Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao long quá giang ắt có ngư ngạc ngăn cản

Tiểu thuyết gốc · 2095 chữ

Cách đó không xa, bên kia đường có một gốc đại thụ rất lớn, tán cây che phủ qua cả con đường. Hắn đứng dậy, mệt mỏi lết cái thân hình gầy ốm của mình tới gốc gây, ngồi phịch xuống, lưng dựa vào thân cây xù xì, nhám ráp mà ngủ.

Đại thụ cao hơn ba trượng, sống hai ba trăm năm tới nay đã là ít. Đâu đường vắng vẻ mỗi mình nó tồn tại cùng một thân ảnh nhỏ dưới gốc đang thở đều đều nhắc nhở người qua đường nơi đây vẫn còn sự sống

Làn gió thổi qua, thoáng chốc cuốn theo ưu tư của một thiếu niên tuổi mười sáu bay đâu mất. Thoáng chốc, đầu óc Nguyên Xương xoay vòng, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.

Trời nắng gắt, mấy con chim gõ kiến nhảy qua nhảy lại giữa các thân cây vừa thò đầu ra liền rụt cổ lại. Bộ lông của chúng tuy có tác dụng che mưa che nắng, nhưng cũng đồng thời hun chết chúng giữa cái thời tiết nóng bức quái gở này.

Nguyên Xương ngồi dưới gốc cây, nắng trải dài trên tán lá rộng, cứ thế gà gật, dường như quên hết mọi sự xung quanh. Gió mang theo nắng, mang theo mưa, lại mang đi cả mệt mỏi, cuốn nhẹ, nhẹ, nhẹ thật nhé, thế mà lại đi được. Không ai có thể cản, gió nhìn như chậm rãi, kì thực nhanh vô cùng, khẽ khàng xuyên qua những kẽ hở nhỏ nhất mà không ai nghĩ tới qua, đi xuyên không gian rộng lớn và thời gian vô tận, đi xuyên cả qua tâm tình ai đó đang gà gật

Không gian tĩnh lặng đột ngột bị phá vỡ bơi hàng loạt tiếng bước chân rầm rập, tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tiếng binh khí va chạm leng keng với nhau. Lá cây rụng xào xạc, rung lên từng hồi với từng bước chân, dường như muốn vỡ nát ra không ngừng.

Từ hai bên đường, hai nhóm cường đạo rầm rập kéo tới, mặt mày hung ác, vũ khí lăm lắm trong tay gào thét chửi rủa không ngừng:

“Đám mao đầu các ngươi dám tới cướp địa bàn của bọn lão tử, chán sống rồi sao?”

“Tới xem, nam khu này do chúng ta cai quản, kẻ khác dám thò một ngón chân vào, coi chừng mất đầu đó!”

“….”

Hai bên cứ chửi mắng nhau không ngừng, nhưng một mực không hề xông vaò ẩu đả, dường như là kiếng kị cái gì đó. Vũ khí đều đã tuốt ra chỉa thẳng mặt, nhưng tuyệt chỉ dừng lại tại đó, một hòn đã ném qua cũng không.

“Tên nào dám ám toán lão tử? Ta không chịu nổi nữa, hảo hán chịu nhẫn không chịu nhục, các huynh đệ, xông lên đánh chết bọn chúng!”

Một tên trong đám cường đạo đi từ cuối chợ lên vừa bị cái gì đó rơi trúng đầu, nứt toác ra, máu chảy như suối thì mắt bừng bừng lửa giận ngẩng phắt đầu nhìn sang bên kia, gào lên một tiếng, đại chùy vung lên xông tới, khí thế không có gì cản nổi.

Đám người đằng sau hắn cũng triệt để bị kích động, đồng loạt rút vũ khí theo chân tên kia,như một đàn chó điên xông tới. Đám cường đọa bên kia thấy tình thế không ổn, cũng liền rút vũ khí thủ thế, quát vài câu nhưng căn bản không có tác dụng.

“Các ngươi làm gì? Đây là địa bàn của Long Hổ bang chúng ta, các ngươi dám tiến vào đánh cướp ắt bị giết, giờ còn có lí gì nói nữa không?”

“Nghĩa lí cái rắm, lão tử chỉ biết huynh đệ ta bị các ngươi ám toán, giờ đầu bị thương nặng, nay không cho các ngươi biết sức mạnh của bổng pháp bổn bang thì các ngươi còn dám làm càn tiếp?”

Một tên khác nghe vậy, không nhịn được gầm lên, nhìn ra chắc chắn là bằng hữu của tên kia. Y cầm một cây bổng làm bằng sắt dài gần một trượng, đầu bọc đồng, xung quanh có gai nhọn chĩa ra cực kì đáng sợ, kẻ nào tự nhân có một thân Thiết Đầu Công đại thành mà dám giơ ra đỡ, chỉ sợ ăn một phát thôi cũng đã đủ thăng thiên.

“Lý Dương, ngươi dám lên? Còn các ngươi nữa, không coi lệnh của Như Phương ta ra gì sao?”

Một giọng nói lạnh nhạt khàn khàn từ trong đám cường đạo thứ nhất truyền tới, đám người đang điên cuồng xông lên đột ngột dừng lại, toàn thân run run, vội vàng thu vũ khí, từ từ quay về đội ngũ của mình.

Giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên, lạnh lùng như băng giá:

“Đem Tô Định Phương về chữa thương, chuyện hắn nổi điên là có thể hiểu. Nhưng Lý Dương ngươi thân là bằng hữu hắn mà không khuyên bảo, về tự nói với lão Khương đem giam ngươi vào đại lao, mười ngày sau mới được ra!”

Lý Dương run rẩy quỳ xuống, cực độ sợ hãi, nói:

“Tiểu… tiểu nhân biết sai… Mong bang chủ tha tội, tha tội…”

Từ trong đám cường đạo thứ nhất đi ra một trung niên nhân tầm tứ tuần, người cao gần nửa trượng, thân hình lực lưỡng, mặt để râu dài, da đỏ. Con mắt sắc bén như phong hùng (gấu điên) khẽ nheo lại nhìn sang bên Lý DƯơng đang quỳ sụp xuống, nhẹ nhàng nói:

“Ngươi tự nguyện vào đại lao, hay… lĩnh hiện tại một chút?”

Trên trán Lý Dương chợt hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, lắp bắp.

Dạ dạ, tiểu nhân nhận phạt…”

Nói rồi, liền từ từ đứng dậy, thiết bổng đạt xuống, quay đầu đi hướng ngược lại, dáng đi như gặp quỷ, không dám ngoái đầu lại nhìn lấy một hơi.

Trung niên nhân mặt mày lạnh tanh, không hề nhìn Lý Dương lấy một giây, đưa mắt sang bên đám cường đạo Long Hổ bang, sát cơ lóe lên, không ngừng tạo ra khí thế áp bách.

“Thẩm Ngạo công tử, ngươi trong thành Lương Bằng cũng được coi như một bậc quân tử, lễ nghĩa đầy đủ, cớ chi sao không hiểu đạo lí không được cướp đoạt của kẻ khác mà còn tới địa bàn Thiên Vương bang chúng ta làm loạn?”

“Bổn công tử mang danh kẻ quân tử, nhưng cũng hiểu một câu rằng: cường giả là trên hết. Luật lệ rất nhiều, ắt phải tuân thủ. Nhưng nếu bổn công tử có đủ thực lực để phá vỡ, Phương Diên ngươi phải tự biết phân lượng chứ?”

Một thanh niên hoa phục tay phất nhẹ thiêt phiến trong tay từ từ bước ra cười nhạt, ánh mắt trêu tức nhìn trung niên nhân tên Phương Diên, bộ dàng nhàn nhã, dường như không hề để tâm đám người đối diện vào mắt.

Phương Diên đáp lại ánh mắt của Thẩm Ngạo bằng cách nhìn thẳng, lạnh lùng nói:

“Cường long ắt có đạo lí, địa há sao không có luật rừng? Giao long quá giang, tất bị ngư ngạc ngăn cản. Long Hổ bang các ngươi tuy thực lực hơn xa chúng ta, nhưng không có nghĩa hai chữ Thiên Vương này là hữu danh vô thực. Về đi, nếu không hôm nay, ta tuyệt sẽ không nương tay!”

Hắn bắt đầu động thủ, đại kiếm sau lưng nhấc lên cao đâm mạnh xuống đất khiến khói bụi bay mù mịt, ý tứ cảnh cáo rõ ràng đối với Thẩm Ngạo. Đám thuộc hạ phía sau cũng rút vũ khí, uy thế tức thì nâng cao.

Thẩm Ngạo lúc này mới gấp quạt, cười lên ha hả, đáp:

“Tốt tốt, đây chính là chủ ý, là lời đáp trả của Phương bang chủ đúng không? Vậy ta chắc cũng không cần khách khí nữa!”

Nói rồi, y đột nhiên nhún người vọt lên không trung, khí thế hung mãnh và cuồng bạo như lôi đình ầm ầm đánh xuống Phương Diên. Thiết phiến vừa rôi liền mở ra phât smootj cái, hàng chục cây phi châm đen nhánh vụt bay tới tựa như một đợt mưa.

Phương Diên cũng không chịu yếu thế, hừ lạnh một tiếng, đại kiếm chém ngược lên quấn theo kinh phong mãnh liệt cuốn bay những cây phi châm, lạnh lung quát:

“Ngươi tới, ta cũng không có lí ngồi yên. Kiềm chế lũ chó điên của Thẩm công tử cho ta, hôm nay kẻ võ phu Phương Diên này xin lĩnh giáo Thẩm công tử!”

Phương Diên gầm lớn, chân đạp mạnh, xoay người chém mạnh một cái, lập tức chém ngang người một tên lâu la Long Hổ bang định tới gần đánh lén. Huyết tinh như mưa bắn lên nhuộm đỏ cả một mảng không gian càng khiến người nơi này trở lên điên cuồng.

Chiến trường bỗng chốc sôi trào, tiếng la hét cùng tiếng binh khí va chạm liền nhanh hơn, theo đó cũng là vô số xác người ngã cuống, miệng còn kêu thảm giãy chết. Máu chảy lênh láng, bỗng chốc tạo thành vô số vũng máu nhỏ.

Thẩm Ngạo cũng không nhanh không chậm, thiết phiến phất một cái, một tên lâu la Thiên Vương bang gần đó cũng chết thảm, trên hổ còn lưu lại một vệt cắt ngọt như nước, chính là bị kình khí cắt qua, cực kì ảo diệu.

“Ồ, Thẩm công tử không ngờ đã luyện được tới cảnh giới hóa kình, có thể cách không giết người, lão phu hôm nay coi như mở rộng tầm mắt.” Phương Diên vừa thấy Thẩm Ngạo ra tay, ánh mắt lóe lên chút phức tạp, chống đại kiếm nói.

Y hướng Phương Diên ôm quyền, cười nhạt:

“Thẩm Ngạo Thẩm Kì Duyên, hôm nay, xin lĩnh giáo bổn sự Phương bang chủ!”

Hai người nhanh như chớp lao tới. Một đợt chấn động mạnh mẽ liền bùng nổ. Thẩm Ngạo không biết tự lúc nào đã đeo lên tay một cặp thiêt quyền, dùng nó trực tiếp đỡ lấy đại đao của Phương Diên chém xuống. Nhìn vào uy thế, rõ ràn có thể thấy thiết quyền vẫn yếu hơn một bậc so với đại đao phía bên kia.

Phương Diên gầm lớn một tiếng, đại kiếm giơ cao chém mạnh xuống, khí thế không có gì cản nổi, quát:

“Giáng Uyên Ương!”

Bước chân hắn đột nhiên biến đổi, xoay nhẹ người. Đại kiếm vốn bổ thẳng từ trên xuống đột ngột đổi hướng, nương theo thế người chém chéo một đường từ trên xuống. Kình phong rít gào, quét một cái liền quấn theo bụi mù.

Thẩm Ngạo mặc dù nổi danh cơ trí nhanh nhẹn, ứng phó rất nhanh, bất quá trong trường hợp này lại hoàn toàn bị bất ngờ, chỉ có thể thụ động chắn hai tay trước người để bảo vệ thân thể. “Keng” lên một tiếng, đại kiếm của Phương Diên chém thẳng vào phần tay đang thủ trước ngực của y, không ngờ lại trúng phải một vật kim loại nào đó. Tay áo thanh sắc rách nát rụng xuống bay theo gió, lộ ra bên trong là một lớp quang minh khải kim sắc.

“Tốt một kẻ giảo hoạt như Thẩm Ngạo ngươi, đấu võ công hay công lực không dựa vào bảo vật hộ thân, đó là luật lệ của lục lâm chúng ta, có giỏi thì ngưng tự cương khí. Dựa bảo vật hộ thân mà chiến, ngươi chính là sỉ nhục của anh hùng hảo hán thiên hạ. Để ta cho ngươi biết, thế nào mới là võ nhân thực thụ!”

Đại kiếm tiếp tục chém xuống, Phương Diên chỉ cười lạnh nhìn Thẩm Ngạo nói vài câu, quăng đại kiếm đi, quát:

“Tiếp quyền!”

Song quyền hắn nhanh như chớp đánh tới trước người Thẩm Ngạo. Thẩm Ngạo cũng nhanh không kém, hừ lạnh một tiếng, trên tay tụ ra một đoàn cương khí bạch sắc mỏng bảo vệ đánh tới Phương Diên, liên tục giằng co, cứ một kẻ lĩnh một quyền vào vai hay chỗ khác, ngay tức thì sẽ chịu ngay một chiêu vào nơi đang sơ hở, không chết không thôi.

“Cường giả là trên hết? vậy hôm nay, ta liền cho ngươi biết thế nào mới gọi là cường giả!”

Bạn đang đọc Khoa Học Tu Tiên Tại Dị Giới sáng tác bởi HLman

Truyện Khoa Học Tu Tiên Tại Dị Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.