Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm nguyện của dượng nhỏ

Phiên bản Dịch · 2528 chữ

Chương 25: Tâm nguyện của dượng nhỏ

Sau khi phát tiết giận giữ một hồi, Tần Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, tò mò hỏi.

"Không đúng, tôi nói này Nguyệt lão, thị trường chứng khoán của phàm trần chúng ta thì có quan hệ chó gì đến thần tiên các ông, các ông duỗi tay cũng quá dài đi!

Sau khi cẩn thận nghĩ lại một lúc, Tần Dương mới phát giác, thần tài vậy mà khống chế thị trường chứng khoán, đây chẳng phải là ngầm thao túng thị trường sao, là vi phạm quy định pháp luật mà!

Đáng tiếc , pháp luật của người ta không quản được thần tiên, nếu không dựa theo tính tình Tần Dương thật muốn tố cáo, vạch trần sự thật đến cùng.

Sau đó hắn thở dài nói: "Ai! Đây thật con mẹ nó là chuyện gì vậy?, càng tiếp xúc với Nguyệt Lão, liền cảm giác thế giới này càng hắc ám, đầu tư cổ phiếu cũng liên hệ tới một mẫu ba phần đất của thần tiên, còn bảo người ta sống thế nào đây.”

Nguyệt lão tựa hồ rất thương cảm tâm tình Tần Dương, cười ha hả nói: "Thần tài nha, tự nhiên là cũng sẽ quản lý những thứ liên quan đến tiền bạc, chẳng qua cả đời một người có thể được bao nhiêu, có thể dùng bao nhiêu đều đã có định số. Nếu hắn dám làm trái, Thiên Đạo liền muốn trừng phạt."

“Ai! Vậy ông nói đi, lần này tên quỷ xui xẻo tự sát kia có tâm nguyện gì.”

Không đợi Nguyệt Lão trả lời, Tần Dương lại toát ra một câu nói đùa.

“Đúng rồi, hắn tên là Tiêu Nhất Hổ đúng không! Sao nghe có chút giống tên lăng nhăng, hắn sẽ không có tình cảm với em vợ mình chứ!”

“Ôi mẹ ơi! Hoàn toàn chính xác.”

Không nghĩ tới, cứ thuận miệng bịa đặt một câu như vậy, lại khiến cho Nguyệt Lão bộc phát nói tục, cũng may lão già kia không phải lần đầu tiên bạo phát nói tục, Tần Dương coi như có thể tiếp nhận.

Nguyệt lão lớn tiếng tán thưởng: "Ông chủ Tần, ngài thật là thần nhân, tâm nguyện của hắn thật đúng là muốn gặp em vợ một chút.”

Chưa nói những thứ khác, cô em vợ kia của hắn đúng là có vài phần tư sắc, sau khi lão bà chết, vẫn là cô em vợ giúp hắn chăm lo con cái, bởi vậy Tiêu Nhất Hổ mới coi như có một gia đình hoàn chỉnh .

Lúc này đây, Tiêu Nhất Hổ dự định sau khi kiếm được một khoản, liền kết hôn với em vợ. Ai biết thần tài hồ đồ, làm ra chuyện như vậy, hại khổ Tiêu Nhất Hổ.

Cho nên tâm nguyện của hắn chỉ có hai, một là gặp lại em vợ một lần, hai là lấy lại tiền thuộc về hắn, làm phí an gia cho em vợ và đứa bé.

“Khoan đã, khoan đã!”

Tần Dương nóng nảy, dùng sức ngoáy lỗ tai một cái: "Ta làm sao lại nghe được hai nguyện vọng nhỉ, không phải ông nói chỉ có một nguyện vọng hay sao?"

"Còn nữa, người cũng đã chết rồi, ta làm sao sắp xếp cho bọn họ gặp lại, cũng không thể đón em vợ hắn dẫn đến Luân Hồi khách sạn chứ!"

Tần Dương thiếu chút nữa bị Nguyệt lão làm cho tức ngất, hai chuyện này không cần động não nghĩ cũng biết rất phiền toái, tên Thần tài chỉ cho mình cái đồng hồ nát, ngay cả tiên khí cũng không phải, đây không phải coi mình là tên ngốc mà lừa gạt sao.

Thấy Nguyệt lão còn muốn giải thích chuyện của Tiêu Nhất Hổ, Tần Dương không kiên nhẫn quát lớn: "Được rồi! Ông dừng lại trước đi, bỏ qua cái vấn đề rắc rối này sang một bên đã.”

“Nguyệt lão, tôi có chuyện rất rắc rối, ông giúp ta xử lý trước, tôi sẽ suy nghĩ có nên đồng ý giúp Thần Tài hay không.”

Chủ nhân khách sạn Luân Hồi mở miệng cầu người, Nguyệt Lão lập tức hấp tấp đồng ý, có thể khiến cho Tần Dương nợ mình một cái nhân tình, đây chính là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.

Vì thế Nguyệt lão vỗ ngực nói: " Ông chủ Tần, ngài có việc nói thẳng, chúng ta coi như là bằng hữu, chỉ cần ông già này có thể làm được, tuyệt không đùn đẩy.”

Ai! Đúng là vô ngữ, haiz…

Thấy Nguyệt lão thề thốt, hứa giúp mình làm việc, bỗng nhiên cảm thấy lão bạn già này thật đúng là một lão côn đồ.

Người già thành tinh, lão già thân là thần tiên, sống không biết bao nhiêu năm tháng, tinh như khỉ.

Vì thế Tần Dương kể lại một lần chuyện chữa bệnh của chú ba Trương Thiến.

Nguyệt lão nghe xong, lập tức do dự.

"Nếu nói đến chữa bệnh, kỳ thật rất đơn giản, ta tiện tay cho ngài viên tiên đan."

“Thuốc đến bệnh khỏi.”

"Nhưng vấn đề là lão phải nhìn một chút thọ nguyên của tên họ Thích đó, nếu như hắn đáng chết, mà lão lại cho ngài một viên tiên đan để cứu hắn thì..."

“Ha ha, dùng tiên đan hắn tự nhiên có thể sống sót nhưng tiểu lão nhi ta phải bị thiên đạo trừng phạt, cái được không bù đắp đủ cái mất đi.”

Lại là Thiên Đạo, lý do này làm Tần Dương tức đến nỗi thất khiếu phát khói, thiếu chút nữa sinh ra xúc động bóp chết Nguyệt Lão.

Lão già, cho viên tiên đan cũng phiền toái như vậy, còn phải xem sắc mặt Thiên Đạo làm việc, đám thần tiên này thật sự là phế vật.

Cuối cùng, Nguyệt lão cúp điện thoại, nói trong vòng một giờ cho câu trả lời thuyết phục, Tần Dương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay hắn xem như mở mang kiến thức, những năm này sống uổng rồi, cho tới bây giờ mới biết được.

Cổ phiếu vậy mà có thần tài ngầm điều khiển, cứu mạng còn phải xem sắc mặt Thiên Đạo làm việc.

Thật không rõ, vậy thì quy định của thế giới còn sinh ra làm gì , Thiên Đạo quản luôn đi cho bớt việc.

Lại nghĩ đến những nhà bình luận kinh tế tài chính, còn có các bác sĩ, y tá thì càng thêm đáng thương.

Nếu như bọn họ biết mình lao lực hơn nửa đời người, kết quả, quyền sinh sát còn không nằm trong tay bọn họ...

Ha ha! Đám người này còn có thể chuyên tâm làm việc hay không.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tần Dương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Nguyệt lão không một lời từ chối, đã nói rõ việc này còn có hi vọng, hơn nữa hi vọng rất lớn.

Trước bữa trưa, Trương Thiến mang theo vẻ mặt tức giận đi vào trong phòng Tần Dương, thở phì phò đặt mông ngồi ở trên ghế.

“Tần Dương dùng cơm trưa xong, anh giúp chú ba khám bệnh, được thì được, không được chúng ta đi.”

Tần Dương tò mò hỏi: "Làm sao vậy, ai lại chọc giận em rồi?.”

Có thể khiến Trương Thiến tức giận thành như vậy, phỏng chừng không phải chuyện nhỏ.

“Tức chết em rồi, hắn, bọn họ nói......”

“Ai! Tóm lại là tức chết em rồi.”

Tần Dương cười nói: "Bọn họ nói cái gì vậy! Trước khi em bị tức chết, cũng đừng khiến anh tò mò chết cùng, nói cho xong đã.”

“Phốc xuy!”

Trương Thiến bị lời dí dỏm của Tần Dương chọc cười.

“Đã đến lúc này rồi, anh còn có tâm tư nói giỡn.”

Tần Dương nói: "Nói đi, anh nghe đây.”

“Bọn họ ở trong đại sảnh, đem video anh cùng anh cả đánh nhau chiếu khắp nơi, cười anh là tướng nữ nhân, cái này rõ ràng chính là rắp tâm không cho anh đường lui mà."

“Ha! Là như vậy à!”

“Vậy ta hiểu rồi, chuyện này hẳn là do anh cả Thích Thiếu Đông của em làm.”

"Hắn ta không phải cũng mời một bác sĩ giúp chú Ba chữa bệnh sao, hắn không phải muốn đoạt quyền sao, ha ha, có những mục đích này, hắn tự nhiên sẽ gây khó dễ cho ta, nếu như anh chữa khỏi cho chú ba, hắn sẽ không thực hiện được dã tâm này!"

Tần Dương một câu điểm trúng chỗ yếu hại, Trương Thiến lúc này mới phản ứng lại, sau đó bóp nắm đấm nhỏ nói.

“Mệt em vẫn coi hắn là anh cả, chuyện này liên quan đến an nguy của chú ba, sao có thể làm cho nó dính đến lợi ích.”

Tần Dương an ủi nói: "Bỏ đi, chuyện của chú ba anh biết làm như thế nào, yên tâm đi, anh có sáu thành nắm chắc có thể chữa khỏi cho ông ấy."

Tần Dương sở dĩ dám nói như vậy, cũng là bởi vì câu nói kia của Nguyệt lão “có tiền có thể xua quỷ đuổi ma” nhắc nhở hắn.

Nếu như thần tài muốn mình giúp ông ta tránh được Thiên Đạo xử phạt, vậy hắn nhất định phải giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn trước.

Có câu nói rất hay, có qua có lại, thân là thần tài hẳn là hiểu rõ đạo lý này.

“Đi thôi, cơm vẫn phải ăn, tất cả có anh, cái gì cũng không cần sợ!”

Nói xong Tần Dương kéo bàn tay nhỏ của Trương Thiến thẳng đến đại sảnh mà đi.

Hôm nay là ngày hiếm hoi nhà họ Thích tụ hội đông đủ đến vậy, bởi vì Trương Thiến trở về, người ngày thường ít khi đến nhà tổ, cũng về một chuyến.

Của hồi môn của Trương Thiến có thể bằng ba phần tài lực của Thích gia.

Một khi cưới được nàng, tương đương với đạt được một phần ba Thích gia, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Đương nhiên, người cạnh tranh có lực nhất, vẫn là anh hai âm nhu và Thích Thiếu Đông đến bây giờ cũng không lộ diện.

Chú ba nhà họ Thích được lão giả gầy gò đẩy ra, ngồi ở vị trí chủ vị nhà họ Thích, trong đại sảnh nhất thời an tĩnh lại.

Sau đó, Thích Thiếu Đông từng gặp mặt Tần Dương cũng tới, hành lễ với chú Ba rồi ngồi xuống vị trí của hắn.

Gia yến của đại gia tộc tiệc thật sự không vô vị, chẳng những câu nệ, còn phải chú ý lời nói, Tần Dương rất không thích loại tràng diện này.

Nhưng vì cô gái mình âm thầm thích, hắn lại ngồi bên cạnh Trương Thiến.

Đúng vậy, hắn chính là thích Trương Thiến, hơn nữa sau khi biết Thích Thiếu Đông không phải bạn trai của Trương Thiến, trở ngại tinh thần duy nhất biến mất.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, anh hai âm nhu kia đã đứng lên làm khó dễ trước.

Hắn mang theo thanh âm có vẻ nhẹ nhàng nói: "Thiến nhi, không phải anh hai nói em, chú ba thương em coi như con của mình, em thì tốt, tìm bạn trai cũng không nói trước một chút, cái này khiến chú ba dấu mặt vào đâu.”

Chú Thích không nói gì, các trưởng bối khác trong gia tộc cũng không nói gì, chuyện hôm nay chính là đánh cờ giữa các tiểu bối, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không tham gia.

Trương Thiến vừa muốn phản bác, Tần Dương lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó bản thân đứng lên.

“Thiến nhi gọi anh một tiếng anh hai, em cũng sẽ gọi theo một tiếng!”

“Em muốn hỏi anh hai một chút, bữa điểm tâm hôm nay có cùng ăn với chú ba không?”

“Phốc xuy!”

Mọi người ở đây nhất thời ha hả vui vẻ.

Đều cho rằng Tần Dương muốn nghiêm khắc phản bác, không nghĩ tới hắn lại nói ra một câu không có trình độ như vậy, làm cho đầu óc người ta không ngờ được.

Trương Thiến cũng có chút mất tự nhiên, nhưng nàng không có trách cứ Tần Dương, ở trong mắt của nàng, Tần Dương tựa hồ sẽ không làm việc không có mục tiêu, nói lời này nhất định có dụng ý của hắn.

“Hừ! Về đến nhà, đương nhiên phải tôn kính trưởng bối, điểm tâm nhất định phải ăn với chú ba rồi.”

Anh hai mặc dù không vui trả lời, nhưng vẫn nói.

Ở trước mặt người cầm lái nhà họ Thích, hắn cũng không muốn mất lễ nghĩa.

Tần Dương nói: "Không sao, em chỉ muốn hỏi một chút.”

“Thiến Nhi nói bữa sáng chú Ba thích ăn cay nhất, nhưng anh lại thích ăn điểm tâm ngọt nhất.”

“Đúng thì sao?”

Nhị ca trả lời một câu, hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm Tần Dương muốn nói cái gì, nhưng Tần Dương nói tiếp một câu, lại triệt để để cho hắn sụp đổ.

Tần Dương cười nói: "Ta muốn hỏi một chút, trước bữa sáng anh nói đầu bếp làm điểm tâm ngọt một chút, nhưng trước đó, anh có từng nói với chú ba là muốn ăn đồ ngọt không?

Lần này, ngay cả Trương Thiến cũng hồ đồ, Tần Dương rốt cuộc muốn nói cái gì.

Không đợi anh hai trả lời, Tần Dương liền đứng dậy nói với chú ba.

“Chú Ba, anh hai muốn ăn đồ ngọt, chỉ có thể dựa vào khẩu vị lúc đó gọi món, nhưng đến lúc ăn cơm lại không nhất định ăn, bởi vì lúc này rất có thể là không thấu ngon miệng .”

"Tôi và Thiến Nhi yêu nhau cũng như vậy, có lẽ hôm nay Thiến Nhi yêu ta, nhưng ngày mai liền cảm thấy ta không thích hợp với cô ấy, đây cũng là khả năng, chúng ta chỉ là yêu nhau, cũng không phải lập tức muốn kết làm vợ chồng, nếu mạo muội nói cho chú ba có khác gì chuyện bé xé ra to."

Lý luận của Tần Dương hoàn toàn là lý luận trên trời, nhưng mới nghe lại tràn ngập đạo lý, người Thích gia có tâm nhằm vào hắn cư nhiên á khẩu không trả lời được.

“Nói thật không sai, nghĩ đến người Thích gia, trước khi kết hôn có ai hẹn hò không tám thì mười cô gái, chẳng lẽ bọn họ đều nói với trưởng bối sao?”

“Yêu không cần chuẩn bị, có chuẩn bị thì không phải là yêu!”

“Cậu, cậu chỉ đang nói hươu nói vượn.”

Bị Tần Dương kích thích, anh hai âm nhu rốt cục rối loạn trận tuyến.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.