Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam đại gia tộc

Phiên bản Dịch · 2415 chữ

Tần Dương tiếp tục nói: "Tôi lặp lại lần nữa, tôi và Tiêu Nhất Hổ là bằng hữu, trước khi anh ấy chết nhắc nhở tôi chăm sóc các cô, tôi tới chậm, vô cùng xin lỗi."

Những lời này Tần Dương là phát ra từ nội tâm, nếu như không phải hắn cùng giận dỗi Thần Tài, chậm trễ thời gian, cô gái trước mắt cùng đám trẻ cũng không đến mức chịu nhiều khổ như vậy, đối với chuyện này, hắn rất tự trách.

Vừa nghe nói là bằng hữu của Tiêu Nhất Hổ, em vợ nhất thời khóc, mấy ngày nay nàng một mình thừa nhận hết thảy áp lực, kẻ tới cửa đều là đòi nợ, cái gọi là bằng hữu đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.

Nhân tình ấm lạnh, đây chính là thê lương của đời người .

Tần Dương trấn an nói: "Yên tâm, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không phải chịu khổ, Tiêu Nhất Hổ khi còn sống để lại một khoản tiền, nhưng số tiền này bị người lừa, ta tìm cô chính là muốn hỗ trợ đòi lại số tiền này."

Nghe Tần Dương lần nữa nói đến Tiêu Nhất Hổ, em vợ rốt cục mất khống chế, khóc thương tâm nói: "Anh ấy tại sao phải qua đời, tại sao qua đời. Chẳng lẽ anh không biết, cái nhà này không thể rời khỏi anh sao, hức, hức......”

Tần Dương không nói gì, vẫn chờ cô em vợ phát tiết bi thương trong lòng, cuối cùng hai mắt sưng đỏ, khóc không nổi lúc, hắn mới lên tiếng:

“Tôi đi thẳng vào vấn đề, hy vọng cô có thể đem những gì cô biết nói cho tôi, như vậy tôi mới có thể nghĩ biện pháp giúp các cô.”

"Cô biết người này không?"

Tần Dương lấy điện thoại di động ra, từ trên mạng tìm được ảnh chụp của nhị Thiếu gia mặt trắng nhà họ Thích.

Loại thiếu gia trong đại gia tộc như hắn, muốn tìm ảnh chụp trên mạng cũng không khó, mà Tần Dương hoài nghi Bỉnh ca chính là nhị thiếu Thích gia, không có lí do khác, cũng bởi vì Tiêu Nhất Hổ từng nói qua, Bỉnh ca rất âm nhu.

Nam tử âm nhu của Loa Thành cũng không nhiều lắm, trong đám người có tiền lại càng ít.

Cô em vợ sau khi nhìn ảnh chụp, gật đầu nói: "Tôi biết, hắn là nhị thiếu Thích gia, đã từng tỏ tình với tôi, nhưng tôi không đáp ứng, bởi vì tôi đã có tình cảm với anh rể."

Tần Dương lại hỏi: "Có phải anh ta có biệt danh là Bỉnh ca không?

Cô em vợ lắc đầu.

“Không phải hắn, tôi từng gặp qua Bính ca, âm nhu giống như nhị thiếu Thích gia, ánh mắt hắn có chút không đàng hoàng, lúc nhìn tôi, rất có sắc tâm, giống như có một loại dục vọng, nói không rõ lắm.”

Cuối cùng, cô em vợ cũng không nói rõ Bỉnh ca là ai, dù sao đây cũng chỉ là một biệt danh.

Buổi tối, Tần Dương cùng Tôn Mẫn đi ra vùng ngoại ô Loa Thành trong một tửu trang, đó là nơi người có tiền tụ hội, có thể phẩm rượu ăn cơm.

Dọc theo đường đi, Tôn Mẫn cũng không quá cao hứng, Tần Dương cảm thấy có chút kỳ quái.

Tôn Mẫn nói: "Ừm, chúng ta trở về đi!"

Tần Dương không dừng xe, chỉ tò mò hỏi: "Tại sao, không phải em đã nói với cha là sẽ đến à.”

“Đáng ghét, ai bảo cha gọi Đỗ Tuấn tới.”

“Đỗ Tuấn, hắn là ai?”

Tôn Mẫn không yên lòng nói: "Hừ! Một tiểu công tử ẻo lả, Đỗ gia trong tứ đại gia tộc Giang Nam, hắn đang theo đuổi nữ nhân của anh đấy.”

Cọt kẹt!

Xe đột nhiên ngừng lại, Tần Dương sắc mặt lúc này liền gục xuống.

Cái gì, hắn dám theo đuổi vợ của ta, quá không ra gì.

“Mau nói cho anh biết, là người con gái nào của anh.”

“Anh…”

Đáng ghét!

Tôn Mẫn tức giận vung lên nắm đấm nhỏ, dùng sức nện Tần Dương hai cái, Tần Dương vui tươi hớn hở thừa nhận, sau đó hôn lên trán của nàng một cái.

Yên tâm, có anh ở đây, sau này ai dám liếc mắt nhìn em một cái, anh sẽ móc mắt hắn làm bóng đèn cho em.

Ghê tởm!

Bị Tần Dương chọc cười, Tôn Mẫn rốt cục không còn tức giận, khi hai người lái xe vào quán rượu, một công tử ca tuổi trẻ ăn mặc rất thời thượng đang đứng chờ ở cửa lớn.

Nhìn thấy ánh mắt chán ghét kia của Tôn Mẫn, Tần Dương liền hiểu, đây chính là Đỗ Tuấn mà cô nói.

Bất quá Tần Dương nhìn thấy Đỗ Tuấn này thì thật đúng là hoảng sợ, không tự chủ được nhớ tới nhị thiếu gia âm nhu nhà họ Thích.

Mẹ nó, thằng đàn ông này cũng thật sự quá ẻo lả đi!

Nếu như nói nhị ca Nhà họ Thích miễn cưỡng được coi là ẻo lả ở diện mạo và cách ăn mặc, vậy tiểu công tử Đỗ gia này thuộc loại ẻo lả đến tận xương tủy, nếu cộng thêm tóc dài, trước ngực nhét thêm hai quả táo, tuyệt đối là một mỹ nữ xinh đẹp.

Mẫn Nhi, sao anh có cảm giác anh ấy nhìn em giống như muốn bú sữa vậy.

Lời nói của Tần Dương quá thô, làm Tôn Mẫn cũng hoảng sợ, cách cửa sổ xe nhìn một chút, Tôn Mẫn theo bản năng che kín bộ ngực phồng lên của mình.

Không thể nào, hình như là thật.

Đúng là một tên ngốc dở hơi a, loại lời này đoán chừng cũng chỉ có đôi bảo bối Tôn Mẫn cùng Tần Dương này mới nói ra miệng.

Kỳ thật Tần Dương cảm thấy ánh mắt tiểu công tử Đỗ gia có vấn đề, ánh mắt kia phối hợp với sự âm nhu của hắn, quả thực rất giống một con sói con còn chưa cai sữa.

Hai người vừa bước xuống xe, tiểu công tử Đỗ gia vội vàng nghênh đón.

“Hì hì! Mẫn Nhi, đã lâu không gặp, em càng ngày càng trưởng thành.”

Tần Dương lập tức nổi da gà, người này hoàn toàn coi mình không tồn tại !

Không đợi Tôn Mẫn trả lời, Tần Dương vô cùng bất mãn làm ầm ĩ lên một câu:

“Nên bú sữa.”

Phốc xuy! Tôn Mẫn nhịn không được che miệng nở nụ cười, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tần Dương đang nói chuyện kỳ lạ.

Đỗ Tuấn lại không kịp phản ứng, không hiểu cười cười theo, nhưng Tần Dương lại từ trong ý cười của hắn cảm giác được một cỗ sát ý.

“Ồ! Hắn muốn giết ta?”

“Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà muốn giết ta sao?”

Tần Dương có chút kinh ngạc, khí lượng Đỗ Tuấn này cũng không khỏi quá nhỏ đi!

Bỗng nhiên, trong đầu Tần Dương hiện lên một ý niệm.

“Ai nha, chẳng lẽ ý nghĩ đầu tiên của tên này khi nhìn thấy Tôn Mẫn thật sự là bú sữa, bị chính mình nhìn thấu, cho nên mới phẫn nộ đến muốn giết người.”

Tần Dương vô cùng kỳ quái nghĩ đến vấn đề này, lập tức chảy ra một thân mồ hôi lạnh, hơn nữa trong đầu hiện lên hai chữ -- biến thái!

Sau khi chào hỏi qua với Đỗ Tuấn, Tôn Mẫn không hề cố kỵ kéo cánh tay Tần Dương đi vào quán rượu, ném Đỗ Tuấn ở phía sau, sau đó Tần Dương tựa hồ nghe thấy phía sau có người đang cắn răng, hơn nữa cắn ken két rung động.

Vì thế, hắn càng thêm khẳng định, Đỗ Tuấn này nổi lên sát tâm với mình.

Đi vào một nhã gian rất khác biệt trong trang trại rượu, Tôn Kiến Quốc và một người trung niên khác đã sớm chờ ở bên trong, hơn nữa chú Ba nhà họ Thích và Thích Thiếu Đông cũng ở bên trong.

Vừa thấy Tần Dương, Tôn Kiến Quốc vội vàng cười giới thiệu.

"Đây là Tần Dương, tiểu tử này rất có bản lĩnh, vừa mới thu phục con gái bảo bối của ta , đoán chừng sắp chuẩn bị đồ cưới rồi!"

chú Thích và Tần Dương đã sớm quen biết, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười nói: "Lão Tôn thật có phúc, bất quá Tần Dương này cũng thiếu chút nữa trở thành con rể của ta.

Lời này vừa ra khỏi miệng, tình cảnh lập tức lâm vào xấu hổ, chú Thích bưng ly rượu lên chạm vào Tôn Kiến Quốc.

Sau đó mang theo giọng điệu bồi tội cười nói: "Xem cái miệng ta này, thật sự là càng già càng không biết nói chuyện, kỳ thật sự tình là như vậy, ta có đứa con gái nuôi là Thiến nhi, lão Tôn ông cũng biết, cô con gái cũng cùng Tần Dương từng có một đoạn tình cảm, bất quá việc này đã qua."

Nghe xong giải thích, Tôn Kiến Quốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tần Dương vậy mà còn có quan hệ cùng Nhà họ Thích.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, lập tức đứng lên.

"Ai nha, Thích lão tam, chân của ông là được một vị thần y chữa trị khỏi, vị thần y lưu truyền này không phải Là Tần Dương chứ!

Tôn Kiến Quốc có thể nói là lời nói kinh người, chuyện Tần Dương chữa khỏi chân cho hắn, người biết rất ít, người Nhà họ Thích cơ hồ là không hẹn mà cùng giữ miệng không nói chuyện này.

Nhưng Tôn Kiến Quốc làm sao biết, chẳng lẽ Tôn gia đang âm thầm giám thị mình sao?

Chú Thích nhất thời một thân mồ hôi lạnh, nếu Tôn gia đứng ở phía đối lập của Thích gia, đây chính là rước về một đại địch! Đánh nhau tuyệt đối sẽ lưỡng bại câu thương.

Nhìn ra chú Thích không được tự nhiên, Tôn Kiến Quốc cũng học giọng điệu của ông, cười vỗ vỗ miệng mình.

Ôi, Thích lão tam, đừng trách, người già rồi, cái miệng này không giữ cửa.

"Kỳ thật việc này là như vậy, tiểu nữ nhà ta trước đó xảy ra tai nạn xe cộ, gia môn bất hạnh, chút chuyện đó các ông phỏng chừng đều biết, nhưng lần đó tai nạn xe cộ là Tần Dương cứu sống tiểu nữ nhà ta, cho nên ta đã sớm lĩnh giáo qua y thuật thần kỳ đó, lúc này mới suy đoán chân của ông là hắn chữa khỏi."

Nghe giải thích xong, chú Thích nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, hai cái lão dở hơi này, trên miệng lưỡi giao phong một lần, lại là kẻ tám lạng người nửa cân, hơn nữa đối tượng đàm luận là Tần Dương, để cho hắn có chút xấu hổ vô cùng.

Tôn Mẫn nhìn thấy, nhưng chỉ có thể cười trừ.

Khi Đỗ Tuấn mặt âm trầm phía sau cũng đi vào phòng, tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Tần Dương lấy thân phận bạn trai Tôn Mẫn ngồi bên cạnh Tôn Kiến Quốc, Tôn Mẫn gắt gao bên cạnh hắn.

Sau khi ba tuần rượu qua, mọi người kính lẫn nhau hai vòng, đương gia Đỗ gia Giang Nam Đỗ lão đại bỗng nhiên kéo tay Tôn Kiến Quốc.

Lão Tôn à, ông có biết hôm nay ta mời ông ăn cơm là chuyện gì không?

Tôn Kiến Quốc nâng chén lắc đầu: "Không phải Đỗ lão ca muốn ôn chuyện với lão đệ sao?

Đỗ lão đại mang theo hơi rượu, dùng sức đặt ly rượu lên bàn.

Ôn chuyện, lão già này, lão tử muốn ôn chuyện cũng tìm nữ nhân ôn chuyện, cùng ngươi ôn cái rắm.

Tôn Kiến Quốc cười nói: "Ha ha ha, vậy ông gọi tôi tới làm gì, còn gọi Thích lão tam tới nữa.”

“Thật muốn ta nói sao?”

“Nói nhảm, đương nhiên phải nói.”

Lúc này, trong ánh mắt chú Thích cư nhiên mang theo một tia chán chường nhìn về phía Tần Dương, tựa hồ đang nhắc nhở, lại tựa hồ đang cười, sau đó chú Thích còn nhìn Tôn Mẫn một chút.

Sau khi bắt được ánh mắt của chú Thích, lại thấy ánh mắt của chú rơi vào trên người Tôn Mẫn, Tần Dương nhất thời thầm kêu không tốt.

“Chẳng lẽ Đỗ gia định đêm nay cầu hôn Tôn gia sao?”

“Mẹ nó, tiên hạ thủ vi cường.”

Tần Dương rốt cuộc không để ý tới lễ tiết trưởng bối, thoáng cái đứng lên nói: "Chú Tôn, kỳ thật đêm nay cháu tới là có mục đích, cháu muốn..."

Đỗ lão đại là nhân vật bực nào, Tần Dương vừa há miệng, hắn liền biết Tần Dương muốn nói tiếp cái gì.

Nhất thời vung tay lên, rượu trong chén giội tới trong miệng Tần Dương, còn mang theo lực đạo rất mạnh.

Khụ khụ khụ!

Tần Dương nhất thời bị sặc, không nghĩ tới , Đỗ lão đầu cư nhiên cùng Thích Chú ba giống nhau, cũng là lão già thành tinh.

Làm gì đấy, khi dễ người phải không?

Tôn Mẫn nóng nảy, lấy khăn giấy ra giúp Tần Dương lau sạch rượu trên mặt.

Tất cả những thứ này Tôn Kiến Quốc đều nhìn thấy, nhưng không có phát tác, hắn rất tò mò, họ Đỗ muốn nói cái gì, thế cho nên Tần Dương vội vã muốn cắt đứt.

Lúc này, Đỗ lão đại một lần nữa rót đầy một ly rượu cho mình, nói: "Đỗ lão đại ta đêm nay mời ông uống rượu, không vì cái gì khác, chính là muốn cùng ông kết thân gia, Đỗ Tuấn, con lại đây.

Nghe được tiếng , Đỗ Tuấn vội vàng đứng qua, mà khóe mắt của hắn đảo qua Tôn Mẫn đang giúp Tần Dương lau rượu trên mặt, cư nhiên mang theo một tia ghen tuông nồng đậm.

“Hừ! Họ Tần, ngươi chết chắc rồi.”



Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.