Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1690 chữ

Ba gã trọc đầu tiến gần tới Dee.

“Sẽ có phần thường cho bọn mày,” gã có hình xăm sọ người nói, đứng ngay trước mặt tiến sĩ. Dù vị pháp sư không được cao lắm, gã này thậm chí còn thấp hơn ông dễ đến 1 inch(*). Đôi môi hắn ta mấp máy, cố bắt chước nụ cười của con người, nhưng miệng hắn đơn thuần chỉ phát ra một tiếng động gầm gừ man rợ, lộ ra hàm răng xỉn vàng. “Một phần thưởng hậu hĩ.”

(*) 2.54cm.

“Còn sống,” tên khác thêm vào. Hắn cũng đã chiếm lấy vị trí bên phải Dee.

“Dù không cần thiết phải nguyên vẹn,” gã thứ ba nói từ vì trí bên trái. Gã là tên to nhất trong cả bọn. Gã mặc một cái áo xanh cáu bẩn, có vẻ bị căng cứng do những cơ bắp to khỏe bên trong.

“Cuộc đời thay đổi mới ngoạn mục làm sao,” tên cầm đầu nói. Giọng hắn pha giữa vùng Bắc London với vùng phía đông châu Âu. “Ngày hôm qua, chúng tao làm việc cho mày, săn đuổi Nhà giả kim. Vậy mà hôm nay chúng tao lại săn tìm mày.” Hắn chà mạnh hai tay. “Cái giá cũng gấp đôi. Tao nghĩ có lẽ cái giá của Flamel và bọn trẻ khá là thấp đấy.” Hắn lại mỉm cười. “Mày lúc nào cũng rẻ mạt cả, tiến sĩ Dee.”

“Tôi thích dùng chữ tằn tiện hơn.” Dee bình tĩnh đáp.

“Tằn tiện. Hay đấy. Tao cá nó nghĩa là ‘rẻ mạt’.” Nói rồi hắn nhìn hai tên bạn của mình, cả bọn cùng gật đầu.

“Rẻ mạt,” một tên nhắc lại.

“Keo kiệt,” tên lớn nhất nói thêm.

“Tằn tiện không thể mua nổi lòng trung thành. Nếu mày chi cho tụi tao thêm chút đỉnh, thì bọn tao có lẽ đã hành động theo kiểu khác rồi.”

“Nếu tôi trả thêm cho các người, các người sẽ làm như vậy chứ?” Dee tò mò hỏi lớn.

Chắc là không,” gã kia nói. “Chúng tao là thợ săn. Chúng tao túm lấy con mồi mình săn đuổi.”

Dee mỉm cười mỉa mai. “Nhưng các người không bắt được Flamel và bọn trẻ ngày hôm qua đấy thôi,” ông nói.

Gã thấp người nhún vai miễn cưỡng. “À, phải…”

“Thất bại,” Dee nhắc.

Gã xăm mình bước gần hơn, thấp giọng trong lúc liếc nhìn ngang dọc. “Bọn tao lần được mùi của bọn chúng ở nhà thờ St. Marylebone. Sau đó thì bọn Dearg Due xuất hiện,” gã nói thêm, giọng nói có phần sợ hãi.

Dee gật đầu, cẩn thận giữ cho khuôn mặt mình vẫn ở thế chủ động. Mùi hôi thối bốc ra từ bọn này thật khó chịu – hỗn hợp của thịt hư thối, quần áo hôi hám và cơ thể không tắm gội. Cucubuth là những thợ săn, con cái của một ma cà rồng và Torc Madra, giống thú hơn người, và ông đoán phải có ít nhất một trong số ba gã này giấu đuôi bên trong quần. Nhưng thậm chí lũ lính đánh thuê này cũng phải sợ Dearg Due, đám Hút Máu Người. “Bọn chúng có bao nhiêu người?” ông hỏi.

“Hai,” tên cầm đầu thì thầm. “Là phụ nữ,” hắn thêm, gật đầu dứt khoát.

Dee lại gật gù, đám phụ nữ luôn luôn hung bạo hơn đám đàn ông. “Nhưng họ không bắt Flamel hay cặp sinh đôi?” ông lại hỏi.

“Không.” Gã kia nhe răng cười, lộ hàm răng đáng sợ. “Chúng bận đuổi theo bọn tao. Bọn tao cắt đuôi chúng ở công viên Regent. Kể ra cũng xấu hổ một chút vì bị đuổi trong công viên bởi hai kẻ trông giống như nữ sinh vậy.” Hắn thừa nhận. “Nhưng bắt được mày sẽ bù lại được nhiều hơn phần ấy nữa,” gã nói.

“Ông vẫn chưa bắt được tôi đâu,” Dee lẩm nhẩm.

Gã cucubuth lùi lại, dang rộng hai cánh tay. “Mày sẽ làm gì hả, tiến sĩ? Mày sẽ không dám sử dụng năng lượng đâu. Dòng điện sẽ làm cho mọi thứ – ý tao là mọi thứ – hiện đang ở London tìm kiếm mày. Mà dù mày có dùng nó để tẩu thoát đi chăng nữa, mùi sunfuric cũng sẽ bám theo mày hàng giờ đồng hồ. Rồi thì mày cũng bị bắt tới tận ổ thôi.”

Gã cucubuth nói đúng, Dee biết. Nếu ông sử dụng dòng điện, tất cả các Elder thường, Elder đen tối và người bất tử ở London đều sẽ biết vị trí của ông.

“Vậy mày có thể đi cùng chúng tao trong im lặng…,” gã cucubuth đề nghị.

“Hoặc là chúng tao sẽ phanh phui vị trí của mày bây giờ,” gã lớn hơn tiếp lời.

Tiến sĩ Dee thở dài và liếc nhìn đồng hồ. Ông sắp hết thời gian rồi.

“Đang vội sao, tiến sĩ?” Gã cucubuth hỏi, miệng cười nhăn nhở.

Tay phải của Dee di chuyển. Ban đầu cánh tay hơi ở ngang hông, sau đó lòng bàn tay lật lên, tới một góc nhất định, vừa vặn để lòng bàn tay chụp lấy cằm của sinh vật kia. Răng của gã xăm mình va vào nhau, lực của cú đánh nhấc bổng hắn lên và cho hắn nằm bò lên đống sỏi lát đường. Chân phải Dee đá mạnh, trúng gã to con nhất, làm toàn bộ chân hắn tê liệt rồi cho hắn rớt xuống một vũng nước bẩn với cái nhìn ngạc nhiên sửng sốt trên khuôn mặt tàn bạo to bè của hắn.

Tên cucubuth thứ ba nhảy lùi ra sau. “Sai lầm, tiến sĩ à,” gã gầm ghè, “sai lầm lớn.”

“Tôi không phải người mắc sai lầm,” Dee nhủ thầm. Ông bước tới gần hơn, hai tay buông thõng. Pháp sư đã sống sót qua hàng mấy thế kỉ nay vì người ta luôn đánh giá thấp ông. Họ chỉ thấy một người đàn ông mảnh dẻ tóc bạc. Thậm chí cả những người biết đến danh tiếng ông cũng chỉ nghĩ ông là một học giả. Nhưng Dee còn nhiều - nhiều nhiều hơn thế nữa. Ông từng là một chiến binh. Khi ông vẫn còn là một con người bình thường, và sau này khi ông đã trở nên bất tử, Dee từng đi du lịch khắp châu Âu. Đó là thời còn nhiều hỗn độn, khi bọn kẻ cướp và tội phạm gầm rú khắp nơi, thậm chí đến cả các thành phố cũng chẳng an toàn chút nào. Nếu muốn sống sót, người ta phải tự bảo vệ được mình. Rất nhiều người đã mắc sai lầm khi đánh giá thấp tiến sĩ người Anh này. Đó là sai lầm ông không bao giờ cho phép họ lặp lại. “Tôi không cần dùng dòng điện để đánh nhau với các người.” Pháp sư nhẹ nhàng nói.

“Tao là một cucubuth,” sinh vật tự mãn nói. “Mày có thể làm em tao bất ngờ, nhưng trò đó không tác dụng gì với tao đâu.”

Pháp sư nghe có tiếng gầm gừ đằng sau. Ông liếc nhìn qua vai, gã cầm đầu đang trườn bò về phía chân ông. Hắn đang nâng cằm bằng cả hai tay, đôi mắt đờ đẫn.

“Mày đã làm em tao bị thương.”

“Tôi dám chắc hắn sẽ lành lặn như xưa thôi,” Dee nói. Cucubuth là loài sinh vật hầu như không gì giết được, chúng thậm chí có sức mạnh của các ma cà rồng để tự chữa lành vết thương.

Gã to nhất từ từ tới gần, vẫn còn đau đớn ở chân. Hắn cố gắng đứng thăng bằng một cách kì quái trên chân trái, chân phải chà chà, cố gắng lấy lại cảm giác. “Quần jeans của tao cũng hỏng nốt,” gã rống lên. Phần ống và đũng quần jeans của gã lấm lem những nước bẩn.

“Mày tính làm gì đây, tiến sĩ?” Gã chưa bị thương lên tiếng.

“Cứ tới gần đây rồi tôi sẽ cho các người thấy.” Nụ cười của Dee cũng xấu xí và man rợ như bọn cucubuth vậy.

Gã kia đột nhiên quay ngoắt đầu lại, tạo ra một âm thanh mà chẳng có con người nào làm được. Vừa giống tiếng sủa lại vừa giống tiếng tru vậy. Những con bồ câu đang tụ tập trên trên mái nhà của Covent Garden bay vù lên, tiếng vỗ cánh như có một tiếng nổ lớn vậy. Gần đó, tiếng sói tru vang vọng trên các mái nhà của London. Cứ tiếng này rồi tiếng khác nối tiếp nhau, cho tới khi không khí đầy ụ những âm thanh hoang dại. Những đường nét của con người hằn trên mặt gã cucubuth khi gã cười vang. “Đây là thành phố của chúng tao, tiến sĩ à. Chúng tao đã trị vì Trinovatum từ trước khi người La Mã tuyên bố nơi đây thuộc chủ quyền của họ. Mày biết có bao nhiêu đứa bọn tao đang ở đây không?”

“Có lẽ là nhiều hơn một nhúm đấy.”

“Hơn, hơn thế nhiều,” sinh vật gầm gù. “Và chúng đang tới đây. Tất cả bọn chúng.”

Từ khóe mắt của gã, ông nhìn thấy những chuyển động. Liếc nhìn phía trên, ông thấy một hình dáng đang di chuyển trên mái nhà hình tam giác của nhà thờ St.Paul phía đối điện. Một gã đầu trọc xuất hiện, bóng hiện lên bầu trời đêm, rồi một tên khác, lại một tên khác nữa. Một chấn động nhỏ xảy ra ở bên kia quảng trường khi sáu tên đầu trọc xuất hiện, rồi, ở lối vào đối diện, thêm ba tên khác hiện ra.

Đám khách du lịch, nhận thấy cuộc đổ bộ bất ngờ của một đám trọc đầu và sợ hãi trước những tiếng gầm gừ, dần tản ra. Các cửa hàng cũng gấp rút đóng cửa. Trong vài phút, chỉ còn lại đám cucubuth trọc đầu thống trị quảng trường Covent Garden đầy sỏi đá.

“Giờ thì, mày sẽ làm gì hả, tiến sĩ Dee?”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.