Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trách nhiệm của ông chủ

Phiên bản Dịch · 2811 chữ

"Tác dụng của tơ hồng: Có thể trợ giúp người sở hữu nhìn thấu nhân duyên của người phàm. Nếu như nhìn thấy trai gái có tình duyên, trên chân hai người sẽ xuất hiện một sợi tơ đỏ nối liền hai người thành một thể, còn nếu thấy một sợi tơ màu sắc rực rỡ, người này chính là người không chuyên nhất, lăng nhăng, có mệnh đào hoa."

Sau khi hiểu rõ thông tin tơ hồng của Nguyệt Lão, Tần Dương liền liên tiếp phát ra tiếng cảm thán.

"Ái chà chà! Đồ tốt nha, Tiên Khí cấp thấp, tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả a!"

Nói rồi, hắn liền đưa tay ra, Nguyệt Lão kia còn tưởng rằng Tần Dương đáp ứng yêu cầu của mình, muốn bắt tay với mình, cũng vội vàng xoè bàn tay chìa ra ngoài.

Ai ngờ, Tần Dương lần đầu tiên nhìn thấy Tiên Khí, lại có thể hoàn toàn bỏ quên vị thần tiên sống trước mắt này, trực tiếp cầm luôn sợi tơ đỏ trong tay người ta, thành ra ném Nguyệt Lão sang một bên rồi.

Thần tiên bi thảm a!

Nguyệt Lão cứ ngây ngốc đứng như vậy, một tràng yên lặng, không biết nói gì!

"Khục khục!"

Sau cả buổi trời, thấy Tần Dương còn không để ý, Nguyệt Lão có chút sốt ruột, vội vàng ho khan hai tiếng.

"Ha ha, ông chủ Tần, nói như vậy là ngài đã đồng ý rồi? "

Nguyệt Lão thử hỏi dò một câu, nhất thời kéo Tần Dương thức tỉnh từ trong rung động.

Tần Dương vội vàng khoát tay nói: "Chậm đã, lão nhân gia, ngài từ từ đã."

"Ha ha, chuyện có ở lại khách sạn hay không tạm thời gác sang một bên đã. Hay là trước đó, ngài nói cho ta biết khách nhân ngài dẫn tới là ai? Muốn ở lại khách sạn làm gì, được không?

Nguyệt Lão hơi sửng sờ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng, bước tới gần, ghe tai nhỏ giọng nói thầm: "Ha ha, Tần chưởng quỹ, châm chước một chút đi!"

"Ngài mới vừa tiếp quản chuyện này, cõ lẽ còn không rõ ràng lắm, Khách sạn Luân Hồi không bị thần tiên kiểm soát, trực tiếp chịu sự phó thác của Thiên Đạo, cho nên ngài mặc dù không phải là thần tiên, nhưng quyền hạn lại rất mạnh mẽ."

Tần Dương càng nghe càng có hứng thú, vội vàng hỏi: "Ồ! Ta còn thật sự không biết, vậy thì phiền ngài điểm hoá cho ta một chút, chức chủ khách điếm này của ta rốt cuộc là có quyền lợi gì."

"Không thể nào, ngài ngay cả điều này cũng không biết!"

Không nghĩ tới Nguyệt Lão lại là một lão già miệng bát quái, nhất thời liền thao thao bất tuyệt nói:

"Tần chưởng quỹ, dưới Thiên Đạo, tất cả mọi người đều là có số mạng, cũng chính là cái gọi là vận mệnh, vận mệnh không thể tùy tiện sửa đổi, giống như ta quản lý nhân duyên, Trương Tam gả cho Lý Tứ, đây là Thiên Đạo sở định, nếu như ta tự tiện thay đổi, hơn nữa vượt qua phạm vi thiên đạo quy định, vậy sẽ phải chịu Thiên Đạo xử phạt..."

Sau khi giải thích một phen, trong giọng điệu của Nguyệt Lão thế mà lại mang theo một chút ý kể khổ.

"Ai! Thật ra thì thần tiên chúng ta cũng giống như người phàm, bị Thiên Đạo khống chế, khác biệt duy nhất là Thần tiên có cấp bậc cao hơn phàm nhân chút ít, có một chút năng lực đặc thù, trừ cái đó ra, chúng ta cũng không khác nhiều lắm so với công chức nhà nước của các ngươi, chủ yếu phụ trách xử lý một vài sự vật, giống như ta xử lý nhân duyên, thần tài xử lý tài vật, mỗi người một công việc như vậy ."

Tần Dương càng nghe càng là có hứng thú, cười nói: "Ồ! Nói như vậy các người cũng là làm công cho Thiên Đạo."

"Không sai, không sai, chính là như vậy."

Nguyệt Lão càng nói càng thêm thương tâm, giống như thần tiên bọn họ oan ức vô cùng lớn, vô cùng đáng thương, không nhịn được liền hung hăng vỗ một cái vào ụ đá trên cầu Nại Hà.

"Ai! Tần chưởng quỹ, thần tiên chúng ta cũng không phải là vạn năng, thần tiên cũng có thời điểm ngủ gật chứ, khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm, ngươi nói có đúng hay không!"

Tần Dương nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngài rốt cuộc phạm lỗi gì a!"

Nghe đến Tần Dương hỏi một chút chuyện chính, khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng của Nguyệt Lão mới giản ra, cười ha hả.

"Ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."

"Có một người phụ nữ chết một tháng trước, vốn lúc nàng còn trẻ hẳn là phải gả vào một nhà tốt, nhưng bởi vì ngày đó ta mê rượu, uống thêm với thần tài hai chén rượu, nên cầm tơ hồng của nàng ta nhét vào tay một tên cầm thú, ta nhổ vào, đại gia nhà hắn, tên cầm thú đó lại có tiểu tam, nữ tử nghĩ không thông, liền tự sát."

Tần Dương một vừa nghe, một bên liền kìm nén thầm vui.

“Không nghĩ tới nha! Nguyệt Lão thế mà cũng có lúc bùng nổ chửi tục, liền "Ta nhổ vào đại gia nhà hắn "với cái loại tiếng địa phương chính cống này, xem ra thần tiên cũng rất nhân tính hóa mà!

Đang lúc sau khi Tần Dương đã hiểu rõ toàn bộ sự tình, Chiếc nhẫn cố xưa tự kêu nhẫn Luân hồi trên tay hắn lại phát đi một luồng thông tin, thông tin xuất hiện lần này lại là chức trách của chủ hiệu Khách sạn Luân hồi.

"Hắc! Tự động hóa a!"

Tần Dương nhìn cũng bị làm cho choáng váng, cảm giác thần tiên hiện tại sinh hoạt không còn là thời kỳ nghèo khó như trước, lúc trước ăn hai cái trái cây liền gọi là tiên quả, uống hai bầu rượu liền kêu tiên tửu, không ai coi là vấn đề quan trọng, hiện tại làm ngược lại thì hay rồi, làm một cái nhẫn mẻ cũng là sản phẩm cao cấp hoàn toàn tự động hoá, còn mang chức năng tự động nhắc nhở.

Đương nhiên, than thở thuộc thì than thở, Tần Dương vẫn là cẩn thận nhìn một chút chức trách chưởng quỹ của Luân Hồi khách sạn, lại có thể vô cùng đơn giản.

Trên viết: " khách sạn Luân Hồi là nơi duy nhất dưới Thiên Đạo có thể thực sự sửa chữa sai lầm mà thần tiên phạm phải, chủ nhân khách sạn mặc dù không nhập thần tịch, quyền lực lại vô cùng lớn, cho nên trách nhiệm của chủ nhân chính là trợ giúp thần tiên mà ngài muốn trợ giúp, cự tuyệt thần côn (vô lại) mà ngài không muỗn hỗ trợ, phải làm được: làm ăn là làm ăn, tình nghĩa là tình nghĩa, tuyệt không miễn phí."

"Phương pháp sửa chữa sai lầm: Trợ giúp quỷ hồn ở lại trong khách sạn Luân Hồi giải trừ khúc mắc, hoặc là nguyện vọng bình sinh. Chỉ cần giúp bọn hắn hoàn thành tâm nguyện bình sinh, Thiên Đạo liền sẽ cân nhắc thành bại, phải trái lỗi lầm đều xoá bỏ."

"Mẹ nó!"

Sau khi nhìn xong bảng trách nhiệm khác người này, Tần Dương cũng bùng nổ, chửi tục theo

"Đại gia ngươi à, cái trách nhiệm này cũng quá tùy tâm sở dục rồi đi, quá phù hợp khẩu vị của mình rồi, giống như đo ni đóng giầy rồi, vô cùng thoải mái,vô cùng thoải mái a!"

"Nhìn một cái, cái hướng dẫn kia đúng là tốt a, bên trong mảnh đất nhỏ này của mình, lão tử muốn giúp thì gọi hắn là thần tiên, không muốn giúp thì gọi hắn là thần côn."

"Hắc hắc, lại còn tuyệt nhất một câu nói, chính là bốn chữ kia 'Tuyệt không miễn phí', xem ra loại tiểu đồ vật giống như Tơ hồng của Nguyệt Lão còn rất nhiều nha”.

Chẳng qua Tần Dương vẫn hơi xoắn xuýt.

Sửa chữa sai lầm thần tiên phạm phải, nghe thì thật vĩ đại, tuy nhiên trải qua chuyện này của Nguyệt Lão hắn liền hiểu.

Thần tiên tự so mình với công chức chính phủ, vậy mình coi như là người hoà giải mâu thuẫn và cân đối lợi ích, chẳng phải liền thành nhân viên công tác xã hội à?

Nghĩ đến đây, Tần Dương nhất thời lại từng hồi im lặng, làm nửa ngày chính mình vẫn là lăn lộn ở cấp cơ sở kém nhất , chẳng qua có thể xây dựng quan hệ qua lại với thần tiên, vẫn là rất thần kỳ.

Đang lúc sau khi Tần Dương tiêu hoá xong trách nhiệm của mình, chỉ nghe thấy Nguyệt Lão vẫn còn đang giới thiệu toàn bộ sự việc của ông cụ.

"Ai! Sau khi cô gái đó tự sát liền đến âm phủ, lúc này mới biết nhân duyên của mình bị sai rồi, mặc dù nàng không truy cứu trách nhiệm của ta, nhưng mà trong lòng vẫn là mang theo oán khí a."

"Nếu như nàng mang theo oán khí đi đầu thai, Thiên Đạo liền sẽ đem hết thảy sai lầm đều tính vào đầu ta, ta đây sẽ phải chịu phạt. Âm phủ chỉ biết đưa đón người chết, mà chuyện trên đường luân hồi, lão phu cũng chỉ có thể cầu ông chủ Tần đây."

Sau khi nói xong, Nguyệt Lão dường như rất không có nhiều thời gian, thế mà đưa tay ra, lộ ra cổ tay.

Mà xem xét cái cổ tay kia, Tần Dương nhất thời lại cuồng loạn rồi.

"Bà mẹ nó, đồng hồ vàng Rolex!"

"Không thể nào, đám thần tiên này đến cùng là sống qua ngày như thế nào a, vùa có danh thiếp, vừa có đồng hồ nổi tiếng mang theo, còn con mẹ nó là hàng nhãn hiệu cao cấp như vậy, cái này còn để cho người phàm chúng ta có đường sống không hả!"

Chỉ thấy Nguyệt Lão sau khi nhìn hắn một chút , liền cười lúng túng.

"Ha ha, chưởng quỹ chớ trách, chúng ta cũng là người rất nhanh thức thời, thích nghi với thời cuộc, thích nghi với thời cuộc mà thôi!”

Sau đó Nguyệt Lão liền móc ra một quyển sách nhỏ từ trong lòng ngực, khẽ đặt ở trong tay Tần Dương, hơn nữa nghiêm túc nói: "Tần chưởng quỹ, kính nhờ, đây là tài liệu khách ở trọ, cô gái này tên là Hà Ngọc Chi, từng là muội muội Hà tiên cô mấy trăm năm trước, Hà tiên tử đang vì chuyện này nổi giận đây, ngài lần này nhất định phải giúp ta a! Nếu không bộ xương già này của ta thế nào cũng bị nàng đãnh gãy mất."

Loảng xoảng!

Nghe được tên của Hà tiên cô, Tần Dương nhất thời sặc một cái.

"Con mẹ nó, khách hàng lão tử tiếp đãi đầu tiên lại chính là người nhà quan hoạn! Quả thật là chính là củ khoai nóng bỏng tay."

Thời điểm Tần Dương tỉnh táo lại từ trong cơn ngốc trệ, Nguyệt Lão đã lùi về một bên đầu cầu Nại Hà khác, một lần nữa biến mất ở trong biển sương mù mông lung phía trên sông Hoàng Tuyền.

Tần Dương tức giận giậm chân mắng to: "Nguyệt Lão, đại gia ngươi, nói hết lời rồi đi, ta đi đâu mà tìm muội muội Hà tiên cô a!"

Trên cầu nại hà chỉ còn từng cơn gió lạnh, Nguyệt Lão sớm đã biến mất vô ảnh vô tung, không thể làm gì ông già, Tần Dương chỉ có thể cẩn thận chú ý một chút, mở quyển sách nhỏ Nguyệt Lão lưu lại ra, trang thứ nhất liền viết đại danh Hà Ngọc Chi.

"Ha Ha, thần tiên cũng hiện đại hoá rồi, thế mà còn có ảnh chụp."

Lật trang thứ hai ra, Tần Dương đã nhìn thấy hình ảnh Hà Ngọc Chi, nhưng mà sau khi xem một chút trên đó, hắn nhất thời liền ngu người.

"Không thể nào, Hà Ngọc Chi thế mà lại là sư mẫu của hắn."

Giáo viên hướng dẫn lừa đảo Tần Dương họ Vương, tên đầy đủ Vương Đức Thanh, là giáo sư có chút danh tiếng ở đại học Giang Thành, bình thường diễn một bộ dáng lấy mình làm gương cho người khác, nhưng sau khi trải qua bién cố này, Tần Dương mới hiểu được hắn chính là một con sói đội lốt cừu.

Mấy năm nay, Tần Dương cũng đã gặp sư mẫu mấy lần, ngoại trừ biết nàng họ Hà ra, những chuyện khác cũng không rõ ràng.

Nhưng tin tức sư mẫu qua đời một tháng trước liền truyền ra, vốn là phải đi phúng viếng, nhưng lão già Vương Đức Thanh chết tiệt kia lại nói hạng mục đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, bảo mình đừng phân tâm, cho nên Tần Dương liền không đi phúng viếng.

Nguyệt Lão nói sau khi phát hiện tiểu tam, sư mẫu trong cơn tức giận, tự sát mà chết, bây giờ nhớ lại, người tiểu tam đó chắc hẳn là San San.

Họ Vương thực ra là sợ mình đi đến lễ truy điệu của sư mẫu, sẽ phát hiện gian tình của bọn họ, bởi vì khi đó dự án lúc đó vừa lúc đến thời điểm quyết định, hắn không thể thiếu mình.

Nghĩ tới gia hỏa họ Vương, lòng Tần Dương tự dưng liền dâng lên một ngọn lửa vô danh, đầu ngón tay bóp tanh tách vang dội.

"Bà nội nó, chuyện này ta phụ trách chắc rồi."

Cái này lời nói này vừa dứt, trong sương mù một chỗ khác trên cầu Nại Hà liền truyền đến âm thanh của Nguyệt Lão còn chưa đi xa.

"Ông chủ Tần, đa tạ, coi như lão phu thiếu ngài một cái ân huệ."

Theo âm thanh Nguyệt Lão truyền tới, quyển sách nhỏ trong tay Tần Dương bỗng nhiên liền biến thành một luồng khói xanh, sau đó, luồng khói ngưng tụ thành hình người, đã biến thành bộ dạng Hà Ngọc Chi.

Lúc này Tần Dương mới coi như hiểu rõ, thật ra sách nhỏ trong tay chính là sư mẫu Hà Ngọc Chi biến ảo thành, hết thảy các thứ này đều là chướng nhãn pháp của Nguyệt Lão mà thôi.

"Sư mẫu."

Tần Dương kêu một tiếng.

Hà Ngọc Chi cũng kinh ngạc nhìn Tần Dương.

"Tiểu Tần, tại sao là ngươi "

Nàng đã sớm biết chuyện Nguyệt Lão muốn đi mời ông chủ khách sạn Luân Hồi giúp đỡ, lại không nghĩ rằng ông chủ lại chính là Tần Dương.

Gặp lại cố nhân, Tần Dương vội vàng dẫn sư mẫu vào trong khách sạn ngồi xuống, sau đó đơn giản nói lại một lần chuyện mình trở thành chủ nhân của khách sạn.

Hà Ngọc Chi kinh ngạc một hồi, đầu tiên là hung hăng chửi mắng lão già Vương Đức Thanh kia một hồi, sau đó mới chuyển giọng, thành khẩn đưa ra một cái yêu cầu với Tần Dương.

"Tiểu Tần à, sư mẫu bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt, nếu đã đến chỗ này của ngươi, ngươi giúp ta giải quyết xong một mối tâm sự đi, chỉ cần tâm sự của ta hoàn thành, Nguyệt Lão ở dưới Thiên Đạo cũng coi là công tội bù nhau, liền sẽ không bị trừng phạt."

Tần Dương vội vàng vỗ ngực bảo đảm nói: "Sư mẫu, ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thể làm được, liền quyết không từ chối."

Chuyện này ở trong lòng Tần Dương, đã không phải chỉ là một giao dịch đơn giản giữa mình và Nguyệt Lão, mà là một trận va chạm giữa sư mẫu, cùng với mình và lão dâm côn Vương Đức Thanh kia.

Chuyện này không giải quyết, sợ rằng sẽ có một ngày nào đấy trở thành tâm kết của mình đi!

"Tốt lắm, tiểu Tần, ngươi nhớ kỹ, yêu cầu của ta là giúp ta làm cho Vương Đức Thanh trở nên thân bại danh liệt. táng gia bại sản"

"Nhất định phải nhớ kỹ, không cần giết chết hắn, không cần hắn ngồi tù, ta chỉ cần hắn thân bại danh liệt, táng gia bại sản!"

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.