Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá khứ của Bạch Lan (2)

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

Chương 73 Quá khứ của Bạch Lan (2)

Những ký ức và kỷ niệm hạnh phúc nhất của cô khi còn là một đứa trẻ đang dần hiện trở về, chúng quá đột ngột nhưng lại sưởi ấm trái tim cô đơn của Bạch Lan

Tuy nhiên dù cho tình cảm của Hoàng Lăng có lớn đến nhường nào đi nữa, cậu ta vẫn không thể chạm vào ngươi cô dù chỉ một lần, thậm chí một cái xoa đầu ngọt ngào cũng không thể

“ Hoàng Lăng, trở về thôi, nếu không thì mẹ và phụ thân sẽ tức giận”

Cặp mắt màu đỏ máu của cô nhìn vào bầu trời xinh đẹp, vì là con của người ấy nên cô luôn được nhìn bằng một cặp mắt kính sợ

Với diện mạo méo mó khi còn bé, ai cũng muốn tránh xa cô càng xa càng tốt, miễn là không cần chung đ-ng với con quái vật này là được, một con quái vật xấu xí và dơ bẩn

Đó là những gì mà cô cảm thấy, vì vậy trước khi mặt trời lặn xuống, cô phải trở về làm đứa bé ngoan ngoãn nghe lời mẹ, nếu không

Đau đớn, tuyệt vọng và bất lực là những cảm xúc cô sẽ nhận được từ bà, người mà đã nuôi cô lớn lên với niềm thù hận và ham muốn của bản thân

Cô chính là nỗi sỉ nhục của gia tộc này, là nỗi sỉ nhục của nhân loại, nhưng lại không ai tới giết chết cô quách đi cho xong

“ Tiểu thư …. …. Vâng, đi thôi nào”

Giống như muốn nói gì đó, nhưng lời nói của Hoàng Lăng lại không thể thốt ra lời, bởi vì dù sao thì anh cũng không phải là ai cả

Anh chỉ là một nô lệ của cái gia tộc to lớn này thôi, giống như cô, anh đơn giản là chưa từng đạt được sự quan tâm cũng như chăm sóc từ ai, chỉ là một con rối vô thức làm việc để bảo vệ mạng sống của mình

Sống trong giả dối và rồi lại nhận lấy giả dối, anh nhìn vào bản thân trong gương mà muốn rạch đi khuôn mặt của mình rồi tự sát cho xong

Khi bản thân đánh rơi một cái chén nhỏ bé, mọi chuyện tưởng chừng như không có gì lớn lao, nhưng không ai ngờ bản thân lại bị đánh đập đến tàn tật

“ Giết đi”

Đó là những lời nói lạnh lùng không một chút nhân tính của người phụ nữ là mẹ của Bạch Lan, bà ta không chút quan tâm đến mạng sống của một con người

Đúng vậy, đối với bà thì cái chén của bà còn quan trọng hơn nhiều, đó chính là lý do vì sao mà anh không được phép sống

Cho đến khi bản thân trở nên vô lực và cận kề với tử vong, lúc này anh mới bất ngờ nhận ra rằng mình lại sợ hãi đến vậy, anh là một con người, vậy nên anh khát khao với sự sống, nhưng cuộc đời lại đẩy anh vào bước đường cùng

“ Cuộc sống này … thật thối nát”

Lời nói như những di ngôn cuối cùng của anh trước khi phải đối mặt với cái chết, bị dập nát hết tất cả hi vọng sống sót, một lưỡi đao được đặt sát cổ của anh

Cảm giác lành lạnh chân thật đến mức khó tưởng, trước khi chết, anh nở một nụ cười lạnh nhạt với cuộc đời quan sát mọi thứ, khi đó, một thân hình bé nhỏ đập vào trong mắt của anh

Cô gái đó đứng đấy cứ như một cái xác không hồn, không hề quan tâm tới tất cả mọi thứ mà chỉ lặng lặng nhìn vào cách mọi người đối xử anh

Đôi mắt màu đỏ xinh đẹp và mái tóc trắng dài tuyệt mỹ, chỉ một cái lướt nhìn thôi mà anh đã tưởng đối phương như những đóa hoa trắng xinh đẹp nhưng lại xa lạ với cuộc đời này, giống như anh vậy

“ Anh ta … sống … anh ta … không chết … bỏ qua … đi”

Những lời nói chân thật được thốt ra từ bờ môi nhỏ nhắn của đối phương, cặp mắt ấy tuy vô hồn và thờ ơ, nhưng nếu nhìn kỹ thì đối phương đang đau đớn và khổ sở, cảm xúc lúc đó của anh là ... Aaaa ~ thật là một cặp mắt thuần túy

Nó rất là xinh đẹp … đó là những gì anh nghĩ khi lần đầu gặp mặt Bạch Lan

Kể từ lần đi chơi và dạo phố với nhau, anh và cô trở nên gắng bó hơn nhiều, Bạch Lan càng ngày càng dựa dẫm vào anh và Hoàng Lăng cũng coi cô bé như là đứa em gái ruột của mình

Dù thân phận có xa cách nhưng cảm xúc chân thành của anh đã đến được đối phương, thức tỉnh được linh hồn đang chôn sâu trong cô bé

“ Lăng ca, hái cho em trái táo đó”

Tươi cười chạy nhảy chỉ tay lên một quả táo phía trên cao, đó là một trái táo xinh đẹp vừa mới chín đỏ mọng xinh đẹp như bờ môi và con ngươi của cô

Có hơi chút chần chừ nhưng Hoàng Lăng vẫn trèo lên, anh không phải là chiến binh hay pháp sư mà có năng lực mạnh mẽ, anh chỉ là một nô lệ ngu ngốc mà thôi

Nhưng nếu như là vì em gái của mình, anh nguyện sẽ làm tất cả mọi việc, trèo lên cành cây to lớn và cố vươn tay hái lấy trái táo nhỏ vì cô, mặc dù biết nếu ở trên rớt xuống thì mạng sống của anh sẽ kết thúc

Bất quá anh vẫn cười thật tươi leo lên cao và hái nó, thật cẩn thận anh trèo xuống nhưng vẫn không thể đáp xuống một cách an toàn

“ Ầm”

Té ngã và đè vào cánh tay trái của mình, anh cảm thấy rất đau đớn và nhức nhối, lúc đó, Bạch Lan đứng ở ngay bên cạnh anh nhưng lại không thể tiến đến

Cô biết rõ bản thân mà chạm vào người anh thì mọi chuyện sẽ thế nào, cặp mắt của Bạch Lan trở nên đỏ hoét và rưng rưng, cô gần như bật khóc vì anh

“ Ha ha ha, anh không sao đâu, này, trái táo của em”

Bật cười lên để che đi nỗi đau cũng như xoa dịu Bạch Lan, đưa trái táo mình mạo hiểm sinh mạng ra chỉ để đổi lấy niềm vui của cô

Nụ cười thật tươi của anh như con dao sắc nhọn cứa vào trái tim ích kỷ của Bạch Lan, bởi vì là lần đầu tiên được quan tâm và chăm sóc, cô đã quá dựa dẫm vào người anh trai này

Cô là một chiến binh , là người được đào tạo từ bé, nếu như cô tự nhảy lên hái lấy trái cây kia thì mọi chuyện đã không diễn ra thế này

Nếu ở từ trên độ cao đó mà té xuống, Hoàng Lăng mà chết thì làm sao, cô không dám tưởng tượng đến lúc đó, không dám suy nghĩ, không dám ….

“ Hức hức …. …”

Nắm chặt bàn tay của mình cố gắng nhẫn nhịn không khóc, Lăng ca đã cố gắng hái trái cây này cho mình nên cô nhất quyết không được khóc, không được làm đối phương phải lo lắng cho mình nữa

Gượng cười cầm lấy quả táo đỏ mọng như cặp mắt của cô, nhưng mà, sao vậy nhỉ … kỳ lạ quá, mọi thứ thật là mờ

Dòng nước mắt khi bản thân suýt chút nữa là đánh mất đi một người quan trọng lại không thể ngừng tuôn trào, kể cả nụ cười gượng gạo của của trong khi đang cố gắng nhẫn nhịn trong cũng thật dị hợm

Nhưng mà, mọi thứ thật chân thành, Bạch Lan vừa khóc vừa cười ôm lấy trái táo một cách trân trọng

“ Tiểu thư …”

Hoàng Lăng giơ tay lên muốn xoa đầu cô, muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng anh lại không thể, không chạm tới được, chí ít là bây giờ, anh còn muốn ở bên cạnh đứa em gái khốn khổ này thêm một chút nữa

“ Ngài vui rồi … thật mừng quá …”

Không biết là đã bao lâu trôi qua, Bạch Lan đã không còn đuổi kịp theo tiến trình huấn luyện ma quỷ của gia tộc, cô trở nên tụt hậu và không đạt được trình độ quái vật mà phụ thân cô mong muốn

Vì thời gian cô trải qua đã có thêm một hình bóng khác, vì cảm xúc của cô trở nên nhiều hơn, vậy nên Bạch Lan không còn là cỗ máy vô tình nữa

Vào một buổi chiều âm u, khi mà cô hoàn thành bài luyện tập của mình, trong khi cơ thể bị tổn thương thật nặng nề, đi qua những khu kiến trúc cổ kín này làm lòng cô hơi nặng trĩu, Bạch Lan muốn thật nhanh đi gặp anh của mình

Cô háo hức muốn đi tìm kiếm một chút cảm xúc ở trong lòng của mình, ngay lúc này thì một số âm thanh xì xào xung quanh lọt vào tai cô, đó là tiếng nói của một vài nữ người làm ở trong đây

“ Nghe gì không, tên nô lệ mà suốt ngày đi gần với tiểu thư ấy, hắn ta chuẩn bị bị chặt đầu ở trong sân a”

“ Vậy sao, hắc hắc, ta đã biết trước rồi mà, lại gần con nhỏ xui xẻo đó kiểu gì chả gặp tai ương”

“ Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà đừng có nói to quá, cẩn thận bị con bé đó nghe thấy hoặc phu nhân nghe thấy là bị giết đấy”

“ Ha ha, phu nhân giờ không ở đây, còn lại con bé đó chẳng lẽ nó lại chạy tới đây giết chúng ta ? không đời nào”

Hai người nữ nhân đang nói chuyện thầm thì từ phía xa, vì đã được rèn luyện rất tốt nên cô có thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì

Rõ ràng là bọn họ có nói tên nô lệ gần gũi với cô chuẩn bị bị giết ? Gần gũi với cô, không phải là Lăng ca sao ? làm sao lại có thể

Mẹ của mình, bà ta rất là điên cuồng, không chừng bà ta sẽ thật sự làm thế, không được, cô không cho phép

“ Nói cho ta, Lăng ca đang ở đâu”

Từ phía sau đột ngột xuất hiện, với bàn tay nhỏ bé cô chạm lấy một trong hai ả người làm một cách nhẹ nhàng, nhưng sát khí trên người cô lại trào đầy như một cái bễ vô tận mà nói

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Âm thanh gào thét khi đối mặt với tử vong, chỉ vài giây sau một trong hai người nô tỳ đã lập tức hóa thành vũng máu đ-c rửa, người con lại thì ngã bệch xuống đất mà lo sợ lùi xuống

Cô ta cà răm cà rắp không nói nên lời, thật không ngờ những lời nói đùa của bản thân lại có thể gây tới tai họa tới vậy, con bé này, sẽ giết mình chứ, không đâu, cô ta mới chỉ là một đứa nhóc …

“ Nói !!!”

Không không không, không đùa đâu, cô ta sẽ giết chết bản thân, cái sát khí đáng sợ đấy, và cả vũng máu của người bạn của cô bên cạnh, cô nhận ra rằng con bé mà cô luôn khinh thường giờ đang giơ dao ra chuẩn bị đâm cô

“ Bên ngoài, bên ngoài sân, ngay tại bên cạnh khu vực luyện tập phía trước phòng phu nhân, hắn ta đang bị treo cổ hành hạ trước khi chết, tiểu thư … tiểu thư .. làm ơn .. tha ….”

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Đau đớn cào cấu thân thể, lớp da thịt bị nung chảy và hoán toàn biến mất không còn chút xương cốt, ả người làm còn lại cũng đã chết mà không thể nói xong lời cầu xin

Chết một cách đau đớn và thống khổ, cô ta kinh hoàng nhìn vào Bạch Lan, nhưng thứ được để lại chỉ là một câu

“ Kẻ lăng nhục anh ấy, không đáng được sống”

Bạn đang đọc Khảo Cổ Sư sáng tác bởi VioletFlower98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VioletFlower98
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.