Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Bình Bình phần hạ

6359 chữ

KDN – Trần Bình Bình phần hạ

Quyển 7: Thiên tử, Chương 92 – 1/3 cuối KDN 16

_ Phẫn nộ mấy chục năm chuyện cũ_

Khánh đế nâng trên tay chén trà lạnh… uống vào, lại trở thành một luồng nhiệt tổn thương chính mình…

… là khó bị đè nén phẫn nộ? là đau xót sau khi bị người chính mình tín nhiệm nhất tổn thương? hay là một loại cho đến bây giờ chưa từng có cảm giác áp bức va lăng nhục?... cái lão con chó kia lại dấu diếm mình vài chục năm

… ánh mắt lại chỉ yên lặng như 2 hầm nước đá

Ngự thư phòng

Thái giám và cấm quân đều đã tránh đi xa thật xa nơi này, Diệp Trọng, Cung Điển, HTV và cả Diêu thái giám cũng vậy, và họ căn bản k lo lắng an nguy của hoàng đế

“- …ngoài Hồng Tứ Dương ra, k có mấy người biết ta năm đã từng là người ở trong cung

- Về sau ngươi còn làm ít râu mép giả dán ở trên cằm, đương nhiên k muốn làm cho người ta biết… ngươi ban đầu chính là một cái thái giám”

Năm xưa TBB vốn dĩ là người trong cung phái đến để theo dõi phụ thân của Khánh đế hiện tại, chỉ là k ngờ TBB lại dần dần hướng Khánh đế biểu lộ thân phận, hơn nữa còn giúp phụ thân của Khánh đế khởi sự lên ngôi. Hồng lão thái giám đứng về phía Khánh đế cũng là do TBB thuyết phục

“… Đó là bởi vì có người giết 2 vị thân vương, cho nên mới đạt được Vương gia ngồi lên long ỷ, bệ hạ ngày hôm nay mới có thể có ngàn dặm giang sơn…”

“- Lúc mới bắt đầu, vì sao ngươi phản bội quý nhân trong cung… thành tâm cống hiến sức lực ở trẫm?

-… chỉ cần có người đối xử với ta tốt, ta liền đối xử với hắn tốt”

“… khi đó Thành vương phủ chỉ là một cái tên k đáng chú ý, ta cũng chỉ là trong cung nhất k thường dùng tiểu thái giám… “

… đơn giản có đơn giản tuyệt diệu.. khi đó Khánh đế, TBB, Phạm Kiến và Tĩnh vương gia luôn chơi cùng nhau, dưới sự nuôi nấng của vú nuôi chính là mẹ PK. Họ quậy phá, lúc nào cũng bị Phạm mẹ rống lên. Tĩnh vương gia còn nhỏ, luôn hợp tác cùng PK đi đánh Khánh đế và TBB, nhưng luôn đánh k lại

“- … ta lúc đấy muốn cũng k nhiều lắm, chỉ là bảo vệ ngươi

- … nếu k có ngươi, trẫm k biết đã muốn chết bao nhiêu lần”

“ - Huyền Không miếu, ngươi làm sao có thể nghĩ để cho Ảnh Tử ra tay hành thích?

- Nô tài muốn nhìn một chút, át chủ bài cuối cùng của bệ hạ là cái gì”

“Dùng lớn như trời công đổi lại lớn như trời lỗi… đó là nàng năm đó kể chuyện tiểu thái giám, nhưng mà nô tài k phải cái tiểu thái giám kia”

“… nuôi dưỡng chó lâu cũng có cảm tình…”

Án tông

“ - … Nô tài chỉ là muốn giết bệ hạ mà thôi. Còn hoàng tộc họ Lý trong cung những người này là làm cho bọn họ và ngài chôn cùng

- … Trẫm phẫn nộ nhất là ngươi đã rời đi kinh đô, vì sao còn phải quay về? … chỉ cần ngươi bằng lòng đi, trẫm k lưu ngươi lại… Ngươi vì sao ép trẫm tự tay giết chết ngươi?

- Năm đó ngươi có từng cho nàng bất luận cái gì một cái đường sống? Ta trở về kinh chính là để hỏi bệ hạ một câu…

Ngươi tại sao phải giết nàng?”

_ Chương 93: Thì tính sao _

Khánh đế k thể ngờ tới, vì một cô gái đã chết rất nhiều năm mà TBB lại phản bội lại hắn

“Ta k có giết nàng”

(((có một vấn đề: PK lúc đó cũng bị điều đi theo hoàng thượng tây chinh, vậy lúc đó hắn cứu PN bằng cách nào? Hắn k ở đấy vậy hắn trộm long cháo phượng thế nào? Hắn làm thế nào cứu được PN cho đến khi Ngũ Trúc trở về???)))

“… PK vì sao cũng bị điều đi theo ngươi Tây chinh?... Ngươi là sợ cái gì? Ngươi sợ PK lưu lại kinh thành, dưới tay hắn có hổ vệ bí mật luyện ra có thể làm hỏng đại sự của Tần Nghiệp?”

“… Nhưng mà PN cuối cùng trưởng thành… trở thành người con nối dõi thành tài nhất của ngươi. Sống chung với nhau càng lâu, ngươi càng coi trọng PN càng k bằng lòng cho hắn biết mẹ ruột hắn là chết ở trên tay ngươi, cho nên Tần Nghiệp… hắn k chết được sao?”

“… Bệ hạ, ta biết ngươi luôn kiêng kị lão Ngũ…”

Khi xưa PN ở Đạm Châu, DLV từng đến một lần chính là để dò xem Ngũ Trúc có nhớ lại được chuyện xưa hay k? vì chỉ cần Ngũ Trúc nhớ lại, hắn sẽ biết ai là người đã giết tiểu thư nhà hắn

“Ngươi luôn nói đại tông sư loại quái vật này, ban đầu đã k nên tồn tại… Cho nên ta hiếu kỳ, vậy vì sao ngươi còn sống, k đi tự sát đi?”

Lần thứ 3 hoàng đế nói câu: “Trẫm k có giết nàng”

“Máu thật khó rửa sạch, ngươi đương nhiên sẽ k để máu chảy tới trên tay mình…”


--------------------------------------------------------

“ - Nhưng mà… ngươi vĩnh viễn k thuyết phục được chính ngươi, cũng k thuyết phục được nô tài ta, cũng k thay đổi được sự việc này. Hai mươi năm trước, ngươi tự tay giết chết nàng, giết chết một người vĩ đại… Không, chính là một người vừa mới giúp ngươi sinh con trai, ở vào khoảnh khắc suy yếu nhất cô đơn một cô gái.

Trong cuộc sống nhất ti tiện cùng chuyện vô sỉ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi

- Không sai, là trẫm giết nàng… Thì tính sao?”


----------------------------------------------------------

Trận mưa đầu thu cuối cùng rơi xuống

Trong mắt TBB, hoàng đế lại k bằng DKM, cho nên hắn phẫn nộ

“Là cảm thấy nàng quá mức sặc sỡ lóa mắt, đã hoàn toàn ép qua bệ hạ ngươi kiêu hãnh, cho nên ngươi lôn cảm thấy k thoải mái?...”

“ - Ngươi là hoạn quan, chẳng nhẽ cũng sẽ thích đàn bà?

- Hoạn quan a…Trước kia đã nói qua, ai tốt với ta, ta sẽ tốt với người đấy… Nàng chết xót xa, chắc hẳn khi chết vẫn nghi hoặc, ta thủ vài chục năm chính là muốn giúp nàng tới hỏi bệ hạ ngươi.

- Nàng đối xử tốt với ta là chỗ bằng hữu đối xử, bệ hạ đối xử tốt với ta là chỗ nô tài đối xử, này giống nhau sao?”

Thái hậu luôn kiêng kị DKM vì nàng luôn k chịu vào cung, lực ảnh hưởng với hoàng đế lại rất lớn

Hoàng hậu cái loại ngu xuẩn khi vừa với được gả cho Khánh đế thì lại càng k hiểu, vì sao Khánh đế ngày ngày vắng mặt trong cung đến cái biệt viện kia trèo tường

“Diệp Khinh Mi những gì có thể giúp ngươi đều đã giúp, 3 phường lớn đã sửa xong, căn cơ Khánh quốc đã vững chắc,… nàng đối với bệ hạ lại tựa hồ k có tác dụng gì, đối đối với trong cung và triều đình lại mơ hồ trở thành nhất k ổn định ước số. Nếu như dựa theo bức họa của nàng đi xuống, Khánh quốc sẽ k phải hôm nay Khánh quốc, mà bệ hạ ngươi… tuyệt đối sẽ k cho phép chuyện này xảy ra”

“… chỉ cần DKM chết, ngươi sẽ được hưởng tất cả những gì của nàng tặng cho ngươi, lại k cần phải gánh bất luận cái gì nguy hiểm do nàng mang lại”

“… mà ngươi chợt phát hiện ý nghĩ của nàng đối với long ỷ của ngươi có quá lớn tổn thương. Cho dù hiện giờ nàng k làm, nhưng nàng lưu lại mồi lửa nói k chừng một lúc nào đó sẽ đem cái long ỷ này, cái này bề ngoài ngăn nắp kỳ thực bên trong hư thối kinh khủng đốt thành một mảnh tro tàn”

“Ngài chỉ là vĩnh viễn không có khả năng để cho một người phụ nữ lờ mờ áp chế ngươi”

“ - Trẫm đã ngồi lên cái long ỷ này, đã muốn hoàn thành năm đó ý nghĩ, bất luận là ai cùng k cần đi ngăn cản

- Năm đó ý nghĩ? Bệ hạ còn nhớ năm đó chúng ta ý nghĩ gì?

- Trẫm biết ngươi cái lão con chó này muốn nói cái gì… thống nhất tòa bộ thiên hạ, làm cho tam quốc tỉ dân chúng k phải chịu loạn lạc đau khổ… chẳng nhẽ đây k phải ý nguyện của nàng?...

… nhưng mà trẫm lưu ý nàng, trẫm đáp ứng chuyện của nàng, từng cái từng cái đều làm được. Cho nên bất luận là ngươi hay là PK, cho dù là nàng từ âm phủ trở về chất vấn ta, ta cũng có thể khinh thường nhìn vào các ngươi nói: chỉ có trẫm mới có thể làm được tất cả điều này”

“ Nàng nói……. ~ Trẫm liền…….”

“Một đoạn này ngài nói rất thuần thục… Ngài đây là muốn an ủi nàng, hay là muốn tiêu diệt trong lòng cái sự ớn lạnh?”

~> Khánh đế tuôn một tràng dài về bao nhiêu thứ lớn lao mà hắn làm cho DKM, TBB lại sỗ sàng bóc mẽ từng thứ một

Hoàng đế sắc mặt ngày càng trắng, trắng đến mức muốn trong suốt

“Ngươi có lẽ thuyết phục được PN, thuyết phục được chính mình… nhưng ngươi k thuyết phục được cô gái ở trong bức họa.. cũng k thuyết phục được ta”

~> Hoàng đế đã từ chỗ sâu nhất phẫn nộ đến cực kỳ thù hận

“ Trẫm cả đời này thực ra sai lầm nhất… chính là năm đó nghe nàng lập ra GSV…càng k nên nghe nàng cho người làm cái người thứ nhất viện trưởng…”

“… chỉ sợ cũng k phải là GSV nàng muốn thấy… Còn nhớ rõ tấm bia đá trước cửa GSV viết gì k?”

“Giám Sát Viện từ lúc mới bắt đầu… dùng để giám sát ngươi a”

_ Chương 95: Trần Bình Bình báo thù _

Cả 2 đều dùng tới một ánh mắt lạnh nhạt và khinh thường

“Ngươi không bằng nàng”

“ - Lịch sử cuối cùng do người sống đến viết. Trẫm sống sót, nàng chết, này cũng đã đủ rồi

- Cho nên bệ hạ, người cần gì còn phải giải thích cái gì. Ngươi chỉ cần thừa nhận mình lãnh huyết, vô tình, dối trá, tự ti,… như vậy đủ rồi”

“ … Bá Đạo công quyết thì sao? Năm đó nàng truyền trẫm Bá Đạo công quyết…. nhưng ai có thể ngờ tới, cái gọi là đỉnh cao nhất công pháp, bên trong lại cất dấu cao nhất dã tâm…”

~> Năm đó Khánh đế lần đầu tiên Bắc phạt, vì Bá Đạo công quyết mà kinh mạch toàn thân đứt đoạn, Nam Khánh quân đội cũng tan tác. Đó chính là lần huyền thoại trong truyền thuyết, TBB dẫn hắc kỵ nghìn dặm đột tiến, đột phá vòng vây, bốc lên hơn trời nguy hiểm cứu sống toàn thân bất động Thái tử Nam Khánh

“… Cái loại kia đau khổ, cái loại kia tuyệt vọng… muốn chết… lại k chết được… Nàng truyền ta một cái muốn chết người công quyết, đến tột cùng là muốn làm cái gì?”

“Nàng lại còn nói… nàng k biết…”

“ Đa nghi a… lấy cớ vĩnh viễn chỉ là lấy cớ…”

“… chỉ là tư oán… ngươi giết nàng, ta liền muốn thay nàng báo thù…”

Ngôn Băng Vân đã giúp hoàng đế quản GSV

“Ngươi rốt cục còn có cái ái chủ bài gì còn chưa bày ra?”

Khánh đế lại… cho rằng Trưởng công chúa thuộc về hắn… nhưng hắn k thể làm… thế nhưng Thái tử lại dám làm… cho nên hắn phẫn nộ

“ … ta muốn cho thân nhân của ngươi, bởi vì ngươi ích kỷ mà chết đi… Ngài năm đó lạnh lùng hà khắc làm cho nàng cô đơn chết đi, ta liền cũng làm cho ngươi ngửi được cái loại kia cô đơn mùi vị…”

“ - Chỉ cần là người họ Lý đều đáng chết

- An thì sao?

- Phạm Nhàn… chỉ là tạp chủng. Ngươi có tư cách gì trở thành phụ thân con trai của nàng? Sự tồn tại của PN đối với nàng mà nói là một sự sỉ nhục, ta nhìn vào hắn liền thấy chói mắt…”

“ - … trẫm còn có 3 con trai

- Ta đã về kinh, 3 con trai của ngươi kia chỉ sợ… đều k có khả năng là con trai của ngươi…

- Ngươi dám!”

~ Vì TBB chết ở trong tay Khánh đế, hắn vĩnh viễn k có cách nào giải thích cho PN và Đại hoàng tử ~

“Ngươi muốn chết, trẫm lại k cho ngươi được chết thoải mái. Trẫm muốn…………….”

(((thứ lỗi đoạn này tại hạ k cách nào nói ra cho được, đến đọc cũng k dám đọc)))

“Tiểu Diệp Tử”

Oanh một tiếng…

Người ta đã quên, Trần Bình Bình – Trần Ngũ Thường, năm đó chính là một cái cao thủ chỉ sau Hồng Tứ Dương… Nhưng tu vi đã theo đôi chân mà đoạn, lại đã lão, đã yếu,… cho nên k ai đem nguy hiển liên hệ đến hắn, hay chiếc màu đen xe lăn, k ai nghĩ hắn có thể đe dọa an toàn của hoàng đế

Người ta đã phạm một cái đại sai lầm…

Vì 2 bên tay vịn của xe lăn… oanh một tiếng… bắn ra những viên bi sắt.. lao về phía hoàng đế

~> 2 bên tay vịn chính là súng… là năm đó DKM tự tay chế tạo đặc biệt cho TBB để hắn phòng thân

TBB có thói quen vuốt ve nhẵn bóng tay vịn, cũng thích gõ xuống, tay vịn vang lên tiếng kêu ong ong như là cây trúc rỗng

Khánh đế là đại tông sư, nhưng mà đại tông sư cuối cùng k phải là thần

~> Căn phòng tan hoang, Khánh đế ngực bụng nhiều ra vài cái lỗ, TBB lồng ngực muốn vỡ, phun ra vài ngụm máu… xe lăn cũng tan tành

Khánh đế tay trên cổ TBB, Vương đạo chạy khắp trên người TBB… bức độc mà hắn vừa nuốt ra

~ Long bào nhuộm máu, nhưng hắn… k có chết ~

Diệp Trọng cùng Diêu thái giám xông vào trước… bọn họ thấy được toàn thân là máu Khánh đế, tay đang nắm cổ toàn thân là máu Trần lão viện trưởng

Nhốt vào ngục GSV, chờ ngày mai… lăng trì xử tử

Cả hoàng cung, thậm chí cả kinh thành ngay lập tức… bach khởi lên

Thương của hoàng đế chưa chết được, tuy nhiên, mấy viên bi sắt kia vẫn yên lành cắm ở trong người hắn, Thái y viện hoàn toàn k có cách, nhưng… tiểu Phạm đại nhân có

Phạm Nhàn cách kinh thành quá xa, nhưng còn… tiểu thư Phạm gia

Diệp Trọng một mảng ớn lạnh…

“Trần Bình Bình hành thích hoàng đế” ~ Diệp Trọng còn muốn mang chuyện này ép xuống, nhưng vào ở thời khắc Hạ Tông Vỹ hét lên câu này, mọi chuyện đã k thể cứu vãn

Diệp Trọng lại hy vọng PN trở về kinh khi mọi chuyện đã muộn, bằng không… ai mà biết có thể xảy ra những chuyện gì


GSV – Ngôn Băng Vân

Ở khi TBB hẳn phải chết, lúc PN chưa trở về… hắn phải bảo trụ được cái viện này

" Chuẩn bị tiếp nhận… khâm phạm Trần Bình Bình

_ Chương 97 _

Dưới sự giúp đỡ của PN và TBB, NBV nắm được GSV nên đã dễ dàng điều đi phần lớn lực lượng của GSV ở kinh thành. Tuy nhiên hắn vẫn k thể nào thực sự kiểm soát nổi cái số nhỏ còn lại này, cái số này vẫn hoàn toàn có thể đại náo kinh đô mà cứu TBB ra

… bọn họ muốn điên rồi, họ nhìn vào NBV như muốn xé xác hắn ra thành từng mảnh nhỏ

“… GSV có năng lực biến kinh đô thành cái tòa thành hoang…. Chỉ cần lão viện trưởng có thể sống sót, chết mấy chục vạn người coi như là cái gì…”

NBV phải dùng vũ lực đến đàn áp… 6 đầu mục bị bắt ~> GSV đầu óc và tay chân tách rời

“ Ngôn đại nhân ta khuyên ngươi, tốt nhất ngươi đem vài cái lão già này đều giết, bằng k chúng ta sống lâu một ngày, ngươi đã k có khả năng ngủ an ổn”

..

“Ta còn k muốn chết, bới vì ta còn muốn thấy được… ngươi tên phản đồ này, cuối cùng là chết như thế nào”

..

“Chúng ta rất muốn biết, sau khi tiểu Phạm đại nhân trở về, ngươi sẽ chết khó coi thế nào”

Từ khi GSV thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên bị chiếm lĩnh, bị áp bức, bị lăng nhục…

HTV dẫn đại quân cùng Đô Sát Viện vào chiếm lĩnh GSV

TBB nằm trên cáng… một lần nữa về tới GSV của hắn

Vì sao phải giam TBB tại GSV? ~> vì hoàng đế muốn nhìn xem, GSV này rốt cục là của TBB hay là của hoàng đế? Nếu là của TBB, nơi đây là lập tức được tắm máu…

Vô số ánh mắt oán độc nhìn NBV… nếu như ánh mắt có thể giết người thì thân thể NBV giờ đây đã tan thành mây khói

HTV xen vào:

“ – Tốt nhất tại chỗ giết để chấn lòng người

- Ta làm việc khi nào đến phiên ngươi nói nhiều”

NBV cùng quân đội hoàn toàn k áp chế được lòng kính yêu đối với TBB của những quan viên này…

Cho đến khi một cánh tay già nua đưa lên… “Đợi”


_ Chương 98: Kinh đô loạn, nến đỏ rung _

Một mảnh u uất…

TBB… 13 tội lớn

Người ta hiểu được… hoàng đế hận TBB, đã hận đến cực điểm

Mà vì sao phải đem chuyện này tốc độ tăng nhanh?... là bởi vì PN lúc này đang trên đường từ Đông Di thành chạy về kinh…

~ Cho nên hoàng đế nhất định phải trước khi PN trở về kinh, đem chuyện này xử lí xong xuôi ~

Nhược Nhược được tiếp vào cung

Uyển Nhi lập tức phản ứng đến dàn xếp mọi chuyện,… nàng để cho Đằng Tử Kính đem Tư Tư và lũ trẻ trốn đi điền trang ngoài kinh, sắp xếp người của Nhất xử được phái bảo vệ nàng đi hành động,…còn bản thân thì vào cung…

~ … nếu như tướng công của mình nổi điên, là thê tử của hắn cũng cần phải trước khi hắn nổi điên làm một ít chuẩn bị… ~

Các đại nhân vật đều bị chặn lại ở cửa cung

Mà chuyện làm cho bọn họ lo lắng nhất lúc này… chính là phản ứng của PN

… Ai ai cũng sợ PN nổi điên

Nhược Nhược là người duy nhất được tiến vào, nàng đang dùng bộ giải phẫu, mặt k đổi sắc… lấy mấy viên sắt kia ra

Mà hoàng đế từ đầu đến cuối… đều k dùng thuốc tê

“Những điều này đều là An dạy cho ngươi?... Ngươi dường như cũng k hề sợ hãi trẫm?”

“… trẫm rất hiếu kỳ, khi nào mà tất cả những người bên cạnh trẫm lại cùng có thể nhấc lên với tiểu tử kia có quan hệ…”

“… hắn là con trai ruột của trẫm, chẳng nhẽ hắn sẽ vì một cái nô tài phản trẫm hay sao”

Hoàng cung phái đến 4 vị cao thủ

Qua một đêm… chính là ngày mai đến… TBB chuẩn bị đối mặt với lăng trì

Lão nô bộc luôn đi theo hầu hạ TBB… đã đi trước hắn một bước…


Lại một trận mưa thu… sắp rơi xuống



_ Chương 100 _

Quảng trường chi chít, giống như bầy kiến… đến xem TBB

TBB nửa mê nửa tỉnh nằm trên cáng, được khiêng lên mộc đài… hắn bị mất máu quá nhiều… miễn cưỡng bị người ta làm cho tỉnh lại…

Quanh pháp trưởng ẩn nấp chi chít cao thủ

Khánh Miếu 4 khổ tu sĩ

Một cái giá gỗ được dựng lên trên mộc đài, trên đó có buộc gầy đét tái nhợt Trần Bình Bình… đã bị… lõa lồ trước bàn dân thiên hạ…

Mà làm cho người ta đồng loạt kêu lên, đồng loạt thảng thốt lên, hãi dị vô cùng… là bởi vì người ta nhìn thấy… chỗ đó cái gì cũng k có…

Vua của bóng đêm Trần Bình Bình… vậy mà lại là một hoạn quan…

Ngôn Băng Vân cuối cùng cũng đã run rẩy lên…

Toàn bộ GSV cuối cùng cũng phải chịu một loại nhục nhã… chịu không thấu

13 tội lớn của Trần Bình Bình

Cao cao bên hoàng thành… hoàng đế đang hờ hững nhìn vào nơi này, bên cạnh hắn chỉ có duy nhất Tam hoàng tử… bị buộc phải nói ra lệnh…

“Hành hình”

Một thanh tiểu đao được chế tạo đặc biệt… chậm rãi vô cùng run rẩy mà cắt xuống… máu chảy ra cũng k nhiều… bởi vì TBB vốn dĩ cũng chẳng còn nhiều máu… cũng chẳng có nhiều thịt…

“Thủ pháp của ngươi… có một ít… kém”

Một đao… rồi lại một đao… rồi lại một đao…

Cứ sau một đao… dân chúng phía dưới lại hô lên tán thưởng… nhưng những âm thanh này cũng dần dần nhỏ xuống… dần dần đến một loại trầm lặng… giống như chết…

Vì không có bi thảm gào thét, không có than khóc, không có cầu xin tha thứ,… vị lão nhân kia bị nghìn đao róc thịt chỉ một mực trầm lặng… giống như chết


_ Chương 101 _

Mấy ngày trước, khi trận mưa thu kia còn chưa kịp rơi xuống… tại phía xa kia

Phạm Nhàn cũng k có quá nhiều lo lắng…

Một cơn gió thổi vào xe ngựa làm cho PN nheo mắt lại… quả tim k hiểu sao hơi run lên…

Cần phải là k có chuyện gì có thể xảy ra, có chăng làm hắn hơi ngờ vực chính là chuyện hành tung của hắn bị lộ… hẳn là do GSV

“Xem ra kinh đô có chút thế lực muốn ngăn chặn mình trở về kinh…”

PN lờ mờ đoán được có chuyện gì đang xảy ra, hắn ngay lập tức thúc đẩy đoàn xe, mở đường sát giới, dùng tốc độ nhanh nhất trở về kinh

Nửa canh giờ sau… đến có người đưa tin… cái người kia truyền tin tức quá nhanh, nhanh đến mức đoàn xe từ đầu đến cuối mới chỉ kịp nhìn lướt qua lệnh bài…

Người quan chức đưa tin kia trên người quần áo đã bụi bặm đến nhìn k ra hình dáng. Hắn như một trận sấm sét lao vào xe PN, trực tiếp quỳ xuống

“Trần viện trưởng trở về kinh, sinh tử không biết”

~> Đến chính là Vương Khải Niên, hắn một mạch chạy từ Đạt Châu đến đây, mất 2 ngày thời gian, 1 giây cũng chưa từng dừng lại

PN nhanh chóng tính toán nhanh thời gian cũng quãng đường, qua một khắc suy nghĩ:

“ Toàn bộ đội trở về Đông Di, bảo Đại điện hạ trừ phi có thư do chính tay ta tự viết, vĩnh viễn không được trở về”

Sau một câu nói, hắn khoát tay với lấy túi nước buộc vào ngang hông,… như một con chim đen, tốc độ như một tia chớp lao lên đến đầu đội ngũ… hắn đánh ngã người tướng quân kia xuống cướp lấy ngựa… đây chính là con chiến mã tốt nhất, cho nó dùng ma hoàng… như tên mà phi đi

Vương Khải Niên sau khi truyền xong tin tức cũng hôn mê bất tỉnh

… một trận thi chạy với tử thần…

Tất cả vấn đề… chỉ là thời gian

PN rõ cái gì đang xảy ra, cái gì sẽ xảy ra

Một mạch đạp thẳng đến Yến Kinh, tốc độ của hắn nhanh đến kinh hồn…

Hắn k vào trong thành, hắn k cần tiến vào trong thành… hắn chỉ cần ở bên thành bắn ra lệnh tiễn…

Lệnh tiễn triệu tập hắc kỵ

Đoàn 500 hắc kỵ dùng tốc độ nhanh nhất gia nhập cùng PN

Thay ngựa ~ con ngựa lúc trước cũng ngã xuống, sùi bọt chết

K có bất cứ mệnh lệnh gì, k có bất cứ ngôn ngữ gì… bọn họ chỉ là trầm lặng mà dũng mãnh cứ thế đi theo PN

Một đường tốc độ thần tốc… PN đem tất cả điều luật về cái hắc kỵ k được làm đều cho thành nói nhảm… kinh sát k biết bao nhiêu quan chức cùng dân chúng… trở thành một truyền thuyết

Qua mấy ngày, PN đều k ăn, k nghỉ, tốc độ đều k hề giảm xuống, chỉ dùng nước trắng cầm hơi… đã mệt mỏi đến kinh khủng

~ Hắn muốn chạy trở về, hắn muốn ngăn chặn tất cả chuyện muốn sinh ra ~


“ Ngươi phải chờ ta ”


Đã có vài hắc kỵ hoặc là chiến mã k chịu được tốc độ của hắn mà rớt lại

Ngựa cũng đã đổi nhiều lần, thậm chí cướp ngựa mà chạy

Qua một thời gian, bên người PN chỉ còn lại hơn 20 hắc kỵ… nhưng vẫn như cũ làm cho châu quận nơi hắn đi qua run rẩy lên

Về đến kinh, thẳng tiến cửa Chính Dương

~… nhưng mà đoàn người này quá nhanh, nhanh đến mức kinh đô thủ bị sư k kịp làm ra phản ứng…~

_ Tiểu Phạm đại nhân đã trở về! _

Mặt mũi các quan binh thoáng chốc trắng bệch lên, k ai có thể nghĩ tới PN giờ phút này có thể xuất hiện ở đây… ~> giương cung ngăn cản, bọn chúng bằng mọi giá phải ngăn cản PN vào thành

Nhưng lời còn chưa kịp nói… hắc kỵ tấn công, PN tốc độ vẫn chưa hề giảm… thế như kình lôi… bay lên cổng thành…

Ngụy thiên tử kiếm… ra khỏi vỏ… đâm thẳng yết hầu thống lĩnh cửa Chính Dương…

Một đường giết qua cửa Chính Dương, PN cướp ngựa, lao về hoàng cung

~> Nỗi sợ hãi kia trong lòng của hắn làm cho hắn trở nên trước đó chưa từng có dũng mãnh cùng lãnh huyết

Nhìn thế cuộc ở kinh đô, chỉ sợ…

…cái người cần phải chờ mình kia… đã chờ không được

“Ngươi phải chờ ta”

Hắn nghe được những âm thanh kia… những âm thanh cổ vũ… rồi là những âm thanh trầm lặng… giống như chết

Rồi mọi người trong kinh đô từ trong trầm mặc nghe được có tiếng vó ngựa

Rồi người ta chỉ thấy trong mưa thu, một con hắc kỵ xông tới như là tia chớp

Biển người bỗng chốc cực kỳ hỗn loạn bởi vì con ngưa đen kia đã trực tiếp vô cùng lãnh huyết mà xông qua

Vượt qua rừng trường thương cùng cấm quân… 4 khổ tu sĩ… người của hắn như tia chớp đã lao đến pháp trường…

Hắn… đã nhìn thấy Trần Bình Bình… ánh mắt càng trở lên lạnh nhạt, oán độc

Đến khi lao được đến mộc đài… PN phun ra một ngụm máu

Hắn đã về trễ!

Phạm Nhàn vô cùng gian nan tiến đến, kéo xuống dây thừng, đem thân thể gầy yếu của Trần Bình Bình ôm vào trong ngực, cởi chính mình màu đen quan phục GSV đã dính toàn nước bùn, cài ở trên người hắn

Trần Bình Bình cực kỳ khó khăn mở mắt ra… lão nhân tựa như cái đứa bé lui vào trong ngực của Phạm Nhàn, dường như hơi sợ lạnh

“Ta đã về trễ!”

Trong lòng hắn ngập tràn cảm giác thất bại, tuyệt vọng cùng thương tâm mà trước đó chưa từng có

_ Chương 102: Trong mưa đưa Trần Bình Bình _

Mưa thu càng ngày càng lớn

Mà tên đao phủ đầu cũng nặng nề rơi xuống… Ngoài mấy tên cao thủ ra thì k ai có thể nhìn thấy được lúc trước PN chỉ hơi giật tay, một cái chủy thủ đã nhẹ nhàng phóng tới cổ của tay đao phủ

Phạm Nhàn ngồi khoanh chân ở trên mộc đài… hắn ôm thân thê của Trần Bình Bình, đầu cúi xuống cực kỳ thấp, tùy ý mưa rơi xuống trên người của mình… nhìn qua cực kỳ tiêu điều

Hắn vô ý thức đưa tay đi, cầm lấy tay Trần Bình Bình già nua, lạnh như băng… dường như không bao giờ chịu buông tay nữa

“Ngươi nếu như không chịu trở về, ai có thể khiến ngươi trở về đây? Ngươi đem ta kéo ở Đông Di thành làm cái gì?

“Ta mấy năm nay vì ai vất vả, vì ai giúp đỡ, không phải vì nghĩ cho các ngươi những lão gia hỏa này có thể rời đi kinh đô, sống qua những ngày tốt lành mà luôn cố gắng”

“Ngươi có biết ta cái gì đều biết”

Ở bên trong tiếng mưa gió, Trần Bình Bình bỗng nhiên nghe được một ít quen thuộc tiếng ca…


Nếu như nghe được tiếng mưa rơi, ai tâm tình có thể khoái hoạt?

Leo qua một núi lại một lĩnh, trong mưa mang theo vui vẻ tiếng ca

Nếu như nghe được tiếng ca, ta tâm tình có thể khoái hoạt…


“ – Hòm?

- Là vũ khí, là vũ khí có thể giết người từ rất xa

- Này….. biểu diễn….. ta…… cũng có”

...

Phạm Nhàn cảm giác được trong lòng thân hình già nua càng ngày càng mềm, trong lòng bàn tay nắm thật chặt bàn tay già nua lại càng ngày càng chán nản… cho đến khi cuối cùng, cũng lại không có bất luận cái gì nhiệt độ…


… Trần Bình Bình chết… đã ở bên trong mưa thu chết ở trong lòng tiểu nam hài tử hắn hiểu rõ nhất, tiếc thương nhất… hắn trước khi chết biết chân tướng của hòm, trên mặt vẫn như cũ mang một chút âm hàn ngạo nghễ, vẻ mặt không ai bì nổi…


Phạm Nhàn đờ đẫn ôm thân hình đã dần dần lạnh… đột nhiên cảm giác được trời đầy mưa gió giống như là dao nhỏ, đâm ở chính mình thân thể… chính mình đau đớn vạn phần, khó mà gánh chịu… giống như là lăng trì…

Trong thu mưa trên tiểu mộc đài, chợt tuôn ra một tiếng khóc lớn… khóc tồi tâm đoạn trường, khóc kéo can đau đớn, khóc vắng vẻ lạnh lẽo ép thu mưa không dám rơi xuống, khóc khiến vạn người không đành lòng muốn nghe….

Sống lại đến nay hơn 20 năm, Phạm Nhàn là người chưa bao giờ khóc, trên đời này chưa từng có người thấy hắn khóc, càng chưa từng có người thấy hắn khóc như thế triệt để, như thế khổ đau….

… một cái rõ ràng tín hiệu…

Trần lão viện trưởng cuối cùng chết

Khi làm tiếng khóc kia xuyên thấu mưa gió, không ai để ý vị kia toàn thân long bào… cả người hắn hơi thụt lại một chút… một lát sau lại dũng mãnh đứng thẳng thắt lưng… Cũng không có ai nhận ra được cặp kia ẩn núp ở trong tay áo long bào chậm rãi nắm chặt…

Ngôn Băng Vân cuối đầu thật sâu, so với tất cả quan chức bên cạnh còn muốn sâu… cơ thể của hắn run nhè nhẹ… nghĩ tới không biết từ bao lâu trước, viện trưởng từng nói với hắn những lời kia

“Một ngày nào đó nếu ta chết, Phạm Nhàn có thể nổi điên…”

Cho nên hắn phải đè nén bản thân vì cái sự việc này mà phát ra khẩu lệnh chuẩn bị

Đám khổ tu sĩ chậm rãi hướng về phía mộc đài…

Phạm Nhàn vẫn vô tri vô giác đờ đẫn ngồi trên đài… hắn vẫn như cũ ôm xác chết Trần Bình Bình, không có bỏ xuống…

Hắn đứng dậy… lúc này cả sức lực và tinh thần của hắn đã suy kiệt đến cực điểm…

Hắn hờ hững ôm thi thể Trần Bình Bình hướng xuống mộc đài

Đám người vây quanh mộc đài trực chờ lệnh

Hoàng đế vẫn k hề lo lắng, hắn vẫn cho rằng An là một đứa bé đáng thương bị Trần Bình Bình lừa

Hắn nhìn thấy bóng dáng tiêu điều của PN, trong lòng đè nén thương cảm và phẫn nộ… hắn thương cảm PN… hắn phẫn nộ TBB cái này lão con chó mặc dù chết, có thể vẫn như cũ dễ như trở bàn tay lấy đi đứa con mình thương yêu nhất… tựa như người đàn bà đã chết rất nhiều năm kia…

Vết thương của hắn lại chảy máu…

Hoàng đế phất tay rời đi

Bệ hạ rời đi, thế gian này đã k còn ai dám ngăn cản PN… tất cả mọi người đều vô thức lùi lại, tách ra một con đường

Trong mưa, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời đi

(((lần đầu tiên khi ta đọc đoạn này… toàn thân ta đã thực sự run rẩy lên… là thương tâm đến mức thực sự run rẩy)))

_ Chương 103_

Ngàn dặm tập kích về đến đây, Phạm Nhàn đã làm ra vô số tội lớn… nhưng mà bệ hạ lại k có mở miệng, ai dám trị tội hắn


Phạm Nhàn đưa Trần Bình Bình về lại Thái Bình biệt viện

Ở lúc PN ôm TBB rời đi, bên trong phố phường đã k biết từ đâu đi ra những người áo đen – Nhất xử, họ đều là những người lúc trước Uyển Nhi bố trí… kéo đến xe ngựa, rồi tụ tập lại xung quanh bảo vệ PN

Cửa biệt viện đóng lại. Bên ngoài k biết bao nhiêu binh lính tinh nhuệ đã kéo đến bao vây nơi này. NBV cũng đến. Hắc kỵ cũng đã tập trung tại đây…

Rất nhiều người cũng tới… trực chờ khuyên nhủ PN

… nhưng hắn k có suy nghĩ những thứ này, hắn cũng chẳng buồn suy nghĩ những thứ này, hắn chỉ cảm giác… mình mệt chết đi… bên trong cơ thể rất trống rỗng…

PN ôm TBB đến một nơi rất yên lặng… hắn nhẹ nhàng hái được một đóa tiểu hoa cúc… rồi đưa TBB đi xuống mật thất

(((rất nhiều chi tiết xung quanh Thái Bình biệt viện đã khác với phim, vd như việc ở đây chỉ có 4 tên canh gác, vd như việc hoàng đế k thường đến đây, vd như mật thất k phải ở dưới hồ, cũng k phải là bí mật mà chỉ có Ngũ Trúc và PN biết, trong đấy bí mật cất giấu cũng chỉ là đạn,…)))

Bên trong mật thất cũng chỉ có một cái ghế dựa… và một cái quan tài

Phạm Nhàn đem Trần Bình Bình đặt vào trong quan tài

…hắn nghĩ trước kia ở trên pháp trường, lão nhân này dường như là ở trong chính ngực của mình dần dần ngủ, ngủ trước hắn nắm chặt chính mình tay… nên hẳn sẽ không sợ hãi chứ?...

Hắn nhớ tới rất nhiều việc

PN nhẹ nhàng đem đóa tiểu hoa cúc kia, cài lên đầu TBB

Sau đó hắn đóng nắp quan tài lại… vận công… dùng tay không mà đóng đinh phong bế quan tài…

Cái này chỉ là tạm thời xử lí, nhất định sẽ có một ngày hắn đem TBB đi

Hắn vô lực ngồi xuống ghế. Bàn tay chỗ vì đóng đinh bắt đầu chảy máu… máu loãng như tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất…

Hắn cứ như thế ngồi, k biết trôi qua bao lâu…

Ánh mặt trời chậm dãi đi xuống… một vài dị động làm cho hắn tỉnh lại

Hắn đứng dậy, đi ra… đem nơi này đóng lại.

_ Chuyển _

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên Bản Cut của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DaisyLu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.