Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ hàng chạy lấy người

Tiểu thuyết gốc · 3088 chữ

Khi tiếp đất, người đàn ông thấp bé đã bay được ba mét, tiếp tục lăn lùi thêm một mét nữa mới dừng lại. Hắn lật người nhổm dậy, chưa kịp đứng vững đã ngồi phịch xuống, phun ra hai ngụm máu.

Ngực là một trong những điểm trọng yếu của cơ thể, một đòn nặng có thể làm tổn thương nội tạng, sức mạnh của Thế Minh ở mức trung bình, nếu là Trung Vương, một cú đá này đủ để giết chết người đàn ông đó.

Thế Minh đá hắn ta, cậu chưa kịp đuổi kịp, hơn hai mươi người xung quanh đã gầm lên. Nguyễn Hoàng An lao tới và đâm vào đầu hắn một nhát. Người đàn ông vội vàng né tránh, nhưng hắn ta không biết rằng đây chỉ là một đòn nhử, trước khi con dao kịp ra tay, Nguyễn Hoàng An đã chuyển từ chặt sang đâm, lưỡi dao cọ xát vào xương sườn của người đàn ông và đâm thật sâu, nhưng cũng đủ giết chết người đàn ông, Nguyễn Hoàng An nhẹ nhàng rút dao ra, cười một tràng dài, điên cuồng nói: “Không muốn chết thì lên đây!”

Món dao của anh khiến con người ta lạnh giá và run rẩy, nhưng lời nói của anh ta cũng khơi dậy linh hồn tà ác của Nam Đạo. Anh vừa dứt lời, năm sáu người gần như đồng thời lao tới, hai bên qua lại, bỗng chốc thành hỗn chiến.

Thế Minh vừa chiến đấu vừa nhìn quanh, hy vọng tìm được người thủ lĩnh của đối phương, có thế mới khuất phục và chế ngự được trận chiến. Cậu nhìn quanh trong thất vọng, dường như không có ai trong đám đông ra lệnh. Có vẻ như địch vẫn chưa được huy động đầy đủ. Nghĩ đến đây, Thế Minh bước lên, vung dao trong tay, trì hoãn càng lâu, bên phía mình càng bất lợi. Lúc này, một con dao đâm ngang qua mặt, Thế Minh giơ dao lên gạt hất ra phía ngoài, con dao đâm vào dưới tai, cậu lao ra như tia chớp, túm tóc đối phương kéo ra sau, khiến đối phương đau đớn cúi gập người xuống. Thế Minh giơ đầu gối lên và một đạp vào mặt người đàn ông.

“Rắc” một tiếng, xương mũi của người đàn ông đột nhiên nghiêng vẹo, hắn hét lên rồi ngã ngửa ra sau, che mặt, giữa các ngón tay dính máu. Trước khi người đàn ông có thể đứng vững, Thế Minh vẫy tay, một luồng sáng như sao băng xẹt qua cổ người đàn ông, tiếng kêu của hắn ta đột nhiên biến mất.

Các đệ tử Nam Đạo ở bên cạnh có thể nhìn rõ, trong đó một người có đôi mắt sắc bén nhận ra Thế Minh có một con dao găm vàng, trên con dao vàng có một sợi bạc, hắn ta nhìn thấy một con dao cực kỳ mỏng. Vật giống như sợi chỉ dưới ánh trăng khẽ phát sáng, sáng trong đến mức nếu không nhìn kỹ khó phát hiện, hắn ta chộp lấy sợi chỉ bạc và hét lên: "Tao đã bắt được con dao găm vàng của Thế Minh!"

Lời đồn chỉ nói rằng con dao găm vàng của Thế Minh rất mạnh và sắc chứ không đề cập đến sợi bạc. Thế Minh lạnh lùng nhìn người hét lên, dùng một lực lắc mạnh cổ tay hắn, lạnh lùng nói: "Buông ra!"

Người đàn ông đó rất nghe lời, bàn tay cầm sợi dây bạc đã dần dần thả lỏng ra, không chỉ bàn tay của hắn ta buông lỏng mà bốn ngón tay đồng thời bị chặt đứt, người đàn ông thậm chí còn không cảm nhận được đã mất ngón. Sau khi Thế Minh lấy lại con dao vàng, người đàn ông cảm thấy hơi choáng váng, hắn cúi đầu xuống, hắn thấy bốn ngón tay đã bị mất và một vũng máu lớn trên mặt đất. Hắn ta hét lên và ngất đi.

Thế Minh có hai con dao, một dài một ngắn, một sáng một tối, khiến người khác khó đề phòng. Chỉ trong chốc lát, đã có bốn năm người ngã dưới dao trong tay cậu, cậu khá mất lực. Trong lúc đấu, Thế Minh không hề nương tay, mục đích của cậu là hai điểm, một là bảo vệ mình, hai là đánh đối thủ. Bất kể lý do gì, mục đích cuối cùng đều là làm cho đối phương mất đi khả năng phản kháng, cách đơn giản và trực tiếp nhất chính là giết nhanh đối thủ. Vì vậy, những người bị cậu đánh ngã không chết thì cũng không có khả năng đứng dậy chiến đấu nữa. Kẻ thù xung quanh cậu ngày càng ít , cậu dành thời gian quan sát những người khác, mặc dù đám người Trung Vương, Nguyễn Hoàng An, Kim toàn thân đẫm đầy máu, nhưng hầu như là máu của đối phương nhuộm lên, bọn họ trông có vẻ thoải mái, không hề quan tâm những người trước mặt. Hải và sáu người của anh ta đang trong tình trạng khốn khổ như vậy, một nửa trong số sáu người đàn ông nằm trên mặt đất, đầy máu, ba người còn lại mất máu liên tục và thở dốc. Kỹ năng của Hải không sung sức như ban đầu, mỗi đòn dường như đều dùng hết sức lực. Thế Minh vỗ đầu trách móc, thầm trách mình đã quên sự hiện diện của người bạn này. Cậu không tiếp xúc nhiều với Hải, nhưng gặp vài lần và nghĩ rằng anh ta là một người tốt, nếu lần này anh ta mất mạng, đừng nói đến việc không thể giải thích với lão già Ma Sói, cậu cũng cảm thấy áy náy với bản thân. Nghĩ hồi, cậu vung dao, ép đám đệ tử Nam Đạo Môn đang vây quanh mình phải rút lui, sau đó lại hét lên với Nguyễn Hoàng An: "An, những người này giao cho chú!"

Nguyễn Hoàng An không từ chối bất cứ tên nào tiến đến, mà đến càng nhiều càng tốt, cười nói: “Không thành vấn đề!”

Anh nhanh chóng ra đòn mấy đòn, đầu tiên đẩy lùi những người xung quanh, sau đó lao thẳng về phía sau Thế Minh. Mấy bước liền chặn lại, các đệ tử Nam Đảo Môn đang đuổi theo hắn vung đao Việt lớn tiếng nói: “Muốn đuổi theo thì phải bước qua xác tao trước!”

Những tên này còn có chút sợ hãi Thế Minh, chúng không có ý tới những người khác, một người hét lên: "Mày là cái đ** gì!”

Vừa nói vừa giơ dao chém vào đầu Nguyễn Hoàng An.

Có lẽ đây là người đầu tiên nói Nguyễn Hoàng An là người không ra gì, cậu nhận được cơn tức giận này từ khi nào, thuận theo con dao của người đàn ông, anh hơi né tránh, sau đó đưa tay ra hất, thân thể người đàn ông lập tức “bay bổng” ra ngoài. Đối phương bay nhanh, tốc độ chạy của Nguyễn Hoàng An càng nhanh hơn, trước khi cơ thể chạm đất, anh ta lao tới như một mũi tên, đồng thời dùng lòng bàn tay đánh vào sau đầu người đó. Người đàn ông ngất đi mà không thể rên rỉ. Lúc này, các đệ tử của Nam Đạo phái mới nhận ra, thiếu niên trước mặt nhìn như muốn bị đánh cũng không kém gì Thế Minh. Nguyễn Hoàng An không cho hắn cơ hội do dự, chỉ là hạ gục người đàn ông này, dùng kiếm chém vào mọi người.

Hải bây giờ thực sự đã đến bước đường cùng, anh ấy luôn tự hào về sức mạnh và thể chất của bản thân, cứ nghĩ bản thân có sức mạnh vô tận, nhưng bây giờ, sức mạnh này đã dần bị hút đi, chỉ còn lại một thân hình mất lực… Lưỡi dao nhẹ như không, trong tay anh tựa như nặng cả ngàn cân, mỗi lần chém phải dùng toàn bộ sức lực.

"A!" Một tiếng hét lớn, một người anh em khác ngã xuống bên cạnh Hải, một cây gậy thép nặng hơn hai ký đập vào thái dương của người đàn ông, máu chảy, đầu choáng, sắc mặt kinh ngạc, hắn ngã xuống đất… Trước khi người ấy kịp đứng dậy, có người Nam Đạo đã tiến tới và đâm một lực vào đầu. Ánh quang của dao loé hiện, vệt máu bắn tung, hai màu sắc loé sáng. Hai mắt Hải đỏ bừng, một người anh em khác chết thảm trước mặt. Anh ta hét lên và dùng hết sức lao tới, nhưng khoảng chục đệ tử Nam Đạo xung quanh không thể để anh ta có cơ hội, tất cả đều vung kiếm để ngăn cản, có ít nhất bốn hoặc năm vết thương trên cơ thể Hải. Trên người anh đầy máu, có chút sơ hở, một người trong số họ lẻn tới phía sau Hải và đâm vào tim. Con dao nhanh và độc đến nỗi Hải thậm chí cảm thấy rằng nguy cơ chết người đang ở cự ly gần, đúng lúc này, có một tiếng súng "nổ" về phía người đàn ông tấn công. Hắn rung lắc cả người và ngã xuống đất. Hắn dùng đao chống cự muốn đứng vững, nhưng toàn thân lại mất khống chế, yếu ớt chẳng thể đứng vững. Một dòng máu đỏ ùng ục chảy ra từ giữa trán. Khi tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên vào đầu.

Khẩu súng của Trung Vương, nhưng người bắn là Thế Minh. Mọi người đều biết Thế Minh giỏi kiếm thuật và thiện xạ là điểm yếu, nhưng điểm yếu này của cậu đôi khi chính xác đến mức đáng kinh ngạc. Một phát súng giết chết người đàn ông, Thế Minh huýt sáo, xua tay và ném súng về phía Trung Vương cách đó không xa. Cậu chạm vào vết máu trên con dao và nói nhẹ nhàng: "Kẻ thù của mày đang ở đây."

Cậu chưa kịp nói xong đã có ba người đàn ông to lớn lao đến. Ba con dao từ ba hướng đâm vào phần trọng yếu. Tuy nhiên, động tác của ba người này không nhanh bằng Thế Minh, kinh nghiệm của họ cũng không phong phú bằng Thế Minh. Cậu quay người lại, né tránh lưỡi kiếm của ba người, đồng thời tiếp cận một người, dùng sức mạnh vươn cánh tay và dùng cùi chỏ đập mạnh vào cổ người đó. Hai bên tốc độ cực nhanh, đối mặt nhau, lực va chạm cực cận, thân thể của người đàn ông đang chạy về phía trước lập tức bay về phía sau, vang lên một tiếng rõ ràng, đầu người đàn ông bị kéo xuống, cổ bị gãy bởi khuỷu tay của Thế Minh, ngay khi người đó tiếp đất, hơi thở của hắn ta đã cạn. Hai người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Thế Minh đã lướt ngang qua bọn họ, tiến đến trước mặt Hải, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút phức tạp, trận chiến khốc liệt này thực sự khiến Hải vô cùng đau khổ. Vết máu trên mặt trộn lẫn với mồ hôi, tạo thành một khuôn mặt sơn màu máu loang lổ, thân hình bê bết càng thảm hại hơn, không nhìn thấy màu sắc ban đầu của quần áo, đỏ đến mức không thể phân biệt được đó có phải là máu của người hay máu của chính mình. Nếu cuộc chiến tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì anh cũng phải chôn xác ở đây. Thế Minh kéo cổ tay Hải nói: “Theo tôi!” Nói xong liền xông về phía Trung Vương.

Thế Minh tiến tới đối phó với từng người một cách dễ dàng, những phát súng của cậu gọn gàng, thực sự khiến quân Nam Đạo e dè, nhìn thấy cậu ta lao tới, tất cả đều lùi lại, khoảng cách giữa hai bên là năm sáu bước. Khi họ càng ngày càng đến gần Trung Vương và những người khác, có người ở Nam Đạo cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, một người trong số họ, là một người đàn ông cao lớn và kiêu ngạo, hét lên, bước nhanh về phía trước và đâm một con dao vào bụng Thế Minh. Không ngờ cậu không né tránh, con dao tới gần, cậu tóm lấy cổ tay của hắn, xoay ngược một lực ra ngoài, hắn đau đớn, con dao rơi xuống đất, Thế Minh giơ chân đá vào cổ tay hắn, người đàn ông run run chấn động, hắn trợn mắt, thân thể to lớn ngã phịch xuống đất, bất tỉnh. Thế Minh nhân cơ hội lao ra khỏi đám đông và gặp đám người Trung Vương. Cậu còn chưa kịp nói một lời, tiếng ô tô gầm rú từ phía trước và phía sau đường đã truyền đến, sau đó, tiếng bước chân rung chuyển, trong phút chốc không dưới một trăm người đàn ông lao tới xung quanh.

Nguyễn Hoàng An đánh ngã ba bốn người xung quanh, vội vàng nhìn bốn phía, trong con mắt chỉ toàn người và bóng tối, không nhịn được, quát lớn: “Mẹ kiếp, vẫn chưa hết à?”

Hải tỉnh lại, nhìn xung quanh, thầm thở dài và hỏi: "Họ là ai?"

Thế Minh bình tĩnh nói: “Trong xã hội có thực lực, có địa vị, có thể tìm được nhiều người như vậy, chú cho rằng còn có thể là ai?”

"Đạo Môn? Nam Đạo Môn?" Hải kinh ngạc nói.

Thế Minh gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hải cau mày nói: "Nhưng Tam giác vàng và Nam Đạo từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, có ai dính líu đến ai đâu. Tại sao lần này họ lại như vậy..."

Thế Minh thầm nguyền rủa tên này ngu, anh ta không nhận ra rằng chính Thế Minh là người mà Nam Đạo đang tìm kiếm. Cậu hừ một tiếng, nói với vẻ chơi chữ: "Một ngọn núi làm sao có thể chứa hai hổ?"

À! Thế Minh nói thế, Hải chăm chú lắng nghe, lông mày càng nhíu chặt hơn, hít một hơi thật sâu. Anh ta quay lại và nói với hai người còn lại: "Mau gọi anh Ma Sói và bảo anh ấy đến giúp. À, còn bảo anh ấy cử người đến hỗ trợ chúng ta". .

Nước xa không cứu được lửa gần. Thế Minh nhìn tình huống trước mắt, trầm giọng nói với mọi người: "Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta phải chạy trốn."

Trung Vương cầm dao đề phòng, quay lại hỏi: "Chạy đi đâu? Đường cả một đống xe cộ thế này."

Thế Minh chỉ vùng đất hoang ven đường: “Đường không đi được, thì ta đi trên cỏ.”

Hải lo lắng hỏi: "Hàng hóa của chúng tôi thì sao?"

Thế Minh trợn mắt, nhún nhún vai: "Tính mạng khó bảo toàn mà còn quan tâm đến hàng?"

Thấy Hải muốn nói gì, cậu xua tay, nói trước: “Dù sao chúng ta biết đối phương là ai, không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước. Nam Đạo có chạy không được, trốn không xong, ngày sau tính sổ, cũng không muộn."

“Đúng vậy!” Hải nghiến răng ken két, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Lần này tao có thể chịu được!”

Kim nín cười, trong lòng thầm nghĩ người ở Tam giác vàng thật là kiêu ngạo, bây giờ còn ra vẻ nhẫn nại, lẽ nào còn cách khác? Phía sau Nam Đạo tiến lên không dưới một trăm người, bao gồm cả những đệ tử còn lại từ trước đang giơ kiếm và hét về phía Thế Minh và những người khác. Thế lực này thực sự khiến ta đáng sợ. Thế Minh sắc mặt không thay đổi, cười nhẹ hai tiếng, không do dự, xua tay nói: “Đi thôi!”

Nói xong dẫn đầu chạy xuống đường.

Hải thực sự không muốn để mất món hàng ngay trước mắt, anh nhìn chiếc xe tải hồi lâu bần thần không di chuyển. Trung Vương kéo mạnh áo, sốt sắng: "Được rồi, người anh em, còn nhìn nữa, ngay cả anh cũng phải chôn chân ở đây."

"Haiz!" Hải dậm chân, cùng hai người chạy về phía Thế Minh.

Bầu trời tối đen như mực, vầng trăng lưỡi liềm như lưỡi dao treo chéo góc trời, ánh trăng vàng mờ mờ ảo ảo rất đẹp, huyền ảo và dịu dàng cho những cặp tình nhân mặn nồng hẹn hò.

Còn dưới mặt đất, Thế Minh hy vọng mặt trăng sẽ sáng hơn nữa, vùng hoang u trước mặt tối đến mức cậu không thể nhìn thấy đường, rất khó để đoán phương hướng. Hải nói, nơi ẩn náu của Ma Sói là ở phía đông nam, bấy giờ chỉ có thể mơ hồ chọn một phương hướng để chạy, có trời mới biết có đúng hay không. Mọi người chạy hơn hai dặm, từng bước một, những kẻ truy đuổi của Nam Đạo phía sau dường như đã quyết tâm, chúng luôn theo sát gót. Thế Minh và những người khác vẫn ổn, nhưng Hải dần hụt hơi. Bình thường thể lực của Hải ta sẽ không yếu hơn Thế Minh, nhưng hiện tại trên người đang bị thương hàng chục vết dao, mỗi bước đi đều sẽ tác động đến vết thương trên người, giống như một lưỡi cưa đang cưa qua lại, đồng thời dòng máu sẽ xối xả chảy liên tục khi cử động.

Chạy được một lúc, chân Hải yếu đi, ngã xuống đất, Trung Vương ở phía sau nhìn Thế Minh, Nguyễn Hoàng An, Kim và những người khác cũng thấy. Trung Vương bước tới, kéo Hải cõng trên lưng, Nguyễn Hoàng An nhìn thấy vậy liền mỉm cười nói: “Có cần anh giúp không?”

“Thôi đi ông mãnh!” Trung Vương trợn mắt nhìn.

“ y da!" Nguyễn Hoàng An cố ý thở dài, lắc đầu nói: "Trong chúng ta anh là người mạnh nhất, anh không cõng hắn, ai có thể cõng đây?!"

Nguyễn Hoàng An còn chưa kịp nói xong, một trong hai người cận vệ của Hải kiệt sức và ngã xuống đất.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.