Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 - Part 02

Phiên bản Dịch · 3698 chữ

Khi anh đưa chùm chìa khóa, cô biết mình chỉ cần cảm ơn và chào tạm biệt là đủ, nhưng - có lẽ do vẫn còn buồn bực vì bà quyết định đi mà không bàn trước với cô, hoặc có thể vì muốn tự đưa ra đánh giá về con người Logan - cô lại cầm chùm chìa khòa và nhìn thẳng vào anh một cách có chủ ý. “Cảm ơn,” cô nói. “Một ngày vất vả hả?”

Nếu có ngạc nhiên vì cô đã gợi chuyện thì hẳn anh cũng không thể hiện ra. “Không tệ lắm. Và tôi đã làm xong khá nhiều việc.”

“Như là lấy lại được quyền lái xe hợp pháp?”

Anh cười uể oải. “Và một số thứ khác nữa.”

“h xe có gây rắc rối gì cho anh không?”

“Tôi vẫn chưa quen với tiếng kêu ken két đó chút nào.

Beth cười khi nghĩ đến cảnh đó. “Tôi cá là tay giám khảo thích cái phanh đó.”

“Chắc chắn rồi. Tôi cũng cá luôn.”

Cô bật cười, và rồi trong một thoáng, không ai nói lời nào. Phía chân trời có ánh chớp lóe sáng. Một lúc sau mới nghe thấy tiếng sấm, và cô biết cơn dông còn ở khá xa. Trong khoảnh khắc lặng im, cô để ý thấy Logan lại nhìn mình với vẻ kỳ quặc như đã biết nhau từ lâu. Nhận ra điều đó, anh vội vàng nhìn sang hướng khác. Dõi mắt theo anh, Beth thấy Zeus đã lang thang ra chỗ bụi cây. Con chó đứng im chăm chú nhìn Logan như thể muốn hỏi, Đi dạo chứ? Hòng thể hiện rõ mong muốn của mình, nó sủa lên một tiếng, và Logan lắc đầu.

“Đừng có sốt ruột,” anh gọi to rồi quay lại phía Beth, “Nó bị nhốt khá lâu nên giờ nó muốn đi dạo một chút đấy.”

“Chẳ phải là nó đang đi dạo sao?”

“Không, ý tôi là nó muốn tôi đi cùng nó. Nó không để tôi rời khỏi tầm mắt của nó đâu.”

“Không bao giờ?”

“Nó tuân theo bản năng mà. Nó là chó béc giê và nó nghĩ tôi là một con trong đàn của nó.”

Beth nhướng mày. “Một đàn nhỏ.”

“Ừ, nhưng đang lớn dần. Nò cũng đã quen với Ben và bà Nana.”

“Tôi thì không sao?” Cô làm bộ như bị tổn thương. Logan nhún vai. “Cô chưa bao giờ ném gậy cho nó.”

“Chỉ cần thế thôi sao?”

“Nó dễ bị quyến rũ ấy mà.”

Cô lại bật cười. Không hiểu do đâu mà cô lại không nghĩ anh là người có khiếu hài hước. Cô còn ngạc nhiên hơn khi anh nói. “Cô có muốn đi dạo cùng chúng tôi không? Với Zeus thì việc đó cũng gần như là ném gậy vậy.”

“Ồ, thế ư?” cô lảng đi trì hoãn.

“Tôi không đề ra luật chơi. Nhưng tôi biết luật. Và tôi ghét để cô bị ra rìa.”

Cô ngập ngừng một thoáng trước khi chấp nhận rằng anh chỉ đang cố gắng thân thiện với cô. Cô ngoái nhìn qua vai. “Có lẽ tôi nên nói để bà và Ben bết tôi đi ra ngoài.”

“Được chứ, nhưng chúng ta sẽ không đi lâu đâu. Zeus chỉ muốn ra chỗ con suối nghịch nước vài phút trước khi chúng tôi về nhà. Nếu không, nó sẽ thấy nóng nực.” Anh giậm giậm gót chân, tay đút túi quần. “Cô sẵn lòng chưa?”

Hai người bước xuống hiên và đi dọc con đường rải sỏi. Zeus phi lên trước, thỉnh thoảng lại ngoái đầu xem họ có đi theo mình không. Họ bước đi bên nhau, nhưng giữ một khoảng cách đủ để không vô tình chạm vào nhau.

“Bà Nana nói cô là giáo viên?” Logan hỏi.

Beth gật đầu. “Giáo viên lớp hai.”

“Lớp của cô năm học này thế nào?”

“Có vẻ các em ấy khá ngoan. Cho đến giờ thì như vậy. Và tôi có thêm bảy bà mẹ đăng ký tự nguyện đến giúp lớp, đó là một dấu hiệu tốt.”

Đi ngang qua trại chó, họ đến con đưng nhỏ dẫn ra suối. Mặt trời đã lặn sau rặng cây, trải bóng xuống con đường. Lại có tiếng sấm từ đâu đó vang lên.

“Cô dạy học được bao lâu rồi?”

“Ba năm.”

“Cô thích nghề này chứ?”

“Nói chung là thích. Tôi được làm việc cùng nhiều người rất tuyệt vời nên mọi sự trở nên dễ dàng hơn ”

“Nhưng?”

Có vẻ như cô không hiểu anh muốn hỏi gì. Anh đút hai tay vào túi quần và nói tiếp.

“Luôn luôn có chữ ‘nhưng’ khi nói về chuyện nghề nghiệp. Chẳng hạn, tôi yêu công việc của mình, và đồng nghiệp của tôi thuộc loại đỉnh của đỉnh, nhưng... vài người trong số họ thích ăn mặc như siêu nhân vào dịp cuối tuần, và tôi không thể không tự hỏi họ có thần kinh không nữa.”

Cô bật cười.

“Không, họ thực sự rất tuyệt vời. Và tôi thích dạy học. Chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện một học sinh có hoàn cảnh gia đình phức tạp, và anh biết là mình chẳng thể làm gì được cho chúng. Đôi khi, chỉ thế thôi cũng đủ khiến anh buồn bã rồi.” Cô bước vài bước, không nói gì. “Còn anh thì sao? Anh có thích làm việc ở đây không?”

“Có, tôi thích chứ.” Anh nói nghe rất thành thật.

“Nhưng?”

Anh lắc đầu. “Không có nhưng.”

“Thế là không công bằng. Thật đấy.”

“Đúng, nhưng ai lại đi kêu ca với cháu gái của sếp. Nhân nói về sếp tôi, cô có biết là ngày mai mấy giờ chúng tôi sẽ khởi hành không?”

“Bà tôi không nói với anh à?”

“Không. Chắc lát vào đưa chìa khóa tôi sẽ hỏi.”

“Bà tôi không nói, nhưng tôi chắc là bà muốn anh huấn luyện và tập thể dục cho lũ chó trước khi đi, để chúng khỏi bồn chồn.”

Con suối đã hiện ra ở phía trước. Zeus phóng mình lao xuống nước, quẫy đạp và sủa váng lên. Logan và Beth sát nó nô đùa, rồi anh chỉ tay về phía một cành cây sà thấp. Beth ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống bên cạnh nhưng cẩn thận giữ một khoảng cách giữa hai người.

“Từ đây tới Greensboro bao xa?” anh hỏi.

“Năm giờ xe, cả đi và về. Chủ yếu là đi đường liên bang.”

“Cô có biết bao giờ thì bà về không?”

Beth nhún vai. “Bà nói là một tuần.”

“Ổ...” Xem ra Logan cũng không biết trước chuyện này.

Giờ rhì rõ rồi, Beth nghĩ. Logan thậm chí còn mù thông tin hơn cả cô. “Tôi đang có cảm tưởng là bà tôi không nói gì nhiều với anh về chuyện này đấy.”

“Bà chỉ nói là sẽ đi và tôi sẽ lái bà đi, thế nên tốt hơn là tôi nên kiếm giấy phép lái xe. Ờ, bà còn nói là tôi sẽ đi làm vào hai ngày nghỉ cuối tuần này nữa.

“Tôi hiểu. Anh nghe này, về chuyện đó... tôi có thể quán xuyến mọi chuyện nếu như anh bận việc gì...”

“Không vấn đề gì,” Logan nói. “Tôi không có kế hoạch gì cả. Mà đằng nào thì cũng có vài việc mà tôi còn chưa có dịp làm. Chỉ là mấy thứ lặt vặt cần sửa lại ấy mà.”

“Chẳng hạn như lắp đặt một cái máy điều hòa trong văn phòng à?”

“Tôi đang thiên về vụ sơn lại khung cửa ra vào và tìm cách mở cái cửa sổ văn phòng ra.”

“Cái cửa bị dính chặt bằng sơn ấy hả? Chúc anh may mắn nhé. Ông ngoại tôi đã cố sửa nó suốt bao nhiêu năm đấy. Có lần ông mất cả một ngày trời với nó bằng cách dùng lưỡi lam, và kết quả là ông phải băng tay suốt một tuần. Mà rồi có mở được nó đâu.”

“Cô đang làm giảm nhuệ khí của tôi đấy

“Tôi chỉ định cảnh báo anh thôi. Và chuyện này quả là buồn cười vì chính ông tôi là người đầu tiên đã nghĩ ra chuyện dán cứng nó lại, mà anh có tưởng tượng được không, ông có cả một kho chứa tất tần tật mọi dụng cụ trên đời. Ông là kiểu người cho rằng mình có thể sửa mọi thứ, nhưng chuyện thường không bao giờ được như dự định. Ông tôi là người mơ mộng chứ không đi vào chi tiết thực tế. Anh đã nhìn thấy cái nhà cây và cây cau chưa.

“Tôi mới nhìn từ xa thôi.”

“Đó là một ví dụ điển hình. Ông đã mất gần một mùa hè để làm nó, và mỗi khi Ben tới đó là tôi lại sợ rúm người lại. Làm sao mà lâu đến thế rồi nó còn chưa bị hỏng, tôi chẳng hiểu nữa. Nó làm tôi sợ, nhưng Ben thì lại thích tới đó đặc biệt là khi nó có gì bực bội hoặc căng thẳng. Ben gọi cái nhà đó là nơi ẩn náu của nó. Nó rất hay tới đó.” Beth dừng lại, và anh có thể nhận thấy vẻ lo lắng thể hiện trên nét mặt cô; nhưng nó chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, trước khi cô lại tiếp tục. “Dẫu vậy, đối với tôi, bản thân ông đã là một món quà của Chúa. Ông đã dành trọn trái tim và tâm hồn mình để đem lại cho chúng tôi một tuổi thơ đẹp như bản nhạc đồng quê.”

“Chúng tôi?>“Tôi và em trai tôi.” Cô nhìn đăm đăm về phía cái cây đang rung rinh những chiếc lá óng ánh bạc trắng dưới ánh trăng. “Bà tôi đã kể với anh chuyện xảy ra với bố mẹ tôi chưa?”

Anh gật đầu. “Sơ lược thôi. Tôi rất tiếc.”

Cô chờ xem anh có nói gì nữa không, nhưng anh chỉ im lặng. “Chuyện đó là thế nào?” cô lên tiếng. “Đi bộ xuyên đất nước ấy?”

Logan chậm rãi trả lời. “Nó... thanh thản. Có thể đi bất cứ đâu mình muốn, vào bất cứ lúc nào, và cũng không phải vội vã gì.”

“Anh nói nghe như thể đó là một phương pháp chữa bệnh ấy.”

“Đúng là thế đấy, tôi nghĩ vậy.” Một nụ cười buồn thoáng hiện trên gương mặt anh rồi biến mất. “Theo một cách nào đó.” Ánh chiều tà mỗi lúc một nhạt dần phản chiếu trong đôi mắt anh, làm cho chúng giống như đang đậm dần lên.

“Anh đã tìm thấy cái mà anh tìm kiếm chưa?” cô hỏi, vẻ hết sức nghiêm túc.

Logan im lặng một chút. “Rồi, quả thực là tôi đã tìm thấy.”

“Và sao rồi?

“Tôi chưa biết.”

Cô cân nhắc câu trả lời của anh, không chắc là nó có ý gì. “Đừng hiểu sai ý tôi nhé, nhưng vì một lý do nào đó tôi cho là anh không dừng lại lâu ở một chỗ.”

“Có phải cô nghĩ thế vì tôi đi bộ từ Colorado?”

“Cũng liên quan nhiều đấy.”

Anh bật cười, và lần đầu tiên Beth nhận ra rằng đã rất lâu rồi cô mới có một cuộc nói chuyện dễ dàng và thoải mái như thế này. Chuyện trò với Adam thường không được tự nhiên, mặc dù cả hai đều đã rất cố gắng. Dẫu cho cảm giác của cô về Logan còn chưa định hình rõ, nhưng dường như cuối cùng thì bầu không khí bạn bè giữa hai người cũng đã hình thành. Cô hắng giọng. “Giờ chúng ta nói về ngày mai. Có lẽ hai người nên đi bằng xe của tôi, còn tôi thì đi xe tải tới trường. Tôi hơi lo về cái phanh của nó.”

“Thú thật là tôi cũng băn khoăn về điều này. Nhưng tôi khá chắc là mình có thể sửa được nó. Không phải là trước ngày mai, mà vào dịp nghỉ cuối tuần.”

“Anh cũng biết sửa xe ô tô à?”

“Ừ. Với lại sửa phanh thì không khó. Cần ti cái má phanh mới, còn rô tơ thì có vẻ như còn tốt.”

“Có cái gì mà anh không thể làm được không?” cô giả bộ ngạc nhiên.

“Có.”

Cô cười vang. “Thế thì tốt. Nhưng được rồi, tôi sẽ nói chuyện với bà và tôi chắc là bà sẽ đồng ý dùng xe của tôi thôi. Phanh đó không đáng tin nếu đi trên đường cao tốc. Tôi cũng sẽ đảm bảo việc kiểm tra đàn chó sau khỉ ở trường về, được chứ? Tôi cá là bà không đả động gì về chuyện đó với anh. Nhưng tôi thì có.”

Anh gật đầu. Đúng lúc đó Zeus đi tới. Nó lắc mình giũ nước, rồi bước đến ngửi ngửi Beth kiểu thăm dò trước khi liếm tay cô.

“Nó thích tôi.”

“Chắc là nó đang nếm cô đấy.”

“Buồn cười quá nhỉ,” cô nói. Nếu là Drake thì hẳn cậu cũng sẽ nói như thế. Bỗng dưng cô lại thấy muốn được ở một mình. Cô đứng dậy. “Có lẽ tôi phải về thôi. Chắc chắn mọi người đang không biết tôi đi đâu.”

Logan nhận thấy mây vẫn đang ùn ùn kéo đến. “Ừ, tôi cũng thế. Tôi phải về trước khi trời mưa to. Xem ra sắp có dông rồi.”

“Anh có cần tôi chở về không?”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Tôi thích đi bộ.”

“Ra thế, chắc tôi không bao giờ hiểu nổi.” cô khẽ mỉm cười,

Họ đi theo lối cũ để trở lại ngôi nhà. Khi tới con đường trải sỏi, cô rút một tay ra khỏi túi quần jean và ra hiệu tạm biệt.

“Cảm ơn về buổi đi dạo, Logan.”

Cô chờ anh chỉnh lại cô theo cải cách mà anh đã làm với Ben bảo cô hãy gọi anh bằng Thibauit thôi - nhưng anh không làm vậy. Thay vào đó, anh hơi nghếch cằm lên và nhe răng cười.

“Tôi cũng cảm ơn cô, Elizabeth.”

Cô biết là cơn dông sẽ không kéo dài, bất chấp việc họ đang cần mưa đến tuyệt vọng. Hè năm nay nóng và khô, có cảm giác như hơi nóng sẽ không bao giờ dịu xuống vậy. Ngồi lắng nghe tiếng những giọt mưa cuối cùng rơi xuống mái tôn, cô nhớ về người em trai của mình.

Trước khi ra đi, Drake đã nói với cô rằng âm thanh của tiếng mưa rơi trên mái nhà là thứ mà cậu sẽ nhớ nhất. Cô tự hỏi, trong những ngày ở trên cái mảnh đất khô cằn ấy, nơi mà em trai cô đã ngã xuống, liệu cậu có hay mơ thấy những cơn dông mùa hè ở Bắc Carolina này hay không. Ý nghĩ đó cứ cuốn cô vào một nỗi buồn vô tận.

Bà Nana đang ở trong phòng mình chuẩn bị các thứ cho chuyến đi, điệu bộ phấn khích như vốn dĩ hàng bao năm nay. Ben thì ngược lại, thằng bé càng lúc càng tỏ ra rầu rĩ hơn, thế nghĩa là nó đang nghĩ tới cái cảnh cuối tuần sẽ phải ở lại nhà bố lâu hơn. Cũng có nghĩa là Beth sẽ có kỳ nghỉ cuối tuần tự do, lần đầu tiên k từ lâu, rất lâu cô lại được ở nhà một mình vào dịp cuối tuần.

Nếu không tính Logan, tất nhiên.

Cô có thể hiểu được vì sao Logan lại có sức cuốn hút đến thế đối với bà và Ben. Anh tự tin nhưng không phô diễn, một phẩm chất hiếm có khó tìm ở cái thời buổi này. Chỉ khi về tới nhà cô mới nhận ra một điều là cô đã biết thêm một chút về anh, những điều mà anh đã không nói ra trong lần phỏng vấn đầu tiên. Cô ngạc nhiên tự hỏi không biết anh kín đáo như vậy là do bản tính hay có liên quan gì tới thời gian ở Iraq.

Anh đã ở đó, cô kết luận như vậy. Không, anh không nói gì nhiều, nhưng cô nhớ là đã thấy một nét biểu cảm mơ hồ trên vẻ mặt anh khi nghe cô nói về bố mẹ mình - đó là phản ứng của một người từng trải qua thảm kịch và chấp nhận chúng như là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống.

Cô không biết là phát hiện này sẽ làm cô có ấn tượng tốt hơn hay xấu đi về anh. Cũng giống như Drake, anh từng là lính thủy đánh bộ. Nhưng Logan thì ở đây, còn Drake thì đã vĩnh viễn ra đi; và vì lý do đó, cùng với những lý do khác phức tạp hơn, cô không chắc mình có thể nào nhìn nhận Logan một cách công bằng hay không nữa.

Ngước nhìn những vì sao mới ló ra từ những đám mây dông, cô cảm thấy nỗi mất mát Drake giống như một vết thương mới tái phát. Sau khi bố mẹ mất, họ đã luôn gắn bó bên nhau, thậm chí ngủ chung giường trong suốt một năm trời, Drake chỉ ít hơn cô một tuổi, và cô còn nhớ như in lần đầu tiên đưa em tới trường mẫu giáo, buổi đi học đầu tiên của cậu. Để dỗ em ngừng khóc, cô bảo Drake sẽ có rất nhiều bạn mới ở lớp, rằng cô sẽ đợi ở chỗ đu quay để đón cậu về. Không giống như nhiều anh chị em khác, họ không bao giờ xung đột với nhau. Cô là một người đầu trò tuyệt vời của Drake, còn cậu là chỗ dựa vững chắc của cô. Suốt những năm cấp ba, cô tham dự không sót một buổi thi đấu bóng đá, bóng rổ và bóng chày nào của Drake, và còn kiêm cà gia sư mỗi khi cậu cần. Về phần mình, Drake là người duy nhất chịu được tính khí thay đổi như chong chóng của cô. Điểm bất đồng duy nhất giữa họ là về Keith, nhưng không như bà, Drake thường tránh bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Tuy nhiên cô biết em trai mình cảm thấy thế nào; rồi khi cô và Keith li dị, chính Drake đã trở thành chỗ dựa của cô trong thời gian cô phải cố gắng thích nghi với cuộc sống một mình nuôn đầy mới mẻ. Và cô biết cũng chính Drake là người đã ngăn không cho Keith gõ cửa tìm cô lúc đêm hôm khuya khoắt trong những tháng sau đó. Drake là người duy nhất mà cô biết là Keith phải ngán.

Khi đó, Drake đã trưởng thành. Không những là vận động viên chơi giỏi gần như tất cả các môn thể thao, cậu còn tập cả quyền Anh khi mới mười hai tuổi. Mười tám tuổi, cậu ba lần thắng giải Găng Vàng của Bắc Carolina, và thường tham gia thi đấu với những người lính ở căn cứ Bragg và trại Lejeune. Chính vì hay giao du với đám lính tráng nên cậu mới nghĩ tới chuyện nhập ngũ.

Drake chưa bao giờ là một học sinh xuất sắc. Cậu chỉ chịu đựng được duy nhất một năm ở trường cao đẳng trước khi đi đến kết luận mình sinh ra không phải để học hành. Cô là người duy nhất mà cậu thổ lộ ý muốn gia nhập quân đội. Cô đã tự hào biết bao khi biết cậu quyết định cống hiến cho Tổ quốc, và trái tim cô đã suýt vỡ òa vì ngập tràn tình yêu thương lẫn sự ngưỡng mộ khi lần đầu nhìn thấy em trai trong bộ quân phục màu xanh. Mặc dù đã rất sợ khi biết tin Drake được gửi tới Kuwait, sau đó là Iraq, nhưng dù sao thì cô cũng vẫn rất tin cậu sẽ vượt qua được cuộc chiến. Nhưng Drake Green không bao giờ trở

Cô chỉ nhớ rất mơ hồ về những ngày tháng sau khi có tin báo em trai cô đã hy sinh, và lúc này cô không còn muốn hồi tưởng lại chuyện đó nữa. Cái chết của Drake đã để lại một khoảng trống không ai hay không gì bù đắp được. Nhưng thời gian dần dần cũng xoa dịu nỗi đau. Tự đáy lòng, cô không chấp nhận nổi sự mất mát này, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng những ngày gần đây, mỗi khi nghĩ về Drake, cô thường nhớ đến những kỷ niệm vui vẻ giữa hai chị em. Thậm chí khi ra nghĩa trang để nói chuyện với cậu, cô cũng không còn cảm thấy quá đau lòng như trước kia. Hiện tại, dường như nỗi buồn trong cô đã nhường chỗ cho một cảm giác phẫn nộ.

Nhưng cái cảm giác mà cô đang có lúc này là thực, khi cô nhận ra rằng chính mình - giống như bà và Ben - cũng bị Thibault lôi cuốn. Mà giá như lý do chỉ là cô thấy thoải mái khi ở bên anh, thứ cảm giác mà kể từ khi mất Drake cô chưa một lần tìm lại được, với bất kỳ ai.

Nhưng còn một lý do khác: chỉ có Drake từng gọi cô bằng tên thánh. Ông bà, bố mẹ và tất cả bạn bè từ nhỏ tới lớn đều gọi cô là Beth. Cả Keith cũng vậy; mà nói thật, cô còn không chắc là anh ta biết tên thật của cô hay không nữa. Drake là người duy nhất gọi cô là Elizabeth, và chỉ khi nào có hai chị em cậu mới gọi vậy. Đó là bí mật của họ, một bí mật chỉ có ý nghĩa với hai người mà thôi, và cô không thể nào hình dung nổi sẽ thế nào nếu nghe thấy cái tên đó phát ra từ miệng một người khác.

Nhưng, bằng cách nào đó, Logan đã khiến cô thấy dễ chịu.

Bạn đang đọc Kẻ May Mắn của Nicholas Sparks
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.