Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh lọc

Tiểu thuyết gốc · 2725 chữ

Trên tầng thượng của toà bệnh viện. Trời về đêm, bầu trời tối um, mây đen kéo về âm u, não nề. Thế Minh chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng: “Mai chắc có mưa.”

Không ai dám tiếp lời, và cũng không ai dám coi nhẹ sự tồn tại của cậu. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu, không biết trong đầu đang nghĩ ngợi điều gì, lại càng không biết cậu định làm gì. Thế Minh từ từ quay người lại, nhìn mọi người, cười nhẹ:

“Nói xem nào, tụ năm tụ bẩy người ra đây định làm gì?”

Một người đàn ông từ trong đám người bước lên nói: “Chúng tôi thấy anh không phù hợp giữ chức đại ca, nên chúng tôi mong anh tự động rút lui.”

“Không phù hợp?”

Thế Minh cười nói: “Đây là ý kiến của mình anh, hay ý kiến của người khác?”

Tên mặt vàng nhìn mọi người một lượt, hắn ưỡn ngực tiến lên phía trước một bước: “Tất nhiên là ý kiến của mọi người.”

Thế Minh gật đầu, ánh mắt nhìn một lượt mọi người, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã là ý kiến của mọi người, vậy mọi người tiến lên trước tôi xem xem thế nào.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt cúi đầu xuống không nói gì. Sự việc Thế Minh giết Vạn Phúc mặc dù bọn họ chưa tận mắt chứng kiến, nhưng cũng có nghe qua, thủ đoạn cay độc, ai cũng nơm nớp sợ hãi lép vế kiêng dè. Tên mặt vàng nhìn mọi người sợ như rùa rụt đầu, chẳng khác nào bán đứng bản thân mình, hắn tức điên, gầm giọng lên: “Chúng mày sợ cái gì, đứng hết lên đây.”

Vừa nói, hắn vừa tiến lên trước một bước. Hành động dẫn đầu này, mười một người cũng không nhịn được, tiến lên trước, nghĩ phe mình đông người đông sức, Thế Minh có lợi hại thế nào cũng chẳng làm gì được với cả một lũ người như này. Mười một người lần lượt bước lên trước. Ông Tia Chớp nhìn xung quanh, thở dài cũng tiến lên phía trước một bước.

Thế Minh nhăn mày, mắt liếc thẳng nhìn ông ta: “Ông cũng phản đối?”

Ông Tia Chớp kiên định, mặt không đổi sắc: “Tôi cũng thấy vị trí đại ca Đạo Môn không phù hợp với anh.”

Một vị trưởng lão tên Điền vội kéo lấy tay áo của ông Tia Chớp, khẽ giọng: “Ông này, đừng có dại mà hùa theo chúng nó.”

Ông Huy Sơn mặt nghiêm, nhìn ông Tia Chớp, không nói gì.

Thế Minh nheo mắt, sắc mặt trầm xuống: “Thế hai mươi người cán bộ cũng là do ông cổ động?”

Ông Tia Chớp cúi đầu nói: “Tôi có liên lạc với chúng nó.”

Thế Minh nhìn ông Tia Chớp hồi lâu, mới từ tốn lên tiếng: “Tại sao? Không ủng hộ tôi cũng phải cho tôi một lí do thích đáng.”

Ông Tia Chớp tiến lên trước một bước, hơi kích động, to tiếng nói: “Cho anh một lý do. Được, vậy thì tôi muốn hỏi anh, từ hồi anh lên chức làm đại ca Đạo Môn đến nay anh đã làm được gì giúp cho Đạo Môn chưa? Trước tiên là việc anh giết Vạn Phúc, tôi không có nói gì, nó cũng quá khích quá. Nhưng từ lúc kết thúc cuộc họp Đạo Môn, anh mất tăm mất tích hơn chục ngày. Có ai làm đại ca như thế không?”

Thế Minh lắc đầu nói: “Không có!”

Ông Tia Chớp không thể dìm nén cơn giận, giọng ngày một cao lên: “Thôi tôi không bàn truyện ấy, ai biết được từ lúc anh quay trở về vẫn không biết đường hối cải, đỉnh điểm là anh còn chơi bời rượu chè ăn uống ba ngày ba đêm ở hộp đêm xong bị đưa vào nhập viện. Anh nói tôi nghe, anh làm đại ca Đạo Môn như thế thì đúng à?”

Thế Minh lắc đầu: “Không đúng.”

Ông Tia Chớp ôm một cục giận trong bụng vừa nói một thôi một hồi, thấy Thế Minh không phản đối lại một câu, bỗng dưng không biết nói gì nữa, bỗng có cảm giác lấy tay đánh vào gối, chẳng những không làm nó đau lại còn bị bật lại một lực.

Thế Minh liếc mắt nhìn mọi người: “Tôi có lí do chính đáng để rời đi trong vòng mười mấy ngày đấy. Chơi bời đến nỗi nhập viện là tôi cố ý làm như thế, tôi muốn khều ra một cái đuôi chuột.”

Ông Tia Chớp đứng ngây ra, thắc mắc hỏi lại: “Khều ra cái đuôi chuột gì ở đây?”

Thế Minh đáp: “Từ lúc ông lớn bị ám sát, tôi nghi ngờ nội bộ Đạo Môn có nội gian, mà địa vị của nó rất cao, nắm rõ hành tung của ông lớn như lòng bàn tay. Giờ còn có sát thủ trà trộn tận trong trung tâm Đạo Môn, đi hẳn cả xe sỗ xược chĩa cả súng bắn cả tôi, rồi lại chuồn mất hút không có dấu vết gì. Lại càng minh chứng cho việc tôi nghi ngờ có thêm căn cứ. Tôi muốn tìm xem con chuột gian này rốt cuộc là ai, nên mới chơi trò biệt tích. Quả nhiên, con chuột gian này không bỏ qua cơ hội, tiếp tục phái sát thủ lên ám sát ông lớn đến cả vụ án đẫm máu trong bệnh viện. Chắc mọi người vẫn chưa quên đâu nhỉ?”

Mọi người nghe xong hoang mang, đến nội bộ Đạo Môn mà xuất hiện nội gian, đây là điều mọi người còn chẳng dám tơ tưởng đến. Nhưng những lời cậu nói là sự thực, Thế Minh quả thực đã từng bị ám sát, cũng có chuyện sát thủ ra tay với ông lớn trong bệnh viện. Mọi người gật đầu, đợi Thế Minh nói tiếp.

Thế Minh lấy lại hơi, cậu nói tiếp: “Trong bệnh viên, kế hoạch hành thích của tên sát thủ vô cùng chu đáo, nó đoán chuẩn được lúc nào Đặng Tâm Lỗi đi họp để xử lí những tên cận vệ còn lại. Trên thực tế, phán đoán đúng đến từng giây từng phút, tên sát thủ đã thành công dụ mồi được đại đa số các bảo vệ. Kế hoạch thành công, chúng nó còn coi trời bằng vung dám thách thức cả ông lớn, thậm chí còn khinh bỉ chế giễu ông lớn. Mà tên nội gian này không ai khác chính là một trong năm vị trưởng lão ở đây.”

Câu nói cuối như viên đạn bắn xuyên vào tim mọi người, sắc mặt của cậu thay đổi rõ nét, ánh mắt cố tình nhìn qua năm vị trưởng lão.

Ông Tia Chớp nổi sửng cồ giọng lắp ba lắp bắp: “Làm… làm gì có chuyện đấy.”

Thế Minh cười lạnh tanh, ánh mắt đột nhiên trầm xuống: “Tôi cũng hi vọng không có chuyện như thế. Nhưng tôi còn nôn nóng muốn biết được nội gian là ai hơn bất kì ai ở đây. Thế nên tôi mới cố ý chơi ba ngày ở hộp đêm, rồi giả danh bị ốm nhập viện. Trong khoảng thời gian này, tôi đã đoán chắc nội gián sẽ ngứa ngáy chân tay, muốn làm càn gây chuyện. Kết quả không sai chút nào.” Nói xong, ánh mắt như con dao lướt xoẹt ngang qua người ông Tia Chớp.

Mọi người cũng đổ mắt qua tập trung vào cậu, đến cả hai mươi tên cán bộ muốn Thế Minh hạ bệ cũng mất mặt không dám nhìn ông Tia Chớp. Tội danh nội gian không ai dám phạm dù chỉ là trong suy nghĩ, ép đại ca Đạo Môn từ chức là quyền quyết định của tập thể thấy hợp tình hợp lí. Vì dù sao thay chức chuyển tên thì cũng là chuyện riêng của nội bộ Đạo Môn. Còn việc ám sát đại ca cầm quyền lại là tội đại nghịch, tội phản chủ, vô nghĩa vô đạo, bị tất cả các bang phái đều bài trừ ghét bỏ, không còn chỗ chôn chân ở đất xã hội, thậm chí cả đời chẳng có cơ hội ngẩng đầu.

Tên mặt vàng ban đầu vẫn còn ra oai thế ta đây bây giờ lại vã đầy mồ hôi, hai chân run run, “sụp” quỳ xuống đất, nhớn nhác nói:

“Việc sát hại hai ông lớn và đại ca hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Lần này bị ép đại ca hạ bệ cũng là trưởng lão, ông Tia Chớp cầm đầu cổ động tôi. Tôi không có liên can gì cả, đừng trách tôi.”

Mọi người cũng lần lượt quỳ xuống đất, run run: “Chúng tôi cũng thế. Chúng tôi cũng là do ông Chớp gọi đến.”

Thế Minh khua tay phiền hà: “Thôi mọi người đứng dậy hết lên đi. Chuyện này tôi không trách cứ gì mọi người.”

Sau đó, ánh mắt của cậu bỗng lướt một lượt, mặt vô cảm: “Tôi nghĩ ông Tia Chớp chắc vẫn còn lời chưa nói hết.”

Ông Tia Chớp nhìn một vòng xung quanh, cười gượng: “Tao thấy giờ cũng chẳng còn gì để mà phân giải hay cãi lí nữa. Chúng mày đều nghĩ là là lão già nội gian cả rồi…”

Chưa đợi ông ta nói hết câu, ông Huy Sơn gào lên rồi rút súng ra, lao về phía ông Tia Chớp, túm chặt lấy cổ áo, gằn giọng kêu lên: “Tao đúng là có mắt như mù, lại kết nghĩa anh em với loại đồi bại như mày mười mấy năm, anh Găm vàng đối xử với tao, đối xử với mày, đối xử với tất cả anh em tình nghĩa như nào? n trọng như núi như thế mà mày dám giả quỷ giả thần dòng quân phản bội Đạo Môn, mày còn xứng làm đồ đệ Đạo Môn không? Mày còn xứng làm người không?”

Ông Huy Sơn càng nói càng tức, mặt điên đến độ đỏ rực lên, giơ tay chĩa thẳng súng vào ngực ông Tia Chớp.

Thế Minh nhận ra, vội quát lớn: “Dừng tay!”

Nhưng cậu nói chậm một bước, chĩa thẳng súng vào tim ông Tia Chớp. Ông Tia Chớp mắt mở to, ánh mắt sững sờ, sửng sốt, họng phát ra tiếng u ơ, cả người từ từ đổ xuống, dựa vào ông Huy Sơn. Thế Minh tiến lên trước, đỡ lấy người ông Tia Chớp. Ông Tia Chớp mắt trợn tròn, nằm trong vòng tay Thế Minh, nắm lấy tà áo của cậu, khoé miệng có miếng bòn bọt rớm máu, mắt đẫm màu thê lương và ai oán, mồm có mớm ra từng câu từng chữ rời rạc: “Tôi… không… làm… Đại ca… tin tôi… đừng đuổi tôi… tôi có chết… cũng phải… làm ma Đạo Môn.”

Thế Minh thở dài một hơi, ghé sát vào tai ông ta, nhẹ giọng nói: “Tôi tin.”

Ông Tia Chớp trên khuôn mặt đau khổ nở một nụ cười cứng gượng, bàn tay nắm lấy tà cậu cũng buông dần ra, mắt cậu lờ mờ, gắng hết sức lên tiếng: “Nội… gian, nội…”

Chưa nói xong, ông Tia Chớp thấy trước mắt tối sầm lại nhưng, mắt vẫn mở trưng trưng từ giã cõi đời. Thế Minh thấy ông ta qua đời, tim cậu hẫng một nhịp, quặn thắt, đau đớn, đỡ người của ông ta, rồi lau qua nước mắt trên mặt ông ta, đặt xác ông Tia Chớp xuống đất. Thế Minh đứng thẳng lưng, mắt híp nhìn trực diện ông Huy Sơn. Huy Sơn mặt đầm đìa nước mắt, giọng nói như mất hơi, thều thào khóc lóc: “Tia Chớp, đừng hận tôi! Chúng ta đồng hành bên nhau cả chục năm như tay với chân. Ông chết trong tay tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều so với việc chết theo gia pháp.”

Thế Minh khó chịu, cậu nói tiếp: “Trưởng lão Sơn cũng nghĩ ông Tia Chớp là nội gian?”

Ông Huy Sơn ngơ ra, hỏi ngược lại: “Thế chẳng có lẽ không đúng à?”

Thế Minh bực dọc khua tay. Cậu và ông Tia Chớp tiếp xúc không lâu, nhưng cậu hiểu rõ tính cách của ông ta, tính thẳng như ruột ngựa có gì nói nấy, không thù lâu giận dai. Mà trong số tư liệu thu thập về lịch sử cuộc đời của năm trưởng lão, Thế Minh cẩn thận xem qua từng người, ông Tia Chớp là người như quan võ thời xưa, lúc trẻ ông ta từng lừng lẫy bốn phương trong Đạo Môn, là quân tiền phong, lập được vô số chiến công. Trong năm người có riêng ông ta là ít mưu mô. Là người loại bỏ đầu tiên trong danh sách tình nghi.

Mà tính ông Chớp cũng rất dễ khiến người khác lợi dụng, chỉ cần người thân cận xung quanh rào qua mấy lời bóng gió bên tai, ông ta có thể nghênh ngang đứng trước tất cả mọi người nói cho bẽ mặt người kia. Xem ra ông Tia Chớp chỉ đành trở thành ma oan quỷ hờn, làm con ma thế chân cho người ta, bốn người trưởng lão còn lại không biết ai là người đang đắc ý cười thầm.

Thế Minh thấy hổ thẹn với lương tâm: “Nếu đã giết chết người rồi thì không cần đề cập đến những chuyện này nữa nhỉ? Ông nói thấy có phải không?”

Ông Huy Sơn thần sắc tăm tối, than thở buồn thương, ngậm ngùi: “Ông Tia Chớp cũng cống hiến rất nhiều cho bang phái, đại ca trưởng môn đừng trút giận lên gia đình ông ấy.”

Thế Minh cười đau khổ, rồi nói: “Đấy là lẽ thường tình. Cứ theo nghi thức của gia pháp Đạo Môn an táng long trọng.”

Ông Huy Sơn cảm kích: “Cảm ơn đại ca! Cảm kích trưởng môn!”

Mọi người xung quanh cũng luôn miệng nói theo, còn cảm kích Thế Minh là người độ lượng không so đo, đại lượng từ bi. Long đứng bên cạnh tức đến sôi máu, khi Long gặp mặt những người này, không thể tin da mặt chúng nó dày như thế.

Thế Minh bất lực lắc đầu, cậu đau khổ trong lòng, lần này cậu thấy mình bị người ta chơi đùa như con rối, mà chỉ có thể bất lực. Ông Tia Chớp chết oan, nội gian vẫn ẩn thân trong bóng tối. Nhưng sau lần này, tên nội gian lại càng cẩn thận hơn, muốn bắt tận tay e là khó khăn và hao sức. Đây là một cục bướu ác tính, không mổ thì lại di căn, còn để đấy thì càng biến thể thành cục u to hơn càng khó chữa trị. Thế Minh hiểu rất rõ, càng bất lực.

Thế Minh buồn bực đi qua đi lại hai vòng trên sân thượng, đứng vững xong mắt như lửa nhìn mọi người, quát to tiếng: “Mấy người còn không định để tôi xuống?”

Mọi người nào ai dám hé răng nửa lời, đồng thanh nói: “Đại ca anh hùng tài trí hơn người, mưu lược kiệt xuất, Đạo Môn không thể sống một ngày thiếu đại ca.”

“Được!” Thế Minh cười gật đầu. Được, tốt một lũ gió chiều nào theo chiều nấy. Đưa tay ra chỉ hàng nghìn người đứng ngoài cửa lớn, lạnh lùng nói: “Dẫn lũ thuộc hạ của chúng mày về, đây là bệnh viện, không phải chỗ duyệt binh.”

“Rõ!” Mọi người gật đầu, đồng thanh lên tiếng. Sau đó, đứng ở chỗ cũ không dám động đậy, đợi Thế Minh hạ lệnh. Thế Minh vẫy tay rồi nói: “Chúng mày còn không mau xuống đi, đứng ở đây tắm nắng à?”

Mọi người nghe xong như trút được gánh nặng, lần lượt xông xuống tầng rất tốc độ, vì nếu quá chậm chạp là phạm tội bất trung, bất kính.

Thế Minh bước đến rìa sân thượng, chắp tay sau lưng nhìn về phía chân trời. Long bước đến đằng sau, nhỏ giọng nói: “Lần này ông Tia Chớp chết oan.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.