Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội

Tiểu thuyết gốc · 2296 chữ

Đinh Liễn hỏi Lương Ngọc :

“Lương Ngọc, thế cục đá thạch anh màu trắng kia có giá ra sao?”

Lương Ngọc nghiêm túc nói: “Muôn tâu bệ hạ, viên thạch anh trắng nhỏ này có giá 100 lượng bạc ạ”.

Đinh Liễn nhảy cẫng lên:

“Cái gì? Nhiều như thế á? Còn các loại khác thì sao?”

“Tâu bệ hạ. Các loại khác phải dùng vàng để mua. Riêng loại đá màu tím là Vô giá chi bảo, quốc bảo, có tiền cũng mua không được”.

Đinh Liễn há to miệng. Các quần thần cũng choáng váng. Mọi người nghĩ đá quý tất nhiên phải quý quý nhưng quý đến mức độ này thì không thể tưởng tượng được. Hóa ra, bon họ vẫn chỉ là dế nhũi a. Tưởng quý tộc ở nước Nam là ngon ai dè đối với ngươi ta cũng chỉ là phường tôm tép. Cái gọi là ăn chơi đều hoàn toàn không biết chút gì cả. Thật là nhục cho hai chữ quý tộc.

“Thế...thế ngươi thấy cái ghế ngồi này của ta có giá bao nhiêu?”

Đinh Liễn đứng lên dịch sang một bên, mọi người giờ mới dám quan sát thật kỹ. Toàn bộ ngai vàng đều được làm bằng thạch anh tím nguyên chất và hoàn mỹ. Tay vịn, lưng dựa đều được điêu khắc rồng, phượng, hoa sen, tinh mỹ, bóng loáng mà lại tự nhiên thiên thành. Vì làm toàn bằng đá nguyên khối nên nhìn cực kỳ vững trãi, bá khí, quyền uy.

Hắn đang sợ nếu vua Đại Tống biết hắn có cái ghế này, có khi nào phát động chiến tranh diệt quốc để cướp đoạt hay không? Tự nhiên hắn cảm thấy mình dại dột vô cùng. Tiền tài không lộ ra ngoài thân, đạo lý này hắn biết. Nhưng hắn đánh giá quá thấp giá trị của sản phẩm hắn đã tạo ra.

“Bệ hạ...nếu bệ hạ có thể trao đổi với vua Tống. Có lẽ vua Tống cũng chịu cắt một nửa quốc gia cho ngài cũng không chừng”.

Mọi người kinh hoàng. Nhưng có vẻ không tin cho lắm.

“Các ngài đừng có không tin. Thứ nhất, trong tự nhiên cực ít các khối đá Thạch anh tím lớn như thế, chủ yếu là mảnh vụn cho nên làm trang sức là chính. Thứ hai, cũng không thể có khối đá nguyên chất 100% như thế này bởi trong tự nhiên luôn bị tạp chất xen lẫn ít nhiều.

Thứ ba, nó lại được điêu khắc tinh mỹ thành cái ngai vàng. Ngai vàng cũng chỉ dành cho Đế Hoàng dùng mà thôi. Cả thế giới e rằng không có cái thứ hai. Chuyện sản xuất theo kiểu hàng loạt chắc chỉ có thần nhân như bệ hạ mới làm nổi. Nói chung, bệ hạ. Ngài không thuộc phạm trù của loài người. Nơi của ngài ở chắc là cõi thần tiên á. Bảo vật từ tay ngài tạo ra không đáng một nửa quốc gia hay sao? Thử hỏi nửa quốc gia còn có thế đánh chiếm nhưng bảo vật này phàm nhân có thể tạo ra được ư?”

Từng tiếng hít hà vang lên. Tận đây, mọi người không còn nghi vấn gì nữa. Đinh Liễn quắc mắt nhìn mọi người, khí thế bắt đầu ấp ủ, bình tĩnh nói:

“Các ái khanh, miệng của các ái khanh có bị sứt mẻ gì hay không?”

Chư vị bách quan hoảng sợ, ý thức được sự việc nghiêm trọng. Bọn hắn đã biết quá nhiều điều không nên biết. Câu chuyện Mang ngọc có tội vẫn còn văng vẳng bên tai. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng...

“Hạ thần xin thề trước liệt tổ, liệt tông, nếu như nói những lời không nên nói gây hại cho bệ hạ, cho quốc gia, cho dân tộc thì không những hạ thần mà tất cả dòng tộc đều bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây, muôn đời không vào cõi luân hồi”.

Đinh Liễn trầm mặc, một lúc sau bắt đầu thu hồi sát khí. Mọi người cũng bắt đầu dần dần tỉnh táo. Quá kinh khủng. Bọn hắn đã cảm nhận được vô biên sát khí từ Đinh Liễn tỏa ra. Trong khoảnh khắc, có lẽ Đinh Liễn đã thật sự muốn giết bọn hắn để diệt khẩu. Nếu bọn hắn không nhanh trí quỳ xuống thề thốt, có lẽ...

“Trẫm không muốn giết người nhưng trẫm cảnh cáo trước, bất cứ ai dâng lên ý nghĩ muốn phản bội, trong lòng trẫm lập tức cảm ứng dù kẻ ấy có ở xa tận nơi đâu. Và Trẫm có 1001 biện pháp dày vò kẻ đó cùng gia tộc của hắn sống không bằng chết. Do đó, trẫm hy vọng các ngươi luôn sẵn sàng dâng hiến lòng trung thành của mình. Hiểu chưa?”

Chúng thần rõ. Chúng thần xin nguyện trung thành với bệ hạ muôn đời muôn kiếp. Nguyện là mũi tên, là thanh kiếm, là chiến xa cho bệ hạ chinh phạt thiên hạ, nhất thống thế gian”.

“Ha ha ha. Tốt. Các ngươi yên tâm. Trẫm có cơm ăn thì các ngươi có cháo húp. Hoàng gia có gì thì các gia tộc các ngươi có cái đó. Theo trẫm tất vinh hiển muôn đời”.

“Tạ ơn bệ hạ”.

Tất cả quần thần đều hưng phấn vui lòng thần phục.

Đinh Liễn thở dài. Hắn thật khó xử. Không ngờ sự vô tình của hắn lại đẩy hắn vào tình thế khó xử như vậy. Hắn rất muốn chém giết tất cả mọi người ở đây để diệt khẩu bởi xưa nay có câu nói: chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật. Thậm chí ngay cả người chết cũng vẫn để lại dấu vết. Vạn sự nếu đã từng tồn tại thì tất để lại dấu tích.

Nhưng ở đây toàn là đại lão và tay chân thân tín, trụ cột trong triều, hắn làm sao mà giết sạch cho được. Tứ trụ triều đình không nói, nhưng Thập Đại Đô Đốc mà chết thì cả nước loạn ngay lập tức. Chỉ e quân đội nước ngoài chưa tới thì hắn Đinh Liễn đều đã bị tiêu vong. Hazz.

Đây không phải là Đinh Liễn lo xa. Có câu nói cảnh cáo của người xưa là: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội

Thời xưa lưu truyền một câu chuyện có ý răn đe con người không nên có lòng tham vô độ, nên biết chừng mực. Chuyện kể rằng:

Ngu Thúc có viên ngọc quý. Ngu Công nghe tiếng muốn lấy, sai người đến cầu.

Ngu Thúc trước không chịu cho. Sau hối lại, nói rằng:

Tục ngữ có câu: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai vạ vào mình.

Rồi liền đem ngọc dâng cho Ngu Công.

Ngu Công đã lấy được ngọc, nghe Ngu Thúc còn thanh gươm báu, muốn lấy nốt, lại cho người đến cầu thanh gươm ấy.

Ngu Thúc giận quá, nói:

Ngu Công trưng cầu hết cái này, lại đến cái khác. Thật là người vô yêm! Đã là vô yêm, thì tất có ngày hại cả đến thân ta nữa.

Nói rồi, đem quân đi đánh Ngu Công.

Ngu Công thua, chạy ra đất Cung Trì.

Câu chuyện này có nhiều ý nghĩa thâm sâu:

Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.

Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng.

Câu tục ngữ còn mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình. Có được trân bảo mà không biết giữ mình giữ miệng chỉ là cái cớ để người ta hại.

Trong đời sống có rất nhiều ví dụ về chuyện này. Nếu bạn là người bình thường, bề ngoài bình thường, tài năng bình thường, tài sản bình thường, gia cảnh bình thường, vị trí xã hội bình thường...mà lại có cô người yêu hay cô vợ xinh đẹp như hoa hậu. Ấy chính là họa chứ không phải là phúc.

Không nói đến chuyện cô ấy không phản bội lại bạn, chỉ riêng cô ấy xinh đẹp cũng đủ cho bạn mang họa vào thân. Lòng yêu cái đẹp, tâm hướng tới sự hoàn mỹ là bản năng của con người. Ai cũng muốn được sở hữu và chiếm hữu lấy nó. Nếu bạn không phải là đại gia nhiều tiền lắm của hay tầng lớp quan lại, quý tộc thì bạn không có khả năng giữ và hưởng thụ cô gái xinh đẹp đó.

Sẽ có hàng trăm âm mưu đen tối, bỉ ổi nhắm vào bạn. Tất nhiên, bạn chết là tốt nhất bởi chủ sở hữu mất đi thì người vợ ấy thành hoa vô chủ, người khác sẽ có cơ hội chiếm giữ.

Bạn không tin ư, vậy hãy nghe này, khi đi ra đường hãy chuẩn bị cho một tai nạn đáng tiếc, khi đi ăn nhậu hãy lo việc vô tình bị ngộ độc, khi đi làm hãy lo việc bị đì hoặc sa thải không lý do, khi đi chơi tự nhiên bị vướng vào vụ án giết người hoặc buôn bán chất cấm, thậm chí, tự nhiên bị giết vì cho rằng đã nhìn đểu người khác. Rất vô duyên. Rất khó tin nhưng tất cả đều có thể xảy ra.

Thế cho nên nếu vì một lý do gì đó mà cô vợ hay cô người yêu xinh đẹp rời xa mình thì đừng oán giận, căm thù, tiếc nuối. Ngược lại hãy cảm ơn người ta đã buông tha cho mình. Cảm ơn tổ tiên phù hộ và phước đức của bạn còn sâu dày.

Các trường hợp khác trong cuộc đời cũng tương tự như vậy. Bạn bị cướp đất đai, cướp xe, cướp điện thoại, cướp tiền, cướp việc làm hay bị lừa tiền, lừa tình, lừa thân cũng thế. Bạn thường nói là bị xui đúng không? Vậy cái xui của bạn có từ đâu, không lẽ tự dưng nó sinh ra?

Không phải, cái xui ấy bắt nguồn từ chính những thứ mà bạn bị mất. Nó chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ. Chúng tìm cách rời xa bạn đơn giản bởi vì bạn không xứng đáng sở hữu chúng hoặc bạn không còn năng lực giữ lấy chúng ở lâu thêm nữa. Nếu bạn cố gắng níu giữ, họa sát thân ắt sẽ hiện thân.

Cho nên, những lúc trái ngang như vậy hãy bình tâm lại và thầm nói 1 câu thần chú: của đi thay người, của đi thay người, cảm ơn trời phật, tổ tiên đã phù hộ cho con.

Ngoài ra, câu chuyện Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội cũng còn dụng khác đó là ám chỉ những người tài thường hay bị ghen ghét, đố kị, kẻ vô tri lại vui vẻ sống. Thế mới nói kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc - tự dưng Đinh Liễn nhớ đến câu nói của lão Táo công chức trong chương trình Táo quân đêm 30 tết:

"Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh mà thông minh nó tìm cách tiêu diệt. Cứ lừng khừng mà sống lại hay."

Câu nói này bao hàm nghĩa cực thâm thúy. Tài giỏi mà không biết cách ẩn nhẫn dễ thành cái bia hãm hại cho người xung quanh ngắm tới. Con người mà, bản tính đều có chút đố kị. Ngọc sáng trong đêm tối càng dễ bị nhắm tới. Nhiều khi phải "giả dối", thông minh che đậy để bảo vệ mình.

Sử sách ghi lại không ít trường hợp những người được coi là Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

Trong "Tối Cường Khí Thiếu", nhà họ Kiều vừa vui mừng có được Huyết Sắc San Hô, qua một đêm cả nhà bị giết sạch, còn Huyết Sắc San Hô biến mất.

Thời vua Lê Tương Dực, quan lại vì thấy vua yêu thích kì trần dị bảo đã cho người lùng trong nhân gian tìm vật để lấy lòng vua. Vì chuyện này mà không hiếm những người dân thường vô tội một phải chịu đưa đồ, không sẽ bị dùng thủ đoạn cướp lấy. Hoài bích thật có tội.

Không chỉ trong thời xưa, mà thời nào cũng không hiếm những tinh huống như vậy. Có chút của thì nên ít khoe, không nên vì thói hư vinh nhất thời để lộ ra mà hại mình, hại người.

----

P/s: Chương này là tác mượn đề tài để nói về đạo lý, về nhân sinh. Người nào từng trải khi nghe rất thấm. Người không ưa suy nghĩ chắc sẽ không vui. Thôi thì, được cái này mất cái kia. Tác cảm ơn những bạn khen, cũng cảm ơn những bạn chê. Tác sẽ cố gắng hơn nữa trong các chương sau. Thân ái!

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.