Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử

Tiểu thuyết gốc · 1220 chữ

Lãnh thổ nước Phong Vân trải dài từ vùng đồng bằng lên cả nơi rừng núi. Gần như bao trọn luôn mặt Đông của đất nước là dãy Cảnh Bình uốn lượn giống như bức tường thành tự nhiên vô cùng vững chắc. Tiếp giáp với dãy núi còn có những cánh rừng rập rạp tựa mê cung. Chưa kể đến những bầy thú hoang dã chuyên xem con người là con mồi béo bở. Bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập trái phép vào lãnh địa của chúng đều bị xử lý một cách tàn độc, man rợn. Bởi vậy, dẫu quân lực nước Phong Vân không đóng quân quá nhiều tại đây thì biên giới mặt Đông trước giờ cũng ít diễn ra chiến tranh. Hay nói đúng hơn, vùng biên giới mặt Đông hoàn toàn là một vùng đất bị cô lập không một bóng người. Trong tầm hiểu biết của người dân nước Phong Vân thì là thế nhưng chắc ít ai biết được dãy Cảnh Bình vốn dĩ đã có chủ. Người chủ đó chẳng mấy xa lạ mà chính là một trong bốn vị cường giả cảnh giới duệ tiên, Phong Ảnh tiên sinh. Xuyên qua cánh rừng tối tăm thì sẽ có thể thấy tuốt trên đỉnh dãy núi là một đình viện kiên cố. Đằng sau đình viện có một dãy nhà mái ngói dành cho khách ghé thăm ở lại nghỉ ngơi. Thế nhưng chắc đã mấy chục năm rồi đình viện chưa tiếp đón một vị khách nào nên dãy nhà hiện tại đang được trưng dụng làm phòng nghỉ cho Phong Ảnh tiên sinh.

Ánh nắng của buổi ban mai chiếu rọi vào trong đình viện thoáng đãng, Phong Ảnh đang ngồi chăm chú nghiên cứu một quyển cổ thư. Bỗng chợt từ hướng đằng sau, một chàng thanh niên tuổi đôi mươi cũng khá anh tuấn cẩn thận bưng khay trà tiến lên chỗ Phong Ảnh ngồi. Cậu ta lễ phép lên tiếng:

- Con đã mang trà lên rồi đây thưa sư phụ.

- Tốt lắm, con để trà đó đi. Nếu không có chuyện thì cứ lui.

- Sư phụ. Thật ra...

Cậu đệ tử có vẻ hơi do dự khi định nói ra chuyện nào đó. Phong Ảnh hiểu ý bèn phất tay ra hiệu cứ nói. Cậu đệ tử bấy giờ mới nói tiếp:

- Lúc nãy khi đi lấy thảo dược pha trà cho sư phụ thì con có thấy một cậu thiếu niên bị thương rất nặng nằm trong rừng. Con sợ cậu ta bị dã thú ăn thịt nên con đã đem cậu ta về đây. Con xin sư phụ cho con chữa trị vết thương cho cậu ta được không ạ? Con sẽ không để cậu ta làm ảnh hưởng đến sư phụ.

Phong Ảnh trầm ngâm nhìn cậu đệ tử chốc lát rồi chỉ mỉm cười nhẹ. Hắn cũng không quá vô tình, vô cảm. Đệ tử hắn muốn cứu người làm sao hắn lại đi ngăn cản. Phong Ảnh bèn theo cậu đệ tử đến dãy nhà sau để thăm khám cho cậu thiếu niên. Tài nghệ của đệ tử thì hắn đâu còn lạ nên bản thân hắn chỉ đứng ngoài phụ giúp chứ mọi việc chữa trị trực tiếp đều do cậu đệ tử thực hiện. Phong Ảnh nhìn cậu đệ tử làm việc mà dòng ký ức lại ùa về trong đầu hắn.

..........

Dương Phú là con trai độc nhất của một gã cướp tàn ác. Cha cậu bị bắt cùng đồng bọn rồi lãnh án tử ngay hôm đó xử trảm tại trước đình làng. Mẹ cậu vì không chịu được miệng đời nhục mạ đủ điều mà cũng treo cổ đi theo cha cậu. Dương Phú bị người trong làng xua đuổi như con chó ghẻ phải lần lũi bỏ xứ lang thang. Ăn xin hết chốn này chỗ nọ cũng chẳng lấp được bụng đói, nằm gai nếm mật cậu đều đã trải qua từ cái tuổi thứ 10. Dương Phú đến kinh thành tình cờ được nhận vào làm bưng bê cho một quán phở. Cậu mừng rỡ lắm cứ ngỡ cuộc đời sẽ đổi màu tươi sáng hơn. Làm việc mấy tháng quần quật mà tiền lương không bao nhiêu, để phật ý chủ quán lại bị chửi mắng, đánh đập. Khi đến tháng thứ tư thì quán phở do làm ăn thua lỗ nên đóng cửa. Cậu chàng dương Phú lại trở thành kẻ thất nghiệp như trước. Bản thân là vô gia cư nên Dương Phú thường hay nằm ngủ ngoài lề đường, ghế đá. Một hôm vừa đi ăn xin được mấy đồng lẻ thì bỗng cậu thấy đằng xa xuất hiện sáu luồn ánh sáng đang bay vụt đến chỗ mình. Khi tiếp cận chỗ cậu đứng thì sáu luồn ánh sáng hóa thành sáu người, bốn nam hai nữ. Sáu người đó dường như chẳng để gã vô gia cư vào mắt mà chỉ chăm chăm chiến đấu với nhau. Năm người cùng một phe hợp sức đánh với một người nam nhưng dù áp đảo về số lượng thì chiến thắng hình như hơi khó khăn. Người nam thổi phì một cái đã tạo ra một cơn gió thổi văng đối thủ lên không. Tiếp theo là những đợt sấm chớp hung hãn đánh xuống năm kẻ đó rất dữ dội.

-Thiên lôi oanh đỉnh.

Năm kẻ đó bị đánh quần áo cháy đen, thương tích đầy mình đều lần lượt bị giết rất thảm. Người nam sau khi giết xong kẻ cuối cùng thì mới ngó đến gã vô gia cư đang núp trong góc mà run sợ lên từng cơn. Người nam thấy trong mắt gã vô gia cư tuy có sự sợ hãi nhưng lại kèm theo sự phấn khích, hoang dại. Người nam bèn tiến đến xoa đầu gã vô gia cư và hỏi:

- Này, cậu tên là gì?

- Tôi tên là Dương Phú.

- À, còn ta thì... Lâu quá ta không dùng đến tên họ nên cũng quên rồi chỉ biết là người đời gọi ta bằng bốn chữ Phong Ảnh tiên sinh. Cậu rất đặc biệt đấy có muốn làm đệ tử của ta không?

Dương Phú là thằng ít học chẳng biết danh tiếng của Phong Vân tứ kiệt. Thế nhưng cậu hiểu nếu có sư phụ thì cậu sẽ đỡ hơn là không có. Cậu thực sự cần một người để cậu dựa vào trên cõi đời này. Dương Phú cuối đầu cung kính:

- Đệ tử xin từ nay vâng lời sư phụ.

..........

Dòng ký ức qua đi, Phong Ảnh vuốt cằm mỉm cười. Riêng Dương Phú thì vẫn tận tình chữa trị vết thương cho cậu thiếu niên. Các đoạn xương bị gãy được cậu nắn lại cẩn thận rồi đắp thuốc vào để mau lành. Linh lực đả thông các kinh mạch, huyệt đạo cũng như khép miệng lại vết thương nơi bụng. Nội tạng tuy chấn thương nhưng nếu dùng các loại đan dược ngũ phẩm chữa trị thì chắc không quá lâu thương thế sẽ khỏi. Điều khiến cậu thấy khó khăn nhất chính là đôi mắt của cậu thiếu niên đã bị phá hủy hoàn toàn và không thể hồi phục như cũ được nữa.

Bạn đang đọc Kẻ Lãng Khách sáng tác bởi MinhThanh2104

Truyện Kẻ Lãng Khách tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhThanh2104
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.