Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn Sáu Ma

Tiểu thuyết gốc · 2762 chữ

Thế Minh vừa nói, Trung Vương hiểu ngay lập tức là vì chuyện giữa Thuỳ Linh và Tuệ Phương. Trung Vương là một chàng trai không có khái niệm về tình yêu, đến hiện tại vẫn chưa tìm hiểu ai, Thế Minh mà hỏi anh ta cũng giống việc hỏi đầu gối.

Nhưng Trung Vương biết cách trêu ngươi, và giỏi bốc phét. Anh ta đứng một góc ngân nga một lời thoại của một bộ phim tình cảm nào nào đó, rồi khoác lác thêm thắt những triết lí rất mới lạ: “Tình yêu không theo sự mong đợi của chúng ta. Nó huyền diệu, tinh tuý và thuần khiết. Thế nên chung thuỷ cũng là tình yêu, bác ái cũng là tình yêu, có người cả đời chỉ yêu một người, có người cả đời sẽ yêu rất nhiều người. Chỉ cần họ cảm thấy hạnh phúc, thì đâu cần quan tâm là chung thuỷ hay bác ái?Đời người ngắn ngủi, nếu yêu mà tổn hại tinh thần, há chẳng phải sống trên đời cũng đủ làm ta mệt mỏi hay sao?”

Thế Minh nghe xong hàng lông mày giãn ra, Trung Vương nói gì cậu không nghe mà nghe cũng không hiểu, đến ngay cả bản thân Trung Vương nói gì anh ta cũng chẳng biết. Nhưng anh ta tự khen những câu nói bất hủ này của bản thân, vì xét ở bình diện tình yêu, nó cũng khá có tính triết học. Bản chất của triết học ấy chẳng phải người nghe không hiểu, người nói cũng không hiểu hay sao?!

Thế Minh lầm bầm: “Không biết chú đang nói cái gì!”

Nói xong, cậu có hơi choạng vạng bước lên tầng. Trung Vương đứng đằng sau to tiếng hét: “Anh Minh, anh thấy em sâu sắc đúng không!”

“Ờ, im mồm đi!” Thế Minh đi thẳng nói vọng ngược lại.

Trong đêm ấy, An Quốc và Trần Bách Thành đều có thành tích riêng, họ trở về vũ trường.

Trần Bách Thành đắc ý: “Sáu Ma đang trốn ở một hộp đêm, tin ngầm này phải mất bao công sức nhờ vả của bạn bè mới có đấy.”

An Quốc nghe xong cười trừ, gật đầu nói: “Thành nắm bắt thông tin chuẩn đấy. Sáu Ma đang yên phận tại hộp đêm Hải Thành, ông chủ hộp đêm là đàn em của Sáu Ma, thế nó mới chứa chất thằng này.”

Thế Minh lãnh đạm: “Ông chủ tên gì?”

“Tên là Hoàng Quốc Đồng, hơn ba mươi tuổi, đầu húi cua, người gầy gầy, và đeo một cặp mắt kính dày cộm.

Thế Minh nghĩ hồi gật đầu, đàn em của Năm Ma hình như có kẻ như thế thật, cậu hỏi tiếp: “Chúng mày có sắp đặt người canh gác hộp đêm không?”

Trần Bách Thành nghe xong, đầu cúi gằm, không trả lời.

An Quốc cười nói: “Em để thằng Lương đem mười mấy anh em mai phục ở gần đấy rồi. Chúng nó chỉ cần ho he là chúng ta biết ngay.”

“Ừm!”

Thế Minh hài lòng gật đầu cười nói: “Nếu đã thế chúng ta cũng không có lí do gì không ra tay. Đêm nay, tao phải kết liễu nó, tặng nó một chữ tử, tiễn nó một chữ biệt!”

Thế Minh hành động đều chọn vào khung giờ thiêng. Không phải cậu thích ra tay vào đêm hôm khuya khoắt, cũng không phải do cậu mê tín, mà đêm là khoảng thời gian con người ta mệt mỏi nhất trong ngày, nên đây cũng là thời cơ thích hợp để thi hành những vụ án mạng.

Hai giờ rưỡi đêm, một đoàn người xuất phát với sát khí phừng phừng, ở trong vùng ngoại ô, chỗ này vốn là một nơi phát triển, cũng là điểm trọng yếu của quân sự hành hải nước S, dù là đường đi đường bộ hay đi đường biển đều phải qua đây.

Hộp đêm Hải Thành nằm ở phía nam, không phải là nơi xa xôi và cũng không quá sầm uất. Hơn hai giờ đêm, khách ở hộp đêm cũng vãn dần, hai tên canh giữ trước cửa cũng thấm mệt, ngáp ngắn ngáp dài, dưới chân đầy những mẩu thuốc tàn. Hai tên vừa dựa lưng vào tường, mặt kẹp nhèm, đầu gật gù định ngủ gà, thì thấy trước mắt bỗng lướt qua một bóng người. Chúng dụi dụi mắt, nhìn kĩ lại, không biết từ đâu xuất hiện một người thanh niên trẻ, dáng người tầm trung, tướng mạo bình bình, nhưng con mắt sáng và rất hút hồn.

Một trong hai tên lên tiếng: “Mày là ai?”

Người thanh niên cười: “Tao tìm Sáu Ma!”

Người đàn ông kia thấy lạ hỏi lại: “Sao tao chưa từng gặp mày?”

Người thanh niên không nhanh không chậm đáp: “Đương nhiên, tao đến để đòi nợ.”

Người đàn ông hỏi lại: “Đòi nợ à? Sáu Ma nợ mày bao nhiêu tiền?”

Tên đứng cạnh nhìn thấy vậy mắt trừng lên, sẵng giọng quát: “Lắm lời với nó làm gì? Muốn đòi nợ? Không có tiền. Muốn đòi nợ gì thì hỏi tao, tao cho mày mấy phát đấm để trả, mày có đồng ý không!”

Vừa nói, hắn ta vừa xắn sống tay áo chuẩn bị ra tay.

Người thanh niên trẻ cười nheo mi mắt: “Cái nợ này một mình mày không đủ để trả.”

Người đàn ông cao lớn nhìn chàng thanh niên bình thường trước mắt, hắn trề môi cười khinh miệt: “Không đủ trả? Hôm nay tao dần mày trả bằng đủ thì thôi.”

Canh giữ hộp đêm là một chuyện nhàm chán, hắn ta đang ngứa chân ngứa tay muốn tìm chỗ giải nhiệt, vừa hay có một tên thanh niên bọ tép đến, tiện thể làm hắn ta chơi cho bõ. Hắn giơ cổ tay chuẩn bị giáng một đòn vào mặt người thanh niên. Cái nắm đấm của người đàn ông với lực rất lớn, cả cái đấm cũng phải to bằng đầu của một đứa trẻ con, nếu đánh thì người thanh niên chỉ có thể chảy máu mũi mà bai bai cuộc đời thôi.

Nhưng thật tiếc, cú đấm đã giáng vô định trong không trung, người thanh niên trẻ nhanh như sóc nhảy sang một bên, tránh được một cú đấm, rồi nhanh chóng và dũng mãnh luồn về phía trước. Tên trung niên không kịp thu lực về, cả người lảo đảo đổ nhào xuống đất, vừa vặn ngã đúng chỗ người thanh niên đang luồn đến, hắn còn chưa kịp phản ứng kịp, thì bụng lạnh toát, rồi đau quặn. Người đàn ông trung niên miệng vẫn ngáp ngáp định kêu, thì bị chàng thanh niên cho một phát tát hoa đom đóm mắt.

Người trung niên ngã sầm xuống đất, bụng có những vết máu và những vết thương chảy thành dòng. Người thanh niên cười nhẹ, cái khuôn miệng lem nhem những vết máu tươi. Bộ mặt cười gian tà, kì dị trong màn đêm đen tối. Trong tay người thanh niên không biết từ bao giờ xuất hiện một con dao, lưỡi dao dài nhọn sắc bén - dao nước S. Dao là của Nguyễn Hoàng An, nhưng Lê Thế Minh là người cầm dao.

Thế Minh chỉ vào những vết máu trên mặt, rồi cười: “Tao nói rồi, món nợ này một mình mày không đủ trả.”

Tên trung niên mở lời trước đứng đơ như trời trồng, miệng âm ơ, rồi cái đầu ngờ ngệch, trong tròng mắt mở tròn nhìn một ác quỷ trước mắt. Đúng lúc này, đằng sau Thế Minh vụt qua một người, rồi lại thêm một người,… Chốc lát, đằng sau lưng cậu đã xuất hiện hai trăm người, ai cũng trùm khăn đen kín mặt, tay khư khư con dao. Trong đó có một loạt người bước đến, trên tay còn đeo thêm một phù hiệu, bên trên thêu chữ “Sát” đỏ lòm, một tốp kia đeo phù hiệu thêu chữ “Ám” đen sì.

Thế Minh nhìn người đàn ông, mấy người đằng sau cũng chăm chăm nhìn hắn ta. Người đàn ông này sợ run lên như người mất hồn, hắn cũng đoán đại khái được người thanh niên trẻ trước mặt là ai. Hắn thở dài, và đưa ra một quyết định rất thức thời, mắt nhắm chặt, đầu đập mạnh vào tường, rồi ngã uỵch xuống đất, ngất đi.

“Khôn đấy!” Trung Vương nhìn tên trung niên đang hôn mê nằm dưới đất, bĩu môi cười chê.

Thế Minh nhẹ giọng nói: “Nên là thằng khôn mới sống dai.”

Cậu cầm con dao nước S đi vào hộp đêm, những người đằng sau cũng bước theo sau. Trong hộp đêm ánh đèn mờ nhạt, chỉ có những tia sáng xanh đỏ lập loè. Trên chiếc ghế đẩu có bốn người đang ngồi, ngáy khò khò như chết, trên bàn là những bình rượu rỗng không trơ trụi. Nhìn cái bộ dạng lếch thếch này cũng đoán được hắn canh gác ban đêm, chỉ có điều hắn chỉ đang tận dụng chút ít thời gian để ngủ thôi.

Thế Minh cười lạnh đáp: “Giữ lại một thằng.”

Vừa ngắt lời, Trần Bách Thành như được tiếp lực, hắn xông lên, mỗi dao một người, ba người ba dao, đến cả tiếng kêu cũng chẳng còn, trong giấc mộng đẹp chúng mơ thấy có người đến cắt đứt cổ mình. Trần Bách Thành cùng lúc chém ba người, không chớp mắt. Rồi hắn vung tay tát đánh đốp một cái vào một tên vẫn còn sống.

Cái tát lực mạnh, tên kia giật mình thức giấc, từ từ mở đôi con mắt, hắn thấy một màu đen òm, đếm không xuể người trước mắt, chốc lát hắn vẫn chưa hiểu rõ về tình hình hiện tại.

Trần Bách Thành vung dao dí sát vào cổ hắn, trầm giọng: “Biết điều thì thành thật vào, nếu mày không muốn giống với chúng nó.”

Nói xong, Trầb Bách Thành liếc mắt chỉ vào ba cái xác. Người đàn ông bấy giờ mới nhận ra đồng bọn đã chết, trên cổ họ còn trào ồ ạt những dòng máu. Hắn lắp bắp, môi bầm tím, bỗng chốc gật đầu.

Trung Vương tiến lên trước hỏi: “Bọn tao chỉ tìm Sáu Ma, những người khác không liên can, tao cũng không muốn giết hại chúng mày, chỉ cần mày nói tao nghe nó ở đâu, bọn tao sẽ đi ngay.”

Người đàn ông vốn định không nói, nhưng nhìn con mắt thâm hiểm của Trần Bách Thành còn dính vệt máu tươi, trên con dao của hắn còn mùi máu tanh, suýt chút nữa ngất tại chỗ, chỉ đành lắp bắp: “Sáu… Sáu Ma đang ở tầng ba, phòng cuối cùng phía tay trái.”

Thế Minh nhòm vào mặt hắn, cười nheo mắt: “Người anh em không lừa tôi đấy chứ?”

Người đàn ông không biết cậu, nhưng nhìn cung cách và thái độ của những người xung quanh cũng đoán ra được cậu là ông trùm, giọng run lên: “Tôi nói thật mà, Sáu Ma ở phòng cuối dãy, đại ca tha mạng cho tôi.”

Thế Minh gật đầu không quan tâm đến tên này, cậu cầm dao bước lên tầng, những người phía sau cũng bước lẽo đẽo theo sau. Thấy những tên đầu trộm đuôi cướp lên tầng, người đàn ông thở hắt một hơi, chưa kịp đứng dậy, thì một người vừa bước qua, lại quay đầu trở lại chỗ mình, đứng ngay sau lưng, giọng dẻo hoạt: “Hehe, người anh em, xin lỗi.”

Nói hết câu, con dao rất nhanh đã chém qua yết hầu của người đàn ông. Người đàn ông bị cắt đứt yết hầu, không còn lực kêu bất kì một tiếng nào, miệng há hốc với những hơi thở yếu.

Lên đến tầng ba, đúng theo lời chỉ dẫn của người đàn ông, mọi người nhón chân nhanh nhẹn đi men theo hướng tay trái, Thế Minh đang chuẩn bị mở cửa phòng thì bị Trung Vương chặn lại thì thầm: “Anh Minh, để em!”

Anh nhè nhẹ vặn cái khoá cửa, phát hiện cửa khoá trong, quay đầu vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người lùi về đằng sau. Lấy một chiếc súng giảm thanh bắn một nhát vào cửa.

“Pằng!” một tiếng, chiếc cửa khoá lỗ chỗ những lỗ bắn, Trung Vương nhấc chân đạp cửa rồi luồn thoắt vào trong.

Gần như đồng thời, có một cái bóng cùng Trung Vương tiến vào trong, không phải kẻ địch mà là Trần Bách Thành - một tên muốn giành công. Giết chết Sáu Ma là lập công lớn, một giải thưởng hợm hĩnh treo trước mắt Trần Bách Thành, khiến hắn đang bừng bừng lên cái dục vọng chiếm đoạt.

Sau khi bước vào trong, Trần Bách Thành không nói lời nào, bước đến bên giường, một dao xuyên thẳng. Nhưng nhận lại, lực dao chém xuống mềm mềm, không giống như đâm trúng người, hắn thấy lạ, lôi tấm chăn ra, bên dưới không người.

Trần Bách Thành vội nói: “Anh Minh, mình bị lừa rồi!”

Thế Minh nhìn một lượt quanh phòng, mắt cậu chăm chăm nhìn vào chiếc giường. Lâu sau, cậu mới nhẹ giọng cười: “Có người sợ quá, còn không dám quang minh chính đại nằm trên giường mà đang bò lăn bò lê dưới đất. Nếu đã biết sợ, sao ban đầu còn làm?”

Trung Vương nghe xong, anh phản ứng lại ngay, lật chiếc giường, gầm giường đang nằm một người, không phải Sáu Ma thì còn là ai vào đây được?!

Trần Bách Thành mừng ra mặt, kéo Sáu Ma ra, rồi nói: “Anh Minh, sao anh biết nó ở dưới gầm giường?”

Thế Minh cười nhẹ, không đáp, hai con mắt nhìn chăm chăm vào Sáu Ma. Thực ra trong giới xã hội, những kẻ bị truy sát đều sẽ chọn cách nằm núp dưới gầm giường lẩn trốn. Không gian nhỏ hẹp sẽ làm chúng có cảm giác an toàn. Ngoài ra, Thế Minh để ý cốc rượu trên bàn, còn sót lại vài giọt, có thể đoán ra được vừa uống xong. Một tình tiết nhỏ nhưng đắt giá, nó đã giúp cậu đoán ra Sáu Ma đang nằm dưới gầm giường.

Sáu Ma mặc dù đã bị Trần Bách Thành ghì chặt, nhưng trong ánh mắt vẫn vằn lên những hận thù, hắn cắn môi: “Lê Thế Minh, mày đúng là loại âm hồn bất tán!”

Thế Minh với con mắt lạnh lẽo: “Tao chỉ lấy lại những thứ vốn đã thuộc về tao.”

Sáu Ma tức: “Cái gì?”

Thế Minh lạnh tanh: “Mạng mày!”

Sáu Ma gồng mình giãy giụa, miệng hét to. Không biết là lực của Sáu Ma mạnh, hay do Trần Bách Thành cố ý mà chớp nhoáng Sáu Ma đã vùng cả người. Đôi vai của hắn vung vẩy, lòng bàn tay lòi ra một khẩu súng đen, hắn gào thét: “Tao có chết cũng phải lôi mày đi cùng!”

Nói xong, hắn giơ súng lên ngực Thế Minh bắn.

“Pằng! Pằng!”

Hai tiếng súng vừa nổ, trước mắt Sáu Ma bỗng xuất hiện một bóng người, một tấm thẻ màu đỏ lướt qua tầm mắt của hắn, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, viên đạn xuyên qua não Sáu Ma, bắn vỡ tấm kính ngoài cửa sổ. Thái dương của Sáu Ma có hai lỗ đen ngòm máu, cả người hắn đổ sầm xuống đất, nằm trên nền đất, tấm thẻ nhẹ nhàng bay xuống. Lúc này hắn đã kịp nhìn rõ một chữ “Tử” màu đỏ chót.

Tấm thẻ Tử là do Trung Vương ném, phát đạn là do An Quốc bắn. Hai người họ không thèm quan tâm cái xác Sáu Ma đang giần giật dưới chân, mà đồng tử nhắm chặt vào khuôn mặt của Trần Bách Thành. Trung Vương dấy lên sát khí giết người, tay đã chuẩn bị bắn, anh nói: “Mày cho tao một câu giải thích rõ ràng.”

Trần Bách Thành nuốt nước bọt, nhìn hai người họ rồi quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa kêu: “Anh Minh, em không cố ý, là do em bất cẩn, anh phạt em đi!”

Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng suỳnh suỳnh, rầm rầm tiếng bước chân chạy lên tầng. Rất dễ hiểu, tiếng súng của Sáu Ma đã đánh động những người trong hộp đêm.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.