Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảng Tiểu Long

Tiểu thuyết gốc · 2445 chữ

Thấy mọi người không nói gì, Thế Minh cười nhẹ nói: “Sao? Các chú không muốn ngồi hay không dám ngồi? Ở Thế Minh hội không có ai tên là nhát gan cả.”

Thấy Thế Minh nói thế, các cán bộ chủ đảng đều ngẩng đầu, nghĩ đi, nghĩ lại, nhìn lãnh đạo của mình, rồi lại cúi gằm mặt xuống. Cả phòng im phăng phắc không một tiếng động, Thế Minh thấy có hơi gượng gạo. Ngó nhìn mọi người rồi hỏi: “Trọng Tuấn, em xem ai thì phù hợp?”

Trọng Tuấn nhìn trộm Thế Minh, rồi lại nhìn mọi người, cậu ta cũng cảm thấy rất khó khăn. Một là không biết nên nói gì mới phải, hai là cũng không rõ ý kiến của mọi người ra sao, đề bạt người này thì người kia không vui, mà đề bạt người kia thì người này lại khó chịu. Hơn nữa, nếu bản thân có chọn sai người, sau có sinh chuyện, cũng khó mà thoát được trách nhiệm. Trong đầu có những suy tính, tự nhẩm: “Anh Minh, sao anh lại đẩy cho em.”

Cậu ngẩng đầu, vừa hay đánh mắt nhìn thấy Đông Thắng: “Em thấy anh Thắng được.”

Đông Thắng đang ngồi ung dung uống trà, dù cậu ta không thích uống nhưng những người có thân thế địa vị cao hầu như đều phải uống trà, Đông Thắng đang cố gắng nuốt vị đắng chát của lá trà, còn chưa nuốt xuống họng. Trọng Tuấn đã nói một câu làm Đông Thắng suýt sặc trà, miệng quát: “Để tôi xông pha không thành vấn đề, nếu để tôi quản lý hai huyện, tôi chịu, tôi chẳng có cái đầu óc đấy.” Đông Thắng lắc đầu lia lịa.

Thế Minh suy nghĩ hồi lâu, Đông Thắng quả là không gánh vác nổi. Đúng lúc này, Phạm Cường ngẩng đầu nói: “Thực ra đủ lực để làm bang chủ thì chắc chỉ có anh Long thôi.”

Đây là lời nói thật lòng, năng lực của Long đều được mọi người công nhận, cũng là bàn tay vàng số hai đứng ngay sau Thế Minh. Mọi người đồng loạt gật đầu tán thưởng.

Long cười hờ cho qua, không phát biểu ý kiến gì. Thế Minh quay đầu nhìn sang Long, rồi hỏi: “Anh Long, ý anh sao?”

Long cười nói: “Thì chuyện gì cũng nghe anh Minh rồi, đại ca đặt đâu tôi ngồi đấy, bảo tôi làm thì tôi làm, bảo người khác làm thì tôi cũng giơ hai tay lên ủng hộ.”

Thế Minh do dự suy tính hồi lâu, rồi mới nói: “Cường, nói chí phải. Để anh Long đảm nhiệm chức vụ này em yên tâm hơn. Chỉ là bây giờ có hơi mệt hơn, vừa phải quản lý đảng Long lại quản lý đảng mới. Anh có thể chống đỡ được không?”

Long cười đắc ý, rồi nói: “Có tý mệt mỏi này cũng chẳng đáng là gì, nếu không làm gì, lại rảnh quá hóa phiền ấy chứ.”

Thế Minh gật đầu: “Thế thì quyết định thế nhé, tên đảng mới là đảng Tiểu Long. À còn chuyện này nữa, là kinh doanh cái công ty chính quy bên mình.”

Vừa nói, Thế Minh đưa mắt sang nhìn Văn Siêu ngồi tít dưới cuối hàng.

Văn Siêu mặc dù là một thành viên trong Thế Minh hội, nhưng chủ yếu quản lý việc kinh doanh các tập đoàn đúng luật nên anh chẳng có hứng thú với bang hội. Nếu như lần này Thế Minh không chỉ đích danh tên anh, anh ta cũng chẳng tham gia cuộc họp của Thế Minh hội.

Thế Minh cười nói: “Văn Siêu, công ty dạo này phát triển thế nào? Việc kinh doanh này tôi không biết tí tin tức nào đây.”

Thế Minh rất ít khi thăm hỏi đến việc kinh doanh, về cơ bản không chú ý đến Văn Siêu lắm, mọi chuyện đều để một mình anh ta đảm nhiệm, Thế Minh có hiểu biết gì mới lạ! Những lời này mặc dù không nói ra, chỉ hờ hững: “Cũng phát triển đều đều, không nhanh không chậm. Thu nhập không bằng tiền kiếm được từ bang hội.”

Thế Minh nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói: “Văn Siêu chắc đang không hài lòng với hiện tại nhỉ?”

Văn Siêu thấy cơ vội đã đến, vội vã kể lể một tràng: “Tôi ở tận tít tắp mù khơi, hang cùng ngõ hẻm, vừa thiếu người lại khan hiếm tiền đầu tư, chẳng ai đoái hoài ngó ngàng gì! Tập đoàn Đông Hưng là một trong những tập đoàn phát triển chậm nhất mà tôi từng quản lí. Anh Minh anh xem thế này tôi làm sao mà hài lòng được?”

Văn Siêu nói không phải không có lý. Thế Minh rất ít khi hỏi thăm đến anh ta, lần này rời đi lại càng chẳng có người nào trong bang hội thèm đoái hoài đến, công ty chỉ là một trụ sở trưng bày, là một lá chắn bảo hộ rửa tiền, khỏi bàn đến việc dựa vào công ty để kiếm tiền, chỉ cần không phá sản thua lỗ là được.

Thế Minh gật đầu, hiểu nội tình vấn đề: “Công ty không thể bỏ được, không khéo nguồn thu chính phải dựa vào đây cả. Văn Siêu, từ giờ trở đi, anh cần bao nhiêu tiền, cứ bảo với bang hội một tiếng, không phải thông qua em làm gì. À còn nữa, nếu anh muốn tìm người nào, anh có thể chọn, chọn người trong bang hội cũng được, chọn người ngoài xã hội cũng được, chỉ cần lọt vào mắt anh, anh cứ quyết là được!”

Nghe Thế Minh nói xong, Văn Siêu đứng ngây tại chỗ, không biết hôm nay Thế Minh bị bệnh gì mà trọng dụng mình thế? Văn Siêu lặng thinh chỉ đưa ánh mắt hỏi chấm nhìn.

Thế Minh cười haha, lại nói tiếp: “Dĩ nhiên, đưa anh một đống tiền cũng là có yêu cầu cả. Mục tiêu của anh là phải xây dựng một công xưởng, tôi muốn một ngày không xa miền Bắc khắp các thành phố đều có công xưởng của tập đoàn Đông Hưng, không cần biết là kinh doanh cái gì, cũng không cần quan tâm lỗ lãi, càng to càng tốt, càng nhiều công nhân càng vui.”

Long ngây ra, không quan hiểu ý của cậu, nghi hoặc hỏi lại: “Anh Minh, xây công xưởng làm gì?”

Thế Minh ngẩng mặt lên cười nhẹ: “Bây giờ công nhân thất nghiệp nhiều như ngả rạ, việc thì khó tìm, chúng ta mặc dù là xã hội đen, nhưng ít nhiều cũng phải cống hiến cho đất nước, cho xã hội. Phải rồi, chỉ tuyển công nhân thất nghiệp thôi.”

Cống hiến cho đất nước, cho xã hội? Nhưng lời này từ miệng Thế Minh thốt ra, tất cả mọi người trong phòng không ai tin, rốt cuộc cậu nghĩ gì, không ai biết. Nếu cậu đã nói, đã làm thế nhất định phải có cái lí của cậu. Nhưng Văn Siêu có chết cũng chẳng tin những lời nói ấy là thật lòng, tuyển công nhân bị sa thải vì nước vì dân?! Nếu Thế Minh có tốt đẹp thế, cậu đã chẳng đến nỗi bán hàng trắng, nhưng những lời nói này đã khơi dậy tham vọng của Văn Siêu. Mỗi thành phố đều xây một công xưởng của mình?! Vừa nghĩ đến đã thích thú, có cảm giác hừng hực nóng lòng, sợ Thế Minh đổi ý, anh ta lên tiếng: “Thành phố ba huyện cũng khá to, mỗi phố xây dựng một nhà xưởng, tiền đầu tư ít thì hàng trăm nhiều thì đến con số hàng tỉ. Anh Minh, anh có chi trả nổi không?”

Thế Minh dùng ngón tay chỉ anh, mắt híp cười: “Anh đúng là, nói những điều này với tôi làm gì. Tôi là người không biết nói hai lời, anh cần bao nhiêu, tôi đưa bấy nhiêu, bang hội không đủ thì đi kiếm, kiếm không đủ thì đi ăn cướp. Tóm lại, về sau bang hội sẽ dốc hết sức ủng hộ anh, dốc lòng giúp đỡ anh!”

Mọi người vừa nghe, ai cũng đứng ngây tại chỗ. Văn Siêu mặt thẫn thờ, không nói ra được cảm giác vui sướng hay kinh ngạc, chỉ nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”. Thế Minh nhìn bốn phía, biết mọi người không nhạy bén trong suy nghĩ, chỉ đành nói hết nhẽ: “Bất kì là ai, bất kì thời điểm nào, quốc gia cũng sẽ không ủng hộ xã hội đen phát triển lớn mạnh. Giờ bang phái cứ theo đà này phát triển, tôi nghĩ chẳng bao lâu, chính phủ sẽ đưa dao kề cổ chúng ta. Nếu muốn chính phủ làm ngơ trước sự tồn tại của chúng ta, thì chí ít cũng phải để họ cảm nhận thấy tác dụng của chúng ta, phải để họ cần chúng ta. Đến lúc ấy, chúng ta mới có thể vô tư bình chân như vại, ung dung hưởng thụ thôi.”

Nghe Thế Minh nói vậy, mọi người mới vỡ lẽ. Anh Minh đúng là đại ca cũng vẫn là đại ca, chuyện gì cũng suy nghĩ chu toàn thấu đáo, nghĩ xa trông rộng hơn hẳn mọi người. Nếu đúng như những gì Thế Minh nói, các thành phố các tỉnh đều có công xưởng của Thế Minh hội, vậy thì có thể giải quyết ổn thoả được bao nhiêu tình trạng công nhân thất nghiệp, có thể giải quyết được bao nhiêu rắc rối về vấn đề việc làm của đất nước. Có thế, chính phủ cũng không dễ gì truy sát Thế Minh.

Đông Thắng đứng thẳng người, đồng tình: “Anh Minh nói rất đúng, từ nay trở đi, anh em chúng ta phải giúp đỡ Văn Siêu nhiều hơn. Chúng ta đều là người một nhà cả. Văn Siêu, nếu về sau ở thành phố nào mua đất để xây công xưởng thì nói với anh em một tiếng, bao từ a đến z luôn, đảm bảo tránh được khối tiền oan.”

Mọi người cũng lần lượt gật đầu, biểu lộ thái độ nếu qua vùng mình cai quản thì chắc chắn lót đường chắc như kiềng ba chân. Văn Siêu vui thầm, chỉ một câu của Thế Minh đã đủ để tất cả mọi người thay đổi thái độ. Cậu ta ngày trước còn thấy lạ tại sao một chàng thanh niên trẻ măng như Thế Minh mà bên cạnh lại tụ tập cả một đống anh em chịu sống chịu chết ở bên, bây giờ có lẽ anh cũng đã lờ mờ hiểu. Người thanh niên này quả có ma lực, đến cả bản thân anh cũng khâm phục đầu óc của anh, cũng muốn trở thành tuỳ tùng của Thế Minh, cũng muốn chiêm ngưỡng cậu sẽ làm chuyện kinh thiên động địa gì!

Sau buổi họp này, doanh nghiệp chính thức của tập đoàn Thế Minh đến nay mới bắt đầu có ngày ngẩng đầu, đặt nền móng cho thế lực kinh tế lớn mạnh, cũng có lợi cho việc chuyển đổi mô hình vận hành của cậu sau này. Sau này, Thế Minh cũng nhận thức ra sâu trong tâm trí: Kinh tế quyết định tất cả! Thậm chí kinh tế còn lớn mạnh hơn vũ lực.

Cuộc họp lần này có lợi nhất tất nhiên là Văn Siêu, người quản lý cả một doanh nghiệp mà theo ý anh ta nói là “tít tắp mù khơi, hang cùng ngõ hẻm” lại trở thành địa bàn “đầu sóng ngọn gió” được mọi người “chụm đầu chĩa mũi nhòm ngó”, tâm điểm của quan tâm. Văn Siêu thầm mừng, người trong bang hội cũng bỏ cái thói nhìn anh bằng nửa con mắt, rồi bỏ thái độ nửa mùa, từ giờ đã phải tôn trọng anh chàng tên Văn Siêu này hơn rồi.

Người thu hoạch món lợi thứ hai là Long, Long đường đường là bang chủ của cả hai đảng. Long đảng có thế lực mạnh nhất trong Thế Minh hội, đây là điều ai cũng công nhận, đảng Tiểu Long mới cũng có tiềm lực và quyền lợi phát triển không kém cạnh gì so với Đảng Long. Long cũng có quyền lực lớn mạnh trong Thế Minh hội, trở thành cánh tay đầu tiên ngay dưới trướng Thế Minh.

Đông Thắng, Phạm Cường và các chủ đảng khác cũng chẳng quan tâm những thứ này, Long là chủ đảng kép cầm quyền, họ cũng mừng hộ, bởi vì họ và Long là anh em kết nghĩa. Nhưng có người vui ắt sẽ có người tức, đang tức đỏ máu mắt là Trần Bách Thành, vốn có cơ hội trở thành chủ đảng Tiểu Long, nhưng lại không thức thời nắm bắt cơ hội, vừa mất trắng mà lại để Long thuận thế lấy ngon ơ. Hắn tức cắn chặt môi, hận Long, càng hận Thế Minh.

Có điều, Trần Bách Thành âm mưu độc địa, nhưng chỉ ngấm ngầm trong đầu không dám thể hiện ngoài mặt. Tan cuộc họp, hắn lẽo đẽo theo sau Long, luôn miệng hót nịnh nọt chúc mừng rồi khen ngợi. Nghe nịnh ai chẳng thích, Long cũng chẳng ngoại lệ. Long dù biết thừa Trần Bách Thành chưa chắc đã là thật lòng, nhưng vẫn sướng cười tít mắt: “Được, anh biết rồi. Đừng có mà cứ xoen xoét anh lên giời. Sau lắm việc, mày phải giúp anh.”

Trần Bách Thành cười nói: “Việc này mong anh Long yên tâm, từ ngày em theo anh, em nào dám cãi anh Long nửa lời chưa? Dám phản lệnh không dốc sức giúp đỡ anh chưa?”

Trần Bách Thành ngừng lại, mắt đảo quanh, vành mắt gian xảo, lanh láu tiếp: “Trong bang hội, có anh Long mới là người đầu tiên và duy nhất làm em khâm phục, vừa có đầu óc vừa có tài năng, chỉ là…”

Nói một nửa, hắn xéo mắt lên nhìn phản ứng của Long.

Long bình thản cười, quay đầu nhìn, ý của Trần Bách Thành cậu hiểu rõ như đi guốc trong bụng. Long thờ ơ: “Được rồi, mày nói mấy lời ấy anh không thích nghe, mà sau này cũng không thích nghe.” Nói xong, Long bước nhanh ra ngoài.

Trần Bách Thành đứng như trời trồng ở chỗ cũ, sắc mặt khó coi, miệng lẩm bẩm đầy hận thù: “Ra đ** gì mà!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.