Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến công

Tiểu thuyết gốc · 2341 chữ

"Ặc."

Cổ họng thằng canh gác chỉ phát ra tiếng ú ớ, mắt trợn to nhìn đồng bọn trước mặt. Người đứng trước nhìn thấy đồng bọn bị siết cổ máu phun ứa ra, vừa mở miệng định kêu la, chưa kịp phát ra tiếng.

Đằng sau hai người là thành viên của đội Ám đã bước đến cắt đứt yết hầu, một người dùng dao xuyên thẳng vào tim.

Trung Vương và hai người chầm chậm thu gọn lại xác, vẫy tay ra hiệu cho đàn em, tiếp tục tiến công.

Cách sảnh lớn khoảng 20 mét, ba người bắt đầu mai phục ở đám cỏ, quan sát tình hình trước cửa. Bên trong đứng bốn thằng canh gác, do bây giờ trời gần sáng, thằng nào thằng nấy cũng buồn ngủ đứng ở góc tường hút thuốc, mỗi thằng một câu nói chuyện phiếm.

Trung Vương nghĩ một hồi vẫn không nên kích động đến 4 tên này, đội Ám thở dài, nếu như quân mình có súng thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn hẳn, mà giờ bất đắc dĩ chỉ có thể dùng dao. Nghĩ hồi, Trung Vương dần rút quân, về vị trí đội đang tập hợp, thì thầm:

"Bóng, lên đi."

Một cô gái yêu kiều, ít tuổi đến gần cậu, không nói gì, nghe theo chỉ thị của Trung Vương. Trung Vương thì thầm vào tai cô, giải thích cặn kẽ:

"Bóng, chốc nữa...''

Bóng là một cô gái chỉ khoảng mười tám, không ai biết rõ tên tuổi hay danh tính cô, cô từ trước đến nay cũng chưa bao giờ để lộ thân phận cho ai biết. Mọi người cũng chỉ biết cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống với dì. Đến năm mười ba thì trốn biệt tăm, cứ thế lang vạ thành "Bóng" đầu đường xó chợ bây giờ.

Thế Minh hội sau khi đánh hội Dũng trố xong, Bóng cũng gia nhập, được Trung Vương trọng dụng, cho cô vào đội Ám. Không chỉ là bởi vì cô thông minh xinh đẹp mà còn là vì cái khí chất lạnh lùng ngầu lòi của cô. Người đội Ám chưa có một ai nhìn thấy cô cười, mọi người cũng vì thế mà gọi cô là "Người đẹp mặt lạnh"

Bóng sau khi nghe Trung Vương căn dặn cô gật đầu, cô đứng lại cách bọn bảo vệ khoảng ba mươi mét.

Chỗ này cỏ mọc um tùm, mà gần với đường to, không dễ bị chúng phát hiện. Trung Vương dẫn vài người mai phục ở lùm cỏ.

Bóng lấy dao cắt vài đường trên áo, tóc dọc dừa thì làm cho nó rối bù lên, ngồi phịch xuống đất khóc ỉ ôi. Tiếng khóc không to lắm nhưng giữa buổi đêm thanh vắng, đồng không mông quạnh, bọn canh gác của Quân Anh em cũng đủ để nghe thấy tiếng.

Bốn người nghe thấy tiếng khóc của một người con gái thì nhìn nhau, đứng sờ ra. Trong đó có một thằng mặt có vết sẹo khá to nói với ba thằng còn lại: "Ơ, bọn mày có nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ không?"

Vừa nói, chúng vừa nhìn bốn phía, ngoài trời tối đen như mực, không thấy gì cả.

Ba người còn lại gật đầu: "Em còn tưởng em nghe nhầm ấy chứ. Anh cũng nghe thấy à?"

"Đm, chả nghe thấy thì sao. Để tao đi xem xem có vụ gì."

Thằng mặt sẹo cản ba thằng còn lại: "Giờ chúng mày phải hết sức cẩn thận, khéo lại là bài của bọn Thanh Bang chứ chẳng vừa."

"Giờ là mấy giờ, trời sáng đến nơi rồi, chúng chẳng chọn giờ này ra tay đâu. Anh cứ để em."

Tên mắt lươn và hai thằng còn lại đi đến bên. Bọn này ở đây cũng đã được mười ngày rồi, mà chúng phải cai gái, suốt ngày luẩn quẩn canh gác chẳng có thời giờ nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng con gái khóc, thằng nào mặt mày cũng háu lên.

Ba thằng lần theo tiếng khóc của cô gái, thằng mặt sẹo do dự một hồi rồi cũng không dám đi theo, đứng ở chỗ cũ nhìn ba thằng đồng bọn đi. Ba thằng vừa đi được hai bước, quay lại nhìn mặt thằng sẹo rồi đồng thanh chửi:

"Mẹ thằng ngu."

Nói dứt lời ba thằng cười to.

Ba thằng vừa đi được một lúc, đến bên Bóng, nhìn dưới đất là một cô gái trẻ măng. Chúng lại nhìn bốn phương tám hướng thăm dò tình hình, đều là lùm cây và cỏ dại, không một bóng người. Chúng đánh mắt nhìn Bóng từ trên xuống dưới, thấy cũng xinh gái ngon nghẻ lại non tơ. Ba thằng mặt vui như vớ được vàng, sáu con mắt đổ dồn vào cơ thể Bóng, thằng mắt lươn nói câu vu vơ:

"Em gái, đêm muộn thế này em ở đây làm gì thế?"

Bóng cúi đầu, giọng lẩy bẩy: "Vừa nãy em đi trên đường bị hai thằng cướp giật đồ, chúng còn sờ soạng em, em chạy rồi trốn vào bụi rậm này mới thoát được chúng nó, nhưng em bị trẹo chân rồi, không đi được, em đau quá các anh ơi."

Lời nói của Bóng như nước đổ ngoài tai, ba thằng không hề quan tâm cô nói gì, chỉ tập trung vào chỗ lồi ra thụt vào trên cơ thể cô.

Bóng nhìn ba người, cười lạnh, rồi cô lại ra giọng tủi hờn: "Ba anh ơi, ba anh dẫn em vào nhà được không?"

Ba thằng nghe xong câu này mới kịp phản ứng lại, một thằng ngồi xổm xuống, để một chân của Bóng đặt vào bụng:

"Chân này hay chân này trẹo hả em, nào, ra đây, anh xem nào."

Nói dứt lời, nó cởi giày của cô ra. Thằng mắt lươn nhìn không vừa mắt, nó lấy chân đá thằng kia:

"Mẹ cả nhà nhà mày, mày biết xem cái đb, nào em gái, để anh đỡ em dậy."

Thằng mắt lươn đỡ lấy eo cô, mùi hương của gái mới lớn bỗng chốc lưu đọng vào đầu óc nó, nó một tay đỡ lấy eo cô, hai thằng còn lại thấy thế cũng khom lưng đỡ lấy Bóng.

Đứng dưới tầng ở một góc xa, thằng mặt sẹo sốt sắng, nghe tiếng kêu ư a nũng nịu của con gái, nó cũng thừa biết mấy thằng kia làm gì. Nó mắng thầm trong bụng, mẹ ba cái thằng này chỉ biết ăn mảnh, thế đéo nào để bố mày ở đây một mình. Mẹ chúng mày, thằng mặt sẹo vừa nghĩ vừa không kìm được, nó kìm giọng kêu:

"Đĩ mẹ, con ghệ đấy được không chúng mày?"

Thằng mắt lươn nghe thấy tiếng, nó biết thừa là thằng mặt sẹo, kêu vọng lại:

"Đm, xấu hoắc, xấu hết cả linh hồn, chúng tao về ngay đây."

Thằng mặt sẹo biết thừa tính của thằng mắt lươn, nếu mà xấu thật thì nó đã về từ bao giờ chứ chẳng có chuyện ở đấy lâu như thế. Thằng mặt sẹo hừ lấy một tiếng chạy lên đằng trước.

Vừa đến nơi, nó thấy ba thằng như ba con sói đói vờn quanh người cô gái. Quần áo của Bóng bị kéo thành từng mảnh. Nó dè dặt nhìn bốn phía, không có gì lạ, thằng mặt sẹo mới yên tâm, cười nham hiểm thêm một mũi góp vui.

Thằng mắt lươn đang định luồn tay vào áo lót Bóng, một tay Bóng không chút dấu vết lôi ra con dao găm, rất đỗi tự nhiên cưa một nhát vào cổ nó.

Thằng mắt lươn im bặt, người cứng đờ ra, cổ họng chảy máu. Hai mắt nó trợn tròn đầy kinh ngạc nhìn Bóng, nó há hốc miệng, nhưng không thể kêu lên thành tiếng, đầu nó gục trên vai Bóng.

Ba thằng còn lại không nhận ra được điều gì bất thường, chúng tiếp tục động tác của mình. Trung Vương đang mai phục trong lùm cây nhìn thấy Bóng giơ dao ra là biết chỗ của ba thằng lính gác.

"Ơ, cái mẹ gì thế này?"

Thằng mặt sẹo thấy tay nhơm nhớp vật gì đó, hắn lấy làm lạ hỏi.

Vừa nói hết câu, Trung Vương đã bịt mồm nói lại, một dao thọc thẳng vào cổ họng nó. Những thành viên khác của quân Ám cũng xử lý nốt hai thằng còn lại mà không phát ra một tiếng động nào.

Một người kéo Bóng dậy, Trung Vương gật đầu biểu dương cô, hết lời khen ngợi sự dũng cảm và linh hoạt của cô.

Trung Vương nói tiếp:

"Bóng, em ra đằng sau kia thay quần áo ra, chỗ này không cần em phải lo nữa. Từ nay về sau em chỉ việc theo anh Minh, làm bảo tiêu cho anh Minh, em rõ chưa?''

Nói xong, cậu dẫn đội Ám đi mai phục. Đến sảnh, đội Ám đã tuần tra được một vòng, chúng khử trừ hết bọn lính gác, rồi Trung Vương phát tín hiệu ngầm cho Thế Minh ở đằng xa.

Bóng đứng thần ra, không nói gì, chỉ gật đầu. Cô gia nhập đội Ám đến nay cũng được một thời gian, nhưng chẳng mấy khi gặp Thế Minh, cho dù có gặp thì cũng là ở khoảng cách xa.

Trong tâm trí cô, cậu ta là một người con trai trẻ tuổi đã trở thành "ông chủ lớn", cô vẫn chưa nắm rõ được tình hình của cậu ta lắm. Cô cũng cảm thấy có đôi chút không hài lòng với quyết định của Trung Vương, bởi vì cô ở đội Ám được một khoảng thời gian, vừa mới có cảm giác gần gũi như gia đình, không biết đi theo Thế Minh rồi cô sẽ ra sao?

Nhưng cô cũng chẳng dám chống lại lời của Trung Vương, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trung Vương không chỉ là người trong lúc luyện tập có những yêu cầu gây gắt mà cậu ta còn muốn thành lập quân Ám như cái phong cách mà cậu ta học được ở quân đội, chính là tuân lệnh và thi hành theo lời cấp trên một cách vô điều kiện.

Long cầm kính viễn vọng nhìn thấy tín hiệu của đội Ám, nói với Thế Minh: "Minh à, Trung Vương xử đẹp rồi, chúng nó bảo mình qua kìa."

Thế Minh gât đầu, quay đầu vẫy tay với nguời đằng sau, cậu đi trước. Đến dưới tầng, Long chặn Thế Minh lại, khẽ tiếng: "Minh, chú đứng đây được rồi, để chúng anh vào xử thằng Bàng Kiến."

Thế Minh lắc đầu: "Lần này em phải hành động cùng với mọi người, thôi không nói nhiều, nhanh lẹ lên."

Long thở dài, cậu biết Thế Minh một khi ra quyết định thì người khác khó mà thay đổi được ý kiến, cậu không nhì nhằng nhiều, Trung Vương và hai người cùng đi đến tòa nhà. Thiết kế của tòa nhà cũng gần giống với những thiết kế của các tòa nhà thương mại khác, vừa bước vào cửa, đập vào mắt là dọc hành lang dài, hai bên là hàng loạt các phòng.

Trung Vương đi đằng trước, Long theo sát phía sau, bước đến phía cuối hành lang, là một phòng khách khá to, bên cạnh còn có cầu thang máy, hai bên đứng khoảng hơn hai mươi người. Bọn này đứa nào đầu cũng cúi gằm xuống ngủ gật.

Long và hai thằng đàn em nép vào vách tường, Trung Vương ngẩng đầu ra nhìn, ra hiệu hai ngón tay cái, rồi lại gập một ngón tay xuống. Long nghe xong hiểu ý ngay, ý là giết một người để lại một người.

Long gật đầu chỉ vào người mình, rồi lại dùng bàn tay bóp cổ. Trung Vuơng cười mỉm, hai người huýt sáo chạy đến bên hai thằng lính canh. Một thằng lính canh mắt mơ màng thấy phía trước hình như có bóng người, mở mắt ra thấy hai người khác bước đến, cậu hỏi:

"Ơ, hai anh là?"

Long ngắt lời nó, đi đến bên: "Mẹ mày, đến tao mà mày cũng không nhận ra?"

Tên lính canh đứng lặng đi, nhưng nó nghĩ mãi cũng không nhận ra đây là ai.

"Ơ con mẹ mày, đến bố mày mày còn không nhận ra, mày còn đứng đây làm gì."

Long vừa nói vừa vẫy tay trước mặt nó, tên lính canh chỉ thấy trước mặt ánh sáng lướt qua, cổ thì lạnh toát, và rồi trước mặt là một màu đen kịt.

Hai thằng lính canh còn lại nghe thấy tiếng nói chuyện, mở mắt ra nhìn thì vừa hay thấy cảnh tượng đồng bọn bị cắt cổ đang rỉ máu ằm vật xuống đất, đang định mở mồm ra gào thì Trung Vương tiến sát lại chặn mồm, tay kia dùng dao kè vào cổ hắn.

"Muốn sống thì câm ngay."

Trung Vương nhìn hắn, mắt đầy sát khí.

Tên lính gác bị dọa cho ướt hết cả đũng quần, không biết từ bao giờ lại xuất hiện hai người mặc đồ đen giết người không chớp mắt, nghe xong lời của Trung Vương, nó đứng chết như Từ Hải.

Trung Vương và Long kéo nó đến sát mép tường, kề con dao vào yết hầu nó. Trung Vương lại nới lỏng ra hỏi:

"Bàng Kiến đâu?"

Thằng lính gác run bần bật, giọng lẩy bẩy:

"Em... em không biết."

Long kề sát con dao vào cổ nó, cứa dần sâu hơn, máu từ cổ ứa ra, giọng cậu càng lúc càng to, nạt nộ:

"Mày đừng nhờn với tao, nói mau, Bàng Kiến ở đâu, nếu không tao giết chết mày."

Thằng thị vệ khóc: "Nếu em nói em còn chết uất hơn, đại ca Bàng sẽ xử cả nhà em mất."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.