Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chạm là chết

Tiểu thuyết gốc · 2219 chữ

Chương 63 Một chạm là chết

Hai đứa trẻ với thân hình nhỏ con đang di chuyển với một tốc độ cực nhanh, Bạch Lan sử dụng vũ khí chính là một cây dao găm nhỏ và những chiếc phi tiêu màu bạc hoặc đen tùy thuộc vào hoàn cảnh sử dụng

Vũ khi này được làm bằng những kim loại cực kỳ hiếm và có sức bật rất cao, độ ma sát và ăn mòn cũng thuộc hàng thượng phẩm, không phải là thanh kiếm què mà Thiên Tâm đang sử dụng

Con rết độc đang di chuyển với một tốc độ phải nói là nhanh tới khó thể kiểm soát, nếu không phải cả hai đều có lợi thế về tốc độ thì bọn họ đã không trốn thoát đòn hiểm đầu tiên dễ vậy rồi

Con quái thú ngay từ đầu nó đã nhắm vào người có tốc độ chậm nhất, coi như là một kiếm sĩ sử dụng khoái kiếm đi nữa, đem đi so sánh với một người chuyên về di chuyển nhanh và ẩn hình, Thiên Tâm vẫn còn hơi thua kém so với Bạch Lan

Cô bé là một cái lục tinh Du hiệp khách chính thức, đẳng cấp không chênh lệch bao nhiêu so với Thiên Tâm, nhưng mà độ nguy hiểm thì mạnh hơn anh gấp nhiều lần

“ Nó đến đấy”

Lời nhắc nhở của Thiên Tâm vừa dứt thì ngay sau đó, một lượng lớn độc dịch được phun ra bắn về tứ phía, hai đứa trẻ nhìn nhau trong một khắc ngắn ngủi rồi lập tức gật đầu

“ Xèo xèo xèo”

Mặt đất đang bị ăn mòn bởi loại dịch nhầy màu xanh đang bóc khói và nổi bọt um xùm, chỉ cần nghĩ thứ này mà dính lên da thịt thôi thì cũng đã thấy tởm rồi, chưa kể việc máu thịt và xương cốt bị ăn mòn đến không còn một mảnh nữa

Đưa trọng tâm áp xuống dưới đất dùng tay và hai cẳng chân di chuyển hết mức, loại hình di chuyển này khá phổ biến đối với kiếm thuật chuyên về đánh tốc độ, tuy nhiên ít ai có thể sử dụng nó thành thục trong chiến đấu như vậy

Rời xa khỏi trung tâm là con quái vật, buộc nó phải lựa chọn một trong hai để chiến đấu, kẻ bị nhắm đến sẽ chịu trách nhiệm giữ chân nó

Nhưng mà …

“ ẦM, ẦM, ẦM”

Con rết này có đến một trăm cặp chân , cái đầu và phần đuôi có rất nhiều độc tố cơ mà, chỉ cần một trong số chúng đâm trúng bọn anh thì trò chơi này có thể coi như là game over

Điều này giống như thể cả hai đứa trẻ đang phải đi đánh với một đội quân hùng hậu một trăm người, có quy luật và có pháp tắc, bọn chúng chỉ cần đợi bọn anh sơ hở một tý là sẽ lập tức nhào vào đâm thí xác.

Đánh vào cả hai bên khiến cho Bạch Lan không ngờ tới, cô bị đánh bật ra ngoài với một sức căng rất mạnh, dù đã dùng dao găm để đở đòn nhưng mà vẫn không tránh khỏi tổn thương ngoài da

Trước khi bị văng ra hoàn toàn thì bàn tay trắng nõn của Bạch Lan kịp thời chụp lấy cái chân của con rết, nhưng mà ngoài tiếng “ xì xì” vang lên, không có bất cứ hiện tượng gì khác xảy ra hết

“ Oành”

Té ngã lăn xuống đất lộn vài vòng, cảm giác như xương cốt đang nứt gãy đau đớn, nhưng Bạch Lan rất nhanh đứng dậy né ra khỏi đòn đâm hiểm hóc từ đuôi con rết, rất nhanh, và cực kỳ khát máu

Không cho bọn cô một giây để suy nghĩ, lúc này đây Bạch Lan cảm thấy khó khăn ê trề, chỉ riêng việc tiếp cận đã là khó, nếu như cô mà mạnh như người lớn một đao chém đứt mấy cái chân này thì tốt rồi …..

“ KENG, KÉTTTTTTTTTTTTTTT”

Âm thanh vang lên chói tai khiến cho Bạch Lan có phần hơi mất tập trung, trong lòng của cô thầm kêu không ổn rồi, bởi vì chỉ một giây sơ suất thôi là cô sẽ bị đập tới trọng thương, thậm chí là gặp phải cái chết ngay

Trong lúc Bạch Lan định cầu cứu chị họ và những người lớn, một điều khác thường đã diễn ra làm cô ngơ người, con rết đang đau đớn quằn quại … sao ?

“ Chuẩn bị tấn công vào phần đuôi, nhanh lên, tớ mà ra lệnh thì lập tức lao tới”

Tính từ phần đầu cho đến phần cuối cùng, theo thứ tự từ trái sang phải, cho nó số thứ tự là một đến hai trăm, tính cả cái đuôi là hai trăm lẻ một, những cái chân của nó di chuyển một cách có quy luật

Cứ mỗi năm cặp chân trước di chuyển thì một chân sau sẽ hơi dừng lại để kịp thời tiếp sức cho bước bò tiếp theo, mỗi lần di chuyển chỉ tầm 1.5 giây, với tốc độ của cậu hoàn toàn có thể xẻ được một vết thương lớn khi bộ phận con rết đơ lại

Và mỗi một lần làm như vậy thì nó sẽ dịch về sau ba cặp chân để tiếp tục chuyển động tiếp theo, coi cái đuôi như một cặp chân bị lẻ ra, vậy nói cách khác theo quy luật này sẽ có một thời gian mà đuôi nó sẽ chậm lại

Hoạt động của các loài cấp thấp thường sẽ có rất nhiều quy tắc bắt buộc, có vẻ tin tưởng vào cách di chuyển cố định này là hơi không chắc ăn, nhưng nó cũng giống như thói quen của loài người vậy, chỉ nói riêng việc cho hai đứa nhóc chiến binh chính thức chém giết quái thú cấp bốn đã là một điều vô cùng phi lý rồi

“ Rõ rồi, cẩn thận”

Từ phía xa Bạch Lan nhìn thấy Thiên Tâm đang trực tiếp mặt đối mặt tấn công trực diện đối với con rết, những xúc to nhỏ trên đầu và các cặp chân không ngừng đâm ra liên tục không ngừng nghỉ

Tiếng xoẹt xoẹt xoẹt vù vù trong gió đang thổi lên một giai điệu kỳ lạ, mỗi một lần Thiên Tâm chậm lại để con quái vật tấn công đều có ngắt nghỉ của riêng nó, cậu ta giống như đang khống chế lấy từng cử động của đối phương

Kể cả cách di chuyển của nó cũng như dần đang xuất hiện các quy luật thật nhỏ, không để ý là sẽ không thấy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

“ Tinh linh bộ pháp, cánh hoa dạo bước”

Đạp nhẹ lên không khí thoắt ẩn thoắt hiện chọc tức đối phương, việc mà Thiên Tâm cần làm không phài là giết nó mà là dụ điểm yếu của nó ra, giữ cho mình một khoảng cách nhất định và kéo cừu hận vào bản thân

Liên tục tính toán và di chuyển, ước lượng tốc độ của Bạch Lan lúc nãy là bao nhiêu, Thiên Tâm không hề biết rằng lúc bản thân đang suy nghĩ thì anh trông cực kỳ ngầu lòi, làm cho cô bé đứng ở xa không khỏi ngưỡng mộ ngóng mắt lên quan sát

Đây là lần đầu tiên mà Bạch Lan được hợp tác với một người cùng tuổi với bản thân, nhưng mà cô không ngờ mọi thứ lại suôn sẻ tới vậy, dù gặp một con quái khá là khó ưa, nhưng với cách khống chế tiết tấu và đưa ra thông tin chính xác về đối thủ

Thiên Tâm đã loại bỏ các sai sót ngu ngốc có thể xảy ra trước khi chiến đấu, thậm chí cậu còn dẫn dắt Bạch Lan đi vào tiết tấu chiến đấu của bản thân, đưa kiếm ra đỡ những đòn áp sát cận chiến, cô bé giữ cho mình góc độ tốt nhất để bật người tăng tốc

“ Keng, keng , keng, keng ….”

“ Kéttttt ….. Ầm, ầm , ầm, ầm”

Cả ở hai phía đều đang bị tấn công một cách mãnh liệt, con rết trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, nó di chuyển với tốc độ nhanh hơn nhiều, nhưng khoảng cách thời gian chính xác giữa các cặp chân là không thay đổi

“ Tốt,… đã vậy thì thử cái này đi”

“ Băng phương kiếm pháp, Đông tâm”

Một lần nữa biến mất, bọc cơ thể bằng băng giá Thiên Tâm tiếp cận đối phương rất gần, những chiếc xúc tu mạnh mẽ chẽ nát tảng băng quanh người anh, tuy nhiên vì quá gần và đột ngột nên đòn tấn công không mấy chính xác và đủ mạnh để làm tổn thương anh

“ Rắc, rắc”

Quả nhiên là không thể né được những đòn tấn công với tốc độ cao và khoảng cách gần như vậy, chênh lệch xa quá, mặc dù vậy với góc độ phía trên cao độc lực là vô dụng và góc nhìn cũng bị khuất

Chỉ cần như vậy thôi là đã có thể kéo cho anh được 0.08 giây, và như vậy là quá đủ rồi, đưa thanh kiếm ra phía sau, tụ lại một điểm lạnh buốt đánh ra một kiếm mạnh mẽ, đánh vào đại não của đối phương bằng mọi sức lực

Mục tiêu là, tê liệt, kéo thời gian cho Bạch Lan

“ OÀNH”

“ Tiến lên, Tiểu Lan, cho nó thấy độc lực là thế nào đi”

Đánh vào đầu của nó mà cứ như là đánh vào một tảng kim loại cứng ngắc cơ chứ, quả là không thể đùa giỡn với thứ quái vật có tính phòng ngự cao như vậy, ngay dưới Thiên Tâm chỉ một vài centi khoảng ngang tầm với mắt, độc tố của con rết đang bắn ra một cách điên cuồng để tự vệ

Chỉ cần lúc nãy Thiên Tâm ham giết một chút thôi, nhích xuống một chút thôi thì đảm bảo anh sẽ ăn cho đủ bãi acid đậm đặc này, thu hồi lại thanh kiếm của mình, nhờ vào lực chấn mà anh có thể bật người lùi lại đáp lấy mặt đất bằng tư thế hoàn hảo mà không phải chịu tổn thương nặng

Dùng chân chà xát lấy lớp cỏ để giảm lực đẩy, đâm kiếm của mình xuống để đứng vững, Thiên Tâm lần nữa tiến vào trạng thái đánh nhau, coi như Bạch Lan có thất bại thì cả hai cũng có thể làm thêm hiệp hai

Đột ngột lúc này

“ RỐNGGGGGGGGGGGGGGGGGG”

Tiếng gào rú của con rết làm cho Thiên Tâm cảm thấy giật mình, có thể thấy rõ nó đang đau đớn đến nhường nào, máu đen của nó bắt đầu chảy ra và lớp dịch độc bắt đầu ăn mòn mặt đất, cả cơ thể nó làm phần đất bằng phẳng lún xuống một đoạn ngắn

Chết rồi, con rết này vậy mà chết rồi, hơn nữa còn chết một cách thảm thiết nhất có thể, cơ thể mục nát và hóa thành vũng bùn không còn hình dạng cụ thể, thứ còn sót lại chỉ là tấm giáp sắc cứng ngắc và một viên Thú hạch đen sì

“ Thấy tớ làm thế nào, có phải tốt lắm không ?”

Bạch Lan không biết từ đâu chui ra, nhìn cơ thể của cô ấy thậm chí còn chẳng có một vết thương, làm sao mà lại có thể hồi phục nhanh đến vậy ? chẳng lẽ là đối phương thậm chí có thể hấp thu độc lực của con rết ?

“ Cậu đã làm thế nào mà ?”

“ Hắc hắc, lúc nãy ngay sau khi cậu ra hiệu lệnh, tớ lập tức lao tới với tốc độ cực nhanh, dù cho bản thân đã chuẩn bị một màn kịch chiến để xâm nhập vào phần đuôi nhạy cảm

Nhưng mà nhưng mà nhé, phần đuôi của nó bỗng dưng dừng lại một lúc, khoảng tầm ba đến bốn giây gì đấy, tớ đã lập tức chém hở phần đuôi của nó, rồi sau đó dùng tay chạm vào một phát !!!”

“ Chạm vào một phát rồi …. ?”

Thiên Tâm có chút chưa hiểu rõ vấn đề, việc áp sát thì đúng như anh nghĩ rồi, tê liệt đại não nhờ băng nguyên tố thì nằm trong dự đoán, bất quá dùng tay chạm vào vết thương hở rồi làm sao ?

Nhìn khuôn mặt quái lạ còn chưa được thông não, Bạch Lan cảm thấy hơi buồn cười che miệng cười khúc khích một chặp rồi nói

“ Rồi con rết chết thôi, chỉ một chạm, độc của tớ có thể giết chết cả quái thú hơn mình hai đại cấp bậc đấy

Nhưng mà, so với cậu thì có lẽ năng lực độc tố của mình không thể nào bằng tài chỉ huy lúc nãy đâu, nếu không nhờ vào tiểu Tâm thì mình đã chết lâu rồi”

Bạn đang đọc Khảo Cổ Sư sáng tác bởi VioletFlower98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VioletFlower98
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.