Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Kịch nối tiếp Bi Kịch

Tiểu thuyết gốc · 4152 chữ

Cả hai cùng đi đến bàn mà Linh đang ngồi đợi, Sang hơi thắc mắc việc Liangzhi bị bắt vào đây.

Cậu và Liangzhi đứng lại và cậu ấy kể lại câu chuyện của mình, cậu sống trong Underworld giống như Sang và Linh (à mà nhắc lại xíu thì Underworld là thế giới ngầm bên dưới các Bảo Hộ Quốc). Mẹ cậu làm nghề “gái”, trong một lần không may thì cậu được sinh ra. Mẹ cậu chẳng quan tâm gì cậu, thậm chí còn xem cậu là nơi để trút giận sau những ngày mệt mỏi khi đi làm. Đến cái ngày định mệnh đấy thì cậu bị bắt vào đây, kể đến đây, Sang cảm thấy có chút lạ ở ánh mắt của Liangzhi, nhưng cậu đã không để tâm đến chuyện đó.

- Vậy bây giờ cậu cảm thấy vui hay buồn?

- Tớ cũng không biết…nhưng mà, tớ thấy ở đây vẫn đầy đủ hơn nơi ở trước, mặc dù phải chịu đau nhưng không sao cả…vậy còn cậu?

- Tui á? hừm…tui thì sống ở đâu cũng được, nhưng mà nếu được chọn thì chắc có lẽ tui sẽ muốn đến cái nơi mà người ta gọi là “thiên đường” kia để xem nó như thế nào…với lại cũng có nhiều chuyện đã xảy ra…

- Hê~~~ tớ cũng muốn đến đó…

- Hử? Thiên đường hả?

- Ừm!

- Được thôi! Tới khi chúng ta thoát được khỏi đây, tất cả chúng ta sẽ đến đó! Mà, trước tiên là về bàn đã.

Nhưng sau khi trở về bàn, vì Linh đã ngồi đợi một thời gian dài nên đã ngồi đó mà dỗi.

- Nè, Linh đừng giận nữa mà…tui xin lỗi…

- Tớ không có giận!

- Vậy mà là không giận á hả?

- Hứ…

- Đợi…đợi đã hai cậu, đừng cãi nhau mà…

- BỌN TỚ KHÔNG CÓ CÃI NHAU! - Cả Sang và Linh đồng thanh trả lời lại làm Liangzhi sợ tái cả mặt.

- Mình xin lỗi…

Thấy chuyện đi hơi xa lúc ban đầu Sang tự trấn tĩnh bản thân lại và ngồi im lặng một khắc.

- Khoan đã nào, bọn mình có đi hơi xa rồi không vậy? Mới nãy còn đang nói chuyện vui mà?

Cả nhóm im lặng một lúc lâu, Liangzhi lên tiếng để phá bầu không khí ngột ngạt này.

- À đúng rồi! Sang, cậu tìm được cuốn nhật ký mà đúng chứ!

- À, ờ nhỉ…

- Nhật ký?

Trong lúc Linh chưa hiểu chuyện gì thì Sang lấy quyển nhật ký rồi đặt lên bàn

- Ờ! nó nè, ban nãy nó từ đâu rớt vào đầu tui, đau chết đi được…tới giờ còn ê ê này!

- Đáng đời cậu…

- Hả?!!! mà thôi đi, có một điều mà tui thấy lạ… là chữ trên cuốn nhật ký này chỉ có mỗi tui đọc được…

- Hở? Chỉ có cậu đọc được thôi? Cho tớ xem thử…

Linh cầm cuốn nhật ký và quan sát một lúc rồi đặt xuống bàn.

- Tớ không hiểu gì cả… - Sang phì cười một tiếng.

- Cậu cười gì đấy?

- Ủa? Gì? Ai biết gì đâu…

- Thôi nào hai cậu…từ trước tới giờ hai cậu đều thế này hả?

- Ờ……có lẽ thế…

Liangzhi cười bất lực, cậu kéo cuốn nhật ký về phía mình rồi thử đọc một lúc.

- Đúng thật sự là tớ không thể đọc được nó…cậu đọc mấy chữ này như thế nào vậy Sang?

- Tui cũng không biết giải thích như thế nào nữa…lúc đầu nó vẫn là một dòng chữ mà tui không hiểu, nhưng sau đó từng chữ được thay thế bằng chữ mà tui có thể hiểu được… - Liangzhi suy ngẫm.

- Có thể đó là một trong những năng lực cậu có được khi thí nghiệm chăng? Giống như bây giờ cậu có thể hiểu và nói được tiếng Trung với tớ ấy?

- Khoan đã, vậy là cậu cũng giống tui hả?

- Ủa? Cậu không biết hả?

- Tui không chú ý lắm…

- A-À…ra là vậy…

- Vậy ra là do thí nghiệm sao… - Linh bỗng cất tiếng nói, cả Sang và Liangzhi quay lại nhìn Linh.

- Hở? Gì vậy?

- Cả cậu nữa hả? Tui tưởng có mỗi Liangzhi.

- Đương nhiên là phải có rồi! Hôm đó tất cả mọi người đều đi thí nghiệm mà… - Cả ba ngồi im lặng một hồi lâu.

- Thôi vậy! Để tui đọc xem trong này có gì! Hừm……

“Yo~, xem ra có người đã nhặt được cuốn sổ này rồi nhỉ? Chúc cậu có một ngày tốt lành. Cuốn sổ này viết lại kha khá điều thú vị về tôi đấy, tò mò chứ? Sao mà không tò mò được…mà, tên của tôi là Koshoha Kazuo, Chỉ là một kiếm sĩ lang thang mà thôi…

Đến với câu chuyện chính thôi nhỉ? Nếu hỏi nên bắt đầu từ đâu thì tôi nghĩ nên bắt đầu lúc tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá dài, hình như lúc đó tôi bị hóa đá thì phải…tôi không nhớ được những gì tôi làm khi trước, nhưng duy chỉ có một hai điều tôi nhớ được. Điều đầu tiên mà tôi nhớ là tôi có 6 người bạn, nhưng tôi không nhớ rõ được họ…và thứ hai là thanh katana mà tôi đang cầm trên tay. Okotsu, đó là tên gọi của nó.

Tôi tỉnh lại không phải là tự mình muốn, mà là do cậu thanh niên đang ngủ mê mệt đằng kia. Sau khi đánh thức cậu ta dậy thì bọn tôi có trò chuyện với nhau một lúc, cậu ta tên là Vitorya mi’ Kuraka. Trò chuyện xong thì bọn tôi có khám phá xung quanh hang động một lúc, tâm trí của tôi bảo rằng cần phải tìm một thứ gì đó ở đây nhưng sau một lúc lâu tìm kiếm vẫn không thể tìm được gì. Cả hai bọn tôi đi ra khỏi hang động đó, nói sao nhỉ? Cuộc hành trình của tôi lại được bắt đầu thêm một lần nữa chăng……?”.

Đột nhiên tiếng loa báo hiệu hết giờ được vang lên.

- Hết giờ rồi à, mình đi thôi, chiều tui còn vài đợt thí nghiệm nữa...

- Ừm! tớ cũng có...

Sang đi lại và để cuốn nhật ký ở kệ sách gần đó. Bỗng nhiên một chiếc gai nhỏ từ quyển sách đâm vào tay của Sang.

- Đau!

- Có chuyện gì vậy Sang?

- À không có gì đâu…cậu với Liangzhi ra trước đi! Tui ra sau…

Nghe thế thì Linh đi cùng với Liangzhi ra trước, cả hai đợi ở cửa thư viện một lúc thì Sang cũng ra đến nơi, thế là cả ba trở về phòng để chuẩn bị cho những cuộc thí nghiệm. Sau khi đọc quyển nhật ký đấy, trong đầu Sang cứ suy nghĩ về nó.

- Kiếm sĩ lang thang…tự do phiêu bạt……không biết nó sẽ ra sao nhỉ?

Cuộc thí nghiệm lần này diễn ra lâu hơn dự kiến một tiếng, nên đã làm mất đi thời gian của giờ tự do. Sang được trở về phòng sau khi thí nghiệm xong, Linh cũng được đưa về ngay sau đó vì người có mã số kề nhau, Linh đi qua phòng của Sang thì thấy cậu đang nằm trên giường trầm tư.

- Vẻ mặt trầm tư không hợp với cậu đâu…

- Có lẽ thế, mà đi ăn thôi… không hết giờ thì hơi mệt đấy…

- Ừm…

Cả hai đi đến phòng ăn, nhưng phía trước cửa lại tụ tập khá đông người nên cả hai lấy làm lạ. Nhìn xung quanh được một lúc thì Sang thấy Liangzhi cũng đang chen chúc phía trong đám người kia và có vẻ cậu ấy đang bị kẹt trong đó, Sang chạy lại cố gắng lôi Liangzhi ra, Linh thấy thế cũng chạy lại giúp sức. Sau một lúc thì cả hai đã lôi được Liangzhi ra khỏi đám đông đó.

- Này Liangzhi, có thể nói cho tui biết chuyện gì đang xảy ra không vậy…

- Tớ cũng không rõ… hình như là có những đứa trẻ từ căn cứ khác được chuyển đến đây…

- Còn những nơi khác giống như thế này nữa sao??

- Ừm…theo như tớ biết thì có rất nhiều những nơi như thế này, lớn nhỏ khác nhau…mà sao cậu lại hỏi thế vậy, Linh?

- Không, chỉ là…tớ hơi bất ngờ tý thôi…

- Mà này, Liangzhi…nếu nói đó là những người khác bị bắt về đây thì tại sao lại tụ tập ngoài này mà không vào trong phòng ăn chứ?

- Họ không giống chúng ta… - Sang khó hiểu trước câu nói đó của Liangzhi.

- Chúng ta là những người bị đội thợ săn bắt về đây để thí nghiệm, nhưng bọn họ thì khác. Họ tình nguyện làm vật thí nghiệm, họ muốn mạnh hơn để đạt được mục đích của họ và cống hiến sức mình cho tổ chức này… đó là những gì mà tớ biết.

- Hờ…tạm hiểu được phần nào…

Đột nhiên một tiếng động lớn phát ra từ phía trong phòng ăn, một người nào đó bay thẳng đến chỗ của cả ba đang nói chuyện. Sang ngay lập tức đỡ người đó nhưng lực hất văng mạnh đến nỗi đẩy luôn cả cậu vào tường, cú va đập làm bức tường lõm một lỗ. Sang hứng trọn chấn động nên đã bị thương, Liangzhi và Linh hốt hoảng chạy đến đỡ Sang. Từ phía phía phòng ăn, một nhóm 4 người có 3 nam và 1 nữ. Trong nhóm đấy nỗi bật nhất là tên to con ở phía sau, tên đeo kính đi với người nữ kia và dẫn đầu là một tên nhóc đang ngậm cây kẹo mút. Chúng đang tiến đến chỗ của người bị hất văng ban nãy và người đấy lại là Haojin, người đã đánh nhau với Sang ngày hôm qua. Quay lại với đám “người mới” thì chúng mặc đồng phục khác hẳn những đứa trẻ ở đây, thay vì là bộ đồ với tông màu xám từ trên xuống dưới thì chúng mặc một bộ đồng phục với tông trắng là chủ đạo và có những đường viền đỏ, tên nhóc ngậm kẹo bước lên.

- Đã là thứ rác rưởi thì đừng có lên mặt ở đây, nên biết thân biết phận của mình đi…

Hắn ta vừa nói vừa dẫm vào đầu của Haojin nhưng cậu ta bất lực và không kháng cự. Một người đã từng đi bắt nạt người khác, giờ lại bị người khác bắt nạt. Haojin vô cùng ấm ức nhưng cũng không thể làm được gì, thấy Haojin sắp khóc đến nơi nên Sang cố đứng dậy và nói với giọng nhẹ nhàng.

- Này cậu, cậu đang làm người khác đau đấy…cậu có thể để chân cậu sang chỗ khác được không?

Tên to con ở phía sau định bước lên thì bị tên ngậm kẹo cản lại, hắn tỏa vẻ khinh thường Sang nhưng rồi cúi người chào trang trọng và tỏ ý muốn bắt tay với Sang.

- Chào cậu, tôi tên là Delo Nikolas…hân hạnh được gặp cậu, cậu là…?

- Ồ…chào cậu, tôi là Sang…hân hạnh được----

Sang vừa đưa tay đến gần thì hắn ta đã trở mặt mà tấn công cậu, Sang ngay lập tức đỡ đòn nhưng đòn tấn công qua mạnh đã đẩy lùi cậu về phía sau một đoạn.

- Ồ…đỡ được cơ à…rác rưởi mà khá quá ấy chứ…

- Cảm…ơn đã khen…

Sang ôm lấy cánh tay vừa đỡ đòn đã sưng tấy lên vì bị trật khớp, nhìn thấy mặt cậu biến sắc khi ôm lấy cánh tay, tên Delo nở nụ cười khoái chí.

- Ủa? Sao lại ôm tay rồi? Gãy chưa vậy??

Sang không mảy may để ý đến câu khiêu khích đó hiện tại không thể dùng được năng lực đã được thức tỉnh nên chỉ có thể sử dụng sức của chính mình để chiến đấu. Cậu nhìn về phía của Linh và Liangzhi, cậu lắc đầu nhẹ ra hiệu cả hai không được ở lại đâu lâu thêm nữa. Đột nhiên tên Delo xông lên làm Sang phải nhảy lùi lại để tránh đòn, cậu tiếp tục quay về phía của Linh và Liangzhi. Lần này gương mặt cậu trông vô cùng đáng sợ làm cho cả hai hoảng hốt mà chạy đi, Delo cũng cảm nhận được một luồng sát khí phát ra từ Sang.

- Ngươi là ai…

- Chẳng là ai cả…ta là ta…

- Hừ…tốt thôi...

Hắn ta lại tiếp tục bay thẳng đến chỗ của cậu, Sang nghiên người tránh cú đấm rồi dùng tay trái không bị thương nắm lấy cánh tay đang đấm của Delo rồi quăng hắn ta vào tường, Một tiếng rắc vang lên khi Sang chỉnh lại cánh tay bị trật.

- Ổn rồi nhỉ?

Từ chỗ tường bị nứt vỡ vì cú va đập ban nãy, hắn đi ra ngoài với sự tức giận lộ rõ trên gương mặt của hắn.

- Tên khốn nhà ngươi…phải cho ngươi biết vị trí của mình ở đâu chứ nhỉ?

Tên to con từ đâu xuất hiện ngay phía sau Sang, hắn tung một cú đấm cực mạnh hất văng cậu xuyên thủng qua vài bức tường. Cậu chuẩn bị đứng dậy nhưng lại quỵ xuống và nôn ra một vũng máu.

- Hặc…cái…quái gì vậy…

- Là chấn động… - Tên to con đấy tiến vào căn phòng từ lỗ hổng.

- Chấn động là năng lực của ta, nó làm cho đòn tấn công của ta có thể gây là một chấn động không khí và tác động lên ngươi thêm một lần nữa…

- Hờ……ta chỉ hỏi đó là gì, chứ ta không cần ngươi giải thích…mà, mệt rồi đấy…giết thôi nhỉ?

Đột nhiên tên to con đấy bị đánh bay ra làm cho Delo giật mình, Sang từ trong bước ra. Vẫn là gương mặt vô cảm đó nhưng nó tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ.

- Tên rác rưởi nhà ng----

Sang bỗng xuất hiện trước mặt của Delo, chưa kịp phản ứng hắn đã bị cậu nắm lấy mặt đẩy vào tường. Thấy tình hình không ổn, đứa con gái cùng với tên đeo kính xông lên hỗ trợ, nhưng cuối cùng thì tên đeo kính thì bị đá vào tường gục tại chỗ còn con bé kia cũng bị Sang tóm lấy cổ, Delo vùng vẫy nhưng không làm gì được.

- Cái……sức mạnh quái gỡ gì đây!!

- Luôn miệng nói người khác là rác rưỡi, bây giờ thì thấy thế nào hả?

- Tên khốn nhà ngươi…

- Hửm?

Sang dùng tý sức lên cổ của đứa con gái kia khiến cho mặt của cô ta tím tái lại vì không thở được.

- Alice! Không! Dừng,dừng lại!

- Hở? Sao rồi, giọng điệu khi nãy bay đâu hết rồi?

- Ta…ta xin ngươi…

- “Ta”? - Cậu bóp mạnh hơn lúc ban nãy làm cho Alice gần như bị ngất đi.

- Không! Không! Tôi cầu xin cậu! Làm ơn! Làm ơn đừng giết em gái của tôi!!! - Ngay lập tức Sang buôn hai tay ra.

- Đó là em gái của ngươi à?

- Cảm ơn…cảm ơn đã không giết em gái tôi…tôi, tôi xin lỗi vì đã gây hấn với cậu………ĐÙA ĐẤY!!!

Thấy không ổn cậu định nhảy lùi về sau để giữ khoảng cách nhưng không ngờ tên to con đấy lại xuất hiện ở phía sau và khóa cậu lại. Cậu không thể di chuyển vì so về mặt thể chất thì cậu yếu hơn tên đấy, Delo ngồi dậy tiến lại gần Sang.

- Làm tốt lắm, Helis…còn ngươi, rác rưỡi mà lên mặt gớm nhỉ? NHỈ?!!

Vừa nói hắn vừa đấm vào người Sang, hắn xả hết cơn tức từ nãy đến giờ. Gương mặt của hắn trông vô cùng thỏa mãn.

- Nào! Nào! Lên mặt nữa đi…ban nãy ngươi nói gì thế? Ta đây nghe không rõ!!! nói lại xem nào!!! HẢ?!!!

Alice đi lại chỗ của tên đeo kính đang ngồi.

- Này, Emil…dậy đi, ngủ hơi lâu rồi đấy…

- Cho anh ngủ xíu nữa…để Delo làm hết đi…

- Có dậy không thì bảo!? - Một phát đánh vào đầu làm cho Emil tỉnh hẳn.

- Đau đấy…bên đấy sao rồi…

- Đang xử, dậy đi…

- Ờ……ngủ xíu cũng không được…

Đến chỗ Sang, cậu vẫn đang bị đánh bởi Delo. Sau một lúc đánh đập hả hê, hắn ta dừng lại.

- Hừm…gục rồi à…thôi vậy, coi như kết thúc cuộc đời ngươi sớm hơn một xíu cũng chẳng sao…

Nói xong hắn vận sức, bàn tay hắn chuyển sang một màu tím đen. Khi đòn tấn công của hắn gần chạm đến Sang thì Liangzhi đứng đằng xa hét lớn.

- Dừng lại!!!

- Hử? Lại thêm tên nào nữa đây?

- Không……không được, đánh Sang nữa!

- HẢ? Ngươi nói gì ta nghe không rõ đấy…Emil…

Delo ra hiệu cho Emil giải quyết Liangzhi, tên Emil lướt đến Liangzhi với một tốc độ khủng khiếp. Liangzhi hốt hoảng nên bị mất thăng bằng mà ngã xuống, cùng lúc đó tên Emil đã đến nơi và chuẩn bị tung đòn chí mạng vào Liangzhi.

- LIANGZHI!!!!

Sang hét lớn, nhưng một luồng gió lạnh thoảng qua gương mặt đã bầm dập của cậu, cậu nhìn lại thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy tên Emil kia đã trở thành một bức tượng băng. Tất cả mọi người đều chết lặng trong vài giây thì Delo thốt lên một câu khiến ai cũng phải bàng hoàng.

- Ma thuật……

Và người tạo ra khung cảnh hiện tại với cánh tay run rẩy đang hướng về Emil.

- L…Linh? - Sang bất giác gọi tên cô ấy.

Linh sợ hãi nhìn vào bàn tay của mình đã bị phũ một lớp băng mỏng, Alice ở gần đó liền xông lên định tấn công Linh. Sang cố vùng vẫy để thoát ra nhưng bị tên Helis đè mạnh xuống đất, đột nhiên một tiếng vỗ tay làm tất cả mọi người chú ý.

- Đủ rồi…hôm nay đến đây thôi…

- Ngài Lucifur!? Nhưng Emil!

- Như ta nói, đến đây thôi!!

Lucifur trừng mắt nhìn Alice có ý định chống đối, một áp lực kinh hồn đè lên Alice khiến cô ta quỳ xuống. Dù ở đằng xa nhưng Sang cảm nhận vô cùng rõ cái áp lực đó và một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu “Tên này, không thể thắng được”.

- Đưa Emil về phòng phục hồi, nếu nhanh thì cậu ấy sẽ không bị chết cóng…

- V-Vâng, thưa ngài!

Tên Lucifur đấy tiến đến gần Linh, Sang cố gắng vùng vẫy thoát ra.

- LUCIFUR!! MÀY ĐỊNH LÀ----

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Helis đè đầu xuống đất.

- Ngươi dám hỗn xược với Ngài Lucifur sao?

- Đủ rồi Helis…các cậu không nên làm hư hỏng nhưng đồ vật có giá trị chứ… - Nói xong hắn quay sang nhìn Linh.

- Không thể tưởng tượng được rằng trong căn cứ này lại có thể tạo ra được một người có thể sử dụng được ma thuật đấy…

Trong khi tên Lucifur đấy vẫn đang ba hoa về sở nghiên cứu của mình đã tạo ra được một người có thể sử dụng được ma thuật thì Sang đã chú ý đến biểu cảm khác lạ của Delo, hắn ta liên tục lẩm bẩm.

- Cái thứ rác rưỡi đó mà cũng có thể sử dụng được ma thuật sao…?! làm thế quái nào chứ?!

- Này, rốt cuộc ma thuật là thứ gì vậy?! tại sao các ngươi lại… - Delo quay lại mà trừng mắt với Sang.

- Đó không phải chuyện của ngươi, an phận mà nằm đó đi…cho dù ta có nói thì ngươi cũng chẳng biết cái gì đâu…!

Tiếng nói lớn của Linh làm của Sang quay lại chú ý cuộc trò chuyện ở phía xa.

- Không! Tôi không muốn đi!!!

- Hừm…thế này thì không được đâu, cơ sở của ta chỉ tạo ra các Chiến binh chứ không đào tạo Ma pháp sư, nơi này không thể nuôi dưỡng một hạt giống quý giá như cháu được…

- Không! Không đâu! Tôi không muốn đi đâu cả! tôi----

Một mùi hương bay thoảng qua và làm Linh ngã quỵ xuống mà bất tỉnh, Liangzhi đang ngồi đấy vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy Lucifur đang chuẩn bị bế Linh đi. Cậu ngay lập tức chạy lại nắm chặt tay áo của hắn, một luồng sát khí phát ra từ Lucifur làm Sang hốt hoảng.

- LIANGZHI!!!! BỎ TAY CỦA HẮN RA!!!!

- Hở----

Một dòng máu đỏ thẩm đã tóe ra và vương vãi khắp sàn nhà, gương mặt Sang thất thần.

- LIANGZHI!!!!!!

Nhân lúc Helis hơi mất cảnh giác khi thấy Lucifur ra tay, Sang đá mạnh hắn để hắn mất thăng bằng và thoát ra ngoài rồi chạy thẳng đến chỗ Liangzhi.

- Này! Này! Liangzhi! Phòng hồi sức! Ai đó! Đưa cậu ấy đến phòng hồi sức đi!!!

- Không cần thiết…

- Hả?

- Từ lúc nó ngã xuống thì nó đã chết rồi…không thể cứu được nữa…một thứ tạp nham của xã hội được thu gom về đây, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thứ bỏ đi…

- Sang…

- Hả? Tui đây! Sẽ ổn thôi…không sao đâu! Tui nhất định sẽ cứu cậu! Cố gắn lên…!

Bỗng nhiên Liangzhi nắm chặt lấy tay Sang, cậu lắc đầu nhẹ và nở một nụ cười mãn nguyện. Sang có vẻ đã hiểu được ý của Liangzhi muốn nói, cậu không thể nào kìm được nước mắt của mình. Cậu khóc vì không giữ được lời hứa và cậu khóc vì không bảo vệ được những người bên cạnh cậu, người ông và bây giờ là Liangzhi.

- Không phải cậu muốn đến thiên đường cùng với tui hay sao…không được! Liangzhi! Cậu phải sống…phải sống mà……

- Tớ……muốn đến lắm, cho nên…cậu phải thay tớ chứng kiến…hộc…cái nơi được gọi là thiên đường đó…cậu hãy xem đây, là lời hứa cuối cùng của tớ và cậu…

Cánh tay đang nắm chặt từ từ buông lỏng rồi rơi xuống sàn nhà đang dính đầy máu. Sang lặng im, hai dòng nước mắt chảy xuống gò má. Sự hận thù và tức giận lên đến đỉnh điểm, cậu đặt Liangzhi xuống. Bước ra lên phía trước, cậu dùng toàn bọ sức mạnh mà mình có xông thẳng đến tấn công một đòn chí mạng vào tên Luciful. Một luồng khí chấn động thổi bay gần như tất cả mọi thứ, đòn tấn công của cậu để lại một vết cháy xém trải dài trên mặt đất. Tất cả những người chứng kiến đều nhưng không có một kết quả khả thi nào cả. Đòn tấn công mãnh liệt đó của cậu bị chặn lại với chỉ một tay của Lucifur.

- Ngươi là sản phẩm có tiềm năng, cho nên ta không muốn giết ngươi…ta sẽ cho ngươi mạnh hơn nữa và sẽ thuần phục ngươi phục vụ cho đế chế mà bọn ta sắp tạo ra…còn bây giờ thì ngươi hãy ngoan ngoãn mà ngủ đi…

Vì Sang đã sử dụng năng lực của mình quá mức nên cậu đã nôn ra một vũng máu rồi ngã gục xuống, nằm trên mặt đát cậu vẫn còn chút ý thức.

- Ta nhất định……sẽ……giết ngươi……

Cậu bất tỉnh, giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt của cậu, dần rơi xuống.

Tên Lucifur đấy đưa Linh đi, Liangzhi cũng được đem đi một nơi khác. Còn Sang được đưa vào phòng thí nghiệm để cấy Binding Code vào não, nó là một con chip cấp cao được chế tạo ra để điều khiển những vật thí nghiệm có khả năng gây nguy hại cho tổ chức và giờ nó đã được cấy vào Sang.

Ba ngày sau, Sang đột nhiên tỉnh dậy trên giường ngủ, cậu nhìn xung quanh thì vẫn là căn phòng giam của mình. Nhìn vào khung giờ thì vẫn còn trong giờ tự do, cậu ngồi bật dậy và chạy ra ngoài. Cậu chạy qua phòng của Linh, mở cửa cả thì chỉ thấy căn phòng trống trơn. Những đồ vật vẫn còn ở nguyên đó, nhưng người từng sử dụng đã không còn ở đây nữa. Cậu đi vào phòng rồi quỳ xuống sàn, nước mắt cậu cứ chảy ra không ngừng.

- Tại sao…tại sao chứ…TẠI SAO!!!!!

- Ngươi thảm thương quá đấy…

- Hở???

Một giọng nói cất lên làm cậu giật mình, cậu quay lại nhìn thì đó là Delo.

- Có chuyện gì…...mà......chính là mày! Chính là mày đã gây ra chuyện này!!! Nếu như mày không xuất hiện thì Liangzhi……và cả Linh……

- Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không quan tâm…

Delo đi bước đi và nói cho Sang nghe một thông tin gì đó, Sang từ từ lên và lau đi nước mắt. Vẻ tức giận lộ rõ trên gương mặt cậu, nhưng đi cùng với đó là một hy vọng le lói ở đâu đó trong ánh mắt của cậu.

- Nhất định……ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi!!!

Bạn đang đọc Kazuo Và Cuộc Hành Trình Vô Tận sáng tác bởi Kazuosensei
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kazuosensei
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.