Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rình coi tiên mộ.

Phiên bản Dịch · 2430 chữ

Vừa nhìn thấy những mộ phần kia, Tần Dương nhất thời cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, một luồng khí lạnh từ đáy lòng khuếch tán, đại não đau đớn tựa hồ bị nguyền rủa, sau đó hắn liền hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Tần Dương tỉnh lại đã thấy mình nằm ở bên trong khách sạn Luân Hồi.

Mà sư mẫu đang chăm sóc hắn, sư mẫu còn gõ trống Chiêu Hồn, gọi Nguyệt lão tới.

Nguyệt lão vẻ mặt u sầu, tựa hồ vô cùng lo lắng.

Thấy Tần Dương đứng dậy, Nguyệt lão liên tục bi thương, tâm sự nặng nề nói: "Ông chủ Tần ơi là ông chủ Tần, lần này cậu gây rắc rối lớn rồi."

"Rắc rối lớn? ha ha, ông đang đùa sao? Tôi có thể gây ra rắc rối lớn gì?"

Nguyệt lão kích động nói: "Tôi hỏi cậu, trên cầu Nại Hà, có phải cậu dùng Luân Hồi lực công kích Tiên Mộ hay không?"

"Tiên mộ ? Đó là vật gì ?"

Tần Dương suy nghĩ cả buổi, bỗng nhiên nhớ tới bãi tha ma nho nhỏ.

Vì thế hắn vội vàng nói: "Ông nói là bãi tha ma kia "

"Không sai, tôi đúng là nhìn thấy một tử địa, bên trong có rất nhiều mộ phần"

"Vậy thì đúng rồi, đó chính là tiên mộ."

Nguyệt lão vội vàng giải thích cho Tần Dương.

"Có thể ngài vẫn chưa hiểu, tiên mộ là nghĩa trang dành cho các tiên gia, mỗi khi có tiên nhân chết đi đều sẽ được chôn cất ở đó, thần thánh bất khả xâm phạm."

"Cậu rình coi nó, phạm vào đại kỵ, chỉ sợ Thiên Đạo muốn tìm cậu gây rắc rối."

"Thiên đạo gây rắc rối cho tôi ?"

Lần này Tần Dương thật sự có chút không rõ.

Mình không phải là chủ nhân của khách sạn Luân Hồi sao, không phải trực tiếp nhận lệnh từ Thiên Đạo sao?

Nếu như Thiên Đạo thấy mình làm việc không vừa mắt hoàn toàn có thể tước bỏ chức vị chủ nhân khách sạn Luân Hồi của mình, cần gì phải uổng công vô ích tìm mình trừng phạt.

Nguyệt Lão cũng không trả lời được các nghi vấn của Tần Dương, nhưng hắn rất khẳng định nói: "Ông chủ Tần, cậu thật sự sẽ gặp trừng phạt, về phần là trừng phạt gì, thần tiên chúng ta cũng không biết đâu."

Nói chuyện một hồi, Nguyệt Lão nhìn chiếc đồng hồ Rolex vàng trên cổ tay, sau đó thần sắc lo lắng nói.

"Ông chủ Tần, trước kia lúc chưa có khách sạn Luân Hồi, thần tiên chúng ta một khi phạm sai lầm, cũng chỉ có thể trơ mắt tiếp nhận hình phạt của Thiên Đạo, hiện tại cậu cùng Luân Hồi khách sạn xuất hiện, hơn nữa cậu còn giúp ta hóa giải một lần kiếp nạn, cho nên đám thần tiên chúng ta đều rất cảm kích cậu."

"Yên tâm đi, Thiên Đạo muốn xử phạt cậu, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới."

"Cậu xem như vậy được không, lấy kinh nghiệm của ta phán đoán, bình thường, Thiên Đạo xử phạt sẽ không lập tức xuất hiện, dựa theo thời gian của nhân gian mà nói, ít nhất còn có một tháng thời gian sóng yên biển lặng."

"Ta trở về triệu tập các lộ thần tiên cùng nhau nghĩ biện pháp, xem có thể suy tính ra Thiên Đạo rốt cuộc muốn xử phạt như thế nào hay không, sau đó sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp hóa giải."

Nói tới đây, Nguyệt Lão lại nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay, dường như thật sự rất vội.

Tần Dương lập tức tức giận mắng: "Này lão đầu tử, ông có thể đừng nhìn thứ đó nữa hay không, khiến cho tiểu gia đây cảm giác thật giống như đang chờ tuyên án tử hình vậy."

Nguyệt lão xấu hổ cười, sau đó ném lại một câu: "Ông chủ Tần, cậu cứ làm tốt việc của mình đi, ứng đối xử phạt của thiên đạo giao cho ta.

"Nhớ kỹ, chờ tin tức của ta, đừng rình coi Tiên Mộ nữa."

Sau khi nói xong, Nguyệt lão thật sự rời đi, hơn nữa hắn còn là đi con đường cũ, từ trong sương mù mông lung của cầu Nại Hà rời đi.

Điều này làm Tần Dương tức muốn chết, há mồm liền mắng.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đặt ra quy củ thối nát này"

"Thần tiên, quỷ hồn hết lần này tới lần khác đều có thể qua. Thế mà hết lần này đến lần khác ông đây ngay cả liếc mắt một cái cũng không được, thật là không công bằng."

Mắng xong Tần Dương cực kỳ khó chịu rời khỏi khách sạn Luân Hồi.

Trở lại thế giới của mình, trời chiều đã bao phủ Giang Thành, thời gian ước định gặp Tôn Mẫn cũng sắp tới.

Vì thế Tần Dương lái chiếc xe Audi giá trị xa xỉ chạy về phía biệt thự Tôn gia.

Đến cửa biệt thự, sau khi gọi một cú điện thoại, Tôn Mẫn liền đi ra.

Khi nàng đi ra, Tần Dương đột nhiên bị vẻ đẹp mỹ lệ của nàng làm cho hấp dẫn.

Là lễ phục!

Một thân váy dài, lễ phục màu đen hở vai, cổ áo hơi thấp lộ ra vẻ đẹp bên trong làm cho người đối diện sinh ra tia tình ý.

Thời điểm Tôn Mẫn đi ra biệt thự, váy dài màu đen phiêu dật trong ánh trời chiều tôn lên da thịt trắng nõn của nàng, cảnh đẹp hoàng hôn trở thành phông nền cho vẻ kiêu sa của tiểu yêu tinh.

Còn có đôi giày cao gót quý giá như ẩn như hiện dưới làn váy, lộ ra một tia xinh đẹp ở trong hoàng hôn vô hạn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những đầu ngón chân thon thả màu đỏ nhạt.

Đẹp, thật sự rất đẹp.

Đây là lần đầu hắn cảm thấy Tôn Mẫn kinh diễm như vậy kể từ khi quen biết cô.

"Này! Làm gì vậy, sao cứ nhìn chằm chằm chân người ta hoài vậy."

Tôn Mẫn cúi đầu mỉm cười đứng ở trước mặt, Tần Dương lập tức tỉnh táo lại.

Ai! Quá thất lễ.

Thời khắc nhìn thấy Trương Thiến, mình biểu hiện ra một bộ dáng trư ca, hôm nay nhìn thấy Tôn Mẫn cư nhiên vẫn là như vậy.

Tần Dương bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không thiếu hụt năng lực miễn dịch đối với mỹ nữ.

Thời điểm hắn mở cửa xe cho Tôn Mẫn, cô hé miệng cười như công chúa, sau đó ngồi vào vị trí ghế phụ phía trước.

Tần Dương nhất thời không nói gì, nữ nhân này thấy thế nào đều giống như đang dụ dỗ mình, tuyệt đối không có ý tốt gì.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới chuyện Thiên Đạo xử phạt, nhất thời hiện lên một ý niệm trong đầu.

"Hắc!"

"Chả lẽ lão trời già phái Tôn Mẫn đến hành hạ ta !"

"Nếu quả thật là như vậy, ta rốt cuộc nên tiếp nhận, hay là cự tuyệt!"

Phanh!

Thanh âm đóng cửa xe làm Tần Dương từ trong ảo tưởng tỉnh lại, xe khởi động, chậm rãi chạy về phía trước.

Ngồi ở trên xe, Tôn Mẫn bỗng nhiên hỏi: "Tần Dương, tỷ tỷ hôm nay đẹp không?"

Tần Dương cũng không quay đầu lại nói: "Tôi cam đoan, nếu như bây giờ cô xuống xe, chỉ cần đứng ở ven đường xoè váy, ha ha, chắc chắn trăm phần trăm các tài xế sẽ dừng xe cho cô"

"Phi! Tiểu sắc lang, tỷ tỷ ở trong lòng cậu lại chỉ như vậy thôi sao, cậu nói tôi giống như gái đứng đường vậy."

Tán gẫu một lúc, Tôn Mẫn bỗng nhiên nhìn thấy trên người Tần Dương mặc một bộ quần áo thể thao, nhất thời liền vươn hai ngón tay, kéo góc áo của hắn lên:

"Trời ạ, cậu định mặc bộ đồ này tham gia dạ tiệc cùng tôi sao?

"Cùng cô tham gia dạ tiệc ?"

Tần Dương lắc đầu nói: "Mẫn nhi, tỷ tỷ gặp qua truyện đại tiểu thư mang theo tài xế đi dự tiệc bao giờ chưa?"

Tôn Mẫn liếc hắn một cái, sau đó không hài lòng nói: "Cũng không biết cậu là ngốc thật hay giả ngốc."

Khi xe chạy đến trước một trung tâm thương mại, Tôn Mẫn bỗng nhiên hô một tiếng dừng lại.

Cọt kẹt!

Xe dừng ở ven đường, Tôn Mẫn không nói hai lời, một tay cầm váy, tay kia liền kéo Tần Dương thẳng hướng trung tâm thương mại mà đi.

Tần Dương vội vàng hỏi: "Mẫn Nhi, tôi cảm thấy cô đã rất đẹp, cho dù dùng từ kinh diễm để hình dung cũng tuyệt không quá đáng, không cần thiết lại đi trung tâm thương mại đâu!"

Ai ngờ Tôn Mẫn phát ra một thanh âm không vui

"Hừ!"

"Tôi đương nhiên không có vấn đề, vấn đề là ở trên người cậu."

"Nhìn bộ đồ thể thao này của cậu xem, chẳng những hơi rộng, còn nhăn nhúm, đi cùng tôi hiển nhiên không hợp."

Tần Dương bất đắc dĩ cười khổ.

Đâu chỉ là không hợp, quả thực chính là chẳng ra gì. Hắn đứng cùng một chỗ với Tôn Mẫn giống như một trời một vực.

Đây đâu chỉ là chênh lệch, quả thực chính là sỉ nhục đối với Tôn Mẫn.

Bỗng nhiên, hắn như bừng tỉnh ngộ, thoáng cái liền dừng bước.

"Không thể nào, Mẫn Nhi, cô định mua quần áo cho tôi sao?

"Đương nhiên, nếu không tới đây làm gì?"

Sau đó Tôn Mẫn cũng không để ý Tần Dương có phản đối hay không, trực tiếp kéo hắn lên tầng ba, nơi chuyên bán trang phục nam giới.

Buổi tối chính là thời điểm trung tâm thương mại nhiều người nhất, một thân khí tức công chúa quý tộc trên người Tôn Mẫn, cô xuyên qua trong đám người, làm cho tất cả mọi người đều phải nhìn theo bóng dáng.

Không thể chê, dáng người kia kết hợp cùng bộ váy và đôi giày cao gót thời thượng đã phát huy, tôn lên vẻ xinh đẹp cùng quyến rũ của cô.

Tôn Mẫn như là tiên tử đi qua, phía sau lại dẫn theo một nam tử toát ra một tia thô bỉ, đó chính là Tần Dương.

Kỳ thật quần áo thể thao thật sự không có tội gì, chỉ có điều, nó không nên xuất hiện bên cạnh Tôn Mẫn vào lúc này, lại càng không nên mặc trên người Tần Dương.

Lúc Tôn Mẫn dắt Tần Dương đi qua ngay cả ông già dọn vệ sinh nơi này cũng muốn vung chổi lên đánh cho Tần Dương một cái vì phá hư hình tượng mỹ nữ xinh đẹp của Tôn Mẫn.

Rốt cục dưới ánh nhìn khinh bỉ của mọi người, Tần Dương đi vào một cửa hàng chuyên bán âu phục.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tần Dương đi vào trên mặt liền lộ ra vẻ không vui.

Dựa theo kinh nghiệm, khách nhân giống như hắn đại đa số đều là đi dạo, hơn nữa còn thích sờ tới sờ lui trên những âu phục cao cấp kia, nếu như không cẩn thận làm bẩn, nhân viên phục vụ sẽ bị mắng, phí dụng giặt khô cũng phải tự mình bỏ ra.

Đang lúc bọn họ cẩn thận đề phòng Tần Dương, bỗng nhiên phía sau hắn xuất hiện một mỹ nhân mặc váy đen đi đến

"Trời ạ! Thật là mỹ diệu!"

Tất cả nhân viên phục vụ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn ngẩn người.

Lại khi nhìn thấy Tôn Mẫn nắm tay Tần Dương, sự coi thường trước đó nháy mắt chuyển hóa thành sùng bái.

Không sai, đây nhất định là một công tử ca rất có tiền nhưng lại không thích sắm sửa.

Thời đại này, càng là người có tiền lại càng có sở thích cổ quái, chủng loại gì cũng có.

Người có chút liền giống Tần Dương bây giờ, ăn mặc đúng là không thể lọt vào mắt mọi người.

Chỉ thấy Tôn Mẫn nhanh chóng từ trong quầy chọn ra ba bộ âu phục kiểu dáng khác nhau, sau đó lại ở bên quầy lễ phục chọn ra thêm một bộ.

Sau đó Tần Dương bị bắt thử qua từng bộ một, Tôn Mẫn hài lòng gật gật đầu.

"Ừ, đều rất phù hợp."

"Vậy thì lấy hết đi!"

Cái gì, lấy toàn bộ, khuôn mặt tràn ngập chờ mong của nhân viên phục vụ trong nháy mắt liền cười như hoa.

Một bộ âu phục rẻ nhất cũng là ba vạn, mà bộ lễ phục khoáng đạt kia càng đắt hơn, con số đầu tiên trên bảng giá đã là số năm, ít nhất cũng phải năm vạn, có khi hơn.

Tần Dương vội vàng xua tay.

"Không được, tôi không thể nhận lễ vật quý giá như vậy."

Nhưng Tôn Mẫn ngay cả nhìn cũng không có liếc hắn một cái, thậm chí mặc kệ, loại nhà quê như hắn ở trước mặt người thời thượng như Tôn Mẫn căn bản không có quyền lên tiếng.

Chỉ thấy Tôn Mẫn giơ tay lên, trực tiếp ném bộ lễ phục kia vào trong lòng Tần Dương, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mê người cùng đôi mắt kiều mỵ của cô vểnh lên về phía phòng thử đồ hất một cái.

Ai! Tần Dương không hề có sức phản kháng ôm một đống lớn quần áo đi vào.

Vừa đi, hắn vừa thở dài.

"Phụ nữ nha, quá đáng sợ, sau này đánh chết mình cũng không đến trung tâm thương mại nữa."

Phốc xuy! Lời nói ngu ngốc này trực tiếp chọc cho mấy nhân viên phục vụ xung quanh không ngừng cười ha hả , ngay cả Tôn Mẫn cũng nhịn không được che cái miệng nhỏ nhắn lại.

Chính bởi vì cái gọi là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Lúc Tần Dương từ phòng thử đồ đi ra, trong nháy mắt từ một tên nhà quê biến thành công tử thời thượng.



Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.