Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Tân Gia (1)

Tiểu thuyết gốc · 2612 chữ

Bận rộn – trạng thái thường thấy của Sính Anh Cơ trong những ngày gần đây. Lịch trình của cô dày đến nỗi sau hai ngày nghỉ ngơi, cô gần như mỗi ngày chỉ ngủ được có vài tiếng. Việc tập dợt và tổng duyệt cho concert không có gì đáng ngại, hoàn tất rất ổn thỏa, nhưng mà vì Sính Anh Cơ muốn thêm một bài hát mới vào phần trình diễn cuối cùng của concert nên khiến cô bận càng thêm bận.

Các Tiểu Cơ đều biết, mỗi concert của Sính Anh Cơ sau khi kết thúc set list chính thì đều có thêm một phần trình diễn đặc biệt – đây là phúc lợi của những fan tham gia concert trực tiếp. Bình thường những phần trình diễn này đều được bảo mật, và không được công khai ra ngoài. Thậm chí các masternim cũng không được quyền tung hình ảnh hay clip ghi hình của màn trình diễn đó ra ngoài.

Bình thường Sính Anh Cơ cao lắm là ra version mới của các bài hát cũ, chứ ít khi nào cô tự viết thêm một bài hát khác vào chương trình. Nhưng mà thời điểm concert diễn ra, là ngay đúng thời điểm Dương Dịch đang không ngừng đẩy chiến dịch quảng bá cho album “Fairy Love” của mình. Sính Anh Cơ thật sự rất thích bài hát chủ đề mà cô và anh song ca cùng nhau, nên Sính Anh Cơ mới hỏi Dương Dịch là liệu cô có thể tự sáng tác thêm một bài hát nữa viết tiếp lời của Fairy Love hay không.

Dương Dịch dĩ nhiên là không có ý kiến gì. Chính vì thế mà Sính Anh Cơ bắt tay vào cấp tốc sáng tác, nên cô cũng đặc biệt bận rộn hơn bình thường.

Khoan nói đến concert của Sính Anh Cơ, hàng loạt các đại ngôn của cô tung ra quảng cáo mà cô quay cũng đủ làm mưa làm gió mấy ngày gần đây. Teaser của Fairy Love đã được ra mắt, bên trong không có hình ảnh của Sính Anh Cơ nhưng một đoạn hòa âm của cô được cắt ghép vào trong teaser này khiến các Tiểu Cơ và Tiểu Dương – fan của Dương Dịch không ngừng tương tác trên mạng xã hội.

Ban đầu thì hai bên đánh nhau vì Tiểu Cơ tin rằng người hòa âm là idol nhà mình, còn các Tiểu Dương thì đáp trả là không phải. Tính ra thì quan hệ của Sính Anh Cơ và Dương Dịch không tệ, fan của hai bên cũng biết. Hơn nữa thị phần ca sĩ nam và ca sĩ nữ khác nhau, bọn họ cũng không có va chạm cọ nhiệt gì nên là không tính là đối thủ.

Nhưng mà trong lễ trao giải cuối năm ngoài… Sính Anh Cơ vậy mà vượt mặt cả Dương Dịch, ẵm một lúc ba giải lớn của liên hoan âm nhạc cuối năm. Cô hoàn toàn không chừa tí giải nào cho ba người: Dương Dịch, Kỳ Tử Ngạn và Triệu Ngu, kết quả là Tiểu Cơ tự nhiên bị cộng đồng fan ba nhà kia vùi dập.

Khẩu chiến hăng tới nỗi khi đoàn đội Dương Dịch chính thức công bố người hát song ca với anh là Sính Anh Cơ thì cuộc chiến này mới dừng lại.

Hơn nữa, teaser MV của hai người cũng được tung ra, khiến fan hai nhà đình chiến bận đi u mê tạo hình của idol nhà mình. Từ kẻ thù thành chiến hữu đi cày view cho teaser MV rồi khóc lóc đếm từng ngày chờ album và MV chính thức ra mắt.

Mà Sính Anh Cơ cũng không có rảnh lên mạng chú ý những chuyện này, cô thấy Cảnh Điền nhắc nhở tương tác truyên truyền cho Dương Dịch thì chỉ login vào tài khoản của mình, share lại bài đăng của anh viết vài dòng và thêm mấy icon vào nữa là xong, sau đó offline luôn.

Bất quá có một vấn đề cấp thiết… lịch trình quá dày, Sính Anh Cơ cuối cùng chịu không nổi, vừa đến trường quy ghi hình Run! Fight! tập 3 thì cô ngất xỉu. Cả ekip nháo nhào đưa Sính Anh Cơ vào bệnh viện truyền nước biển, tin tức của cô không biết bị ai để lộ ra, gây không ít sóng gió trên mạng xã hội. Nhất là phía fan của Sính Anh Cơ, liên tục spam lịch trình dày đặc của cô bên dưới post của phòng làm việc, yêu cầu bọn họ tôn trọng sức khỏe của cô, giảm tải lịch trình.

Mà cũng vì nguyên nhân này… Sính Anh Cơ không thể tham gia ghi hình tập 3. Cô vô cùng áy náy xin lỗi ekip và cả những khách mời khác. Mọi người đều rất thông cảm, tập 3 của chương trình cứ thế vắng bóng Sính Anh Cơ, tổ đạo diễn mời hai người khác đến tay vị trí của cô và khách mời. Hơn nữa, cũng vì lần nhập viện này, cô bị buộc phải nghỉ ngơi ở nhà trong một tuần, toàn bộ lịch trình đều bị đẩy lùi lại.

Các nhãn hàng liên hệ hợp tác với cô cũng đặc biệt thông cảm và hào phóng, dời lịch trình của cô. Khi phòng làm việc của cô ra thông báo Sính Anh Cơ sẽ nghỉ ngơi trong thời gian tới và sau khi concert cuối cùng ở thủ đô kết thúc cô sẽ có kỳ nghỉ dài để hồi sức thì fan mới chịu thôi.

Thừa Kính: “Em không phải bị công ty chèn ép đó chứ…?”

Sính Anh Cơ vừa tập đàn cho bài hát mới nhất để thêm vào concert xong thì nhìn thấy Thừa Kính nhắn tin trong group chat. Cô đi đến ngồi trên sofa trong phòng mình, vừa nằm nghỉ ngơi vừa nhắn tin trả lời.

Tiểu Anh: “Không có, sao anh hỏi vậy?”

Thừa Kính gửi qua một ảnh chụp, nhấn vào thì mới biết là ảnh chụp lịch trình của cô được công bố trên mạng. “Lịch trình ma quỷ như này em không té xỉu cũng uổng.”

Tiểu Anh: “… Em té xỉu không phải vì lịch trình…”

Thừa Kính: “Thiếu dinh dưỡng còn không phải vì lịch trình?”

Anh trai gửi qua một cái meme, Sính Anh Cơ nhìn thấy thì bật cười, nhắn tin trả lời anh.

“Do em ăn uống không điều độ thôi, thói quen ấy mà. Mệt thì ăn không vô nên mới thiếu dinh dưỡng.”

Thừa Kính: “Em cẩn thận anh mách mẹ. Tới lúc đó mẹ lải nhải căn nhằn em thì đừng có trách.”

Tiểu Anh: “Anh bao tuổi rồi? Còn chơi mách lẻo?”

Sính Anh Cơ cũng học anh trai, gửi qua một cái meme không thể tin được cho anh. Lúc này Hoắc Tu cũng nhắn tin qua.

Tu: “@Tiểu Anh – chú ý sức khỏe.”

Tiểu Anh: “@Tu – biết rồi ạ.”

Thừa Kính: “Nếu mà bị công ty ép làm việc thì nói một tiếng, anh giải cứu em.”

Tiểu Anh: “Không có. Sau concert là em được nghỉ ngơi rồi, sẽ khỏe lại thôi.”

Nhắc tới concert, cô đột nhiên nhớ ra mình chưa gửi vé concert cho Hoắc Tu thì lật đật nhắn tin riêng cho hắn. Nhưng mà Hoắc Tu không trả lời, chắc là đang bận ghi hình. Cô cũng không gấp, lại tiếp tục nhắn tin với Thừa Kính.

Tiểu Anh: “Anh, vẫn chưa ăn tân gia. Ngày mai em vẫn được nghỉ, hay anh với Hoắc Tu ghé qua đi? Chúng ta ăn lẩu?”

Thừa Kính: “OvO được, ngày mai anh xin nghỉ!”

Tiểu Anh: “… Bận thì thôi ạ…”

Thừa Kính: “Không bận không bận! o^v^o”

Tu: “Không bận, ngày mai sẽ ghé!”

Sính Anh Cơ thấy hai người đều đồng loạt nhắn qua thì cũng không ép nữa. Cô kiểm tra điện thoại thì thấy Hoắc Tu đã nhắn tin lại cho mình. Sính Anh Cơ không để ý lắm, chỉ thả reaction tin nhắn của anh để thể hiện mình đã xem rồi. Sau đó lại đi làm việc của mình.

Ngày hôm sau, Sính Anh Cơ buổi sáng đã tỉnh dậy đi siêu thị mua đồ để nấu lẩu. Bình thường cô không hay xuống bếp, nếu có thể ăn ngoài thì sẽ ăn ngoài. Căn bản là bởi vì cô rất lười. Chế độ ăn uống của Sính Anh Cơ cũng cần phải được kiểm soát nghiêm ngặt nên hầu hết ăn uống của cô đều là do Tiểu Mễ chịu trách nhiệm. Chỉ có những đợt nghỉ ngơi dài thì Sính Anh Cơ mới ở nhà nấu nướng và thư giãn một chút mà thôi.

Cô đội mũ, đeo khẩu trang bình tĩnh xách mấy túi đồ lớn ra khỏi thang máy, vừa ra ngoài đã thấy là có người đang đứng trước cửa nhà của cô rồi. Sính Anh Cơ nhìn gương mặt nghiêng của Hoắc Tu khi hắn đang kéo thấp mũ lưỡi trai, hình như là đang muốn gọi điện cho cô.

“Hoắc Tu?”

Hoắc Tu quay đầu lại, nhìn thấy Sính Anh Cơ thì cười khẽ, cất điện thoại đi, bình tĩnh đi đến xách đồ giúp cô.

“Mua nhiều vậy?”

“Vâng, không biết mọi người thích gì nên tôi mua mỗi thứ một ít.” Sính Anh Cơ nói, cũng không có ngăn Hoắc Tu giúp mình xách đồ. Cô bấm mật mã vào nhà. Hoắc Tu nhìn thấy cô đã chuẩn bị dép đi trong nhà luôn rồi. Sính Anh Cơ mang túi đồ nhẹ nhất vào trong bếp. Sau đó cô tùy tiện ném mũ và túi của mình lên ghế sofa. “Anh có muốn uống gì không?”

“Nước lọc là được rồi.”

Sính Anh Cơ gật đầu đưa cho Hoắc Tu một chai nước suối trong tủ lạnh rồi bắt đầu sắp xếp đồ mình đã mua. Hắn giúp cô mang đồ vào trong nhà bếp rồi thì cũng không rời đi, đứng tựa người vào cửa nhìn cô bận bịu trong bếp.

“Cô có cần giúp không?”

“Không cần đâu.” Sính Anh Cơ tùy tiện nói. “Nhưng mà sao anh đến sớm vậy?”

“Ừ, hôm nay không có lịch ghi hình nên ghé qua. Thừa Kính nói rằng cậu ấy phải chiều mới ghé được, buổi sáng còn phải quay bù.”

Sính Anh Cơ gật đầu. Hoắc Tu nghiêng đầu thấy tủ lạnh của cô trống trơn thì không khỏi cảm thán. Nhà cửa được trang hoàng theo phong cách khá tối giản, toàn bộ đồ dùng đều theo gam màu trung tính chứ không phải là dáng dấp nhà của một nữ minh tinh nên có. Cảm giác khi vào nhà còn trông có vẻ hơi thiếu sinh khí. Căn hộ rất rộng, còn được thiết kế tầng lửng ở trên lầu, vừa nhìn là biết phòng ngủ của Sính Anh Cơ ở trên đó. Nhà bếp rộng rãi, không gian phòng khách là rộng nhất.

Một mặt tường hướng ra ngoài trời trong nhà của Sính Anh Cơ được lắp kính hoàn toàn, một chiếc đàn piano được đặt ở đó. Trên trần nhà còn treo một chiếc đèn bắt nắng (suncatcher), ánh sáng chiếu qua những chiếc đèn này, tạo ra một khoảng không gian trông khá ấm cúng và thơ mộng. Dưới lầu có hai phòng khác, một căn phòng trông có vẻ nhỏ hơn, phòng còn lại thì to hơn một chút.

“Anh muốn đi dạo thì đi đi.”

Sính Anh Cơ liếc thấy Hoắc Tu tò mò nhìn về phía piano của mình thì bình thản nói. Cô vẫn đang sắp xếp thức ăn vào trong tủ, dường như nhớ ra gì đó hỏi.

“Nhưng anh đã ăn gì chưa thế?”

“Vẫn chưa.”

Hoắc Tu cười cười nói.

“Ăn mì không?”

“Mì trứng cà chua?”

Sính Anh Cơ gật đầu, món đó dễ làm. Khi cô tất bật trong bếp thì Hoắc Tu đã bắt đầu đi dạo quanh nhà. Hắn đến căn phòng lớn ở dưới lầu, đẩy cửa vào thì quả nhiên nhìn thấy vô số những thiết bị thu âm và nhạc cụ khác nhau được đặt trong phòng, đây hẳn là studio nhỏ để Sính Anh Cơ làm việc ở nhà. Hoắc Tu cũng chỉ dạo qua một chút, chứ không đi vào, nhưng khi anh đến căn phòng nhỏ thì phát hiện nó bị khóa.

Hoắc Tu hơi tò mò, trong căn phòng đó đặt gì mà lại phải khóa lại như thế. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà đi lên lầu, phòng ngủ của Sính Anh Cơ cũng không khóa. Bên trong cũng không có gì đặc biệt, phòng rất rộng, nhưng vật dụng lại không nhiều, trên sàn trải một tấm thảm lông lớn còn có rất nhiều gối tựa hình vuông được đặt trên đất.

Hoắc Tu nhìn thấy một máy chiếu nhỏ được lắp trong phòng, hình như là dùng để chiếu phim lên tường đối diện. Có lẽ Sính Anh Cơ thích nằm trên đất để xem phim hơn là trên giường. Giường của cô cũng là loại giường đơn nhỏ chứ không phải giường đôi. Toàn bộ không gian trong phòng ngủ vẫn còn rất nhiều chỗ trống, thảm lông được trải khắp nơi.

“Cô thích nằm trên đất à?”

Sính Anh Cơ hơi ngẩn người khi nghe Hoắc Tu hỏi. Hắn bình tĩnh cúi đầu ăn mì, hương vị không tồi, hoặc có thể nói là khá ngon miệng. Cô ngồi ở đối diện đang gọt táo, vừa gọt vừa ăn, nhân tiện còn chuẩn bị một đĩa táo nhỏ cho Hoắc Tu ăn tráng miệng nữa.

“Chắc là do thói quen lúc nhỏ ạ.” Sính Anh Cơ cũng không biết là mình có thích nằm đất hay không, nhưng mà hồi còn nhỏ cô hay nằm dài trên sàn trong phòng để vẽ tranh hay nghịch đất sét. Lúc đó các chú dì bên ngoại đều mắng bảo là không thể nằm như thế nhưng mà Sính Anh Cơ chứng nào tật nấy, mãi sau thì bọn họ mua thảm về lót trong phòng cho cô nằm luôn. Lớn lên rồi thì thói quen này cũng không bỏ được. “Thỉnh thoảng tôi sẽ nằm trên đất để viết nhạc.”

Hoắc Tu gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Hai người bọn họ lại chẳng ai nói với nhau lời nào, nhưng mà không khí cũng không gượng gạo. Hoắc Tu là người ít nói, mà Sính Anh Cơ thì lại chẳng có chủ đề nào để bắt chuyện với hắn, nên cô cũng mặc kệ. Hai người bọn họ quen nhau không lâu, căn bản là do có Thừa Kính mới biết nhau, nên cũng chẳng thân gì. Sính Anh Cơ cũng không có nhu cầu kết thân với vị ảnh đế này, nên cô càng không để ý đến việc hai người ở cùng mà im lặng thế này thì kỳ quặc cỡ nào.

“À, phải rồi, vé concert.” Sính Anh Cơ đột nhiên nhớ ra gì đó, đeo dép bông hình con thỏ nhỏ trắng muốt chạy bịch bịch lên lầu, vào phòng ngủ của mình. Khi cô trở lại thì trên tay đã cầm theo một tấm vé. “Của anh đây.”

Hoắc Tu nhận lấy vé, cười khẽ.

“Hàng đầu à?”

“Ừm, ghế VIP đó.” Sính Anh Cơ cười tủm tỉm nói. “Dù sao thì hàng đầu cũng không phải chen lấn, trải nghiệm khi xem concert cũng tốt hơn một chút.”

Bạn đang đọc Khi Được Gặp Em sáng tác bởi Claudia99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Claudia99
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.