Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh biệt

Tiểu thuyết gốc · 3341 chữ

Thấy anh ta đi đào hố, các anh em cũng bước theo sau. Hàng nghìn người bận rộn tất bật đào xới, rất nhanh, một chiếc hố to rộng năm mét vuông đã được đào lên. Nguyễn Hoàng An lau mồ hôi trên trán, gọi người vứt hết những cái xác xuống hố, rồi liếc nhìn mấy thằng lính của đội Hồn, trong mắt chúng có lóe lên những cảm xúc hoảng loạn và sợ sệt.

Anh bĩu môi, cười: “Chúng mày còn sợ chết à? Bọn mày chẳng phải đội Hồn, đã là hồn rồi thì sợ gì chết nhỉ?”

Những tên này nếu đã không sợ chết thì chẳng việc gì phải đầu hàng.

Nguyễn Hoàng An kéo một người lại, giơ chân đạp đánh đốp vào mông, tên kia kêu oái một tiếng, đầu ngã dụi xuống cái hố, đang cố gắng đứng dậy trèo lên trên thì bị một tên đồ đệ bên trên vung dao chém một nhát xuống. Nguyễn Hoàng An mất bình tĩnh vẫy vẫy tay: “Nhanh, đẩy bọn ma không ra ma, quỷ không ra quỷ này xuống, rồi chôn bằng hết đi!”

Những tên lính của đội Hồn không còn sức lực phản kháng, bị người ta kéo rồi đạp, từng người từng người bị đạp xuống hố, chưa kịp bò lên, thì lại người khác đè lên. Những âm thanh hét gào kêu vang liên tục, Trần Văn Bình không muốn nhìn, thở dài một tiếng. Con người Thế Minh hành sự quá đoạn tuyệt, không để đối phương có đường lui, dù là một mạng sống cũng không. Cho dù Thế Minh có đầu óc hơn ông cụ Kim Bằng nhưng phong cách và hành vi của cậu, anh không chấp nhận được, khó có thể thành tâm nguyện ý phụ trợ. Thời điểm này, Trần Văn Bình le lói ý định rút chân khỏi đất Bắc Đạo Môn, muốn tìm một nơi yên tĩnh, tìm một công việc ổn định, trải qua một cuộc sống bình dị.

Đội Hồn bị giết sạch, không lưu lại bất kì một vết tích gì, chết trong thầm lặng và sạch sẽ. Sống không thấy bóng, chết không thấy xác, như mất hút giữa trần thế. Tổng bộ đội Hồn đang rối như tơ vò vì lo lắng. Toàn lực hai trăm quân tinh nhuệ đã mất tích không liên lạc ở nước S. Họ vội vàng điều người đến nước S truy tìm, nhưng không thấy bóng dáng người nào còn sống, chỉ thấy vết máu còn lưu lại sau trận chiến xáp lá cà đằng sau khu rừng đất T. Ngoại trừ những vết máu ít ỏi này ra, họ không còn thu thập được thông tin giá trị nào khác.

Sau này, Thế Minh liên lạc với Đạo Môn ở Trung Quốc, cậu nhờ họ gửi giúp cậu một bức thư tay cho tổng bộ Đội Hồn. Ngoài bìa bức thư có viết “Lê Thế Minh thân gửi lãnh đạo Đội Hồn!” Trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ với nội dung: “Tôi Lê Thế Minh đã thu nạp tổng cộng hai trăm mười ba người. Nếu muốn đòi, có thể điều quân đến, tôi nồng nhiệt thu nhận.”

Lãnh đạo Đội Hồn mời phiên dịch viên đến dịch bức thư, tên chủ lĩnh nghe xong suýt ngất tại chỗ, hơn hai trăm người tinh nhuệ đều đã lọt vào tay của Thế Minh. Cái chức lãnh đạo của hắn cũng khó mà bảo toàn. Đúng theo dự cảm của hắn, mấy phe đảng hữu cánh mới thành lập của Đội Hồn sau khi nghe tin, ngay lập tức đạp hắn hạ bệ, đề bạt một người có kinh nghiệm và sách lược lão làng hơn lên thay chức. Trải qua lần này, mặc dù Đội Hồn chưa tổn thất hoàn toàn sinh lực, nhưng cũng đủ lao đao một khoảng thời gian khá dài. Chúng chỉ đành giữ lại một vài tên tiểu tốt, không điều động thêm bất cứ quân lính nào chinh chiến, đành hồi binh bồi dưỡng một khoảng thời gian nữa rồi tính sau.

Sau khi biết tình hình của Đội Hồn, Thế Minh cười nhẹ, giọng lạnh lùng trầm thấp: “Cũng đến lúc nói chuyện với trưởng lão họ Vũ rồi.”

Đồ đệ Bắc Đạo nghe xong, ai cũng cắn răng, tức đến nỗi muốn chặt thân nghiền xác ông Huy Sơn thành trăm mảnh.

Vị trưởng lão này đang bàn chuyện với các cán bộ xung quanh.

Mọi người ai cũng lo lắng chờ tin từ rừng của Thế Minh. Còn ông ta thì không, ông ta đợi trò chơi nực cười từ cậu. Nghe mấy tên lính đưa tin về việc Thế Minh giết hại toàn bộ quân lính của Đội Hồn, ông ta xuỳ ra tiếng, nhẩm bụng tin vịt nhàm nhí rồi cười cười. Trong lúc ông ta còn đang cười thầm, thì có một tên lính hớt hải chạy đến hồi báo, Đội Hồn bị mắc bẫy không thoát ra được.

Sau khi nghe xong, mọi người ai cũng xốn xang vui mừng.

Duy chỉ có Vũ Huy Sơn hít sâu một hơi lạnh, tự nhẩm sắp xảy ra chuyện động trời. Ai ngờ đâu nửa tiếng sau, quân tiền tuyến quay lại báo tin, quân ta đã quét sạch tàn quân đội Hồn, quyết không tên giặc nào có cơ hội thoát nạn. Vũ Huy Sơn đầu óc trống rỗng, ông ta cảm nhận như có một cái búa đập mạnh giữa đầu. Không biết có phải là do tâm lý không vững, mà ông ta nhìn ánh mắt tên đồ đệ tình báo có hơi bất thường. Rồi ông ta sôi sình sịch lo lắng, lẽ nào Thế Minh biết mình là nội gian? Đúng với câu các cụ hay nói, có tật giật mình.

Phong Điền đứng bên cạnh vui sướng, hồ hởi, nhìn thấy ông Huy Sơn mặt mày trắng bệnh, liền hỏi: “Ông anh sức khoẻ không ổn à? Mặt cứng đơ ra thế?”

Ông Vũ Huy Sơn vội nén những suy tư, cười haha nói: “Ừ đấy! Không biết sao mà tự dưng đau bụng quá!”

Trưởng lão Phong Điền quan tâm: “Không khoẻ thì về nghỉ ngơi. Có cần tôi gọi người đưa đến bệnh viện không?”

Ông Huy Sơn vội trả lời: “Không cần đâu, bụng đau là chuyện nhỏ, về nằm tí là khỏi ngay. Làm gì có chuyện bụng đau đến độ nhập viện được.”

Vừa nói, tay vừa xoa bụng, giả bộ khom lưng bước vào trong xe. Ô tô đang khởi động mô tơ, cửa xe bỗng mở toang ra, một người đang cười cười cong người, đầu thò vào trong xe hỏi: “Trưởng lão họ Vũ vội vã đi đâu thế?”

Vũ Huy Sơn giật bắn mình, quay đầu vừa nhìn, hoá ra là Nguyễn Hoàng An, ông ta gắng gượng cười: “Hoá ra là chú An, bụng tôi có hơi đau, muốn về nhà nghỉ ngơi lấy sức.”

Ông ta nghĩ ra được gì đó, hỏi ngược lại: “Sao cậu đã về rồi, tiền tuyến ngưng chiến rồi à?”

Nguyễn Hoàng An cười nói, sắc khí lạnh toát: “Sớm đã chiến xong, đội Hồn không lọt một ai, dù chỉ là một đứa, tôi đã chôn xong. Có điều, thằng đầu xỏ Đội Hồn lại phong thanh tiết lộ nội bộ Đạo Môn có kẻ nội gian thông đồng. Không biết trưởng lão Vũ Huy Sơn có hứng thú muốn biết hay là không?”

Vũ Huy Sơn nghe xong, miệng lắp bắp, lắc đầu chối cãi: “Tôi… tôi không biết.”

Nguyễn Hoàng An cười nói: “Anh Minh muốn nói một số chuyện, cũng đặc sắc lắm, trưởng lão không nghe cũng hơi tiếc đấy!”

Nghe Nguyễn Hoàng An nói vậy, Vũ Huy Sơn hết cách, anh ta là người như thế nào ông ta hiểu rõ. Liền răm rắp bước xuống xe.

Trưởng lão Phong Điền vừa thấy ông ta đi lại quay về, ông ta thấy lạ liền hỏi: “Sao ông lại quay lại đây làm gì?”

Vũ Huy Sơn không đáp lời, gượng cười khó khăn.

Thế Minh đem theo Đặng Tâm Lỗi, Trung Vương và hàng chục người đến tổng bộ hộ tống Kim Bằng. Nhưng dù bị nhốt mười mấy ngày, sức khoẻ của ông cuh vẫn rất dồi dào. Cả đời ông đã trải qua biết bao phong ba bão táp, có bị nhốt vài ngày cũng không hề hấn gì. Nếu không phải là do tuổi cao sức yếu ông sớm đã đem quân xông ra giết bằng sạch mấy tên đội Hồn kia.

Thế Minh bước vào phòng khách của tổng bộ nhìn thấy Kim Bằng đang ngồi cùng một người bạn già chạc tuổi. Hai người vừa hàn huyên vừa chơi cờ, thi thoảng nhấp một ngụm trà, phong thái tiêu diêu tự tại, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc và đăm chiêu.

Thế Minh cười, người cùng ông cụ chơi cờ Thế Minh từng gặp qua, chính là Lý Uy đại ca cai trị vùng đất Trung quốc của Đạo Môn. Mặc dù cậu có hơi lạ, nhưng thấy không tiện hỏi, lễ phép đứng bên cạnh nhìn hai người họ chơi cờ.

Thấy ông cụ muốn đi quân mã, cậu ho nhẹ một tiếng, ông cụ Kim Bằng rất hiểu ý, đặt quân mã xuống, đưa quân xe lên, Thế Minh gật đầu.

Ông cụ muốn đi pháo, cậu lại ho một tiếng, ông đưa tay chạm quân tốt, Thế Minh cười cười gật đầu.

Liên tiếp vài lần như thế, Lý Uy không vui, không biết Thế Minh ám chỉ đi nước cờ tốt hay xấu, chỉ cần nghe thấy chốc một lại có tiếng ho sù sụ, ông ta đã thấy phiền. Ông Lý Uy đặt quân cờ xuống, không hài lòng: “Này chàng thanh niên, thưởng cờ phải tĩnh mới là quân tử.”

Thế Minh với vẻ mặt vô tội: “Tiền bối, tôi có nói gì đâu.”

Kim Bằng cười lớn, gật đầu: “Minh nó không nói gì thật, chú Uy, bàn cờ này chú thua rồi.”

Lý Uy cúi đầu nhìn thế cờ, than thở: “Vô phương cứu chữa!”

Rồi ông ta nhìn Thế Minh, cười nhẹ nói: “Ngoài cửa toàn cô hồn cậu đồng, âm khí nặng như thế cậu vào đây kiểu gì thế?”

Thế Minh đáp lại: “ m hồn không sợ, có sợ là sợ người. Tôi đã cho chúng thành hồn ma thật rồi.”

Lý Uy cười lớn: “Lần này đúng là bõ công lặn lội đường xa đến thăm, ở bên tàu tôi thường thấy Đội Hồn chúng nó đi thu hồn, thế mà giờ lại thấy chúng bị thu phục ngược lại. Haha, đời đúng là ngặt nghẽo, kể ra thế lại hay.”

Lý Uy có mối quan hệ không mấy thân thiết với Bắc Đạo, ông ta vẫn luôn ủng hộ Nam Đạo. Lần trước tại cuộc họp thượng đỉnh Đạo Môn, khi biết cậu có thể làm cho đội Hồn liêu xiêu, ông ta vô cùng phấn khích và mến mộ chàng trai trẻ này.

Lần này đến thăm cũng là để gắn kết mối quan hệ với Bắc Đạo, ai ngờ thăm hỏi không gặp thời. Đúng vào lúc bị Đội Hồn giăng bẫy vây đánh thì ông ta đến. Nhưng ông ta dù gì cũng là bá chủ một phương, chín chắn và điềm tĩnh là vũ khí chủ cốt để chống lại cái buồn tẻ chán ngắt trong mười mấy ngày giam lỏng. Ông ta và Kim Bằng cùng nhau chơi cờ, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, vừa chơi cờ vừa đàm đạo luận sự thượng thiên hạ địa. Hai người càng nói càng xôm, nhận ra tâm đầu ý hợp, còn than tiếc đã gặp tri kỉ vào những năm tuổi tác xế chiều.

Trước kia hai người họ cũng chưa từng gặp nhau, nhưng trong thâm tâm sớm đã nghĩ đối phương là địch, nên chẳng ngờ lại có ngày tâm thái khoan khoái thoải mái để giãi bày như hôm nay.

Thế Minh và Lý Uy lại hỏi thăm đôi ba câu xã giao, rồi cậu đứng dậy gật đầu với ông cụ Kim Bằng: “Ông lớn, cháu còn một vài chuyện cần phải xử lí.”

Ông cụ Kim Bằng thần sắc vẫn điềm đạm, Thế Minh mặc dù không nói làm gì, nhưng ông có thể đoán được ít nhiều, ông thở dài rồi nói: “Đi sớm về sớm, người có tuổi ở Đạo môn, có thể giải quyết gọn gàng thì cố mà giải quyết cho gọn gàng.”

Thế Minh gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”

Cậu bước ra khỏi phòng khách, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh, hít sâu một hơi.

Nguyễn Hoàng An đang rất “thân thiết” xốc lấy vai của Vũ Huy Sơn, nhìn thì giống như đỡ ông ta đi, nhưng ẩn ý là sợ ông ta chạy mất.

Anh ta đang bực dọc vì ông ta quá lề mề chậm chạp. Còn Vũ Huy Sơn lại mong thời gian có thể ngừng trôi để Thế Minh mãi mãi đừng xuất hiện. Nhưng thời gian chẳng thể ngưng đọng, cái gì đến vẫn sẽ đến.

Thế Minh khoan thai bước xuống xe, đưa mắt nhìn qua một lượt, giọng nói lạnh đạm: “Đội Hồn đã giải quyết ổn thoả, ông lớn cũng bình an vô sự. Mọi người có lo lắng thì vào tổng cục thăm hỏi sức khoẻ.”

Mọi người vừa nghe thấy, mặt mày rạng rỡ, vội vàng cùng nhau lên xe quay về tổng cục. Vũ Huy Sơn cũng muốn đi cùng góp vui, “phấn khích” chạy theo chiếc xe, miệng bầm lầm: “Tôi cũng muốn đi thăm hỏi ông lớn.”

Nguyễn Hoàng An không một giây lơ là cảnh giác, đè ông xuống, cười lạnh: “Ông cũng muốn đi, haha, đợi lúc nữa đã.”

Mấy người cán bộ bước chầm chậm qua chỗ hai người họ, nghe cung cách nói chuyện của Hoàng An với trưởng lão thấy không đúng với phép tắc, bọn họ đang định ra hỏi Thế Minh thì cậu khua tay, cười lạnh: “Không có sự đồng ý của tôi, không ai được phép ở lại, nếu không sẽ bị phạt theo gia pháp.”

Mấy người cán bộ thấy lạ lùng nhưng nhắc đến gia pháp ai cũng sợ như rùa rụt đầu, biết thân biết phận khởi động xe rồi phóng thật nhanh. Vũ Huy Sơn biết ngày tận đã đến, ông ta cứng cỏi, ra vẻ của một trưởng lão, phẫn uất: “Nguyễn Hoàng An, mày nói thế là thế nào, sao không để tao đi?”

Nguyễn Hoàng An làm lơ, lạnh lùng: “Muốn đi cũng được, có điều phải để cái dao này hỏi thăm cái đã!”

Nói xong, chưa đợi ông ta cựa quậy, con dao nước S đen bóng loáng được lôi ra, loé lên một tia sáng, rút con dao ra, hàn khí của con dao cùng với sát khí của anh ta làm người ta cảm thấy lạnh gáy. Con dao sắc lẹm lướt ngang qua cổ Huy Sơn.

Lúc sau, Thế Minh bình tĩnh nói: “Trưởng lão Vũ Huy Sơn, ông nghĩ tôi ngu thế à?

Vũ Huy Sơn có nằm mơ cũng chẳng nghĩ cậu sẽ nói thế, nhất thời không phản ứng kịp, lẩm bẩm: “Trưởng môn thông minh hơn người, đại ca văn võ song toàn, thần khí anh hùng…”

Thế Minh vẫy vẫy tay, ngắt lời ông ta, lắc đầu: “Có điều trước mặt ông, tôi giống như một tên mu muội. Lúc ông giết trưởng lão Tia Chớp tôi đã nghi ngờ là ông ra tay, nhưng tôi vẫn cho ông thêm một cơ hội, trưởng lão Hải Kiên chết oan, là lỗi của tôi. Nếu tôi không ngu, thì trưởng lão Hải Kiên không chết mà ông lớn cũng không rơi vào tình thế bế tắc như ngày hôm nay.”

Vũ Huy Sơn nghe xong mặt lo lắng, xanh ngắt rồi trắng bệnh. Thế Minh lại hỏi tiếp: “Tôi chỉ thấy lạ, ông ẩn mình ở Bắc Đạo bao lâu nay, sao phải đợi ngày này mới ra tay?”

Vũ Huy Sơn nhận ra không che giấu và lấp liếm chối quanh được nữa. Ông ta nhận tội, mặt ngẩng lên cao, mắt nhìn về phương xa: “Bởi vì Vũ Việt Hùng là trưởng môn Nam Đạo, mày Lê Thế Minh lại là trưởng môn Bắc Đạo, nó địch không lại với mày.”

Thế Minh dần bình tĩnh trở lại: “Vũ Việt Hùng là cháu của ông phải không?”

Vũ Huy Sơn giật mình, kinh ngạc nhìn Thế Minh, một lúc sau, ông ta lắc đầu than thở: “Thế Minh, mày quả nhiên lợi hại, không có việc gì qua nổi mắt mày. Vũ Việt Hùng nó là cháu tao, cũng vì thế tao mới ấp ủ trăm mưu ngàn kế giăng bẫy mày, để tạo con đường phẳng lặng Nam Bắc Đạo Môn thống nhất. Chỉ tiếc, tiếc là tao không khôn như mày, nên mới bại trận.”

Ánh mắt Thế Minh lạnh lùng, cậu nói tiếp: “Nhưng ông cũng không nên hãm hại Tia Chớp, càng không nên ám hại trưởng lão Hải Kiên.”

Vũ Huy Sơn đau khổ nói: “Tao không thể không giết Tia Chớp, bởi vì tao là người bới móc ra ngọn ngành sự việc. Một khi đã phanh phui, nếu ông ta không chết thì tao cũng phải chết. Còn ông Hải Kiên chỉ là một sự cố, người đứng giữa trung tâm nhẽ ra là…”

Thế Minh tiếp lời: “Nhẽ ra là tôi hoặc là ông lớn đứng giữa, có phải không? Là do trưởng lão Hải Kiên tếu táo tranh chỗ đứng mất mạng dưới ngòi súng của ông. Tiếc thay một anh hùng lại bị rơi vào tình cảnh như thế.”

Vũ Huy Sơn thần sắc lãnh đạm, gật đầu lặng im. Nguyễn Hoàng An nghe đến đây, anh tức điên lên, máu từ lồng ngực chạy đến thẳng não, phẫn uất quát lớn: “Tao hôm nay phải chém chết mày, thằng phản đồ!”

Cầm con dao xông đến chém ông Huy Sơn. Trưởng lão Huy Sơn nhắm mắt, nhận lấy miếng đòn. Thế Minh nhớ đến những lời căn dặn của ông cụ, cậu vẫy vẫy tay, chặn lại sát khí phát điên của Nguyễn Hoàng An, rồi nói tiếp: “Trưởng lão Vũ Huy Sơn, sau khi ông mất Đạo Môn sẽ không làm khó gia đình ông, ông còn gì muốn nói không?”

Vũ Huy Sơn nghe xong con mắt lim dim, sắc mắt lộ rõ những biểu cảm phức tạp: “Vũ Huy Sơn cả đời này không vợ không con, duy chỉ có đứa cháu ruột Việt Hùng. Nếu có một ngày nó lọt vào tay mày, thì mong mày hãy để nó một con đường sống. Tao chỉ có một yêu cầu duy nhất.”

Thế Minh không trả lời, cậu còn đang suy nghĩ, nếu có một ngày như thế, cậu có làm được không? Diệt cỏ mà giữ lại gốc là điều tối kị trong giới xã hội đen, vì sống ở giới giang hồ, địch có thể lấy mạng bạn, để địch có đường sống đồng nghĩa với việc tạo cho bản thân một đường chết.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu vẫn gật đầu: “Nếu có ngày ấy, tôi sẽ không giết nó.”

Vũ Huy Sơn gật đầu, nhắm mắt cười, nhận gia pháp. Thế Minh quay người, lạnh lùng: “Cho ông ta một cái chết nhẹ như như lông hồng đi!”

Nguyễn Hoàng An quả thực đã tặng cho ông ta một con dao nhẹ tênh, Thế Minh vừa nói xong, con dao đã lướt qua yết hầu của ông ta. Dao pháp của anh ta vừa nhanh vừa chuẩn, quả thực đáng để tự hào.

Cậu nhìn cái xác dưới chân nhổ bãi nước bọt: “Súc sinh.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.