Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc điện thoại phá đám

Tiểu thuyết gốc · 2432 chữ

Khoảnh khắc này đây, Thế Minh buông bỏ hết những phép tắc đạo đức, cậu ôm lấy Thuỳ Linh, cậu thấy thân mình bay bổng nhẹ nhõm, như thể cậu đã mở được chiếc xiềng xích kìm kẹp cậu bấy lâu nay.

“Hoặc là do mình vốn là một thằng đê hèn.” Thế Minh tự lẩm bẩm.

Đang trong lúc hai người quấn quýt, chuẩn bị lên đến cao trào, thì chiếc điện thoại lại reo lên một hồi chuông, ngọn lửa nồng nhiệt trong cậu bị dập tắt đi một nửa, chửi thề người gọi điện thoại. Vậy mới nói khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi.

Thuỳ Linh khẽ đẩy cậu, trầm giọng nói: “Nghe điện thoại đi anh.”

Thế Minh với thái độ nửa bực tức nửa không nỡ rời khỏi vòng tay cô, cậu bất lực nhấc chiếc điện thoại hỏi: “Tao không biết mày là ai, cho tao một lí do!”

Đầu dây điện thoại bên kia có tiếng giọng âm trầm. “Minh à, không biết mày còn nhớ tao không?”

Nếu như người khác chỉ một giọng nói chắc sẽ khó đoán được là ai, nhưng Thế Minh với trí nhớ siêu phàm và thính giác ưu việt, vừa nghe đã đoán ra được đối phương.

“Tìm mày hao tốn mất bao nhiêu công sức của tao đấy.”

“Thế mày giở bao nhiêu trò tốn công tốn sức chỉ để gọi điện thoại chào tao một tiếng?”

“Đúng thế, mày cho tao “cái lời” ấy, tao ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, tao chẳng thể quên được, muốn tìm cách gặp mày bằng được.”

Thế Minh nghe xong cười lạnh: “Địa bàn tao ở đâu mày cũng đã rõ, muốn gặp tao thì đến tận đây mà gặp, tao sẽ đích thân tiếp đón, phục vụ mày đến nơi, đến chốn.”

“Tiếc quá nhỉ, có điều tao lười, ngại đi xa. Thế nên tao nghĩ mày đi một chuyến đến Điện Binh thì thích hợp hơn đấy.”

“Tao mặc dù không lười, nhưng tao bận bịu tối ngày không rời ra được, mày nghĩ xem tao nên làm thế nào?”

“Ơ thế cơ à? Nhưng ấy mà, người bạn Thu Ninh của mày đang trong tay tao, hình như nó nhớ mày lắm.”

Thế Minh sắc mặt khó coi, nhíu mày, không nói gì.

“Đây… đây… tao cho mày nghe giọng nó!”

Đầu dây điện thoại bên kia bỗng chốc im bặt, tiếp đó là âm thanh của một cô gái giọng kêu lài ai oán:

“Cút, cút ra, đừng động vào tao, chúng mày là lũ chó, cút ra.”

Tiếng của Sáu Ma lại vang lên khiêu khích: “Sao? Mày thấy thế nào? Bọn tao chăm sóc nó tốt lắm… Nhưng mà bạn mày nó hơi ngang… và bướng…”

Mặc dù âm thanh truyền qua điện thoại, Thế Minh vẫn cảm nhận được đây là giọng của Thu Ninh, cậu nóng lòng như lửa đốt, cậu quả thực vô cùng cảm kích cô cảnh sát tốt bụng xinh đẹp này. Nếu không có cô ấy, chỉ sợ cậu chẳng còn cái mạng sống mang về, cô có ơn cứu cậu, giờ cũng vì cậu mà Thu Ninh lọt vào tay của Sáu Ma, hậu quả ra sao, Thế Minh rùng mình chẳng dám nghĩ. Cậu gắng gượng lạnh lùng nói:

“Tao với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường. Việc của tao với mày không liên quan gì đến cô ấy.”

  

“Khà khà… Minh à, mày cũng biết quan tâm đến người ta cơ à. Hay lắm, hay lắm! Nội trong vòng ba ngày tao muốn nhìn thấy mày ở Điện Binh, chỉ có một mình mày, nếu không, tao không chắc chắn… haha.”

Nói xong, tắt phụt máy. Thế Minh đứng dậy, trán vã mồ hôi, cậu thầm trách bản thân, cậu phải nghĩ đến việc thế lực của chúng rất dễ điều tra được mối quan hệ giữa cậu và Thu Ninh. Cậu đáng nhẽ phải nhắc nhở cô trước, thế mà lại quên, sơ xuất để ra tình hình như bây giờ.

“Mình đúng là ngu quá!” Thế Minh hơi cau mày, giữa vầng trán là tích tụ của sự tức giận và sát khí giết người.

Thuỳ Linh ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một, lông mày cũng chau lại, cô hỏi: “Thế lực của Đạo Môn ở Điện Binh cũng chẳng có bao nhiêu, người bạn này quan trọng lắm không anh?”

Thế Minh gật nhẹ đầu, mặt sa sầm lại: “Người bạn này từng giúp anh, giờ người ta có nạn, anh không thể làm thinh không giúp.”

Thuỳ Linh nghĩ hồi rồi nói: “Nếu đã thế, đừng chậm trễ mất thời giờ, mau đi thôi anh. Đi muộn thêm giờ nào là bạn anh nguy hiểm thêm ấy.”

Thế Minh gật đầu đồng ý, cậu lập tức đứng dậy chạy đi. Thuỳ Linh cũng như chú mèo con chạy sát theo sau.

“Em cũng định đi à? Em đi làm gì? Nguy hiểm lắm!”

Rồi cậu lắc đầu nguây nguẩy nhất quyết giữ Thuỳ Linh lại: “Không được, em không nên đi, nguy hiểm lắm.”

Thuỳ Linh tươi cười như ánh sáng ban mai: “Anh bảo vệ em, em chẳng sợ đâu. Có đúng không anh? Giống như hôm đầu tiên mình gặp nhau ấy.”

Thế Minh đứng ngây ra, trí nhớ được quay trở về ngày đầu ấy, nhưng cậu vẫn lắc đầu: “Không được, Linh à, lần này không giống với lần Năm Ma, đối phương là em trai Năm Ma, nó tên Sáu Ma, nó uy hiếp anh chỉ được đơn chiếc độc mã, không được đem thêm người.”

Thuỳ Linh nhíu này, lo lắng: “Nhưng anh đi một mình nguy hiểm quá, cho dù anh có cứu được bạn cũng không thoát khỏi bài binh bố trận của tụi nó, rơi vào tình thế nguy hiểm. Không được, làm thế khác nào xông đầu vào chỗ chết, quá bốc đồng, quá nông nổi! Em đi cùng anh.”

Thế Minh vuốt nhẹ lên tóc Thuỳ Linh, xoa xoa đầu cô, vỗ về an ủi: “Anh không thể đem thêm quá nhiều người, vả lại anh đi cứu bạn anh, nếu em ở bên, anh còn phải phân tâm để ý đến em. Thế lại càng nguy hiểm hơn, nghe anh, ở nhà đợi anh trở về. Anh bảo đảm với em sẽ bình yên trở về.”

Thuỳ Linh nghe xong, cười ngọt ngào, gật đầu: “Vâng, em đợi anh về.”

Thế Minh tạm biệt Thuỳ Linh xong thì vội vã chào tạm biệt với mấy anh em cốt cán trong bang hội, đem theo anh em ngũ hành rời khỏi phố J, đi thẳng lên HN, rồi ngồi máy bay lên Điện Binh. Long không yên tâm sự an toàn của Thế Minh gọi điện bàn bạc với Trung Vương một hồi, rồi quyết định phái mấy thành viên cốt cán của Máu Lạnh ngồi máy bay đuổi sát theo Thế Minh.

Thế Minh vừa đặt chân xuống sân bay Điện Binh, thì nhấc điện thoại gọi ngay cho Sáu Ma. Trong sân bay, tai mắt ngầm của Sáu Ma sớm đã thông báo cho hắn trước, Thế Minh có đem thêm năm người đến. Sáu Ma có tin ngầm báo liên tục nên nói chuyện cũng rất “cứng miệng”:

“Minh à, mày cuối cùng cũng chịu lò mặt ra rồi.”

Thế Minh lãnh đạm: “Tao đến chẳng phải lúc nghe mày nói mấy câu tầm phào này, có gì nói thẳng, đi đường nào, báo cái tên đường tao đến tận nơi.”

Sáu Ma đắc ý cười khà khà: “Sao, mày mà cũng có lúc vội thế à?”

Thế Minh híp nheo đôi mắt, lạnh lùng: “Sáu Ma tao hận mày.”

Sáu Ma điềm nhiên gật đầu, nhún vai, rồi quát bên đầu dây điện thoại: “Tao ở công xưởng Phúc Lai ngoại ô đợi mày, nói rõ thế chắc cũng chẳng phải để tao dạy cách đi đâu nhể?”

Thế Minh không nói gì, ấn tắt điện thoại. Sáu người bắt một chiếc xe ô tô bảy chỗ đi thẳng đến ngoại ô, tên lái xe là dân lái xe lão làng, vừa nghe địa điểm biết ngay chỗ nào. Tên lái xe vừa lái xe vừa tếu táo: “Ở đấy hoang vu lắm, các anh đến đấy làm gì?”

Chưa đợi Thế Minh cất lời, Mộc bên cạnh đã lạnh băng lên tiếng: “Lái xe đi, lắm mồm.”

Tài xế nhìn sắc mặt mấy người bọn họ ai cũng không thiện lành gì, biết điều câm bặt miệng, chuyên tâm lái xe. Thế Minh đem năm anh em Ngũ hành Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ đi cùng, nếu bàn về khoản xông pha chiến đấu thì họ không yếu hơn Long, Phạm Cường, đặc biệt là bọn họ rất thủ rất nhanh, Thế Minh rất yên tâm.

Hơn 40 phút, xe cũng đã dừng lại ở một công xưởng cũ nát tên Phúc Lai mà Sáu Ma nói. Đúng như lời tài xế nói, nơi này hoang vắng, dân cư thưa thớt, xung quanh là những đống rơm lớn bé, nhà máy trơ ​​trọi ở giữa khu đất trống trải. Bước vào bên trong, tạo cho người ta cảm giác như sắp lún sâu vào miệng con quái vật. Không khí giết chóc bao trùm khắp công xưởng, ngột ngạt, khó thở và bức bối.

Thế Minh sải bước đi vào, cảm nhận trong bóng tối đen huyền có vô số ánh mắt đang chằm chằm theo dõi. Mặc dù không thấy bọn họ ở đâu, nhưng Thế Minh cảm nhận hơi thở của rất nhiều người mai phục. Sau khi bước vào sân, cửa nhà xưởng mở ra, ở giữa có chễm chệ một người ngồi, không ai khác, chính là Sáu Ma.

Thế Minh vừa đi vừa khẽ giọng: “Mọi người cẩn thận, chúng ta sẽ ra tay bất cứ lúc nào.” Ngũ hành và năm người khẽ gật đầu tỏ ra đã hiểu, âm thầm tăng cường cảnh giác, mở sẵn chốt súng.

 

Sáu Ma ngồi ở giữa xưởng, trước mặt có một chiếc bàn trà lớn, có bày bia, rạc rang, hắn vừa ăn, vừa uống trà, tươi cười vẻ thanh thơi. Nghĩ đến việc gọi Thế Minh vào tròng để cầm đằng chuôi, hắn vui sướng cười ha hả.

Giờ đây nhìn Thế Minh đã hiện hữu trước mặt, hắn xua tay giả bộ quan tâm đãi bôi: "Nào, ngồi xuống đi, đi đường chắc mệt rồi ấy nhỉ?”

Thế Minh gật đầu cười nói: “Sáu Ma biết thương người đấy nhỉ?”

Nói hết câu, cậu ngồi phịch trước mặt Sáu Ma, hỏi thẳng: “Bạn tao đâu?”

Sáu Ma cười gian tà, nói: “Chú em cứ bình từ, đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây.”

Giọng điệu ỏng ẻo, gian tà, hắn chỉ về phía xưởng: “Trong căn phòng kia.”

Thế Minh đi theo hướng Sáu Ma chỉ, có một căn phòng nhỏ, cửa phòng đóng chặt.

Sáu Ma cười khè khè: “Mày yên tâm, tao đã hứa với mày không giết là tao không giết. Nhưng ấy mà, con bạn mày xinh quá, tao thích, chẳng may húp nó rồi. Người anh em không trách tao đâu nhỉ?”

Nói xong, Sáu Ma mặt mũi hưởng thụ, nhắm mắt mồm than phiền: “Mùi vị cứ phải gọi là tuyệt vời.”

Thế Minh bặm môi, nghiến răng kèm kẹt, mặt cau mày, mắt trừng trừng nhìn Sáu Ma không nói lời gì. Sáu Ma giả bộ ngạc nhiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Nó ở trong phòng ấy, sao mày không vào xem, con bạn mày nhớ mày da diết lắm.”

Thế Minh nhìn sâu vào mắt Sáu Ma, mặt cậu lại bình thản, cười nói: “Sáu Ma này, xem ra mày và thằng anh chết dưới mồ của mày có cùng chung sở thích, nhưng không biết cách mày chết có giống nhau hay không thôi.”

Nói xong, cũng chẳng để tâm đến phản ứng của Sáu Ma, cậu đi về phía căn nhà nhỏ kia. Sáu Ma mặt mày tăm tối, u uất, hắn đang dằn lòng chưa vội ra tay, vì dù gì hắn phải để Thế Minh nhìn thấy kịch hay.

Thế Minh bước đến trước cửa, cậu đan xen đủ loại cảm xúc lẫn lộn, không biết nên đối mặt với Thu Ninh ra sao, mặc dù Thế Minh không có tình cảm sâu đậm với cô, nhưng dù gì cậu cũng rất cảm kích ân tình của cô. Thu Ninh vì cậu mới chịu đau thương như vậy. Điều này làm cậu cắn rứt hổ thẹn. Cậu từ từ đưa tay đẩy cánh cửa, bên trong đèn com bắc yêu yếu, chiếu ánh đèn mù mờ. Nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, Thế Minh đầu óc trống rỗng, cậu thảng thốt chững lại hồi hồi lâu mới định thần lại được, khoé miệng giần giật.

Trong căn phòng, Thu Ninh bị treo thành bốn góc, cơ thể khoả thân loã lồ, ba người đàn ông trần truồng đứng bên cạnh cười dâm đãng, sờ mó toàn thân cô, một thằng đàn ông đang đè lên người cô cọ xát xác thịt, rồi hắn nhún nhẩy như bọn cầm thú. Thu Ninh hai mắt lờ đờ, sớm đã nửa tỉnh nửa mê, miệng theo bản năng rên rỉ phản kháng những tiếng kêu ai oán.

Thế Minh nhắm chặt mắt, hít một hơi thật dâu, đưa tay về sau eo, sải bước tóm đầu thằng đàn ông đang bò trên cơ thể Thu Ninh, kéo giật mạnh về sau. Thằng kia lật bổ người ra khỏi thân thể cô. Thế Minh không biết tự lúc nào đã lôi ra khẩu súng bạc, cậu bắn một viên thẳng đầu tên kia.

“Pằng!” Người đàn ông kia trợn trừng mắt, giữa hai hàng lông mày có một cái lỗ to hình viên đạn. Mấy thằng khác thấy có biến, hét lên một tiếng rồi vồ đến chỗ Thế Minh định đánh trả. Nhưng chưa tiến đến gần cậu, liên tiếp năm phát đạn đã bắn liên tiếp vào trong, ba tên chưa kịp biết ai nổ súng đã ngỏm về tây thiên.

Thế Minh sớm đã bùng lên sát khí hừng trời, nhưng cậu biết bay giờ đây phải bình tĩnh, bởi vì tiếp theo đây mới là thời khắc nguy hiểm, quay đầu, mắt ranh mãnh, âm u: “Tao muốn mạng của Sáu Ma.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.