Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc Hiệu Thần Cấp

Phiên bản Dịch · 1934 chữ

Sau khi anh ta quay lại phòng thì vừa vặn nghe thấy An Ngạn Quân đang nói chuyện điện thoại:

- Chào anh, tôi là bác sĩ Tỉnh Nhị Viện, hiện tại nhân viên của anh... Đúng vậy, yêu cầu khâu lại và tiêm vắc xin chống uốn ván... Đúng, không được, không tiêm vào là không được, sẽ gây tai hoạ ngầm, nếu làm như anh yêu cầu sẽ xảy ra vấn đề. Ừ... Tốt, đúng, bọn họ cần nghỉ ngơi, bằng không vết thương cựa ra dễ nhiễm trùng bất lợi cho khôi phục...

...

An Ngạn Quân cúp điện thoại, nhìn năm người nói:

- Các anh tạm thời không cần về đó nữa, sớm tiêm vắc xin một chút, sau khi tiêm xong vắc xin lại đi, tôi đã giúp các anh gọi điện thoại cho người phụ trách.

Tiểu Hỏa Nhi nhịn không được nói:

- Bác sĩ, không được, chúng tôi... Chúng tôi còn chưa hoàn thành công việc.

An Ngạn Quân quay người nói:

- Không được! Còn có, chớ nói chuyện, các anh đến phòng bên cạnh tìm y tá, để cô ấy mang theo các anh đi tiêm, tôi đây còn có rất nhiều chuyện, công việc của các anh vốn là có nguy hiểm, thường xuyên bị thương, rất dễ bị uốn ván, vì lẽ đó vắc xin này nhất định phải tiêm! Một hồi tìm y tá tiêm đi, tại...

Người đàn ông còn muốn lên tiếng, An Ngạn Quân trực tiếp đánh gãy:

- Tốt, tôi đây còn có bệnh nhân, các anh nhanh đi đi.

Người đàn ông vội vàng gật đầu!

Lôi kéo mấy đệ đệ đi ra.

Trần Thương cúi đầu, vừa vặn nhìn đơn thu phí người đàn ông đưa vào, cũng nhịn không được sửng sốt một chút, 30 nguyên?

Ít như vậy?

Phí đăng ký của Chủ nhiệm An đã là 27.5 nguyên rồi nha?

Cái này một cái túi khâu đều phải hơn bốn mươi nguyên?

Đã vậy còn không thu phí khâu lại của bọn họ?

Bệnh viện đổi một lần muốn đều phải hơn mấy chục nguyên tiền!

Anh nghĩ tới vừa rồi chủ nhiệm An bảo anh không cần dùng băng gạc dán, Trần Thương hiểu rõ.

Chủ nhiệm An miễn toàn bộ phí đăng ký, chẩn đoán điều trị cho bọn họ, chỉ nhiêu tiền này có thể cũng vừa đủ chỉ khâu cùng băng gạc?

Đủ sao?

Không kém bao nhiêu đâu...

Thế nhưng, không thể tính sổ sách như vậy...

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Chủ nhiệm An, tiền này có thể để ông chủ bọn họ tới trả.

An Ngạn Quân hừ lạnh một tiếng:

- Ha ha, nếu thật là anh ta có điểm giác ngộ ấy thì đã tốt.

Nói xong, An Ngạn Quân thở dài:

- Ai... Cũng không dễ dàng, bọn nhỏ bao lớn đi ra làm công, cứ như vậy đi!

Người đàn ông nhìn khuôn mặt An Ngạn Quân ăn nói có ý tứ, trong lòng không khỏi ấm áp.

Bề ngoài nhìn như băng lãnh, nhưng trong lòng lại đầy nhiệt huyết ấm áp.

Vừa giữa trưa, Trần Thương khâu lại mười hai người bệnh, đang chuẩn bị rời đi.

An Ngạn Quân gọi Trần Thương lại:

- Tôi đây có cái thẻ mua sắm ở RT-Mart, người khác tặng, tôi cũng không cần, cậu cầm lấy dùng đi.

Không nói lời gì nhét vào áo blouse trắng của Trần Thương, đứng dậy rời đi.

Trần Thương kinh ngạc.

Không đợi anh đi xa, đã nghe thấy y tá trưởng Điền Lan Hương bỗng nhiên gọi An Ngạn Quân lại.

- Chủ nhiệm An, tháng trước số lượng thuốc không đúng nha? Làm sao lại thiếu đi hơn bốn mươi nguyên?

Thanh âm Điền Lan Hương tương đối đặc biệt, thật xa cũng có thể nghe thấy.

An Ngạn Quân ngẩn người:

- Thật sao? tôi không biết.

Đại quản gia không vui:

- Chủ nhiệm An, chính là văn phòng của cô thiếu, một gói thuốc hơn mấy chục nguyên đấy!

An Ngạn Quân khụ khụ một tiếng, nhíu mày:

- Thật sao? Đắt như vậy à?

Đại quản gia gật đầu:

- Đúng! Sau này cô chú ý một chút! Thuốc này cũng không thể dùng linh tinh.

An Ngạn Quân vội vàng gật đầu:

- Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý!

Thanh âm Đại quản gia bỗng nhiên to lên:

- Tôi biết mà, chính là cô... tôi biết là cô... Tháng trước chính là... Tháng trước nữa cũng thế...

An Ngạn Quân lúng túng nói:

- Những miếng dán đó đều ở đây, có thể băng gạc thay thế, những dụng cụ khâu kia sau khi trừ độc có thể dùng một lần nữa... Không đáng tiền…

Đại quản gia:

- Không đáng tiền... Anh biết hôm nay chủ nhiệm còn nói tôi... Nói...

Nghe thấy thanh âm càng lúc càng xa, Trần Thương cười cười.

Lòng người khó đoán.

Biết người biết mặt không biết lòng!

Vĩnh viễn treo hai chữ “Không được” ở bên miệng Chủ nhiệm An, kỳ thật trong lòng mãi mãi đang nói: Đi!

【 Đinh! Nhiệm vụ hằng ngày hoàn thành, thu hoạch được kinh nghiệm khâu lại + 100, kinh nghiệm + 100, nhân dân tệ + 100. 】

【 Đinh! Đăng cấp khâu lại làn da của ngài tăng lên chí cao cấp! 】

【 Đinh! Đẳng cấp khâu lại làn da: Cao cấp, thuộc tính đặc biệt: Giấu vết sẹo (trong lúc khâu lại mượn nhờ công hiệu Con mắt Mỹ Lệ, lựa chọn kim khâu lại hợp lý, đạt được một cái hiệu quả khâu lại hoàn mỹ, từ đó sau khi khâu lại kết thúc, có thể để hiệu quả đạt tới tốt nhất, đồng thời có thể thông qua hoa văn trên da ẩn dấu đường chỉ... Từ đó đưa đến hiệu quả ẩn tàng. ) 】

Đặc hiệu này... Có chút ngưu!

Phải biết, sau khi khâu lại khẳng định là có vết sẹo!

Đây là không hề nghi ngờ.

Nhưng, vết sẹo này kỳ thật có thể thông qua lựa chọn kỹ thuật cùng phương pháp khâu lại khiến cho vết sẹo không rõ ràng hoặc là không thấy nữa, đến mức xã giao bình thường không bị phát hiện, mà thông qua đồ trang điểm thêm chút tân trang thậm chí có thể giấu đi.

Thế nhưng, chuyện này đối với bác sĩ mà nói thật quá có tính khảo nghiệm.

Đặc hiệu này quá mạnh, người bình thường căn bản làm không được?

Trước kia, Trần Thương thấy qua một bài luận văn trên tạp chí « Y học Anh mới » liên quan tới khâu lại không để lại sẹo, thuật giả chưa nói nhưng loại này độ khó rất cao.

Chính mình vậy mà có thể đạt được đặc tính này!

Thật sự là ngưu xoa!

Mình quả nhiên là thiên mệnh chân tử...

Nhưng... Sau khi nhìn thấy nhắc nhở, Trần Thương hiểu, thuộc tính này đặc biệt là dựa vào Con mắt Mỹ Lệ để thực hiện!

Người bình thường cũng không thể nắm giữ thuộc tính kỹ năng như vậy!

Trùng hợp, quá trùng hợp.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm giác chính mình có chút bành trướng.

【 Đinh! NPC cao cấp Trần Bỉnh Sinh tuyên bố nhiệm vụ: Tăng lên đẳng cấp khâu lại đến cao cấp! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được ban thưởng: Điểm kỹ năng +1. 】

Hai điểm kỹ năng tới tay!

Thăng cấp cái gì?

Trần Thương có chút do dự!

Tạm thời không có ý kiến gì, chờ một đoạn thời gian nữa vậy.

Hôm nay tới lượt Trần Thương trực ban, giữa trưa đặt một phần cơm trộn trứng.

Tổng kết kinh nghiệm lần trước mua mì thịt bò thất bại, Trần Thương cũng không dám lại đấu trí đấu dũng cùng ông chủ nữa, dù sao việc giết địch một ngàn tự tổn tám trăm anh không thể làm!

Làm nhiều Alipay hư thì sao.

Cơm trộn trứng Trần Thương có thể tiếp nhận, hơn nữa thích nhất chính là ngó sen.

Bởi vì ngó sen lợi ích thực tế nhiều!

Trần Thương biết làm cơm, thế nhưng xưa nay đều không mua củ sen, bởi vì không nỡ, phải biết rằng mua một cân ngó sen trong phim chí ít có một nửa là không ăn được, quá thua lỗ!

Thế nhưng cơm trộn trứng này không giống vậy, là người tôi dùng ngó sen chế biến, nếu thua thiệt cũng là để ông chủ thua thiệt...

Ai!

Sao lại có người cơ trí như tôi chứ?

...

Phân công ở phòng cấp cứu có thể là rõ ràng nhất, đồng thời cũng là không rõ ràng nhất.

Buổi chiều lục tục ngo ngoe lại đưa tới một người bệnh cứng đầu, là tổ nội khoa, Trần Thương với tư cách là tổng trị ban hôm nay, chủ yếu làm chính là những người bệnh cần cấp cứu, tỉ như các loại ngoại thương.

Mà lúc này, bỗng nhiên một trận còi cấp cứu vang lên!

Trần Thương bản năng đứng dậy xông ra ngoài.

Bởi vì còi báo động này không giống thanh âm 120.

Cái này rõ ràng là 110 và 120 hợp tấu!

Có người bị thương?

Hay là cảnh sát?

Trần Thương vội vàng nhìn lại, chỉ thấy hai chiếc xe cảnh sát dừng ở đằng sau, mà xe cấp cứu thì dừng ở cửa ra vào.

Chỉ thấy trên xe 120 đẩy tới tới một người đàn ông, trên cánh tay đầy vết máu, cổ tay bị bao cực kỳ chặt, thế nhưng y nguyên có máu không ngừng rỉ ra!

- Bác sĩ! Cứu người!

Trần Thương nghênh đón:

- Xảy ra chuyện gì?

Một người đàn ông khí thế phi phàm, khuôn mặt chữ quốc viết đầy lo âu và cương nghị, sau khi nhìn thấy Trần Thương, vội vàng đi lên phía trước nói:

- Anh ấy bị người tôi dùng súng săn bắn trúng cánh tay phải.

Trần Thương nhịn không được nhíu mày.

Bị thương!

Mà lại là súng săn!

Súng săn được thiết kế chủ yếu là phục vụ dã ngoại, đồng thời dùng cho đi săn động vật hành động nhanh nhẹn, vì lẽ đó là dựa vào diện tích che phủ rộng rãi để chế tạo. Bình thường như làm hạt sắt hay miếng thép vụng, mà không có đầu đạn.

Sai khi bóp cò đánh dẫn kíp nổ dẫn đốt thuốc nổ, thuốc nổ trong nháy mắt phản ứng hoá học hình thành áp suất cực mạnh cấp tốc đẩy hạt sắt ra khỏi nòng súng, bắn thẳng tới phía trước, loại công kích này nếu trong cự ly ngắn thì lực sát thương của nó dù so với súng lục thậm chí súng trường còn muốn lớn hơn!

Nếu quả như thật là bị đánh trúng cánh tay!

Hiện tại khả năng cực kỳ nguy hiểm.

Trần Thương vội vàng kéo người bệnh vào phòng cấp cứu, đầu tiên phải kiểm tra vết thương.

Trần Thương trông thấy một đám người muốn theo vào, vội vàng nói:

- Tìm người đi hỗ trợ làm thủ tục, tôi đến kiểm tra vết thương, bên trong là phòng cấp cứu, đều chớ vào.

Những nhân viên cảnh sát này đi đến ngoài cửa phòng cấp cứu, lập tức ngừng chân.

Người đàn ông trung niên uy nghiêm kia rõ ràng là lãnh đạo, nhìn đám người một chút:

- Các anh về cục trước đi, nơi này đã có tôi!

Bạn đang đọc Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 28
Lượt đọc 1569

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.