Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Hỗn Loạn đã Trở Lại

Tiểu thuyết gốc · 4250 chữ

“Ngày hôm đó, loài người đã ghi nhớ…”

Tiếng bom đạn đã át đi tiếng la hét của người dân vô tội đang sinh sống. Không nơi nào còn an toàn, từ những đô thị cho đến những vùng quê đã trở thành biển lửa của chiến tranh.

Đó là điều không thể tránh khỏi, một cuộc chiến tận diệt loài người để một loài người mới có thể sinh sống tốt hơn.

- Nó đã tới……

Một cha sứ nói lên từ này khi đang quỳ và cầu nguyện trước bức tượng của Chúa trong nhà thờ, bên ngoài thì ngập trong biển lửa.

“Và đây cũng là lúc một trang sử mới được viết nên…”

30/12/4010 - ở Bảo Hộ Quốc Trung Hoa, tầng dưới.

Tối tăm và mù mịt là hai từ có thể miêu tả chính xác nơi này. Trong khi phía trên kia là những đô thị sầm uất với những công nghệ tiên tiến vượt bậc qua thời gian, đối nghịch với vùng mà người ta gọi là “Thiên đường” thì phía dưới cách qua một tầng “thang chính”, nó là chiếc thang máy duy nhất nối giữa thành phố lớn và khu ổ chuột bên dưới đây. Người ta đặt cho nơi đây với cái tên “Vùng đất chết”, bị mặc định là nơi đen tối nhất của xã hội vì thế ở đây cũng hội tụ đầy đủ những thành phần đen tối nhất, tội phạm, nghiện ngập, dân đen, tị nạn,… những người ở độ tuổi từ 20 đến 54 trong những gia đình bình thường đều bị bắt đi làm việc trong những khu xí nghiệp và gia đình của họ sẽ nhận được tiền trợ cấp, dù nói là tiền trợ cấp nhưng chúng cũng chỉ có thể giúp gia đình ở nhà của các công nhân sống qua ngày. Vì thế từ khi sinh ra những đứa trẻ trong khu ổ chuột này chỉ có thể chọn.

Một là cố gắng sinh tồn trong cái xã hội khắc nghiệt này, hai là chết. Nhưng dù có đen tối đến đâu vẫn còn đâu đó một tia sáng nhỏ nhoi của hy vọng, một khát vọng luôn muốn cứu giúp mọi người và tươi cười.

Từ trong con hẻm tối, hai đưa nhóc mặc chiếc áo trùm đầu rách nát phóng thẳng ra ngoài lối đi nhỏ và chạy thục mạng, theo ngay phía sau là một đám đô con đang đuổi theo. Tên cầm đầu hét lớn.

- Lũ nhóc ranh!! đứng lại cho tao!!!!

Hai đứa nhóc vẫn chạy đi và rẽ vào một con hẻm khác, phía cuối con đường là một bức tường bị hở gốc. Hai đứa nhóc tăng tốc và trượt qua khe hở ấy, những tên đuổi theo chạy đến mà bất lực vì bức tường khá dày còn cái khe kia thì quá nhỏ so với chúng.

- Chết tiệt…! Thôi đi, coi như bố thí cho tụi nó…lần sau mà gặp thì đừng hòng thoát! Đi về!

- D-dạ, đại ca!

Cả nhóm đấy rời khỏi con hẻm, phía bên kia bức tường một đứa nhóc đứng lên gỡ tấm vải trùm đầu xuống, đó là một cậu bé tóc đen, dáng người khá gầy, cùng đôi mắt nâu. Đưa tay đỡ lấy người bạn kế bên, sau khi gỡ tấm vải trùm đầu kia thì đấy là một cô bé cũng là mái tóc đen và đôi mắt nâu như cậu nhóc kia trông khá dễ thương, cậu nhóc cũng khá ngạc nhiên nhưng vẫn chưa hết cảnh giác mà nhìn xung quanh.

- Không có ai ở đây cả...Xem ra tạm an toàn rồi…. - Cậu nhóc tựa lưng vào vách tường rồi thở phào.

- Mệt thật sự!……mà này..cậu trộm cái gì từ chúng vậy?? - Cô bé im lặng rồi mở chiếc túi màu đen cô đang giữ trên tay ra.

- Hử hử?? cái gì vậy??? - Cậu nhóc tò mò ngó nghiên, sau khi mở ra xong thì ra đó là một túi đồ ăn cũng khá nhiều.

- HẢ?!! bị rượt thụt mạng chỉ vì túi đồ ăn hả??! - Cô bé kia co rúm người lại vì sợ, cả thân người nhỏ bé của cô ấy run bần bật lên.

- Haizzz….mấy tên đấy keo kiệt vừa thôi chứ, chỉ là chút ít đồ ăn thôi mà….có cần đuổi tới vậy không? Mà cậu đói rồi nhỉ? Nên cậu mới đi ăn trộm thế… - Cô bé gật đầu nhẹ, cậu nhóc tiến lại gần và ngồi xuống đối diện với cô bé đang ngồi trong góc tường.

- Xin lỗi….đã làm cậu sợ rồi, tớ không làm gì cậu đâu, đừng lo…mà cậu tên gì vậy? - Cô bé nhìn vào câu nhóc kia.

- À~! mình tên là Sang, hỏi người khác tên mà mình chưa giới thiệu…xin lỗi! Bỏ qua nhá! - đôi môi nhỏ nhắn kia run run và cất tiếng.

- Linh…

- Hả!? ờm, cậu nói nhỏ quá mình không nghe được….

- Mình….tên Linh..

- Ồ! Linh hả! mà giọng dễ thương ghê nhỉ! Hehe…

Cô bé ngượng chín mặt khi nghe Sang khen mình dễ thương, rồi cô lấy hai chiếc bánh mì và vội đưa một cái cho cậu.

- Hả? Cho mình à?

- Ừm… - cô bé gật đầu nhẹ

- Thế thì mình không khách sáo nha…tại mình cũng đang đói

Cả hai cùng ăn trong con hẻm le lói ánh đèn đường bên ngoài, sau khi ăn xong cả hai đi ra đường, đột nhiên một ai đó va phải cậu nhóc, cậu mất thăng bằng mà ngã xuống. Linh chạy lại và đỡ cậu đứng lên, vừa đứng lên cậu liền cúi đầu xin lỗi vì không chú ý mà va phải, một giọng nói cất lên.

- ỦA?? chẳng phải là anh Sang nhà ta hay sao??!

- Bảo…. - gương mặt Sang có chút biến sắc.

- Ôi giồi ôi…. anh Sang hôm nay dẫn gái đi chơi nè bây ơi….qua đây coi nè..trồi ôi xinh nha!

Cậu đứng thẳng lên rồi nhìn xung quanh rồi quay lại nói nhỏ với Linh đằng sau.

- Có chuyện gì thì cậu chạy ngay nha…

- Còn cậu thì sao…?!

- Mình không sao đâu, đừng lo… - Sang cười gượng

Từ phía sau của tên Bảo 5 đứa con trai khác tiến tới.

- Ối chà! Anh Sang mấy nay không gặp tưởng anh chết xó nào rồi chứ! - cái giọng nói cao ngạo đó của thằng Nam làm cho vài người xung quanh đấy chú ý nhưng rồi bỏ qua vì nghĩ “Lại là bọn nhóc ranh vờn nhau”, Sang nở nụ cười bình thản.

- Cảm ơn cậu đã quan tâm nha Nam, nhưng mà tôi còn khỏe lắm….

Tên Bảo đến gần rồi vỗ vai cậu.

- Phải vậy chứ, mà nếu khỏe thế thì……đưa đây….. - Sang tỏ vẻ không hiểu.

- Cậu nói…đưa gì cơ?? - Sự thất vọng hiện ra rõ rệt trên gượng mặt của Bảo.

- Trời ạ! bạn tôi ơi….chơi với tôi bao lâu rồi sao bạn còn không hiểu mình đang nói gì sao…mình thất vọng về bạn QUÁ! - Vừa dứt câu hắn ta đấm và bụng của Sang làm cậu ngã quỵ xuống mà ho sặc sụa.

- SANG! - Linh hoảng hốt khi thấy cậu nhóc bị đánh. Bảo, Nam và một thằng nhóc khác lao vào đánh Sang tới tấp, hai tên còn lại bắt lấy Linh mà không cho lại gần. Sau một lúc thì cả bọn dừng lại, Bảo túm lấy tóc của Sang mà nhấc đầu cậu dậy, cả người của cậu nhấm nhem bùn đất.

- Rồi mày có đưa không? Hay muốn ăn đòn tiếp…..

- Tôi…….không có……

- Thế thì không được rồi………….hửm?? à…..bây ơi, tao có trò này vui lắm này lôi tụi nó tới chỗ mình đi cho tiện!

Cả bọn đấy lôi Sang và cả Linh đi, đi được một lúc thì đến một tòa nhà nhưng có vẻ không còn được sử dụng nữa.

- Nè Sang! Mày may mắn lắm mới tới được căn cứ của bọn tao đấy! - Tên Bảo đang đi ở phía trước lên tiếng.

- May….thì có may thật, nhưng mà các cậu thả cô gái kia ra được không…… - Thằng Nam đang lôi Sang đi dừng lại và đánh vào bụng cậu.

- Đừng có ra điều kiện với bọn tao…!

- Thôi thôi Nam! Đánh thêm nữa là nó chết thì đâu còn gì vui đâu…..phải không?

- Ờ……

Tên Bảo ngồi lên chiếc ghế sofa đang để ở giữa khu nhà. Hắn chỉ một tên trong nhóm đi lấy cho hắn chai whiskey vừa mới trộm được rồi chỉ thêm một tên đi trói Linh lại, rót rượu ra ly hắn vừa uống vừa lại gần Sang.

- Sang này….con bé đấy là bạn gái mày hả? - Sang ngẩng đầu lên nói giọng khó khăn.

- Mới quen….thôi….nhưng mà cậu còn nhỏ mà uống rượu thì có hại lắm đấy

- Cảm ơn đã quan tâm tao tới vậy nha…..ra vậy, ra vậy mới quen à………THẾ THÌ TAO HIẾP NÓ CŨNG CHẲNG SAO ĐÂU NHỂ!!!??!

- Mày!!

- Sao? Hừm……nếu như mày ngoan ngoãn đưa xèn ra thì tao sẽ tha cho nó, thế thôi…

- Tao đã nói…tao không còn một đồng nào cả, số tiền tao vừa kiếm được ông của tao giữ hết rồi!

- Thật là…NAM GIỮ NÓ LẠI!!! TỤI BÂY, CHUẨN BỊ THƯỞNG THỨC MỒI ĐI!!

Tên Bảo cười giọng khoái chí, hắn đi lại và bắt đầu cởi áo của Linh ra, tiếng cười của bọn chúng vang vọng cả khu nhà cùng với tiếng kêu cứu của Linh. Khi cởi đến chiếc cúc áo cuối cùng hắn xé toạc chiếc áo ra, nhưng đột nhiên tiếng la thất thanh của thằng Nam ở đằng sau làm cho cả bọn dừng tay.

- Vụ gì mà---

Bảo chết lặn khi thấy cảnh tượng Sang cầm cánh tay phải và đạp lên vai của Nam đang nằm sấp mặt dưới nền gạch và rồi.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Một tiếng “rắc” phát ra rõ giữa không gian, Nam cố trường tới mà kêu cứu với giọng yếu ớt nhưng ngay lập tức bị Sang đạp lên đầu. Cậu khom xuống với một vẻ mặt đáng sợ.

- Thằng nào ban nãy đánh tao vậy? - Rồi cậu nhấc chân và đạp một cú mạnh vào đầu của Nam.

Bảo bật ngửa khi thấy hành động khác thường của Sang vì trước giờ cậu ấy luôn là mục tiêu bắt nạt của cả bọn, nhưng giờ.

- Mày! Mày….tụi bây đập nó!!! - Ba tên còn lại xông lên về phía của Sang, nhưng chỉ trong tít tắt cả ba tên đấy đã gục xuống sàn.

- Cái……! - Bảo phát hoảng

- Tao đã bảo bọn mày dừng lại rồi mà nhỉ? - Sang vừa đi lại chỗ Bảo vừa bẻ các khớp tay, những tiếng lắc rắc phát ra.

- Mày! Sao mày có thể?!! mày là ai! Thằng Sang lúc trước không thể làm những chuyện như thế này…!!!!!

- Lâu lắm rồi mới có ai đó làm tao mất bình tĩnh như bây giờ… “Đánh không lại thì chạy, đánh lại cũng chạy, đến khi dồn vào đường cùng thì liều mạng…” đó là cách mà tao sinh tồn trong cái xã hội này….

Dứt câu cậu đạp mạnh lên chỗ mà Bảo đang ngồi, tên Bảo toát mồ hôi hột, gương mặt hoảng sợ của hắn khiến Sang cảm thấy kinh tởm.

- Mày đã biết rồi thì tốt nhất từ nay đừng có xuất hiện trước mặt tao…còn không thì mày hiểu kết cục rồi đấy, đánh thứ như mày cũng chỉ làm bẩn tay tao mà thôi…..còn bây giờ, CÚT!

Hắn lao đầu chạy đi mà không nói gì thêm, ba tên bị đánh gục ban nãy cũng cố gắng đứng dậy rồi kéo thằng Nam đi. Ngay lúc đó Sang lấy chiếc áo khoác choàng vào người của Linh, cậu ôm Linh vào lòng, gương mặt cậu lộ rõ sự hối lỗi.

- Xin lỗi…..xin lỗi cậu…..mình thật sự xin lỗi….

- Không sao đâu…cậu đã cứu mình rồi mà…

- Nhưng mà… mình đã lôi cậu vào rắc rối này…với lại cậu lại thấy cái cách hành xử đấy của mình……

Linh xoa đầu Sang để cậu dịu đi sự hỗn loạn trong cậu, bàn tay của Linh phát ra một tia sáng dịu dàng và ấm ám, Sang cũng vì thế mà thiếp đi.

- Mình thấy con quái vật đấy trong cậu…nhưng đó cũng là nỗi đau mà cậu phải chịu bấy lâu nay mà đúng chứ……

Linh nói trong khi xoa đầu của Sang, dù lúc trước cậu có cứng rắn đến đâu thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi không hơn không kém, vì xã hội khắc nghiệt mà cậu phải thay đổi để sinh tồn. Không vui chơi hay nô đùa như những đứa trẻ cùng trang lứa trên “thiên đường”, cậu phải tìm mọi cách để sống. Trong giấc mơ, Sang nhớ lại khoảng khắc mà cha mẹ cậu bị bắt đi để thực hiện “nghĩa vụ” của họ lúc đấy cậu cũng chỉ vỏn vẹn có 4 tuổi.

- Cha ơi, mẹ ơi! Đừng bỏ con……MẸ ƠI!

Sau câu nói mớ đấy cậu bừng tỉnh, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Cậu thấy mình đang nằm trên đùi của Linh, hơi khó hiểu nên cậu đã hỏi.

- Sao……mình ở đây vậy?

- Cậu vừa gặp ác mộng đúng không…?

- Có thể nói là vậy…thật ra là một chuyện đã qua lâu rồi…mà sao mình lại nằm ở đây? - Cậu ngồi dậy trên chiếc ghế sofa.

- Tại vì mỗi khi mình gặp ác mộng thì mẹ mình thường hay gối đùi cho mình nằm như thế này…nên mình nghĩ, nó có thể giúp cậu…

- À…ra là vậy…nhưng cậu…không sợ mình sao? - Sang hỏi giọng ngập ngừng

- Hở? Tạo sao mình phải sợ cậu?

- Thì, cậu thấy dáng vẻ đó của mình rồi mà đúng không…nên…

- Không hề!

- Hả? - Sang ngạc nhiên.

- Sang đã cứu mình, tại sao mình phải sợ người đã cứu mình chứ!? với lại cậu không đáng sợ, trong một nơi như thế này cậu lại có thể ra tay để cứu một người không quen biết, chỉ điều đó thôi đã đủ chứng minh cậu là người tốt rồi, và mình không việc gì phải sợ người tốt cả!

- à-à….. - cậu hơi bối rối, đột nhiên một tiếng chuông vang lên. Nó phát ra từ trong túi của Sang, mặt của cậu tái mét.

- THÔI TOANG RỒI!!!

- Ơ? Có chuyện gì vậy?

- Mình có hứa với ông mình là sẽ về trước 6 giờ tối!!! giờ đã 5h50 rồi!

- Thôi cậu về trước đi! Mình tự về được…

- Cái này thì không được! Nhỡ cậu lại gặp chuyện như ban nãy nữa thì sao??

- Nhưng mà---

- Miễn nhưng nhị, chuyện hơi gấp cậu chỉ đường, mình chạy!

Ngay lập tức Sang cõng Linh lên trên lưng và chạy nhanh ra ngoài, Linh hơi bất ngờ nhưng vẫn để Sang cõng đi. Sau một lúc chỉ đường thì cũng đã đến đường về nhà của Linh, cậu để Linh bước xuống rồi tạm biệt ra về. Chạy thục mạng về nhà, cậu chạy ngang một ống nước thì cậu dừng lại và rửa nhanh những vết bẩn dính trên người rồi chạy tiếp. Đến trước cửa, cậu đã xém trượt chân vì chạy quá nhanh. Mở cánh cửa bằng gỗ đã cũ, tiếng lộc cộc vang lên.

- Cháu…cháu về rồi…

- Về tới rồi à…… - giọng nói ồ ồ của người ông vọng ra từ trong bếp

- Cháu xin lỗi ông! Cháu đã hứa sẽ về trước 6 giờ mà bây giờ… - Sang cuối đầu thành khẩn xin lỗi người ông của mình.

- Trễ 13 phút… - từ trong bước ra, một ông cụ với mái tóc bạc màu mây trắng vì tuổi già. Ông lại gần và đứng trước cậu nhóc vẫn đang cúi người xin lỗi.

- Về là tốt rồi……ông không trách cháu đâu…

- Nhưng mà! Cháu đã thất hứa với ông…! - Ông xoa đầu cậu nhóc và nở một nụ cười với ánh mắt hiền từ.

- Giữ lời hứa là chuyện phải làm nhưng đôi khi chúng ta lại không thế làm hết được tất cả mọi việc mà……phải không?

- Vâng……

Nói xong ông lấy một hộp y tế nhỏ được đặt trong góc của một cái tủ ở góc phòng.

- Cháu đi tắm trước đi rồi ra đây ông băng vết thương lại cho…

Cậu nhóc vào phòng tắm, sau một lúc cậu bước ra và đi đến chỗ người ông đang ngồi.

- Cháu ngồi đây đi… - Ông sơ cứu lại vết thương và băng bó lại chúng cho cậu.

- Hôm nay là ngày đặc biệt nên ông có cái này tặng cho cháu này!

- Ngày đặc biệt?? - Sang không hiểu lắm, ông liền vào bếp và lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ được cắm một cây nến trên đỉnh bánh.

- Chúc mừng sinh nhật cháu…

- Cháu…cám ơn ông nhiều lắm!

Những giọt nước mắt rơi xuống nhưng Sang nhanh chóng lau đi và nở một nụ cười thật tươi. Đêm hôm đó là một đêm hạnh phúc và ấm cúng nhất mà cậu từng có, sau bữa tiệc cậu dọn dẹp lại bàn và đi rửa chén bát đã ăn. Người ông đang lau lại những chiếc đĩa kế bên thì quay sang và nói với cậu nhóc.

- Lát nữa cháu lên gác dọn lại một xíu trên đấy giúp ông được không? Ngày mai ông đem bán những món đồ không cần thiết…

- À...vâng! - Sang đưa chiếc đĩa mình đã rửa xong cho ông rồi đi lên gác mái dọn lại theo lời ông nói.

Cậu dựng cái thang gỗ được đặt trong góc tường và để nó tựa vào góc tường đối diện, cậu trèo lên và mở cánh cửa nhỏ đủ cho một người leo lên. Lên được gác mái cậu phải che mũi lại vì bụi bay khắp nơi, mọi thứ đều bị bám bụi một lớp dày. Cậu đi xuống tìm một chiếc khăn để làm một cái khẩu trang và bắt đầu dọn dẹp, sau khoảng một tiếng cậu cũng đã dọn gần xong phần mà ông giao cho cậu làm. Nhưng có hai thứ làm Sang chú ý, đó là một cuốc sổ có những chi tiết trang trí được làm bằng kim loại với một cái khóa ở giữa ngoài rìa bìa của cuốn sổ và một bước ảnh của một cụ già. Sau khi dọn xong phần còn lại cậu đem quyển sổ xuống và hỏi người ông về cuốn sổ.

- Hửm? Ồ…là nó à…

- Ông biết nó ạ?

- Ừm, đây là quyển nhật ký của ông nội ông…ông ấy viết nó trong khi ông ấy vẫn còn là một người lính…

- Người lính ạ?

- Ừm…cháu có chắc là muốn nghe không? - Sang gật đầu, đôi mắt của cậu rất nghiêm túc. Người ông ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ và gọi Sang ngồi vào lòng mình, ông mở cuốn sổ ra bằng chiếc chìa khóa được giấu ở phía sau cuốn sách. Cuốn sổ được mở ra và người ông bắt đầu đọc.

“Hôm nay là ngày 15/6.

Tôi đã được quân đội điều đi chiến đấu, mọi thứ đều bình thường cho đến khi tôi đến được tiền tuyến, khung cảnh đấy tôi không thể dùng được từ gì để miêu tả nó. Quá hoang tàn, tôi chỉ có thể nói như thế. Mọi thứ đều trơ trọi từ mặt đất, cây cối, động vật và cả con người không còn sự sống. Những vũ khí sinh học kia đã làm mọi thứ trở nên như thế này hay sao? không thể tin được, nhưng không thể dừng lại! Tôi phải chiến đấu để bảo vệ cha mẹ của mình! Tôi đã tự trấn an mình như thế và xông lên tiền tuyến. Tôi vừa hạ được một vài tên địch thì trên bầu trời một chiếc máy bay của Mỹ rơi xuống, đó là một chiếc máy bay thả bom nên vì thế ngay khi va chạm với mặt đất nó đã phát nổ. Tiếng nổ vang cả vùng trời và cũng nhờ vụ nổ đấy mà chiến dịch chiếm cứ địa đó đã thành công.

16/6 tôi đột nhiên bị sốt nặng vì cơ thể không chịu nổi thời tiết thay đổi thất thường ở đây, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi gặp được định mệnh đời mình. Cô ấy tên Hạnh, là y tá của chi đội tiếp tế 2 và cô ấy là người chăm sóc tôi. Cô ấy rất xinh đẹp, ban đầu tôi cứ tưởng cô ấy khá trầm tính nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới biết cổ vô cùng thân thiện. Cổ luôn là người bắt chuyện trước, cả hai nói chuyện còn rất hợp nữa chứ! Cứ thế tôi đã thích cô ấy lúc nào không hay.”

Bổng dưng ông dừng lại vì phần sau đã bị hỏng vì mọt sách, nhưng trang còn nguyên thì bị nhòe đi vì nó đã tồn tại quá lâu mà không có sự bảo quản nào.

- Nó đã quá tuổi rồi, ông cũng không ngờ nó vẫn có thể tồn tại được đến bây giờ… - Ông đóng quyển sổ lại còn Sang trèo xuống và qua chiếc ghế bên cạnh, mặt cậu có chút buồn.

- Chiến tranh……nó là điều không tốt mà, phải không ông?

- Nó có thể đúng, cũng có thể sai… nếu như họ đấu tranh vì quyền lời của mình bị cướp mất thì đó là đúng, nhưng nếu họ sử dụng sức mạnh của mình để uy hiếp và đe dọa người khác yếu hơn mình thì chắc chắn ràng đó là một điều sai trái… - Người ông nhìn lên chiếc đèn điện đang ánh vàng trên trần nhà mà nói.

- Thế giới này có bất công không ông? - Người ông ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi của Sang.

- Sao cháu lại hỏi vậy?

- Ơ…?dạ? À, không cháu nói mớ thôi! Vậy ra đây là cách mà ông nội với bà nội ông gặp nhau ạ…

- Ừm...tình cảm đúng chứ, nhưng mà cháu nên thay một bộ đồ khác rồi đấy, thức ăn khi nãy dính lên áo bay mùi rồi…

- Vâng! - Cậu chạy thẳng vào nhà tắm để thay đồ, người ông vẫn ngồi đó trầm tư.

- Lại là câu hỏi này… “Thế giới có bất công không” à… - Từ trong nhà tắm đi ra, Sang mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, ông phì cười.

- Sao cháu lấy bộ đấy vậy?

- Mấy bộ của cháu ướt nhẹp hổng còn bộ nào luôn rồi!

- Thôi vậy chịu đỡ hôm nay đi, mai ông sấy khô lại mấy bộ kia…

- Vầng……à mà hôm nay ông ngủ ghế lớn đi ông!

- Sao vậy…? - Ông tỏ vẻ khó hiểu.

- Mấy ngày nay cháu thấy ông đấm lưng suốt, hẳn là ông bị đau lưng khi ngủ ngồi mãi trên ghế rồi…nên để cháu ngủ ghế nhỏ cho! - Ông đứng lên rồi tiến đến chiếc tủ để chăn với gối nhưng lại bị Sang cản lại và đẩy đi ngồi xuống ghế sofa lớn.

- Ông định dụ cháu nữa hả?! hông có vụ đó nữa đâu! Hôm nay cháu sẽ ngủ ghế nhỏ! Cháu sẽ đi lấy gối!

Ông cười trừ bất lực trước sự kiên quyết của đứa cháu, nhìn cậu nhóc ôm đống gối và chăn lật đật đi ra ông cười thầm. “Mình thật may mắn gặp được một đứa cháu như thế này…” ông nghĩ thế. Sau khi Sang đem hết chăn gối ra thì ông của cậu lấy một cái gối nằm và một cái chăn còn cậu nhóc thì gôm hẳn ba cái gối nằm và hai cái chăn, nhưng sau khi nghĩ ngợi một lát thì cậu đưa một chiếc chăn cho ông mình.

- Tối lạnh lắm nên ông đắp nhiều chăn lên…cháu có mấy cái gối này giữ ấm đủ rồi!

- Rồi….ông xin nhận…! - Một lát sau cả hai chìm vào giấc ngủ.

Lờ mờ tỉnh dậy trên chiếc ghế sofa cậu ngửi được mùi thức ăn đang nấu dưới bếp, đi xuống với bộ dạng mơ ngủ.

- Ông, chào…./ngoáp/…buổi sáng…

- Chào buổi sáng…vào rửa mặt đi ông nấu xong đồ ăn sáng rồi này!

- Dạ…

Cậu vào trong nhà tắm, ông cậu thì đi ra ngoài để dọn lại đống gối vẫn còn đang bày ra trên ghế. Sau khi rửa mặt xong thì ra đến ngoài đồ ăn cũng đã được bày ra trên bàn. Bánh mì, trứng và một đĩa thịt đóng hộp được nấu lại. Người ông đi tiến lại gần cậu nhóc.

- Còn kem dính trên mặt cháu này...

- Hè hè...

- Khi nào cháu mới trưởng thành đây...

- Hế! cháu trưởng thành lắm rồi đấy nhá! cháu đã cao hơn năm trước rồi đó!

- Hơn bao nhiêu nào...

- Ơ...à...3 cm...

- Hahaha...cháu con nhỏ lắm nhóc ạ...

- Ơ.............thôi ăn sáng thôi ông!

- Ừm...

Ăn xong cậu liền lau vội miệng rồi chạy ra cửa nhưng thấy thiếu gì đó nên cậu chạy ngược vào. Ông cậu cũng từ trong đi ra và cầm theo một chiếc đai lưng với một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu.

- Ông giặt xong hết rồi đấy…

- Cám ơn ông! cháu đi kiếm chút chai nhựa bán… - Cứ thế cậu đeo đai lưng vào và khoác chiếc áo lên và đi ra cửa.

- 6 giờ tối cháu về! Cháu đi đây!

- Cẩn thận nha cháu…

Cánh cửa đóng sầm lại, một ngày mới của Sang lại bắt đầu.

Bạn đang đọc Kazuo Và Cuộc Hành Trình Vô Tận sáng tác bởi Kazuosensei
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kazuosensei
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.