Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín ngưỡng hay mê tín

Tiểu thuyết gốc · 2707 chữ

Nghĩ hồi, Nghĩa Chiến cầm súng, đi về phía Ngô Điệp Khải, khoảng cách giữa hai người không xa nhưng cũng không gần, ở giữa song phương đang giao chiến, kiếm lóe, nếu vô tình đụng phải một dao, Nghĩa Chiến có thể bị thương nặng. Nghĩa Chiến đẩy đá các tên bên cạnh, cuối cùng đến gần Ngô Điệp Khải, khi hắn ta bước đến phía sau, nhìn thấy con dao thép vung ngang bầu trời, giết người vô cùng hừng nhiệt. Đưa tay vỗ nhẹ lên vai, cười một cách tàn nhẫn, méo mó: "Đủ rồi!"

Đột nhiên cảm giác được có người vỗ vai, Ngô Điệp Khải giật mình, không nghe rõ người phía sau nói gì, không suy nghĩ, hắn theo bản năng tay trái vung dao.

Nghĩa Chiến phản ứng rất nhanh, cúi đầu tránh dao, mắt lóe lên tia lạnh lùng, gặp phải ánh mắt kinh ngạc của Ngô Diệp Khải, hắn lạnh lùng nói: “Mày đi chết đi!”

Đây chẳng phải là Nghĩa Chiến hay sao?! Ngô Điệp Khải Khải trong lòng run run, vung tay định tấn công lần nữa, nhưng hắn vừa giơ tay lên, súng Chiến Nghĩa vang. Dao súng vô tình, nhưng dao không nhanh bằng súng, hoặc tùy vào người dùng dao, đáng tiếc lần này Ngô Điệp Khải là người dùng dao, còn Nghĩa Chiến là người cầm súng. Nòng súng của Nghĩa Chiến đã ấn vào bụng dưới của Ngô Điệp Khải, hắn vừa giơ dao, Nghĩa Chiến đã bóp cò.

“Pằng!" Một tiếng súng vang, Ngô Điệp Khải lập tức thêm một lỗ trên bụng, tuy nhiên, hắn cũng rất ghê gớm, thân thể run rẩy, nghiến răng ken két, tiếp tục vung một lực dao lớn. Nghĩa Chiến nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay đang cầm dao, bóp cò, một loạt súng nổ, Ngô Điệp Khải mở mắt ra, mềm nhũn ngã xuống người Nghĩa Chiến. Nghĩa Chiến quay lại, bộ quần áo trắng nhuốm đỏ.

Ngô Điệp Khải bị Nghĩa Chiến bắn chết, ba người từ phía sau nhìn rõ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hoặc Ngô Điệp Khải chết quá nhanh, thậm chí cơ hội cứu cũng không có.

Đúng là Chiến Nghĩa, “chiến tranh đúng nghĩa danh bất hư truyền”. Ba người sợ hãi nhìn nhau mà không nói lời nào, tự động muốn rút lui, nhưng họ cũng không dám chạy quá nhanh vì sợ Nghĩa Chiến chú ý. Ngô Điệp Khải vừa chết, tinh thần chiến đấu mà Bắc Đạo mới khơi dậy hừng hực đột nhiên xẹp xuống như một quả bóng cao su xì hơi.

Một khi tinh thần chiến đấu đã mất đi, làm gì còn ai đoái hoài chiến đấu, người phía trước lần lượt rút lui, người phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ liều lĩnh lao về phía trước, người rút kẻ tiến, Bắc Đạo trở thành một mớ hỗn độn.

Nghĩa Chiến nhìn bốn phía, cười lạnh, thu súng. Hắn cho rằng mình không cần phải ra tay, đối phương chỉ là một đám đạo quân ô hợp. Lạ thay dưới quyền của Thế Minh lại có người như vậy.

Đúng lúc hắn đang kiêu ngạo, những ánh sánh loè đột nhiên xuất hiện ở cuối con đường phía xa phía sau. Ánh sáng vàng trắng nối liền như một con rồng dài. Nghĩa Chiến ban đầu không để ý tới, nhưng âm thanh ầm ầm ngày càng rõ ràng khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại, Nghĩa Chiến giật mình.

Hắn nhìn về phía xa, phải rất lâu mới nhận ra đó là xe máy, những người trên xe đều mặc đồ đen, một đôi dao thép sắc bén nằm nghiêng kéo lê dọc đường. Khoảng cách xa như vậy, Nghĩa Chiến vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh từ con dao truyền đến, khắp người dựng ngược lông. Người còn chưa tới, nhưng khí thế đã tràn ngập như sóng cuộn.

Nghĩa Chiến có thể cảm nhận được áp lực này, thuộc hạ của hắn cũng cảm nhận được, ngay cả ba con rùa rụt cổ Bắc Đạo đang vội vàng chạy trốn cũng cảm nhận được. Ba người đồng loạt dừng, nhìn về phương xa hồi lâu, Quốc Đông chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Hình như là người của chúng ta!"

“Biết rồi!" Hai người chủ soái còn lại đồng thời trợn mắt nói, nhưng trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng được cứu rồi!

Linh hồn của hai người họ bị Nghĩa Chiến hù phải quay trở lại vị trí ban đầu, nghị lực tăng gấp đôi, đồng thanh hét: "Người mình đến rồi, anh em, đánh trả!"

Những người thuộc hạ đã ổn định lại tinh thần, choáng váng một lúc rồi hét lên và tiếp tục giết. Vừa rồi có người đã vứt dao bỏ chạy, nhưng bây giờ đã quá muộn để nhặt, họ chỉ kịp nhanh chóng chộp lấy hai viên gạch rồi vừa hét giết vừa chạy đánh đuổi.

Nghĩa Chiến mặc dù sợ hãi, nhưng bản lĩnh thép, kinh nghiệm phong phú, phản ứng nhanh, đầu tiên hắn phái một số người giả bộ chạy rồi quay lại đánh, sau đó tổ chức những người khác chuẩn bị chiến đấu với “kỵ binh mô tô” từ phía sau đang tới. Hắn ta rút súng ra đếm số đạn trên người, trận chiến vừa rồi tiêu hao kha khá đạn dược. Hiện tại chỉ còn lại không đến hai băng đạn, hơn nữa hắn ta cũng không biết bên kia có bao nhiêu người. Xem ra đây sẽ là trận chiến khốc liệt. Nghĩa Chiến lẩm bẩm, thầm nghĩ biện pháp đối phó, lúc này cơ hội thắng duy nhất chính là một phát giết chết hết tướng quân của đối phương, hắn có hơi đắn đo vì chỉ dám chắc vài phần thắng.

Xe mô tô đi với tốc độ cực nhanh, Nghĩa Chiến còn đang suy nghĩ, đối phương đã cách chỉ còn mấy chục mét. Khoảng cách giữa hai bên ngày một gần hơn nhưng tốc độ của những chiếc xe máy không hề chậm. Mỗi chiếc xe như một mũi tên bắn, phi về phía đám đông. Nghĩa Chiến quyết tâm liều mạng, hắn không chần chừ, giơ tay nổ súng khiến xe lật nhào. Người đi xe máy phía trước bị bắn xuyên qua mũ bảo hiểm và ngã xuống, tuy nhiên xe máy vẫn không giảm tốc mà vẫn lao đến điên cuồng vào đám đông. Những người Nam Đạo la hét bỏ chạy, một số bị đánh gục.

Nghĩa Chiến bắn thêm hai phát nữa, tông ngã hai chiếc xe máy, nhưng đối phương quá đông, một khẩu súng làm sao có thể hạ gục? Chỉ trong chốc lát, vài chiếc xe máy lao vào đám đông, đột nhiên có người lăn nhào xuống xe và la hét. Họ lao xuống xe, bắt đầu đánh nhau với băng nhóm Nam Đạo.

Khi bắt đầu chiến tranh, hai bên vẫn giữ vững đội hình, nhưng khi xe máy va chạm, hai bên trở nên hỗn loạn. Nghĩa Chiến hai tay cầm súng và tấn công liên tiếp trái phải, quả thực có rất nhiều người bị thương và đổ máu. Lúc này, một chiếc xe máy đi ngang qua, con dao thép từ xe máy chém vào yết hầu. Dao còn chưa tới, gió lạnh thét ập đến, cổ Nghĩa Chiến nổi da gà, hắn theo phản xạ lăn mấy vòng tại chỗ, lưỡi dao lướt qua đầu hắn.

“A!” Xe máy dừng khựng lại một tiếng, người đàn ông to lớn nhảy xuống xe, vung đao về phía Nghĩa Chiến đang chuẩn bị đứng dậy. Con dao này được làm bằng thép, tuy không dài nhưng rất rộng và nặng, hơn nữa, người đàn ông này cường tráng, cánh tay bắp tròn, lực ra đòn giống như sức nặng của núi.

Nghĩa Chiến đang muốn đứng dậy, lại bị một dao ép lại, hắn đành phải buông hai tay khẩu súng, hai tay chống xuống đất, tiếp tục lăn về phía sau. Đồng thời, trong khi lăn, hắn nhặt một lưỡi dao trên mặt đất, đợi chậm lại, hắn dùng hết sức vung dao. Đòn phản công của Nghĩa Chiến vẫn khá mạnh, con dao mà hắn chém trong khi lăn cực kỳ nhanh, trong ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi kiếm đã chạm tới trước chân của người đàn ông.

Đây là một bất ngờ có phần nằm ngoài dự đoán của người đàn ông, nhưng kỹ năng của anh ta rất ấn tượng, hai chân cong lại, người đàn ông đã đứng lên rồi dùng dao đâm chéo. Nghĩa Chiến không thể tránh nữa nên đành phải dùng hai tay nắm cán dao, dùng sức hất thanh kiếm của đối phương sang một bên. Nghe thấy tiếng leng keng màu vàng, ngực Nghĩa Chiến lập tức căng cứng, tầm mắt tối sầm, cánh tay như bị điện giật, từ ngón tay đến nách tê dại.

Sức lực của Nghĩa Chiến khá mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng người đàn ông kia, chưa kể đối phương ở thế trịch thượng, lực của người và dao đều tập trung vào một điểm, chỉ cần toàn lực đánh là mất mạng. Nhưng mũi dao vẫn hơi lệch, tuy không đâm xuyên qua bộ phận trọng yếu của hắn, nhưng vai hắn lại bị đâm tới đâm lui dưới xương đòn, khiến hắn lạnh buốt.

Nghĩa Chiến đau đớn hét lên, theo sức dao của đối phương tiếp tục lăn từ mặt đường xuống bãi cỏ, vết thương trên vai cực kỳ đau đớn khiến hắn loạng choạng, máu nhuộm đỏ nửa thân áo. Người khác nếu bị thương nặng như vậy thì đã từ giã từ lâu, nhưng dù sao Nghĩa Chiến cũng là một trong Bát Thiên Vương của Nam Đạo, làm sao có thể so sánh được với kẻ phàm nhân?

Hiện tại Nghĩa Chiến đã không còn tâm trạng quan tâm thuộc hạ còn sống hay đã chết, hắn có thể sống sót trốn thoát mới là một vấn đề. Sự tồn tại của người đàn ông to lớn kia là mối đe dọa trực tiếp và chí mạng của hắn. Nghĩa Chiến che vết thương trên vai, chạy sâu vào trong bụi cỏ.

Người đàn ông đang ở thế thuận lợi, không dễ gì để hắn rời đi, thấy hắn sắp trốn thoát, liền lôi dao đuổi theo.

Nghĩa Chiến nghe được phía sau có tiếng bước chân, biết đối phương quyết đuổi theo không buông. Hắn cắn răng chịu đựng. Miệng chửi thề đối phương quá tàn ác. Hắn cố tình giảm tốc, giả vờ yếu và loạng choạng chạy về phía trước. Người đàn ông thấy vậy vui mừng khôn xiết, bước vội, bước vài bước, khoảng cách giữa chỉ còn ba mét, nếu lại gần hơn nữa, hắn tin rằng sẽ dùng một đòn đâm xuyên tim. Ngay thời điểm người đàn ông đang kiêu ngạo đắc chí, Nghĩa Chiến bỗng nhiên vấp, thân thể nghiêng ngả, ngã nhào xuống.

Người đàn ông cười lớn, con người ta xui xẻo thì tránh vỏ dưa cũng gặp vỏ dừa. Đến cả hòn đá ven đường cũng muốn ngăn cản. Bất kể là ngã thật hay giả, cú ngã này thực sự rất đau, toàn thân bê bết dính đầy bùn, trán bị đá xước chờm máu, bộ quần áo trắng nguyên bản đã nhuốm màu đỏ đen. Hắn nằm im trên mặt đất rất lâu và không thể đứng dậy. Người đàn ông không chút đồng cảm với Nghĩa Chiến, bởi vì điều anh mong muốn nhất bây giờ chính là mạng sống của đối phương.

“Chấp nhận số phận đi!" Người đàn ông vung con dao trong tay và đi về phía Nghĩa Chiến. Khi đến gần, Nghĩa Chiến đang chật vật nâng người đứng dậy, nhưng sau một lúc lâu nỗ lực, hắn lại yếu ớt ngã xuống, gục đầu, mồ hôi nhỏ giọt xuống đất. Người đàn ông đi tới đi lui trước mặt hắn hai lần, thở dài, đối phương được coi là một trong năm người đứng đầu Nam Đạo, xưng danh thiên vương xứ Nam, vậy mà nay số mệnh trêu ngươi. Dù địa vị của một người có cao đến đâu, khi vấp ngã, bạn cũng chỉ là người trần mắt thịt.

Người đàn ông hơi nâng con dao trong tay lên, mỉm cười nói: "Nghĩa Chiến, đừng trách tôi!"

Nghĩa Chiến vẫn không ngẩng đầu lên mà khàn giọng hỏi: “Anh là Đặng Tâm Lỗi à?”

Người đàn ông cười lớn nói: "Đúng!"

"Tốt!" Nghĩa Chiến lạnh lùng nói, vừa nói vừa móc nhẹ ngón tay vào chân, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng dài bốn tấc. Đây là vũ khí ưa thích nhất của hắn, kể từ khi ra xã hội đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nó, thậm chí còn nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có cơ hội sử dụng nó nữa, bởi vì trên thế giới không có ai có thể ép buộc để hắn sử dụng khẩu súng này. Nhưng hôm nay, hắn thực sự đã bị dồn vào bước đường cùng, và kỹ năng dao pháp kiếm thuật của Đặng Tâm Lỗi nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.

"Tốt à?" Đặng Tâm Lỗi băn khoăn không biết Nghĩa Chiến đầu có có minh mẫn hay không. Nghe được những lời này, hắn chỉ có thể cười, miệng há to, thanh âm còn chưa phát, trong mắt đã có nét sững sờ. Hắn nhìn thấy Nghĩa Chiến ngẩng đầu, trên mặt vết máu loang lổ vẫn không giấu được nụ cười nham hiểm. Đương nhiên đây không phải nguyên nhân Đặng Tâm Lỗi sửng sốt, anh nhìn thấy khẩu súng trong tay Nghĩa Chiến, sát khí chết người trong lòng bàn tay.

Khi ở khoảng cách gần, Nghĩa Chiến đã chuẩn bị sẵn sàng, giang hồ không ai có thể thoát khỏi họng súng của hắn. Ông lớn đã từng dặn Đặng Tâm Lỗi từ rất lâu, rằng nếu sau này có đấu tay đôi với Nghĩa Chiến, anh nhất định phải ra tay trước, dùng đòn tấn công liên tục để trấn áp tài thiện xạ, chỉ có cách này mới có cơ hội chiến thắng. Đặng Tâm Lỗi vừa mới làm đúng như lời thầy dặn, nhưng bây giờ, anh đang ở dưới họng súng của Nghĩa Chiến.

Nghĩa Chiến từ từ ngồi dậy, tay phải buông thõng yếu ớt, không còn chút lực, hắn nghi ngờ gân tay mình đã bị Đặng Tâm Lỗi cắt đứt. Tuy nhiên, hắn không nản lòng, cho rằng mạng sống của Đặng Tâm Lỗi còn quý giá hơn cánh tay của chính mình rất nhiều.

“Thật mừng vì là mày!” Nghĩa Chiến nhàn nhã nói, nòng súng trong tay không rời khỏi hai hàng lông mày Đặng Tâm Lỗi.

Đặng Tâm Lỗi thở dài: “Tao hy vọng rằng một người đang đứng đây, lúc này, không phải là tao.”

Nghĩa Chiến chế nhạo: "Vậy thì hãy chấp nhận số phận của mình đi!"

Nghĩa Chiến thực sự muốn nói thêm vài lời với Đặng Tâm Lỗi. Thường thì những người nắm chắc chiến thắng không muốn kẻ thù của mình chết quá sớm, ít nhất là làm trò đùa trước khi đối phương chết. Nhưng vết thương trên vai Nghĩa Chiến đang chảy đầm đìa, nếu không được chữa trị khẩn cấp, hắn biết rằng mình có thể sẽ chết cùng Đặng Tâm Lỗi. Nghĩa Chiến nén kìm cơn đau, mỉm cười và chuẩn bị bóp cò.

Đặng Tâm Lỗi không tỏ ra sợ hãi: “Tao không chấp nhận số mệnh vì tao biết hôm nay vận mệnh sẽ đứng về phía tao!”

Nghĩa Chiến cười khinh: “Tín ngưỡng cũng tốt, nhưng mê tín là ngu! Mày thích có thể cầu nguyện!"

Nghĩa Chiến vừa nói vừa dùng ngón tay chậm rãi bóp cò súng.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.