Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổng chỉ huy tạm thời

Tiểu thuyết gốc · 2937 chữ

Thế Minh nằm viện năm ngày, vết thương vừa cải thiện liền vội vàng xuất viện. Vì Vũ Việt Hùng đã đến Đài Loan cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội trời ban lần này, nhưng sau nhiều lần thử mồi thăm dò, Thế Minh đã phát điên. Tiêu Bàng căn bản không có ý định chiến đấu với cậu, bất kể có khiêu khích hay khiêu chiến thế nào, vị Thiên Vương này đều nhắm mắt cho qua, quyết không chịu chiến đấu. Tiêu Bàng sống chết giữ lối cố thủ, cho dù Thế Minh quỷ kế đa đoan thế nào cũng không thể nghĩ ra một kế hoạch tốt đẹp để đánh bại. Tiêu Bàng dồn toàn bộ quân lực vào khách sạn và biệt thự, khoảng cách giữa hai nơi không xa. Tấn công một trong hai bên, Thế Minh đều phải dồn hết binh lực, tất phải chịu bên kia vây quanh kẹp đánh, tình thế chắc chắn sẽ bất lợi.

Thế Minh sầu muộn, Tiêu Bàng cũng phiền hà, hắn nhận được cuộc gọi từ Vũ Việt Hùng và biết được một số băng đảng xã hội đen trong khu vực BD đã liên kết với nhau. Trong khi trận chiến giữa Nam Đạo và Bắc Đạo đang diễn ra sôi nổi, phân nhánh trong BD không nghe theo sự quản chế và kiểm soát của Vũ Việt Hùng và tự thân lập thành băng đảng mới. BD là một trong những căn cứ của Nam Đạo, một khi họ nổi dậy, nó giống như một đám cháy ở sân sau, Vũ Việt Hùng không dám bất cẩn, sau khi từ Đài Loan trở về, anh ta vội vàng tập hợp băng đảng của mình và đến BD xuất binh đánh dẹp. Gánh nặng của ĐN đã giao hoàn toàn cho Tiêu Bàng. Thế này thì Tiêu Bàng không phiền mới lạ!

Tuy nhiên, Vũ Việt Hùng biết rất rõ tình hình ở thành phố ĐN. Anh ấy nói với Tiêu Bàng rằng chỉ cần anh ấy tuân theo chiến lược hiện tại là chiếm đóng cố thủ, Thế Minh sẽ tạm thời không thể làm gì, trừ khi huy động thêm nhân lực, nhưng thế thì cần thời gian, thì lúc đó, anh ta đã dẹp yên cuộc nổi dậy của BD và quay trở lại cầm quân.

Tin tức về cuộc nổi dậy của BD cũng truyền đến tai Thế Minh, vừa nghe tin Vũ Việt Hùng đã đi dẹp loạn, cậu ngước lên nhìn trời và cười sảng khoái: "Trời không phụ người có công, trời vẫn còn ưu ái tôi. Thời cơ đã đến!"

Cậu lập tức gọi Trần Văn Bình, vừa gặp mặt liền nóng lòng: "Nam Đạo xảy ra nội chiến, Bình biết đúng không?"

Trần Văn Bình gật đầu, anh đương nhiên hiểu ý của Thế Minh, muốn lợi dụng việc Vũ Việt Hùng trong một khoảng thời gian không quản lý thành phố ĐN để đánh bại Tiêu Bàng. Nhưng anh không muốn làm như vậy, chỉ dùng cách nói bóng gió: "Quân ta cũng có nội chiến bất an, lúc đội Hồn vây hãm ông lớn, mình ở tình thế nguy cấp, nhưng Vũ Việt Hùng cũng không chọn cách giậu đổ bìm leo.”

Cách nói khéo có tình ý này để nhắc nhở Thế Minh đừng nhân lúc người ta thất thế, sa cơ thì lấn tới tấn công, thừa nhân chi nguy.

Thế Minh dường như không hiểu ý, cậu lắc đầu quả quyết: “Đấy là Vũ Việt Hùng, còn tôi là Lê Thế Minh, tôi không thể bỏ qua cơ hội này."

Cậu dừng lại và tiếp tục hỏi: "Bình có biện pháp nào để phá vỡ hàng rào phòng ngự cứng đầu của Tiêu Bàng không?”

Nói xong, Trần Văn Bình cảm thấy chán nản, giữa anh và Thế Minh có khác biệt quá lớn về quan niệm và lối sống. Nếu tự hỏi bản thân, công tâm mà nói, anh càng ngưỡng mộ Vũ Việt Hùng hơn, cho rằng đấy mới là anh hùng chân chính trong thiên hạ. Nhưng ân nghĩa ơn huệ bao năm của ông cụ, anh không dám nghĩ tới việc đầu quân cho Vũ Việt Hùng, còn ý định rút lui về vườn ở ẩn ngày càng nhen nhóm mạnh mẽ. Thế Minh không phải người mà bản thân muốn phụ trợ.

Trần Văn Bình bất đắc dĩ nói: “Đánh bại Tiêu Bàng cũng không khó, nếu Vũ Việt Hùng trong thời gian ngắn không thể chạy về Thành phố ĐN, chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này để tập hợp lực lượng, đồng thời tấn công hai trọng điểm của Tiêu Bàng. Nếu hai trọng điểm không còn khăng khít, nhất định sẽ thua."

Thế Minh nghe xong ánh mắt lạnh lùng, nhìn Trần Văn Bình hồi lâu, không biết cậu đang nghĩ gì, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Đây là hạ sách, không nên.”

Trần Văn Bình mất đi hứng thú: "Nếu trưởng môn đã có kế hoạch, vậy còn hỏi tôi làm gì?"

Giọng nói của Thế Minh có chút thất thường: "Nếu tôi không hỏi, thì một giáo phái Bắc Đạo có cố vấn quân sự như anh còn có ích gì?!"

Trong một câu, Trần Văn Bình giật mình, anh ta nhìn Thế Minh, trong mắt cậu hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nhưng thoáng chốc đã biến mất.

Thế Minh hạ trầm giọng: "Tôi không thích người một dạ hai lòng, càng không muốn lại xuất hiện thêm quân phản nghịch.”

Trần Văn Bình lặng người, toàn thân lạnh lẽo, lời nói như run rẩy: "Tất cả những gì ta có được hôm nay đều là do ông lớn ban cho, cả đời tôi sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với Đạo Môn."

Thế Minh xua tay ngắt lời: "Văn Bình, anh không cần thề thốt trước mặt tôi làm gì. Tôi không có ý nhằm vào anh, chỉ là không muốn nhìn thấy xuất hiện một Vũ Huy Sơn thứ hai."

Trần Văn Bình cúi đầu, im lặng. Thế Minh đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn dừng lại không quay đầu lại, để lại một lời thì thầm, tựa như đang giễu cợt: “Đôi khi, lòng người cũng có thể đổi.”

Cậu bước ra khỏi phòng, nói với người đồ đệ đang đợi ở cửa: “Thông báo cho mọi người, đến phòng họp!”

Đồ đệ không dám lơ ​​là, nói rõ rồi chạy nhanh như gió. Khi Thế Minh bước đến phòng họp, cậu tự nghĩ Trần Văn Bình quá ngay thẳng và chính trực, điều này mâu thuẫn với tính cách của chính bản thân cậu, hơn nữa, dường như Trần Văn Bình có lẽ đã nghĩ đến việc rút lui hoặc nổi loạn?

Thế Minh nắm chặt nắm đấm, cau mày. Trong đầu cậu vốn đã có ý tưởng đối phó với Tiêu Bàng, chỉ cố ý hỏi Trần Văn Bình, thứ nhất là để kiểm tra, thứ hai là xem ý tưởng của anh có giống với ý kiến ​​của mình hay có bổ sung gì thêm không. Nhưng Trần Văn Bình không những không thành thực cho cậu lời khuyên mà còn chọc gậy bánh xe, ngăn cản lối chiến.

Thế Minh hiểu, trong lòng bỗng vùng lên sát khí, một người tài năng như vậy không thể để kẻ địch sử dụng. Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại thở dài, Trần Văn Bình và Vũ Huy Sơn khác nhau, mặc dù trước đây cậu có tơ tưởng khác về Trần Văn Bình, nhưng Trần Văn Bình là người coi trọng tình bạn, phản bội mình cậu cũng được, nhưng như thế đồng nghĩa với phản bội Bắc Đạo và phản bội ông lớn.

Trong vô thức, Thế Minh chậm rãi đi đến phòng họp, Nguyễn Hoàng An và Trung Vương tới trước, bọn họ đang ngồi cùng nhau thảo luận gì đó, thấy cậu bước vào, hai người vội vàng đứng dậy chào. Nguyễn Hoàng An là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Anh Minh, chúng ta chuẩn bị phát động tấn công à?"

Thế Minh mỉm cười nhẹ nói: "Ừ, đợi mọi người đến đã."

Một lúc sau, các cán bộ lần lượt đến, căn phòng đã chật kín chỗ ngồi, thấy mọi người đã đông đủ, Thế Minh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ho nhẹ một tiếng: "Lần này tôi sẽ tìm mọi người đến đây để thông báo một chuyện."

Mọi người chăm chú lắng nghe, Thế Minh vừa xuất viện đã tổ chức một cuộc họp, chắc chắn có việc hệ trọng, có người đoán được ít nhiều sẽ tấn công, có người âm thầm nắm chặt tay, chỉ chờ lệnh của Thế Minh, họ sẽ giết Nam Đạo thành từng mảnh.

Thế Minh nhìn chung quanh, bình tĩnh nói: “Từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ nghỉ ngơi.”

Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, đặc biệt là Nguyễn Hoàng An, anh cho rằng Thế Minh triệu tập mọi người đến phát lệnh tấn công, đang định đứng dậy xin lệnh đi tiên phong, không ngờ Thế Minh lại nói như vậy. Một câu nói như dội gáo nước lạnh, lập tức nản lòng, anh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Tai em nghe nhầm à?”

Thế Minh cười nói: "Không, dạo này mọi người đều mệt rồi, nên giữ sức nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là không được rời khỏi thành, mọi người có thể tùy ý đi chơi tuỳ thích.”

Trung Vương chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Thế Minh đang mỉm cười hướng mắt về mọi người, trong đầu anh nghĩ chắc đại ca lại có kế gì đây.

Họp xong, mỗi người một tâm trạng, họ lần lượt rời khỏi phòng, nhưng Trung Vương, An Quốc, Nguyễn Hoàng An, Huệ Mẫn, Nhiên Đàm đều ở lại, ngồi yên ở vị trí ban đầu, nhìn Thế Minh không nói một lời.

Thế Minh giả vờ không hiểu nói: "Sao, còn có việc gì à?"

Trung Vương mỉm cười nói: "Không, em chẳng có việc gì. Em chỉ biết lát nữa kiểu gì anh Minh cũng sẽ tìm em, nên em không đi, mà ngồi luôn tại chỗ.”

Thế Minh ngẩng đầu cười khen: "Càng ngày càng thông minh.”

Cậu nhìn năm người đang ngồi ở đó, gật đầu, đi thẳng vào chủ đề: "Mọi người nghĩ hiện tại Tiêu Bàng chỉ huy có bao nhiêu tướng?"

Năm người nhìn nhau, không hiểu Thế Minh có ý gì, An Quốc trầm ngâm: "Ngoại trừ chính Nghĩa Chiến, có lẽ còn Văn Nông?"

Thế Minh gật đầu và nói tiếp: "Nếu bây giờ chúng ta nghỉ ngơi, không có phòng bị, liệu Tiêu Bàng có dẫn người tấn công ta không?"

Nguyễn Hoàng An liên tục lắc đầu: “Nếu như anh Minh cho mọi người nghỉ phép chỉ để dụ Tiêu Bàng ra ngoài, e rằng là phương án sai lầm. Tiêu Bàng hiện tại là chỉ phòng, giữ nhà như mả tổ, xét theo cái tư thái của nó, dù có ném cả tỷ bạc trước cửa Nam Đạo cũng không dám chạy ra nhặt!

An Quốc đồng ý: “Đúng vậy, Tiêu Bàng bị anh Minh dọa sợ như cóc chết. Cho dù anh nhập viện nó cũng không dám hành động liều lĩnh. Với tình hình hiện tại, em e nó sẽ không dễ bị lừa.”

Thế Minh hơi nheo mắt lại: "Nó sẽ không bị lừa, nhưng còn lại hai vị thiên vương thì sao?"

Đúng vậy! Năm người ánh mắt sáng lên! Tiêu Bàng không bị lừa, nhưng còn có hai thiên vương thú tướng kia ngang hàng với hắn. Từ trước đến nay chưa từng đụng độ với Thế Minh, mà đã phải chịu một vố thiệt lớn thế, hai người này có lẽ không cẩn thận như Tiêu Bàng.

Thế Minh nói tiếp: "Nghĩa Chiến rất thông minh và có quan hệ tốt với Tiêu Bàng. Muốn dụ nó ra ngoài không phải là điều dễ dàng. Nhưng Văn Nông thì khác. Nó là người bốc đồng, tính cách cáu kỉnh nhất trong tám vị thiên vương và cũng là người duy nhất thằng Hùng không thích, càng bị tướng khác tẩy chay, nó càng muốn thể hiện bản thân trước mặt đại ca để chứng minh thực lực. Lần trước bỏ lỡ một cơ hội tốt khi tôi nhập viện. Mâm cỗ bày trước mặt, mọi người nghĩ nó bỏ, hay vồ lên ăn nhồm nhoàm?”

Thế Minh cười lớn: "Như vậy đã giải quyết xong một cái đinh. Văn Nông đã chết! Để Tiêu Bàng tiễn thêm một vị tướng!"

Bắc Đạo đang trong kỳ nghỉ, tất cả đệ tử đều rất vui vẻ, rất nhiều người đến ĐN mấy tháng liền không được nghỉ ngơi, lần này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, đáng tiếc quy định cấm rời khỏi nội thành, rất nhiều điểm du lịch cũng không thể đi du ngoạn. Dẫu vậy, mọi người cũng rất hả hê hài lòng.

Gần đây Thế Minh thích đến quán bar, cậu thích những ly cocktail đủ màu sắc và vị chua ngọt lành lạnh, thích hình ảnh sa đọa và giọng ca khàn khàn của ca sĩ trên sân khấu, anh cũng thích bầu không khí thoải mái, tự do, không câu nệ, không phép tắc trong quán bar. Vạn vật trên đời chỉ có thể phát huy sức mạnh khi tập hợp, khi tập hợp với nhau sẽ tạo thành một ngành công nghiệp có tiếng vang lớn. Quán bar cũng tương tự.

Ở đây có một con đường hai bên đầy rẫy những quán bar, nếu tính kỹ thì có lẽ hơn hai mươi quán. Đây là thiên đường dành cho những người cô đơn, không có tiếng nhạc ầm ĩ mà chỉ có một chút gì đó buồn bã. “Nửa chén tình yêu” là một trong những quán tầm trung, buổi tối không có nhiều khách, đa số là khách quen. Họ đến để nhâm nhi chén rượu, cùng nhau chuyện trò và thưởng nhạc.

Hôm nay không biết vì sao, lại rất đông khách, nhân viên phục vụ bận rộn luôn chân luôn tay. Tối nay không thấy gương mặt quen thuộc nào, phần lớn những người đến quán đều là người lạ. Nếu khẳng định ai là người quen, chắc là ba người ở bàn trước, hai nam và một nữ. Ba người này ngày nào cũng đến, ngồi đó hai ba tiếng. Người phục vụ đang nhìn ba người, trong đó có một thanh niên tuấn tú lịch thiệp búng ngón tay, người phục vụ vội vàng bước tới hỏi:“Anh cần gì ạ?"

Chàng trai nhìn quanh rồi mỉm cười nói: “Đêm nay tôi có một người bạn từ phương xa đến thăm, cần phục vụ tốt. Hữu bằng tự viễn phương lai, bạn đến thăm chơi tôi rất cao hứng. Hôm nay, tôi rất vui. Mời tất cả mọi người ngồi đây uống một ly!”

Chàng trai nói rất to, mọi người trong quán đều nghe rõ và vỗ tay tán thưởng. Người phục vụ thấy mặt chàng trai đỏ bừng, trên bàn có những chai rượu rỗng xếp thành hàng, sợ anh ta uống nhiều nói nhỡ lời, liền khách sáo khuyên nhủ: “Thưa anh, hôm nay khách khá đông, sợ mỗi người một ly cũng không phải là con số nhỏ..."

Người phục vụ chưa kịp nói xong, người thanh niên đã xua tay ngắt lời, kiêu ngạo nói: “Nói mời là mời, có đông đến mấy cũng mời được, cứ lên rượu ngon mời từng bàn một, hết bao nhiêu tiền, tôi cũng trả được.” Sau khi nói xong, anh ta lấy ra một tấm séc đập lên bàn.

Bạn không thể lý luận với một người say rượu. Người pha chế rượu quay lại nhìn người đi cùng chàng trai trẻ. Đôi mắt tươi cười của chàng trai bên cạnh nheo lại thành một khe hở, khuôn mặt trắng trẻo hơi đỏ lên. Khi cậu ta nhìn thấy người phục vụ rượu đang nhìn mình, cậu mỉm cười nói: "Cứ làm theo ý anh ấy. Chúng tôi không giàu nhưng vẫn đủ tiền mua rượu.”

Người pha chế rượu không còn cách nào khác ngoài làm theo lời anh ta. Nhìn thấy người phục vụ đi xa, người thanh niên quay đầu lại, có chút nghi hoặc, hạ thấp giọng: "Anh Minh, chúng ta đã đợi ở đây mấy ngày rồi, hôm nay “Sói” liệu có đến không?"

Người thanh niên cười không nói gì. Một lúc sau, người pha chế mang rượu lên, mỗi người một ly, trong quán có không dưới năm mươi người, tổng cộng người thanh niên phải bỏ ra ít nhất chục triệu. Người pha chế đã nhân từ, không nghe lời anh ta rót ra loại rượu ngon nhất. Lúc này, cửa quán bar mở ra, một nhóm người bước vào. Người cầm đầu là một người đàn ông cực kỳ xấu xí, khuôn mặt mấp mô, nhìn qua cũng đủ để nôn mửa hết chỗ rượu vừa uống. Đôi mắt hắn sáng quắc, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hình như đang bị bệnh. Người pha chế nhìn thấy hơn chục khách hàng bước vào, thấy lạ, không hiểu hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ các quán bar khác đều đóng cửa sao?!

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.