Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô hồn dã quỷ

Tiểu thuyết gốc · 1127 chữ

Người kia dùng giọng chắc nịch: “Chỉ tiếc mày không xứng.”

Thế Minh cười nhạo, cậu từ tốn: “Ở đất S này, tao cũng đã thu nạp được không ít cô hồn dã quỷ từ Đội Hồn chúng mày.”

Người kia mặt trắng bệch nhưng mắt vẫn trợn tròn, căm giận nhìn Thế Minh. Một lúc sau hắn ta mới đay nghiến: “Nên hôm nay tao đến đây đòi lại những thứ mày nợ.”

Thế Minh bất lực: “Tao cũng muốn trả đấy. Nhưng thu nạp bọn hồn phách lang chạ nhiều quá, đếm không xuể. Mà tao chỉ có một mạng, mày nói xem tao nên trả cho ai?”

“Thế tao nhận trước!” Người kia vừa nói, vừa nhảy xa về phía trước, hai tay nắm chắc con dao, đâm mạnh vào bụng dưới của Thế Minh. Con dao vừa mạnh, vừa nhanh, vừa hiểm, Thế Minh không kịp tránh, chỉ có thể lùi đằng sau. Người kia tiến hai bước, lưỡi dao kề sát vào áo cậu, chỉ cần tiến lên trước nửa tấc là đâm vào thịt.

Thế Minh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lùi bước. Thế Minh lùi khỏi đường lớn, bước vào trong cánh rừng, hai thân cây to bằng hai thân người chặn đường lui. Người kia mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Dù không mọc mắt sau lưng nhưng nhìn qua đôi mắt hắn cậu đã đoán được tất cả.

Cơ thể Thế Minh ngày càng gần đến gốc cây. Mắt người kia càng hưng phấn, lực từ cánh tay đẩy hết sức về trước, miệng gào lên một tiếng, chuẩn bị một dao đâm xuyên qua bụng dưới của cậu, rồi đâm xuyên vào thân cây. Đến Thế Minh còn cảm nhận được sát khí truyền đến từ đầu lưỡi dao sắc bén của đối phương, mặc dù cách một lớp áo nhưng truyền từ lực bàn tay là cái lạnh rợn gáy.

Bên kia, Long thấy tên cảnh sát tránh, cậu phản xạ nổ súng, tiếp đó cổ tay đau điếng, súng đã bị tên cảnh sát nghiêng người dùng chân đạp bay ra xa. Hai người vừa chạm đã một đẩy ra xa, đứng cách nhau ba bước. Long răng rắc giãn cơ để giảm cái đau của cổ tay, cười lạnh: “Mày cũng ghê phết đấy!”

Người cảnh sát không trả lời, mặt có hơi tái mét. Long phản ứng cực nhanh, cảnh sát vừa khẽ động đậy, Long đã bóp cò, dù chưa bắn trúng điểm yếu, nhưng viên đạn đã xuyên qua cánh tay hắn, cả cánh tay hắn bỗng mất lực, nhẹ bẫng, tiếp sau đó là máu đỏ tươi từ cánh tay chảy từng giọt xuống đất. Long nhìn liếc qua, than thở:

“Tiếc thật, tao định bắn vào tim cơ.”

Cảnh sát giọng vẫn điềm tĩnh không xao động, lạnh lùng: “Tao còn đứng được, nhưng mày đã mất súng.”

Long bẻ khớp ngón tay răng rắc, mặt ngẩng lên nhìn trời, hiên ngang: “Chắc mày chưa biết, súng không phải sở trưởng của tao, tao thích nhất là dùng dao, mà tao lại càng mê cái cảm giác cắt đứt yết hầu của đối phương.”

Cảnh sát vô cảm: “Thế sao mày không lôi dao ra.”

Hắn ta còn chưa nói xong, Long đã lôi một con dao rựa dài ba tấc, rất nặng và dày, đặc biệt bóng loáng không một vết tích.

Cảnh sát khen một câu: “Dao tốt đấy.”

Long gật đầu, trân trọng ngắm nhìn con dao trong tay, xuýt xoa: “Mày nói chí phải, là dao tốt.”

Cảnh sát tiếp: “Lấy con dao này giết người sẽ không cảm nhận được cái đau là gì.”

Long mặt chăm chú, mắt vằn lên vẻ tà độc: “Tao dám chắc sẽ không đau.”

Cảnh sát gật đầu, kéo vạt áo, áo phanh ra, một tay cầm một con Đường đao Trung Quốc dài hơn hai thước, vung dao: “Dao tao cũng không kém.”

Long khoé miệng khẽ nhếch: “Đều là dao tốt, vậy thì xem người dùng dao thôi.”

Long vừa nói, vừa đi một bước lên phía tên cảnh sát, phi thẳng con dao xông lên, tiếng dao vun vút trong gió. Tên cảnh sát kêu lên một tiếng, giơ dao lên tiếp chiêu.

“Keng… keng…” Một âm thanh đinh tai vang lên.

Long lùi về sau một bước, tên cảnh sát lùi ba bước, cúi đầu nhìn lưỡi dao đã sứt một mảnh. Long nhìn lại con dao rựa trong tay, vẫn bền chắc. Long cười đắc ý, lớn tiếng: “Mày cứ cẩn thận!” Người Long lao lên phía trước.

Hai người mỗi người một dao, tiếp đòn giao chiến. Vừa đánh, Long cũng thầm nể đôi phần thực lực của người này. Đối phương mỗi lần giáng một đao đều nhắm vào chỗ chí mạng và thâm độc, tốc độ cực nhanh, như tia lửa điện sáng xoẹt qua. Hắn ta đều có thể hoá giải được những phát dao tiến công của Long. Rõ ràng, tên giả mạo cảnh sát này đã từng được học qua lớp chuyên đào tạo dao pháp, hơn nữa còn tinh thông hơn người.

Nếu không phải vì hắn ta một tay trúng đạn, Long cảm nhận bản thân anh không là đối thủ của hắn. Tên cảnh sát kia càng đánh càng nhận ra đối phương mặc dù vung dao loạn xa nhưng đao nào đao ấy đều đâm vào chỗ hiểm, không có mồi nhử, cũng không có chém hụt, chỉ cần không cẩn thận là bị thương hoặc mất mạng ngay. Lực cánh tay của Long rất chắc, tên cảnh sát cánh tay dần tê và mỏi, không dám đấu đánh với Long nữa mà chọn cách tránh những mũi dao sắc nhọn chí mạng.

Ban đầu tên cảnh sát còn rất kiên cố, Long như chưa dùng hết lực, sức lực vẫn rất dẻo dai. Càng đánh về sau cảnh sát mặt càng tái mét, máu càng chảy nhiều, vết thương càng nghiêm trọng. Cả người như bị hút cạn hơi, nếu tiếp tục như thế này sợ khó bảo toàn được tính mạng.

Tên cảnh sát dành ra chút ít thời gian, quét qua một lượt chiến trường. Quân bên hắn ta rõ ràng lép vế hẳn so với quân của Thế Minh, mặc dù bọn chúng đều là quân tinh anh qua đào tạo, nhưng còn kém nhiều với quân đội được đào tạo chính quy. Những xác chết nằm la liệt dưới đất đã chiếm tận mười sáu mười bảy người. Hắn thở dài một tiếng, dùng hết sức lực ép lùi Long về sau, tận dụng khoảng thời gian ít ỏi trốn chạy thẳng vào rừng.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.