa phải ngoan, cô mẫu sẽ lại tìm thấy chúng ta."

Nữ hài nghe những lời chắc nịch của hắn liền phấn chấn hơn hẳn, hai mắt sáng long lanh như vũ trụ đầy sao trong một đêm hè thoáng đãng.

"Ngoan, muội hứa sẽ luôn ngoan mà. Hì hì."

Bất giác, hắn giơ tay vuốt nhẹ mái tóc như tổ quạ của nữ hài tử, nỗi bi thương cũng vơi dần. Hắn hít một hơi thật sâu rồi ngó lơ đãng nhìn khoảng không nắng vàng trước mặt.

Đã năm ngày trôi qua, kể từ khi thoát khỏi cơn thập tử nhất sinh. Bây giờ chỉ biết sống tạm kiếp ăn mày cho qua bữa.

Tất cả như một giấc mơ mà đời này, kiếp này hắn chẳng hề mong muốn xuất hiện bao giờ.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.